“——NGƯƠI XEM TÍNH MẠNG CON NGƯỜI LÀ CÁI GÌ CHỨ HẢAA?!!”
Bật dậy trên giường cùng tiếng la hét muốn nổ phổi, Klein cảm thấy mình sắp điên rồi.
Trước khi bị cuốn vào những vòng lặp quỷ quái này, ít nhất anh đã có ba năm bình yên vô sự. Còn bây giờ? Nếu tính theo thời gian thực, Klein đã bị ả hiệp sĩ kia chém chết tới bảy lần trong chưa đến nửa năm.
“A… mẹ kiếp, thật sự phải về phe cái thằng điên lấy mạng người ta chỉ vì một câu trả lời sai đó hả? So với hắn có khi Hầu tước Laguna còn tử tế hơn.”
Còn ba năm nữa mới đến ngày nhà Laguna bành trướng lãnh thổ và huỷ diệt Asgard. Klein không khỏi nghĩ, có khi nào nên dẹp quách chuyện với hoàng gia mà chuyển sang ôm chân lão Hầu tước hay không? Ít nhất lão cũng mới chỉ giết mình có một lần, còn Đại hoàng tử đã một hơi hốt luôn bảy mạng.
Có điều, ấy cũng chỉ là chút suy nghĩ thoáng qua mà thôi…
Klein thở dài. Anh chưa mờ mắt đến độ không nhìn ra cách đối nhân xử thế của Hầu tước Laguna. Cứ cho là trước mắt sẵn sàng liếm cả giày của lão để được ô dù che chở, đến khi sự tình biến động, kẻ thân cô thế độc như Klein sẽ là con tốt bị lão đem ra thí đầu tiên.
Cho nên lựa chọn đầu nhập vào dưới trướng nhà Laguna chỉ là nghĩ chơi chơi, cuối cùng vẫn bị anh ném vào sọt rác.
“Hừ hừ… chết thì sao, cũng đã chết cả tá lần rồi. Chỉ cần còn có thể sống lại, nhất định ta sẽ qua bằng được ải này!”
Khó khăn lắm mới tìm được ánh sáng cuối đường hầm. Nếu chỉ vì bực dọc cá nhân mà bỏ cuộc, vậy chẳng phải tất cả những cái chết từ trước đến giờ đều là vô nghĩa? Đây là lí do lớn nhất khiến Klein nhanh chóng vứt bỏ ý định về phe Hầu tước Laguna.
Giống như một con bạc đã sắp sửa đánh đến đồng xu cuối cùng——phần thưởng mà Klein thu được, nhất định phải xứng đáng với tất cả đau đớn từ trước đến nay mà anh phải chịu.
“Được rồi, vào việc, vào việc… Hử, chờ đã, chết tiệt thật, vị trí mỏ bạc ở đâu ấy nhỉ? Cả những chính sách mà mình dự định sẽ ban hành nữa…”
Vòng lặp đầu tiên sau khi thực hiện chiến dịch chiêu hiền đãi sĩ, Klein đã ghi chép lại mười sáu kế hoạch mà anh cho là khả thi.
Tuy nhiên đến vòng lặp này, anh vò đầu bứt tai viết một hơi cũng chỉ ra được mười kế hoạch, số còn lại đều đã rơi rụng cả. Chưa kể mười cái kia chữ được chữ mất, độ đáng tin cậy e là không cao cho lắm.
Về chuyện này, Klein chỉ đành âm thầm chửi mắng cái đầu kém thông minh của bản thân. Nhưng kì thực cũng không thể trách - liên tục đau đớn chết đi sống lại như vậy, trí nhớ có tốt đến đâu cũng phải cùn mòn.
“Khốn thật, cứ thế này chẳng phải đến lúc nào đó sẽ quên sạch sao? Không khéo tới vòng lặp sau lại phải vung tiền ra lần nữa… Mà khoan, không hẳn, nếu như chuyến lên Vương Đô này suôn sẻ và một vài người thân tín nào đó được gửi đến Asgard, thì mình có thể dùng mấy ý tưởng mù mờ này để dẫn dắt họ tới câu trả lời hợp lý.”
Trình độ của chuyên gia từ Vương Đô bét nhất cũng không thể thấp hơn những người mà anh vung tiền mời đến được. Chỉ cần nói như thể bản thân vừa nghĩ ra mấy ý tưởng kia, sau đó để họ đưa ra góp ý của mình, như vậy Klein sẽ có một bản kế hoạch tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Kì thực, đại hoàng tử là chướng ngại vật duy nhất chắn giữa Klein và thành công của chuyến đi này. Cuộc nói chuyện với hoàng đế hoàn toàn ổn thoả, thậm chí anh đã được hứa sẽ được trợ giúp về nhân lực. Tất cả những gì Klein cần làm là đảm bảo rằng mình trông đủ giá trị để không bị đại hoàng tử thủ tiêu trước đó.
“Không, không phải ‘đáng giá’ mà là… ‘có thể dùng được’.”
Sau khi phát hiện ra mỏ bạc, Klein đã nghiễm nhiên từ một kẻ vô danh ngoài lề trở thành con cờ giá trị, bất kể chọn lựa của anh có ra sao. Một quý tộc vùng hẻo lánh, không có mối quan hệ chặt chẽ với bất cứ phe phái chính trị nào, và nắm trong tay một nguồn tài nguyên sẽ khiến lãnh địa của hắn phát triển theo cấp số nhân - không chỉ với đại hoàng tử mà với bất cứ kẻ nào muốn nhúng tay vào bàn cờ này, Klein đều mang một thứ tiềm năng không thể phủ nhận.
Chỉ là tiềm năng này lớn đến nỗi… một khi hoàng tử cảm thấy không thể dùng, thì sẽ lập tức triệt hạ để nó không rơi vào tay ai khác. Thái độ của anh ta sẽ chỉ rơi vào một trong hai đầu cực đoan ấy.
Tóm lại, chỉ cần vượt qua ải này, Klein sẽ từ vị thế “mối nguy cần thủ tiêu” trở thành “đồng minh cần lôi kéo”. Đại hoàng tử chắc chắn sẽ chủ động gửi một người thân tín tới hỗ trợ cho anh, cùng với đó là xây dựng một mối quan hệ đặc biệt tốt.
Xem xét những gì đã xảy ra, đây chính là chiến lược tối ưu.
“Được, tiếp tục thôi!” Klein vung nắm đấm vào không khí, “Đại hoàng tử, chờ xem! Tôi sẽ khiến ngài phải sủng ái tôi cho bằng được!”
“H-H-Hả?!”
Anh nhận ra quá trễ.
Không biết vận cứt chó thế nào, Marie đã bước vào phòng ngủ của Klein vừa vặn ngay đúng câu tệ nhất, và bây giờ đang tái mét mặt nhìn anh.
“A-À, ừm… N-Này, Marie…”
“E-E-Em không nghe thấy gì, không nghe thấy gì hết ạ!!!”
Klein bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với việc cô hầu gái vào phòng mình mỗi sáng mà không gõ cửa. Rủi thay, anh không thể dặn dò Marie điều đó nếu cứ tiếp tục quay ngược thời gian. Có lẽ cách giải quyết duy nhất là tự thân Klein phải chấn chỉnh bản thân mỗi khi trở về quá khứ, để không còn nói những… điều… kì quặc….
…Thôi bỏ mẹ.
Hít một hơi thật sâu, Klein đứng dậy khỏi giường.
Anh biết mình cần phải giải thích cho Marie trước khi sự hiểu lầm này trở nên——
“KHÔNGGGGGGG!!!! N-NGÀI KLEIN, NGÀI KLEIN ĐỊNH Q-QUYẾN RŨ HOÀNG TỬ!!!!”
“MARIE, ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TA!!! EM MÀ ĐỂ TIN ĐỒN KIỂU NÀY LAN RA NGOÀI LÀ TA MẤT ĐẦU THẬT ĐẤYYYYYY!!!!”
Sáng hôm đó,
Lãnh chúa vùng Asgard bị bắt gặp đang điên cuồng đuổi theo một nữ hầu gái quanh dinh thự trong bộ đồ ngủ, mãi cho đến khi quản gia Nobert tóm cổ họ lại và cho cả hai một trận giáo huấn nên thân.
___________________________________________
Cuộc diện kiến lần thứ ba với đại hoàng tử diễn ra mà không có gì bất thường.
Nhắc lại những câu trả lời giống như vòng lặp trước, tim Klein đập mạnh khi anh một lần nữa phải đối mặt với câu hỏi định mệnh ấy.
“Thế, còn Hầu tước Phương Bắc của nhà Laguna thì sao?”
Thì là gã Hầu tước chết bằm.
Klein thực sự muốn chửi thề một tiếng. Hầu tước Laguna có thể nói là nguồn gốc cho mọi khổ ải của anh. Cuộc tấn công của lão ta đã khởi đầu cho cái vòng lặp lố bịch này là một chuyện, nhưng ngay cả cái tên của lão ta thôi cũng đã khiến anh phải chết tới hai lần.
Kín đáo hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, Klein làm bộ liếc quanh căn phòng rồi hạ giọng: “Nếu Điện hạ đã hỏi, thần cũng không dám che giấu ý kiến thật lòng. Nhưng trước đó… thần hi vọng có được một chút riêng tư.”
“Riêng tư ấy hả…”
Đại hoàng tử nhếch mép.
“Vâng.” Klein gật đầu, “Xin Điện hạ đừng hiểu lầm, tất nhiên thần tin rằng những hiệp sĩ, lính gác và hầu gái ở đây đều hết mực trung thành với Điện hạ, nhưng mà——những chuyện có thể dẫn đến rơi đầu, thứ lỗi cho thần không dám đặt cược vào sự kín miệng của kẻ khác. Như người ta vẫn hay nói, cẩn tắc vô ưu.”
“Cẩn tắc vô ưu. Nói hay lắm.”
Hoàng tử gật đầu, đoạn phẩy tay ra hiệu. Ngoại trừ nữ hiệp sĩ tóc vàng vẫn đứng bất động trong một góc, tất cả mọi người khác đều rời khỏi căn phòng.
Klein nén lại một cái chặc lưỡi. Cô ta chắc chắn là người đầu tiên mà anh muốn biến khỏi đây, nhưng nếu đại hoàng tử đã bố trí như vậy thì cũng không thể nào làm khác.
“Hầu tước Laguna là một quý tộc danh giá và đúng mực, thưa Điện hạ.” Đợi cho cánh cửa phòng đã khép lại, anh mới bắt đầu lên tiếng, “Tuy nhiên thần cho rằng tham vọng của nhà Laguna, đến thời điểm này, đã là quá rõ ràng. Ngay cả một Tử tước quèn ở vùng quê như thần cũng có thể cảm giác được ông ta đang mưu đồ gì đó. Cái suy nghĩ ấy khiến thần không thể không có ít nhiều lo lắng.”
“Ồ… Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Một lời hồi đáp an toàn.
Cho đến hiện tại thì mọi thứ vẫn là tương đối ổn.
“Bản thân Hầu tước, với tất cả quyền lực và sức ảnh hưởng của mình, đã không làm bất cứ điều gì để ngăn chặn hay giải quyết hậu quả của vụ đầu độc.” Klein nói tiếp, “Thay vào đó, ông ta lợi dụng tình hình chính trị hỗn loạn để mở rộng ảnh hưởng của bản thân. Xét đến việc gia tộc nào là những kẻ được lợi nhất sau biến cố này, thưa Điện hạ, ngay cả một kẻ ngốc cũng nhìn ra được.”
“Hừm, ta lại nghĩ ngươi không ngốc chút nào đâu, Klein von Asgard. Không tệ, ta đánh giá cao điều đó.”
Klein nín thở, nhưng không có lưỡi kiếm nào đâm xuống lưng anh.
Nói tóm lại, bước đầu nhiệm vụ có thể coi là thành công mĩ mãn. Klein tự thưởng cho mình một phút giây thả lỏng để uống trà, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo sau khi vượt qua được nút giao sinh tử.
“Vậy, ngươi nghĩ động thái tiếp theo của Hầu tước Laguna sẽ là gì?” Sau một thoáng trầm ngâm cân nhắc điều gì đó, đại hoàng tử hỏi, giọng vẫn không để lộ quá nhiều cảm xúc.
“Thần tin rằng tham vọng của ông ta sẽ không dừng lại ở đó. Thử nghĩ xem, một lão cáo già như Hầu tước Phương Bắc làm sao không đoán được sẽ có người ở Vương Đô nhận ra ý đồ lộng quyền của ông ta? Biết như vậy vẫn dám làm, chỉ có thể có nghĩa là ông ta đã sẵn sàng chơi tất tay, chơi một lần lại chơi tiếp lần thứ hai thứ ba rồi. Mục tiêu tiếp theo của nhà Laguna, theo thần nghĩ… rất có thể sẽ là phía đông.”
“...Sắc bén đấy. Phỏng đoán của ta cũng là như vậy.”
Vài giây im lặng nặng nề trôi qua.
Cuối cùng, đại hoàng tử đặt tách trà của mình trở lại xuống đĩa, và nói: “Klein von Asgard, ta đã luôn chờ đợi một kẻ như ngươi.”
Nếu không nhờ sự bình tĩnh có được từ mười lần chết đi sống lại, hẳn Klein đã nhảy lên ăn mừng ngay tại đó.
May mắn thay, anh vẫn giữ được bộ mặt điềm nhiên như từ đầu cuộc gặp, và lịch sự cúi đầu: “Điện hạ quá khen. Phận bề tôi như chúng thần không dám chõ mũi quá nhiều vào chuyện quốc gia đại sự. Biết được có những người như Bệ hạ và Điện hạ ở Vương Đô, ánh mắt nhìn thấu khắp vương quốc này, thần đây xem như có thể yên tâm làm bổn phận.”
“Đừng cố bợ đỡ ta, Tử tước Asgard.” Đáp lại lời tán dương của anh, đại hoàng tử chỉ lắc đầu cười cay đắng, “Phụ hoàng đã gặp khó khăn trong việc ngăn chặn mộng bá quyền của Hầu tước Laguna từ rất lâu rồi. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày lại có thêm những bề tôi mất đi lòng trung thành với hoàng tộc… hoặc là mất mạng. Ta tin là ngươi đủ thông minh để hiểu tình thế hiện tại nghiêm trọng tới mức nào.”
Hoàng tử cầm tách trà lên và nhấp một ngụm, lông mày chau lại trong bực dọc.
“Từ giờ trở đi chính trường sẽ chỉ càng trở nên phức tạp hơn. Ngay cả ngươi cũng có thể trở thành mục tiêu của nhà Laguna, Tử tước Asgard… nhưng ta đoán cũng đến lúc ngươi phải đi gặp quan thủ hiến để giải quyết công chuyện rồi, có phải không?” Hoàng tử nhướn mày, “Ta sẽ không cấm cản nếu ngươi muốn giữ vị trí trung lập của mình.”
Klein chỉ muốn đáp “vâng, thần muốn trung lập” ngay tắp lự. Một con tép riu nhảy vào cuộc chiến quyền lực chốn Vương Đô chắc chắn chẳng khác nào đưa đầu cho người chém.
Nhưng anh đã học được đủ nhiều về tính cách của đại hoàng tử sau mấy vòng lặp vừa qua. Người này nhìn nhận kẻ như anh chỉ có thể tóm gọn làm hai kiểu——hoặc là bề tôi hữu dụng, hoặc là nên diệt trừ sớm thì hơn. Klein chưa ngây thơ đến mức tin rằng hoàng tử sẽ để một con bài nguy hiểm tiềm tàng như anh nằm ngoài tầm kiểm soát.
Cho nên... không làm thì thôi, nếu đã chơi, nhất định phải chơi ván bạc này đến tận cùng.
“Không, thưa Điện hạ.” Anh lắc đầu và đáp, “Nếu để yên cho nhà Laguna tiếp tục mở rộng tầm ảnh hưởng, khoan nói tới việc Điện hạ và Bệ hạ đối đầu với bọn chúng ra sao, Asgard của thần chắc chắn sẽ trở thành miếng mồi ngon cho lão Hầu tước đó. Thần tuy tài hèn sức mọn thật, nhưng cũng chưa hèn tới mức làm cá nằm trên thớt cho người ta chặt đầu. Cho phép thần được nói… nếu muốn tìm cách đối phó với nhà Laguna, không có thời điểm nào tốt hơn là hiện tại.”
Klein ngừng lại và nhìn thẳng vào mắt đại hoàng tử.
Không có sát ý. Không có một cái phẩy tay hay bất cứ động tác gì có thể ra hiệu cho nữ hiệp sĩ kia lấy mạng anh.
“...Khẩu khí đã lớn như vậy, còn thích tự hạ thấp bản thân mình?” Đại hoàng tử nhếch mép cười, một nụ cười thật hơn bất cứ thứ gì từ đầu cuộc trò chuyện. “Được đấy, von Asgard.”
Xem ra tâm tình của hoàng tử đang rất tốt đây, Klein thầm nghĩ.
Anh không thể không nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng vượt qua được kiếp nạn này.