Bốn tháng đã trôi qua kể từ khi Klein quay về ngày 1 tháng 4.
Nếu như hỏi rằng anh đã đưa ra chuẩn bị gì trong khoảng thời gian này thì——câu trả lời là “không gì cả.”
Ngoài việc thu mua ngũ cốc từ phía Bắc để tránh vụ mất mùa mà anh biết trước là sẽ xảy ra, Klein chỉ cố gắng quản lý các vấn đề nội bộ của Asgard sao cho ổn định nhất. Nói đúng hơn, kế hoạch của anh đơn giản là “chờ đợi”.
Cái anh chờ, chính là thời điểm.
Và thời điểm ấy đã đến vào giữa tháng tám.
“Ng-Ngài Klein, đúng là ngài có toàn quyền sử dụng gia sản của nhà Asgard, nhưng như thế này thì có hơi…”
“Đây là để phòng trường hợp khẩn cấp mà, đúng không? Nếu cha ta có sống lại thì ông ấy cũng sẽ đồng ý thôi.” Klein gạt đi. “Ta muốn phát triển Asgard, nhưng đầu óc của ta hạn chế. Nếu đã vậy, chẳng bằng để người khác nghĩ thay là tốt rồi.”
Anh nhìn xuống đám đông đang chen chúc trước cửa dinh thự.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thông cáo mà Klein cho người lan truyền ra khắp Asgard và cả các vùng lân cận đã đem về kì vọng như mong muốn.
“Người tham gia đề bạt chính sách tập trung ở bên này ạ! Vui lòng xếp hàng theo chỉ dẫn tương ứng với hạng mục mình tham gia ạ!”
Cô hầu gái Marie cầm theo tấm bảng gỗ, hớt hải chạy qua chạy lại hướng dẫn đám đông phía trước dinh thự. Trong lúc đó thì Norbert vẫn đang lẩm bẩm “Nhưng như này thực sự ổn không vậy…” khi đang đứng cạnh Klein trên nhà.
Đám đông phía dưới không phải chỉ có dân thường. Trong số này có những học giả, những cựu binh, những thương nhân, lính đánh thuê, và hàng tá chuyên gia - có người chỉ là tự xưng - trong những lĩnh vực khác nhau.
Và họ tới từ tất cả các vùng lân cận chứ không riêng gì Asgard.
“Tôi chỉ sợ rằng số tiền thưởng ngài đưa ra là quá cao, ngài Klein…”
“Ổn thôi, ổn cả thôi mà. Chúng ta tập hợp được nguồn nhân lực đầy triển vọng thế này, mọi thứ đều có cái giá của nó cả.”
Đúng vậy. Phương án mà Klein đưa ra lần này chính là - chiêu hiền đãi sĩ.
Bản thân anh chỉ là một lãnh chúa bình thường non kinh nghiệm không có khả năng nghĩ ra điều gì đặc biệt. Nhưng một nhà lãnh đạo không cần phải trở thành người giỏi nhất - bản chất của lãnh đạo chính là phải khiến người giỏi hơn mình làm việc cho mình.
Nếu không nghĩ ra, vậy để kẻ khác nghĩ thay là được.
Và để có thể khiến những “kẻ khác” đó động lòng, cái giá mà Klein bỏ ra cho chiến dịch này là——tám mươi phần trăm tài sản của nhà Asgard.
Đó là tổng số tiền được đưa ra làm phần thưởng cho bất kì ai tin rằng mình sẽ đóng góp được những chính sách tốt nhất cho việc xây dựng và phát triển lãnh địa. Thông cáo của Klein đã lan nhanh hơn cả những gì anh dự tính, và có những người đã lặn lội tới Asgard từ cả các vùng rất xa xôi.
“Cha ta luôn nói rằng tiền bạc nên được sử dụng cho những mục đích lớn lao thay vì tiêu hoang vào việc hưởng thụ, đúng chứ?”
“Vâng nhưng… Tôi không nghĩ đây là ý của ngài ấy…”
Tài sản của nhà Asgard đã được gây dựng qua bảy thế hệ kéo dài hai trăm năm. Cho dù không đủ để cạnh tranh với bất kì quý tộc lớn nào, nó vẫn là con số mà dân thường chỉ có thể nằm mơ tới.
Không chỉ có tiền bạc, mà đất đai, gia súc, nhà cửa, các công trình khác và quyền thu phí di chuyển qua lãnh địa cũng được tính vào. Klein chủ yếu sử dụng tiền bạc cho việc chiêu hiền đãi sĩ, nghĩa là——anh gần như sẽ vét cạn ngân khố của nhà Asgard sau khi chuyện này kết thúc.
Không phải tự dưng mà Norbert sợ hết hồn và cố gắng ngăn cản Klein bằng mọi giá khi biết được quyết định này. Các tài sản ở dạng vật chất không dễ dàng thanh lý ngay lập tức khi cần thiết, vậy nên họ sẽ gặp rủi ro cực lớn với cái túi tiền trống rỗng của mình nếu như có bất kì biến cố nào xảy ra, chẳng hạn như thiên tai hay tăng thuế.
“Thôi nào, đặt lòng tin ở ta một chút đi. Kế hoạch thu mua ngũ cốc từ phương Bắc của ta đang hoạt động rất ổn mà?”
“...Tôi biết, nhưng mà vẫn…”
Đợt khí lạnh bất thường đã tới vào nửa cuối tháng bảy, kéo theo mùa màng thất bát. Và trong số các lãnh địa quanh vùng, Asgard là nơi duy nhất không bị ảnh hưởng bởi nạn đói - tất cả là nhờ vào quyết định kịp thời từ trước đó của Klein.
Norbert chắc chắn không đánh giá thấp khả năng phán đoán của anh sau cái thành công ấy, chỉ là… Nếu chủ nhân của ông ta đã có tầm nhìn xa trông rộng như vậy thì có nhất thiết phải vét hết túi để mua ý kiến của thiên hạ hay không?
Ông đã có những ý kiến phản đối như thế, nhưng dù sao thân là quản gia, một khi Klein đã chứng minh được năng lực cai trị của mình thì Norbert cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tuân lệnh.
Sự kiện mà Klein tổ chức được chia làm ba hạng mục.
Thứ nhất là chính sách phát triển.
Nông nghiệp, thủ công nghiệp, khai mỏ, rèn đúc, và thuế quan đường xá - bất cứ thứ gì có thể giúp phát triển lãnh địa về quy mô cũng như kinh tế đều sẽ được đón nhận. Asgard không có bất kì thế mạnh nổi bật nào, vậy nên điều mà Klein cần trước tiên chính là phải đặt tiền vào đâu cho đúng. Chọn ra một ngành cụ thể để tập trung đầu tư phát triển - đó là đích đến cuối cùng của hạng mục này.
Những người tham dự sẽ lần lượt đưa ra các đề xuất, sau đó những đề xuất ấy lại được chính những người tham dự khác tranh luận để bổ sung hoặc bác bỏ. Tiền thưởng được trao cho tất cả những người đóng góp vào đề xuất hiệu quả và không loại trừ lẫn nhau, vậy nên không có sự cạnh tranh căng thẳng nào ở đây. Mọi cuộc thảo luận đều diễn ra một cách hoà bình và lành mạnh.
“Theo nghiên cứu của chúng tôi, khoảng rừng phía đông nam Asgard có thể tồn tại một mỏ bạc lớn, thưa lãnh chúa!”
Đây là chủ đề đang được bàn luận sôi nổi nhất, cũng là thứ đáng kì vọng nhất.
“Đúng vậy, trong ghi chép của gia tộc tôi cũng đã từng nhắc tới điều này.”
“Các thợ rừng của tôi từng phát hiện tĩnh mạch bạc tại khu vực gần con suối đó.”
“Chờ chút, nếu làm thế này chúng ta có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại…”
Nhìn nhóm người hăng hái chia sẻ với nhau những thông tin mà bình thường chắc họ sẽ chỉ giữ khư khư cho mình, Klein cố gắng giấu cho cảm giác mừng khấp khởi không lộ ra ngoài mặt.
Vạt rừng bao quanh Asgard, trên lý thuyết, cũng thuộc quyền sở hữu của nhà Asgard. Chuyện có bạc ở đó hay không vẫn còn nằm trong vòng nghi vấn, nhưng nếu như việc khai mỏ thực sự thành công, vậy thì đây sẽ là một kho báu từ trên trời rơi xuống có thể làm thay đổi toàn bộ cục diện.
Klein vốn chỉ đem theo tâm lý cầu may, nhưng sau khi nghe qua cuộc thảo luận của một vài nhóm khác, tình hình dường như khả quan hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng.
Hài lòng khi thấy nỗ lực của mình đơm hoa kết trái, Klein chuyển qua xem xét mảng tiếp theo.
Hạng mục thứ hai là chính sách quân sự.
Vấn đề được anh đặt ra là “thảo luận về cách thức để phòng ngự trong trường hợp Asgard bị kẻ địch tấn công”.
Klein không nêu những chi tiết cụ thể như kẻ địch là ai hoặc tấn công vì lí do gì, nhưng anh đưa ra cho những người tham dự ba kịch bản: Đối phương có ba ngàn quân; đối phương có ba vạn quân; và đối phương có hai vạn quân tinh nhuệ với kị binh chiếm thành phần chủ lực.
Thời hạn giả định cho đến cuộc chiến là từ ba tháng cho tới ba năm. Ưu tiên được đưa ra hàng đầu là phòng thủ và sống sót, không phải là chiến thắng. Bất cứ ai có thể trình bày một kế sách hợp lý để giữ cho lãnh thổ đứng vững đều sẽ được trao tiền thưởng.
“Rõ ràng lựa chọn khả thi nhất là dùng chiến thuật quấy rối và cấu rỉa lực lượng! Bố trí du kích trên những ngọn đồi ở mạn tây bắc có thể cầm chân chúng.”
“Nhưng giả định ở đây là chúng ta không có quân tiếp viện, trì hoãn thêm chút thời gian thì cũng có ích gì?”
“Hừm, trong trường hợp đó…”
Klein đã cho ngầm điều tra thân thế của những người đến tham gia. Kết quả là… Không chỉ có những học giả nghiên cứu về quân sự hay địa chính trị, mà còn có cả các sĩ quan đang tại ngũ từ các gia tộc khác cũng trà trộn vào đây. Không chắc rằng những kẻ đó là gián điệp được cử tới nghe ngóng hay cũng chỉ đang cố gắng kiếm tiền, nhưng dù sao thì cũng chẳng có lí do gì để từ chối cả.
Đứng bên cạnh anh, Norbert cười méo xẹo. Ông từng là trợ tá cho Tử tước Asgard đời trước, và dĩ nhiên là nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc trong đám đông kia.
“...Nói sao thì nói, nhìn thấy cảnh thân tín của các quý tộc khác lại tụ tập tới tham dự cuộc thảo luận một cách công khai thế này đúng là kì cục…”
“Biết sao được, thời buổi khó khăn mà.” Klein điềm nhiên nhún vai, “Ai cũng cần phải sống.”
Vụ ám sát hoàng tộc mới diễn ra cách đây bốn tháng, nhưng những đảo lộn mà nó gây ra cho các quý tộc dám nhúng tay vào cuộc chiến vương quyền vẫn còn kéo dài tới tận bây giờ.
Dựa theo kí ức của Klein từ kiếp đầu tiên, hầu hết bọn họ đều phải chật vật tìm cách sống sót. Tiền bạc đều được đổ dồn vào những khoản đút lót để tìm kiếm sự bảo vệ từ các thế lực lớn hơn, và thế là vô số quý tộc vừa và nhỏ lần lượt trở nên nghèo khó.
Và rồi như thể tình hình chưa đủ tuyệt vọng…
“Đám người đó đều đến từ những lãnh địa chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của vụ mất mùa.”
“Vâng… Ở Asgard người dân vẫn chưa biết gì, nhưng xem ra nạn đói đã bắt đầu hoành hành nghiêm trọng ở những vùng khác.”
Kho lương thì đã trống rỗng, nhưng sản lượng từ vụ mùa hè lại chẳng được bao nhiêu, và mùa thu cũng sẽ chẳng khá hơn gì. Vấn đề ở đây không chỉ có đói kém, mà còn là ở chuyện thuế lương thực. Trong tình hình chính trị rối ren như hiện tại, chẳng quý tộc nào dám mạo hiểm nộp thiếu thuế lên trên.
Câu trả lời cho nan đề này chính là phải cắt tiền từ nguồn khác để bù vào khoản thuế. Vậy nên cùng lúc nạn đói xảy ra, thì vô số lãnh địa cũng đồng thời xảy ra bạo loạn do binh sĩ, người làm công và thậm chí là quan lại dưới quyền lãnh chúa không được trả lương đầy đủ.
Thời buổi như thế này, ai có thể trách các vị tay chân thân tín kia tìm mọi cách để kiếm sống được chứ?
Đây chính là cái thời cơ mà Klein chờ đợi.
“Bên này cũng có vẻ đang tiến triển rất tốt, thưa ngài.”
“Ừ. Đúng như ta nghĩ, võ thuật thực sự rất thú vị.”
Hạng mục cuối cùng đơn giản là khả năng thực chiến. Nói cách khác - đây là một giải đấu của những chiến binh.
Hàng trăm lính đánh thuê, cựu binh, thậm chí là cả những binh sĩ đang tại ngũ của những gia tộc khác cũng đến tham dự. Những người có màn thể hiện ấn tượng sẽ được phục vụ dưới trướng của nhà Asgard, nhưng quan trọng hơn, có lẽ tất cả đều nhắm tới món tiền thưởng kếch xù.
Trong kiếp trước, Klein đã học được một điều khi đối đầu với quân đội của Bá tước Phương Đông - để sống sót trước những đối thủ sừng, anh cần cả những vị tướng có tài thao lược lẫn những binh sĩ với khả năng chiến đấu lành nghề. Hai vạn kị binh nhà Vanagandr đem đến khí thế áp đảo hơn nhiều so với ba vạn quân của nhà Laguna, đơn giản vì những chiến binh tinh nhuệ đã quen trận mạc có chất lượng cao hơn hẳn.
Cho dù họ có may mắn sở hữu một vị tướng tài đi chăng nữa, ông ta cũng sẽ phải bó tay khi dưới quyền chỉ toàn những binh sĩ nghiệp dư vốn chỉ quen cầm cái kèo cái cuốc.
Asgard chưa bao giờ có truyền thống luyện binh, vậy nên nếu muốn sở hữu lực lượng mạnh mẽ, Klein bắt buộc phải làm từ ngọn bằng cách tuyển những người vốn đã có thực lực cá nhân cao.
“...Ồ, anh chàng thương thủ đó có vẻ đặc biệt nổi trội?”
“Người này đăng kí tham dự với cái tên 'Hùng Thương Randolph'. Có vẻ là một lao động tự do, thưa ngài.”
“Tốt, cho người điều tra kĩ càng hơn sau giải đấu. Chúng ta sẽ cần những kẻ như thế này.”
Klein dĩ nhiên cũng không chỉ đến xem cho vui. Anh đã ghi nhớ lại gương mặt cũng như tên tuổi của những đấu sĩ lọt vào tới những vòng cuối cùng.
Hạng mục thứ ba, thực chiến, cũng đã đạt được rất nhiều thành quả.
“Tuyệt vời!”
Ngồi bên bàn làm việc, Klein vung nắm đấm vào không trung khi kiểm tra lại kết quả ngày đầu tiên của chiến dịch này.
Những người tham dự đã đóng góp rất nhiều đề xuất hữu ích mà một mình Klein chắc chắn không bao giờ nghĩ ra được. Sẽ mất chút thời gian để kết hợp cũng như kiểm tra tính hiệu quả của chúng, nhưng giá trị là giá trị. Bên cạnh đó, anh cũng đã ghi nhớ được nhiều cái tên đáng chú ý có thể trở thành thuộc hạ tiềm năng cho mình trong tương lai.
Công bằng mà nói, chi phí cho chiến dịch sẽ rẻ hơn nếu như đợi tới giữa mùa đông - khi mà sự khó khăn từ nạn đói lên đến đỉnh điểm. Nhưng Klein không còn nhiều thời gian nữa. Anh chỉ có ba năm để tìm cách sống sót trước tham vọng của một trong những kẻ quyền lực nhất đất nước này, và cần bắt đầu thực hiện các chính sách cải tổ càng sớm càng tốt.
Cá nhân anh có thể nói rằng số tài sản đã bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng. Không chỉ có những đề xuất và kế hoạch, anh thậm chí còn thu được nhiều thông tin nội bộ của những gia tộc khác mà chẳng cần gửi đi một gián điệp nào.
Vào đúng thời điểm thích hợp, món tiền mà Klein tung ra đã thành công mua về “sự thông thái” anh đang cần tìm kiếm.
Thậm chí nếu nghĩ sâu hơn, món tiền ấy cũng chỉ là một khoản đầu tư trả trước. Bị thu hút bởi những thông cáo chiêu hiền đãi sĩ này, người từ khắp nơi đã dồn về Asgard không biết bao nhiêu mà kể. Và mặc dù nơi này không quá mạnh về kinh doanh dịch vụ, nhưng những nhu cầu ăn ở vẫn luôn là cần thiết với bất cứ ai. Một phần lớn trong số tiền thưởng của Klein sẽ được tiêu ngay trong lãnh thổ Asgard - nghĩa là anh có thể xem nó như một khoản kích cầu để đẩy mạnh kinh tế. Hiệu quả ra sao còn phải đợi một thời gian, nhưng anh khá tự tin vào điều ấy.
Đồng tiền nằm trong kho chỉ là vật chết.
Đồng tiền được lưu thông mới là sức mạnh.
“Hoàn hảo!”
Trước kết quả một mũi tên trúng hai con nhạn này, Klein thoả mãn cười lớn: “Bước ngoặt quyết định của mình sẽ bắt đầu từ đây!”
Những ngày sau đó, Klein tiếp tục vung tiền như nước để thu hút thêm người tới tham dự. Các ý tưởng và đề xuất được ghi chép lại, và anh lần lượt nghiên cứu cũng như tổng hợp chúng thành sách lược cai trị Asgard từ giờ trở đi.
Tuy nhiên… quá mải mê trước những thành quả mới này, Klein đã quên mất một điều quan trọng.
“Lãnh chúa đang làm cái quái gì vậy?!”
Tin đồn về việc vị Tử tước trẻ đang vét cạn ngân khố của Asgard để trả một cách bừa bãi cho những kẻ lạ mặt tới từ khắp nơi khiến cho người dân bắt đầu bất mãn.
“Chúng ta vẫn đang phải làm việc quần quật để đóng thuế, còn hắn thì quăng cả núi tiền cho lũ trời ơi đất hỡi nào đó chẳng biết từ đâu chui ra?!”
“Nếu nhà Asgard thừa tiền như vậy thì nên giảm thuế đi cho rồi!”
Klein để ý tới vấn đề này quá muộn. Không biết do kẻ nào xúi giục, mầm mống bạo loạn dần bùng lên ở phía bắc lãnh thổ. Những đám đông phản đối đã bắt đầu xuất hiện trên đường phố Asgard.
Và cuối cùng, một đám đông như thế đang tụ tập trước cổng dinh thự của anh.
“M-Mọi người, bình tĩnh đã! Nghe ta giải thích!”
Klein vội vã ra ngoài để trấn an dân chúng, nhưng…
“HẮN KIA RỒI!”
“LÔI CỔ HẮN XUỐNG!”
…tình hình thậm chí còn leo thang tồi tệ hơn.
Đám đông tràn tới, và một vài người còn đang cầm trong tay mấy thứ nông cụ nhìn hết sức nguy hiểm.
“Lùi lại! Lũ hỗn láo các người muốn làm gì ngài Klein!”
Hans gào lên giận dữ và chỉ huy hộ vệ đẩy lùi đám đông đang kích động, nhưng khi những mũi giáo của họ chĩa vào dân chúng, mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
“CÂM MIỆNG LẠI, LŨ CHÓ SĂN!”
“MỌI NGƯỜI ĐỪNG SỢ, CHÚNG TA ĐÔNG HƠN NHIỀU!”
Cuộc biểu tình bị biến thành ẩu đả. Giữa cơn hỗn loạn ấy, một hòn đá từ tay ai đó được ném ra——và đập trúng vào đầu Klein.
________________________________________
Ngày 23 tháng 8, năm 500 Vương Lịch.
Lãnh địa Asgard xảy ra bạo loạn, lãnh chúa qua đời, kết thúc lịch sử cai trị kéo dài hai trăm năm của nhà Asgard.