Vậy là đã đến thứ bảy.
“Umm, Onii-chan.”
Được năm ngày rồi kể từ khi thái độ của Akari thay đổi. Dù khá là chậm, cơ mà tôi chắc chắn, là tôi đang dần quen hơn với một Akari mới mẻ như này...Nhưng trong tôi vẫn đau đáu việc phải tìm ra nguyên do khiến em ấy đổi thay đến mức này.
“C-Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện với Haruse-san như nào rồi ạ?”
“Hm? Với Nanami á?”
“Anh từng nói hai người đã bắt đầu hẹn hò tầm mấy ngày trước thì phải. Em chỉ thắc mắc là diễn biến đến mức nào rồi thôi.” Em ấy gặng tìm câu trả lời từ tôi.
Akari đang nghĩ gì trời? Em ấy dùng cách hỏi han này, như thể tỏ ra lo lắng cho người anh trai vừa mới kiếm được một cô bạn gái ấy, trong khi rõ ràng rằng, sau câu hỏi thăm đấy là thứ gì đó đang ẩn giấu, kể cả em ấy có cố tỏ ra ngây thơ đi chăng nữa.
Cũng bởi không thể nhìn thấu được suy nghĩ của con bé, tôi đoán kể cho em ấy sự thật là cách tốt nhất.
“Hmm, bọn anh đã quen biết nhau quá lâu với tư cách bạn bè rồi, nên cũng chẳng phải vấn đề quá lớn.... À mà... Hôm nay tụi anh sẽ đến rạp chiếu phim.”
“Tsk...”
“Và rồi... Em vừa nói gì à?”
“Không có đâu?” Akari bình tĩnh phủ nhận một cách tế nhị.
Không, không, không cái con khỉ khô, em vừa mới tặc lưỡi xong đó thôi.
“Dù sao thì, Onii-chan, có vẻ hôm nay trời sẽ mưa đó.”
“Làm gì có, dự báo thời tiết đã thông báo rằng nay là một ngày nắng đẹp mà.”
Tôi vừa bị bất ngờ, làm sao em ấy có thể dễ dàng nói dối như vậy được.
Và thời tiết cũng chả quan trọng cho lắm, vì tụi tôi sẽ cùng nhau đến rạp chiếu phim...
“Ừm, nếu anh đã nói vậy rồi...”
Lần này, em ấy trông có vẻ đang nghĩ ngợi nhiều điều... Tôi chẳng thể nghe những thứ Akari đang lầm bầm, nhưng tôi tin chắc nó không được tốt đẹp cho lắm.
Tôi cứ nghĩ là Akari đã từng chút trở lại như trước sau những thay đổi gần đây trong cách ứng xử của em ấy, tuy nhiên, khá buồn nhưng cũng kinh ngạc không kém, gốc rễ của vấn đề vẫn chưa hề thay đổi.
Akari đã ngưng việc viết tiếp ghi chú vào cuốn sổ đó những ngày gần đây, nên tôi chỉ có thể đoán mò mọi thứ. Cũng may là khi em ấy tiếp cận như này, tôi phần nào nhận ra được em ấy là một người dễ đoán.
Akari là kiểu người tuy không hề cố ý, nhưng lại để cảm xúc lộ ra rất rõ ràng. Dù là tôi đã giả vờ rằng không nghe thấy em ấy đang rủa thầm : Haruse-san hơi bị quá đáng rồi.
Em ấy có lẽ vẫn chưa nhận thức được rằng tôi biết về tình cảm mà em ấy dành cho tôi.
“Thôi giờ, anh phải đi đây” Tôi rời đi một cách vội vã.
Vẫn còn cả mớ thời gian chết cho đến khi điểm đúng giờ hẹn, nhưng tôi biết chứ, nếu cứ vô tội vạ kéo dài cuộc trò chuyện này, có khi lớp mặt nạ của tôi sẽ bị gỡ xuống. Tôi còn không chắc đoạn hội thoại không chủ đích này sẽ tiếp diễn trong bao lâu nữa. Và tôi cũng không biết Nanami và tôi sẽ tiếp tục vở kịch này đến lúc nào mà không bị phát hiện.
***
...Có gì đấy không ổn, và tình huống hiện giờ thật kỳ quặc.
Ba mươi phút kể từ khi rời khỏi nhà, điều đó cứ vẩn vơ trong đầu tôi đoạn đang đứng đợi Nanami ngay trước cửa nhà ga.
Dẫu hai đứa đã lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò xem phim, thì đó cũng không phải là vấn đề mà tôi để tâm đến.
Ngay cả khi chúng tôi đang trong một mối quan hệ giả tạo, thì đi xem phim với một cô nàng xinh đẹp, làm sao mà tôi không mong chờ cho được.
Chỉ là... Akari đang dán mắt vào tôi từ đằng xa kia. Giá mà nó chẳng phải sự thật, khoảnh khắc này sẽ khiến tôi vui sướng biết bao.
Em gái tôi đang nhìn chằm chằm tôi.
Cứ như tôi đang bị ám bởi một bóng đen đáng sợ vậy. Mặc dù em ấy đang ngụy trang bằng cách che kín mặt và đội một cái mũ lưỡi trai, thế quái nào mà qua mắt được tôi.
Thế tại sao tôi lại chắc chắn đó là Akari? Vì em ấy đã theo chân tôi ngay từ lúc tôi rời khỏi nhà.
Một bóng người, mà bóng của em ấy chứ ai, bám theo tôi tầm sau ba phút khi tôi đi ra ngoài. Nếu Akari không muốn bị nhận ra, đáng lẽ em ấy nên ngụy trang kĩ thêm chút nữa. Chí ít thì nên làm vậy, và theo dấu tôi sau một khoảng thời gian chậm trễ ngắn ngủi để chuẩn bị ấy.... Tôi tự nhủ như thể gửi lời khuyên đến tên tội phạm nhỏ nhắn kia, và đi tới nhà ga, thầm hy vọng, một hy vọng có chút mỏng manh rằng đó chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tôi thôi.... Nhưng hình bóng quen thuộc ấy vẫn không hề biến mất cho tới cuối cùng, và cả bây giờ nữa.
Tôi không mong đợi việc em ấy bám theo tôi....
Mà tôi vẫn phải giả vờ mình chả biết gì cả.
Chẳng nhẽ em ấy nghĩ là ăn mặc như vậy là đủ để lừa đôi mắt tinh tường này và theo sau tôi đến bất kì đâu mà tôi không nhận ra á. Cơ mà giờ tự dưng gọi tên em ấy, thì tôi chịu, đối phó với trường hợp ấy còn rắc rối hơn.
Well, ít ra thì em ấy giữ một khoảng cách nhất định để quan sát tôi, vậy cũng ổn thôi.
Không được, rõ ràng chuyện này là bất thường, thế mà tôi không thể làm gì. Phải đảm bảo hôm nay kết thúc êm đẹp mà không có chuyện gì xảy ra mới được.
Nhưng, nó sẽ khiến tôi không tập trung trong buổi hẹn hò này với Nanami...
“Xin lỗi nha! Bắt ông phải chờ rồi!”
Đang vắt óc suy nghĩ, thì giọng nói quen thuộc của Nanami vang lên.
Có lẽ cô ấy nhìn thấy tôi ở cổng soát vé, nên liền chạy lại đây.
“Buổi sáng tốt lành, Nanami. Không sao đâu, tại tôi đến hơi sớm ấy mà.”
“Xin lỗi nhiều vì việc đó....”
Nanami lặp lại từ ‘xin lỗi’ một lần nữa trong khi cố kiểm soát lại nhịp thở của mình.
Chú ý đến bộ đồ khá là hợp cho mùa hè đang được Nanami bận, tôi không chắc việc cô ấy trông có dễ thương như Akari hay là không. Nhưng, phải nói Nanami trông khá dễ thương đấy chứ.
“À mà nhân đây, bộ phim sẽ bắt đầu chiếu vào lúc 2 giờ chiều, đúng chứ? Vấn còn khẩm thời gian, bà có muốn ăn trưa trước không?”
“Có chớ, thế nên tôi mới chọn thời điểm này đây. Tôi nghe bảo có một nhà hàng nấu món Omurice (Cơm cuộn trứng Nhật bản), nên tôi muốn đi cùng ông đến đó.”
“Okay, vậy là chúng ta sẽ ăn trưa , và sau đó là xem phim nhỉ.”
Tôi nhấp nhanh vào biểu tượng ứng dụng điều hướng và tìm kiếm nhà hàng Nanami đã nêu. Tầm mười phút đi bộ để đến được đó từ nơi này.
“Được rồi, đi thôi nào.”
Chuẩn bị di chuyển, Nanami ngại ngùng nhìn tôi , giống như thể đang muốn nói gì đó.
“...?”
Biểu cảm đang rồ rộ trên mặt cô ấy kiểu muốn nói : Để ý kỹ coi.
...Oh, phải rồi.
“Bộ đồ trông hợp với bà đó. Nhìn bà tuyệt lắm.”
Hai đứa đang hẹn hò. Và nghĩa vụ vủa một thằng đàn ông, là phải khen ngợi trang phục của người con gái ấy.
Tôi khá chắc đó là điều Nanami muốn nghe.
“...Oh, cám ơn nha.”
Nanami nhìn tôi e thẹn hơn cả lúc tôi tưởng tượng. Hành động đáp lại ấy còn hơn rất nhiều lần cái tôi mong đợi cơ.
Hay là. Có gì đó gây hiểu nhầm chăng...?
“Không, à, ừ thì, ý tôi là, đó là những gì tôi nghĩ.”
Tôi quay mặt đi trong sự xấu hổ tràn trề.
“N-nó... là điều tôi muốn nghe lắm đó, ông biết không?”
Cùng lúc với lời Nanami nói, với khuôn mặt đang đỏ bừng, cô ấy ôm chầm lấy cánh tay phải của tôi.
....Mà từ từ cái đã.
“N-Nanami!?”
“Ô-Ông thấy đó. Chúng ta là người y-yêu, nhỉ? Thế nên là, những việc như tay trong tay này là thường mà......?”
Tôi có thể cảm nhận hơi ấm của Nanami khi cô ấy ép sát người vào tôi. Và.... nó mềm vãi chưởng.
Oh, không hề ổn tí nào.
Tôi chưa bao giờ ý thức được việc Nanami là một cô gái cho đến tận bây giờ, khi chúng tôi đang sát bên nhau như này, một đống suy nghĩ đủ thể loại tràn vào tâm trí tôi : cô ấy là một cô gái... cô ấy thật xinh đẹp... cô ấy thật dễ thương... và bla bla, còn tiếp nữa.
Well, tôi có nghe từ Yosshiki là Nanami cực kì nổi tiếng với tụi con trai. Cô ấy là một trong ba hoa khôi của trường tôi đấy.
Làm sao mà tôi không biết điều đó được, khi một cô gái như Nanami lại bày tỏ nhiều tình cảm tới tôi đến vậy.
“Um...Eh...”
Đáng cười thật đấy. Tôi chưa bao giờ gặp rắc rối khi nói chuyện với Nanami, nhưng giờ thì tôi xấu hổ muốn độn thổ mất, tôi không biết phải nói gì cho phải nữa.
Một khoảng thời gian im lặng từ cả hai...
“Đi thôi...”
....Piririririririri
Lại đang chuẩn bị di chuyển, thì chuông điện thoại của tôi vang lên.
“Xin lỗi nhé Nanami, tôi có một cuộc gọi.”
Tôi vừa dứt lời, cô ấy cũng hiểu ý mà buông cánh tay tôi ra. Ah, tôi hối hận vãi nồi vì đã nói câu đó.
“Ai gọi thế?”
Tôi rút quả điện thoại thông minh ra khỏi túi quần và nhìn vào màn hình chờ.
[Cuộc gọi đến : Akari Namiki]
Ôi không, tôi đã phấn khởi tới mức quên bẵng đi Akari đang theo dõi tôi từ một góc nào đó ngay lúc này.
|| “Chào, Có chuyện gì vậy Akari?”
Tôi trả lời cuộc gọi như thường lệ và cố gắng lấy lại bình tĩnh.
|| “O-Onii-chan. Anh muốn dùng gì cho bữa tối hôm nay?”
|| “Sao cơ?”
|| “Ừm, Bữa tối. Em thắc mắc là anh muốn ăn gì thôi ấy mà.”
|| “Anh phải trả lời ngay bây giờ hả?”
|| “Vâng, thì. Akari đang ngoài hàng tạp hóa mua ít đồ ạ.”
Nói dối mà trơ trẽn vậy luôn má.
|| “Ah, thế thì cà ri là được rồi. Cà ri, đúng vậy.”
|| “Cà ri, được thôi ạ... Vậy nhớ về sớm, nhé Onii-chan?”
Cuộc gọi kết thúc. Nó kéo dài khoảng 20 giây trước khi Akari tắt máy. Nhưng chả thể gọi đó là một cuộc gọi được. Có lẽ một tin nhắn thoại đã soạn sẵn thì đúng hơn.
“Là Akari-chan hả?” Nanami hỏi tôi.
Tôi tắt màn hình điện thoại và đáp lời.
“Ừm. Em ấy đang ra ngoài mua sắm, nên có hỏi tôi muốn ăn gì tối nay.”
“Hmm.. Ra vậy.”
Tự dưng tôi thấy lo lắng với câu trả lời của cô ấy.
“Sao cũng được, giờ chúng mình đi thôi. Nếu không tới nhanh, có thể nhà hàng đó sẽ đóng cửa đó.”
“Phải, chúng ta nên khẩn trương lên.”
Chúng tôi đi về phía nhà hàng với một khoảng cách khá an toàn giữa hai đứa. Nanami và tôi không thể giữ tay như nãy được nữa—nếu không, nó sẽ khiến chúng tôi bị kẹt lại trong đám đông.
***