“Có phải mình đã phạm phải sai lầm và để một ngày trôi qua rồi...”
Tôi vội vàng kiểm tra lại cuốn lịch. Ah, hôm nay là chủ nhật.
*Thở dài vô vọng*
Vừa nghĩ đến mớ thời gian biểu trong ngày, tôi đã muốn vò nát quả đầu vô dụng này. Hôm nay là ngày hai đứa tôi định sẽ đi đến bể bơi.
Akari đã nói rất rành mạch và rõ ràng, rằng đây chỉ là một buổi ‘luyện tập hẹn hò.’ Nhưng mà tôi biết tỏng đó chỉ là một lời nói dối không hơn không kém.
Thử nghĩ mà xem, kể cả khi câu chuyện mà tôi nghe có là thật đi nữa, thì Akari cũng chẳng bao giờ hẹn hò với một người lạ mặt. Thà là em ấy đã nói vậy, chứ dựa vào bao nhiêu năm kinh nghiệm của tôi, thì chắc chắn đó là điều bất khả thi.
Đáng buồn thay, cuốn nhất ký không bao giờ được tiếp bút nữa, và tôi vẫn không thể biết vì đâu em ấy lại đột ngột thay đổi thái độ đến thế. Đồng thời thì, tôi cũng mù tịt cái lý do mà em ấy bỗng dưng rủ tôi đi hẹn hò một bữa, thiệt lòng mà nói, tôi đang cực kỳ hoảng loạn.
Lỡ đâu là một ý định bất chợt của Akari... hay chỉ đơn giản là một hành động gây khó chịu đến Nanami. Mà cũng bởi Akari là em gái tôi cơ mà, nên cũng có thể ‘hẹn hò với tôi’ là mong muốn ích kỷ của em ấy.
Sự xuất hiện hòng can thiệp đôi tình nhân ngày hôm qua và buổi hẹn hò của ngày hôm nay.
Cứ ngỡ rằng bản thân sẽ đạt được mục đích ban đầu là chặn đứng kế hoạch điên rồ đó của Akari lại, nhưng liệu có ổn không khi cứ để em ấy làm mọi điều em ấy muốn.
Nhắc lại lý do tôi tiếp cận em ấy từ lúc đầu, chỉ là để cho kế hoạch khủng khiếp của em ấy bị phá sản. Giờ nhớ lại thì, có vẻ tình hình đang có lợi dành cho tôi.
Tuy nhiên, lòi ra khó khăn đáng gờm khác, là tôi phải đối phó với hai cô gái cùng một lúc.
Tôi phải ngừng làm những điều nửa vời với Nanami, người đã dùng tất cả sự chân thành để bày tỏ cả tấm lòng và tình yêu nồng nhiệt đến tôi.
Và trong tương lai gần, tôi phải đối mặt trực diện với Akari.
Những suy nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi, chúng khiến tôi không thể nhớ được mình đã sẵn sàng ngênh chiến từ lúc nào.
“Nhanh đi thôi. Onii-chan.”
Có lẽ đến giờ khởi hành rồi.
Akari tới gọi tôi và cùng nhau, chúng tôi tạm thời rời khỏi ngôi nhà thân thương.
Để ý thì tôi thấy em ấy đang mang theo cái túi khá bự.
“Akari, trông có vẻ hơi nặng quá...”
Chúng tôi đang trên đường đến hồ bơi, vậy nên tôi nghĩ thứ chúng tôi cần chỉ là đồ bơi và vài vật dụng cá nhân cần thiết.... nhưng không hiểu vì sao, em ấy đang xách một cái túi bự tổ chảng.
“Oh, này á hả... Ừm, em có làm bữa trưa rồi đó.”
“Bữa trưa á?”
“Em hy vọng anh sẽ ngấu nghiến chúng. Um... Việc này làm anh khó chịu ạ?”
“Khô-Không, anh thích chứ. Bữa nào em nấu cũng ngon hết , đến mức anh muốn ăn chúng mỗi ngày cơ.”
Món cà ri được em ấy chuẩn bị hôm qua ngon tuyệt vời. Akari quả là một đầu bếp tài năng đấy.
Dù lời tôi nói ra không có gì là giả dối, nhưng có vẻ tôi vừa phạm phải một sai lầm dẫu cho nó không đáng kể lắm...
“Anh vừa nói g-g-gì cơ... mỗi ngày ư. Nó thật.... Em mừng lắm.”
Có vẻ những từ hoa mỹ cuối câu tôi thêm vào không hề cần thiết. Những gì tôi muốn truyền đạt chỉ là món ăn em ấy nấu rất ngon, nhưng có vẻ nó khiến em ấy hiểu lầm mất rồi.
“Đ-Đi thôi Akari. Đây, đưa cái túi anh xách dùm cho.”
“M-Mỗi ngày ư... Nấu cho anh ăn mỗi ngày... Có phải là k-kết hôn không ...?”
Anh không được nghe em nói gì đâu nhé. Và với câu hỏi của em, thì anh em ruột không được phép kết hôn...
Kể cả Akari đã nói chỉ là luyện tập đơn thuần... Chúng tôi đang hẹn hò như bao cặp đôi khác.
Vì lẽ đó, tôi đã chọn cho mình một bộ trang phục khá là phù hợp.
“Umu”
Kề bước cạnh nhau như thế này, tôi mới nhận ra chỗ đứng của em ấy trong xã hội này cao đến nhường nào. Cũng chẳng phải ngạc nhiên gì khi mọi người nhìn vào và nghĩ rằng chúng tôi là một cặp đôi kỳ cục / không cân đối.
Tên Yamamoto đã nói với tôi việc tôi không xứng với Akari.
Tôi nghĩ hắn không hề sai đâu.
“...Onii-chan?”
“Oh, không sao. Không có gì cả.”
Úi chết, mải suy nghĩ mà tôi không để ý là mình đã dán chặt mắt vào em ấy suốt từ đó đến giờ. Lỗi tôi lỗi tôi.
“Um... anh biết gì không, Onii-chan...”
“Biết gì cơ?”
“Trông em như nà...Ý em là... Anh nghĩ sao về điều này?” Akari vừa hỏi vừa cuộn cuộn phần tóc bên mai tỏ vẻ bối rối.
Hm, em ấy trông khác thiệt đó, thường ngày, Akari sẽ để tóc thuôn dài xõa thẳng xuống, còn hôm nay, nó được buộc lại với hai dây buộc tóc ở hai bên. Tôi còn không đoán nổi nó là chỉ là bím tóc hay là tóc hai bím. Vốn hiểu biết của tôi về kiểu tóc khá khiêm tốn, nhưng đây là một sự thay đổi tươi mới so với hình tượng thường ngày.
“Em trông dễ thương lắm, nó hợp lạ kỳ luôn. Kiểu tóc thường ngày của em cũng rất ổn, nhưng anh nghĩ em dễ thương hơn rất nhiều trong diện mạo mới này.”
Lại một lần nữa tôi nói tất tần tật mọi thứ ra.
“Ah, em h-hiểu rồi...fufu~”
Akari che mặt đi và thì thầm gì đó.
Hừm, từ góc nhìn của Akari, hẳn em ấy đang vui lắm, vì “được khen bởi người mà em ấy thích” cơ mà.
Tôi cũng ngạc nhiên không kém khi thấy biểu cảm tươi vui từ em ấy.
Tổng kết lại vài ngày qua, tôi nhận ra Akari đang dần biểu hiện nhiều cảm xúc hơn, với một tông giọng khoan thai và tươi tắn, vui vẻ. Đáng buốn lần nữa, em ấy chỉ làm như thế trước mặt của tôi.
Lúc nói chuyện với mấy người khác (dĩ nhiên là không phải tôi) như Nanami, Akari luôn giữ kẽ với một giọng điệu tôn trọng và không hề mỉm cười. Tôi từng đoán mò là bởi vì Akari có phần nhỏ tuổi hơn với Nanami, nhưng em ấy cũng đối xử như vậy với mấy đứa cùng lớp. Chưa bao giờ em ấy đánh mất hình tượng “người đẹp băng giá” mà lũ người hâm mộ tự phong tên cho ẻm.
Và trường hợp ngoại lệ duy nhất, là tôi.
Không sử dụng kính ngữ, bày tỏ mọi cảm xúc như hạnh phúc, giận dữ, vui vẻ, buồn bã, lo âu, đặc biệt hơn là ẻm nói chuyện với tôi ngay cả khi tôi không để ý tới em ấy.
Hình như có một lần tôi đọc được, trong cuốn nhật ký em ấy có ghi : “Mình không để tâm đến bất kỳ ai khác ngoài Onii-chan của mình.”
Thế nên có thể lý giải rằng đó là sự thật.
Cái tàu điện ngầm ngốn của chúng tôi cả tiếng đồng hồ để đến nơi.
Còn về hôm nay, chúng tôi đi đến một nơi gọi là “Công viên dưới nước”, như một cơ sở kết hợp nhiều loại hình ấy. Một nơi hoàn hảo để các cặp đôi hẹn hò, nơi họ không chỉ được được tận hưởng ngâm mình trong hồ bơi, mà còn có thể tương tác với mấy loài động vật sống dưới nước, một vườn hoa rộng mênh mông và vài địa điểm tham quan trong này.
Hmm, rõ ràng nó là một nơi lý tưởng cho các cặp đôi để chim chuột với nhau.
Hmm, tôi chưa hề mường tường được lại có một ngày tôi đến đây cùng với Akari.
“Vẫn còn chút thời gian, nên giờ đi chơi đến trưa rồi dùng bữa, sau đó là đến hồ bơi nhé, được không?”
“Ổn đọa, nghe anh hết.”
Mục đích chính của chuyến đi này là bể bơi, nhưng sẽ rầu rĩ và buồn chán làm sao nếu dành cả ngày cho mỗi hồ bơi thôi.
“Thế thì, bắt đầu từ đây được nè..., hmm, Akari?”
Đang sắp lịch cho đợt hẹn hò này và xem xét bản đồ coi sao, Akari lại bồn chồn hết cả lên, như thể mong đợi một điều gì đó từ tôi.
“...Ah, được rồi, hôm nay chỉ là tập dợt cho một buổi hẹn hò chính thức. Vậy nên cứ vui vẻ đi nhé.”
Tôi lại nhớ ra được vài thứ ngay lập tức, em ấy dường như đang không đồng tình với việc gì đó thì phải. Hôm qua, Nanami cũng làm cái biểu hiện tương tự, nên tôi hiểu nó theo nghĩa như vậy.
Tôi đưa bàn tay của mình ra và Akari nắm chặt với một nụ cười rạng rõ trên gương mặt xinh xắn ấy, nó tốt hơn nhiều với vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày của ẻm.
Tôi muốn Akari tận hưởng buổi hẹn hò hôm nay.
Sau tất cả, chúng tôi chậm rãi bước đi, tôi cố gắng theo kịp bước chân của em ấy.