Chỉ mình tôi biết em gái mình mắc chứng cuồng anh trai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 01 - Chương 3.7

“Đẹp thiệt đó...”

Một hồi sau, chúng tôi đã có mặt tại khu vườn hoa rộng mênh mông. Những bông hoa sặc sỡ với cả tá màu sắc hòa quyện đang nở rộ, và bông nào bông nấy đều rạng rỡ đến mức khó lòng để chọn ra được là bông nào đẹp nhất.

“Phải, một cảnh tượng thơ mộng...”

Tôi đã bị ngớ người vì bản thân chưa từng có một cơ hội để chứng kiến thật là nhiều hoa cùng lúc như thế này trước đây. Không may là, tôi chẳng hề biết được tên của những loài hoa mà người ta đang chăm chút ở nơi này.

Được tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp quyến rũ của chúng, quả là một cảm giác khoan khoái lạ thường.

Tôi ngồi bệt xuống băng ghế dài ngay bên cạnh.

“Onii-chan, chờ em chút nha. Em sẽ trở lại ngay ấy mà.”

“Ok. Vậy anh sẽ chờ em ở đây.”

Nói hết câu, Akari rời đi và không quên để lại túi xách to bự ấy trên băng ghế này để tôi trông dùm.

Khá là thiếu tế nhị khi nghĩ về nơi em ấy đang hướng đến.

“*Thở dài*... Có vẻ hôm nay giống một buổi hẹn hò thứ thiệt hơn là một buổi tập dượt lấy kinh nghiệm như đã nói... Mà kệ, chỉ cần Akari cảm thấy vui thì sao cũng được.”

Mới vừa đây chúng tôi vẫn còn tay trong tay. Dù cho đây chỉ là một buổi hẹn hò giả định, bàn tay của cả hai chúng tôi lại đan vào nhau như thể đây là điều hiển nhiên. Tôi còn chưa làm việc tương tự kể cả cho là với Nanami, người tôi vừa hẹn hò trong ngày trước.

Mới hôm qua, tôi đi chơi với một cô gái đang trong tình trạng quan hệ ‘giả vờ yêu’. Và hôm nay, tôi lại đi hẹn hò với em gái mình bằng lớp ngụy trang là một buổi tập dượt...

Chính tôi cũng nhận ra rằng mình đang gặp khó khăn trong vụ tình cảm gia đình này. Những cặp anh chị em ruột bình thường mà tôi biết ở cao trung không ai đi dạo phố mà lại nắm tay nhau chặt đến thế cả. Thêm nữa, tôi khá chắc về việc chẳng có cách quái nào để luyện tập cho một buổi hẹn hò được, ngay từ những giây phút đầu tiên.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn phải diễn rằng mình không hề biết tình cảm mà Akari dành cho tôi. Nhưng hiện tại đây không phải điều khiến tôi bận tâm nữa...

Nó đã đi quá xa cái ranh giới vốn có của nó.

Vì Akari đang tiếp cận anh trai của em ấy theo nghĩa đen.

Tôi cũng không thể giả ngu mãi được.

Giá mà Nanami không thích tôi thì đã chả có buổi luyện tập hẹn hò nào như hôm nay cả. *Thở dài* Đây có còn là buổi tập nữa đâu..... Nó thực sự là hẹn hò mất rồi. À quên nữa, vì Akari đang hào hứng lắm, nên thôi cứ để vậy cũng ổn.

Cơ mà có gì đó đã trùng xuống trong lòng tôi.

Cả buổi sáng, tôi cứ quẩn quanh, tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục mối quan hệ này với Nanami, cô gái đã dùng cả tấm lòng để trao tình cảm đến tôi. Vả cả tình trạng hiện tại với Akari nữa, tôi không thể luôn bị sự ràng buộc ấy bám víu mãi được.

Hmm, ít nhất thì đến khi hết ngày...

Đoạn đó, tự dưng một bông hoa lọt vào mắt xanh của tôi, đã trở nên nổi bật hơn hẳn trong cả khu vườn rộng thênh thang ấy.

Nó là một bông hoa mang màu cam vàng óng ánh. Đằng trước là một tấm biển ghi tên : “Cúc vạn thọ - Marigolds”

“Cúc vạn thọ, hử?”

Nghe quen lắm luôn. Chắc chắn nó là một loài hoa có tiếng.

Ở dưới tên của nó, có thêm một dòng chữ chú thích khá nhỏ. Để đọc được nó thì quả thực, quá xa so với mắt thường. Theo phán đoán của tôi thì có thể đó là ý nghĩa của loài hoa được ghi trên biển hay thứ gì đó đại loại thế.

“Ý nghĩa của chúng à.... Mình còn chẳng thể đọc nổi.”

Đang tính đến chuyện đứng dậy rồi tiến lại gần xem thử coi, thì Akari đã trở lại trong khi tôi vẫn còn thắc mắc về nó, và tôi quyết định không làm vậy nữa.

Well, chắc là tôi nên quay lại kiểm tra sau.

Kết thúc đợt tản bộ, là bữa trưa đợi sẵn khi đồng hồ đã điểm.

Mới xế trưa thôi mà, nhưng chúng tôi đã đi nhiều tới mức bụng tôi bắt đầu cồn cào. Và với lịch trình là buổi chiều đi bơi, anh em tôi buộc phải ăn thật no.

Tôi và Akari sửa soạn đồ ăn trên băng ghế tiện đường ghé vô. Em ấy đã chuẩn bị một bữa trưa trên cả tuyệt vời.

Muôn vàn món ăn được trình làng và sắp xếp ngăn nắp, như gà rán, xúc xích, trứng rán, để tôi dễ dàng lựa những món mình thích.

Đến với hộp bento tiếp theo, là một chiếc sandwich trông thật đẹp được gói rất kỹ.

Tôi khởi động với một ngoạm ngay lập tức vào khoanh trứng chiên.

“Yeah, nó ngon lắm. Akari.”

Vị ngọt ưa thích của tôi đang lan tỏa trên đầu lưỡi, nó thực sự hoàn hảo. Kế đó, tôi cũng thử luôn bánh sandwich và gà rán.

Vâng, mọi thứ hết xảy ngon.

“Anh không hề biết em là một đầu bếp xuất sắc đấy, Akari.”

“Từ khi còn ở Trung học, thi thoảng em có học làm một số món. Ngoài ra, có vài món trong nhà do tự tay em làm đấy.”

“Oh, tầm nhìn anh hạn hẹp quá.”

À thì, chí ít tôi cũng biết vài món mà em ấy làm chứ.

“Umm, Onii-chan.”

“Hmm?”

“Bởi giờ chúng ta đang hẹn hò. Em nghĩ hai ta nên làm một số thứ như này.”

“Như này?”

“Vâng, nói aah đi...”

Akari cầm cái bánh sandwich lên và đưa nó đến tận miệng của tôi... Ơ này, không phải em nên dùng đũa thay vì tay khi làm vầy hả?

“... ah.”

Tuy nhiên, tôi chẳng thể từ chối và cạp thêm miếng nữa khi đang được đối đãi như một vị vua.

“...Anh có thích nó không?”

“Có chứ. Nó cũng rất ngon...”

“Em hiểu rồi...”

Nhưng sự thật là tôi đang lo lắng đến mức chẳng còn tập trung được vào mùi vị của chúng.

“Bất kì thứ gì em có thể làm cho anh, Onii-chan...”

Lúc quai hàm của tôi bận bịu để nghiền nhỏ thức ăn, Akari lại lẩm bẩm một cách lạ thường lần nữa.

“Anh có muốn ăn bữa trưa mà em làm cả ở trường nữa không? Em có thể làm thêm phần cho anh.”

Trông em ấy thật xấu hổ khi đề nghị điều đó.

Mà nghe như em ấy đang hỏi, nhưng vẻ mặt của Akari thì lại là muốn tôi đồng ý ngay tắp lự.

Nhưng,

“Học kỳ một sắp hết rồi. Anh nghĩ mình sẽ nhờ em sau khi học kỳ hai bắt đầu.”

Làm sao cưỡng lại ánh mắt nài nỉ ấy bây giờ, tôi chỉ còn cách trì hoãn nó sang một thời điểm khác.