Nole: .mikayy. ;3
-------------------------------------------------------------------------------------------
Một tuần sau, vào giờ tan học.
Chúng tôi đã có mặt tại tòa nhà có quán Snack Mio, nơi bọn chúng thường tụ tập.
Gồm có tôi, Yuki, và bộ ba Shijou, Tsunada, Yoshie.
"Cậu thực sự định đi một mình sao...?"
Yuki níu lấy tay áo tôi với vẻ mặt lo lắng.
"Ừ, một mình sẽ dễ xử lý tình huống bất ngờ hơn."
"Lỡ như có chuyện gì... Cậu định làm chuyện nguy hiểm à?"
"Tôi sẽ cố gắng để chuyện đó không xảy ra."
Thấy tôi không phủ nhận, vẻ mặt Yuki càng thêm lo lắng.
"Không sao, không sao đâu. Tôi có học karate qua mạng mà."
"......."
Đùa một chút nhưng lại để em ấy lo thật rồi.
Tôi liếc nhìn bọn Shijou rồi nói.
"Vậy thì... hay là nhờ Shijou làm vệ sĩ đi cùng nhỉ."
"Ế!? T-Tôi á!? Tôi không biết đánh nhau đâu."
"Đùa thôi. Chỉ cần người làm chứng khi giải quyết xong việc này. Cậu đứng gần cửa là được."
"N-Nếu chỉ có vậy thì..."
Shijou chỉnh lại cặp kính lệch rồi gật đầu miễn cưỡng.
"Với lại tôi cứ thắc mắc, cái túi đó là gì vậy?"
"À. Cái này hả."
Yuki chỉ vào chiếc túi thể thao màu đen mà tôi đang cầm trên tay, bên cạnh chiếc cặp đi học.
"Là công cụ để đàm phán... thôi. Không có gì đặc biệt đâu."
Tôi đeo lại túi rồi hướng về phía cầu thang.
"Được rồi, tôi đi đây."
"Cẩn thận nhé."
"Ừm."
Xem ra hôm nay bọn chúng vẫn còn tụ tập, từ phía sau cánh cửa vọng ra tiếng ồn ào.
"Được rồi. Vào thôi."
Hít một hơi thật sâu, tôi mở cửa bước vào.
"Ngon, Bullseye!"
"Này này, phi tiêu lệch ra ngoài vạch rồi! Không tính, không tính!"
Ở phía trong quán, bọn Reiji đang chơi phi tiêu.
Đủ năm đứa như lần trước.
Sàn nhà ngổn ngang vỏ lon bia rỗng. Hình như chúng lại nhậu từ trưa.
"Ơ. Này, có ai đến kìa."
"Shijou... với... ai nhỉ? Hình như là thằng đi cùng con bé tóc bạc dễ thương ấy..."
"Tôi là Suzuhara, thành viên Hội học sinh Học viện Shichibou. Hôm nay đến để nộp tiền."
"Ơ. Thật à?"
Reiji tròn mắt ngạc nhiên.
"Ai cũng đợi sát nút mới chịu mang tiền đến. Riêng mày thì khá đấy, sau này chắc thành người thành đạt ha?"
Vừa nói lời mỉa mai, hắn vừa đặt điếu thuốc vào gạt tàn rồi tiến lại gần.
"Chuyện này sẽ kéo dài đến bao giờ?"
"Đến khi tụi mày tốt nghiệp Cao trung. Bọn tao không phải quỷ dữ, chỉ đến thế thôi."
"Vậy à. Thế thì..."
Tôi kéo khóa chiếc túi thể thao mình đang mang... Rồi từ tốn đổ toàn bộ thứ bên trong ra sàn.
"Phiền phức quá, trả một lần luôn được không?"
"Hả?"
Mặt bọn Reiji giật giật sau khi thấy thứ bên trong chiếc túi thể thao tôi mang.
Tất cả đều đứng chết trân, mắt dán chặt đống tiền chất thành núi vương vãi.
"Tiền của tôi, Arisugawa, Tsunada, Shijou, Yoshie. Đủ cho ba năm. Có thể hơi thừa nhưng không vấn đề gì nhỉ?"
Sau một thoáng im lặng, bọn chúng vội vàng lao đến những cọc tiền đang lăn lóc trên sàn.
"Thật... thật luôn hả?"
"Một xấp một triệu. Một, hai, ba… Cái này, chẳng phải gần mười triệu yên sao?"
"L-Là tiền giả à?"
"Không, nhưng mà..."
Gã to con tóc xoăn rút một tờ 10000 yên từ trong cọc tiền ra, giơ lên soi.
"T-Trông y như tiền thật..."
Đương nhiên rồi. Tất cả đều là tiền thật mà.
"Các người tra thân phận con nhà đại gia của Yuki, nhưng hình như chưa điều tra nghề nghiệp bố mẹ tôi nhỉ?"
"Nghề nghiệp...?"
"Là công việc chuyên xử lý những khoản tiền lớn 'không thể công khai' ấy."
Tôi nở một nụ cười rợn người.
"Đây là tiền của ông già tôi. Tôi lấy trộm từ két sắt ra đấy."
Nghe tôi nói thẳng thừng, mặt chúng tái mét.
"Này. Tiền... tiền bẩn à?"
"'Không thể công khai'... Là tiền của Yakuza...?"
"Xạo! Làm gì có chuyện trùng hợp thế!"
Reiji quát lên. Nhưng ngay cả hắn cũng đang run cầm cập.
"N-Nhưng giải thích sao về số tiền này? Nhìn thế nào cũng là thật mà?"
"M-Một thằng học sinh cao trung làm sao có nhiều tiền thế này được! Chắc chắn là tiền của bố mẹ nó rồi."
"Biết đâu nó trộm thẻ ngân hàng của bố mẹ rồi đi rút thì sao...?"
"Nhưng một đứa con nít không thể rút cả chục triệu yên được."
"H-Hay là có sẵn trong két sắt ở nhà...?"
"Kể cả vậy, bình thường chẳng ai để cả chục triệu yên tiền mặt ở nhà cả. Nếu có... thì chỉ có thể là tiền không gửi ngân hàng được... tiền không thể để lộ ra ngoài..."
"Vậy nghĩa là..."
Những cọc tiền rơi lả tả khỏi tay bọn chúng.
Vài vạn yên thì chúng vui vẻ nhận lấy, nhưng khi con số lên đến hàng triệu, nó lại gieo rắc một nỗi sợ hãi.
Bọn này chỉ là sinh viên đại học hai mươi mấy tuổi. Có lẽ lần đầu được cầm nhiều tiền mặt đến thế.
"N-Này mày! Mày muốn gì?"
"Tôi muốn các người dừng ngay trò tống tiền. Chỉ vậy thôi."
Tôi lấy nốt xấp tiền cuối cùng trong túi, ném về phía chúng.
"Nhưng cũng khá vất vả đấy. Dù đã nhờ ông già nhưng lão không cho người của tổ chức ra tay. Nên tôi phải tạo tình huống bất đắc dĩ."
Tôi tiếp tục nhếch mép cười.
"Tôi đã để lại thư nói bị các người đe dọa trộm tiền. Chắc giờ này đang náo loạn lắm."
Gã râu quai nón đứng gần nhất túm lấy cổ áo tôi.
"M-Mày! Đùa à! Định kéo bọn tao vào hố à!"
"Không phải kéo vào, mà là kéo các người chết chung thì đúng hơn. Vì tôi cũng không thể yên thân được."
"B-Bọn tao chỉ bảo mang đến vài vạn yên thôi! Nhiều tiền thế này..."
"Đúng vậy. Nhưng, tiền trong văn phòng đã biến mất, và số tiền đó giờ lại đang ở trong hang ổ của các người. Nhìn vào sự thật này, người ta sẽ nghĩ sao đây?"
"Thằng ranh con này...!!!!"
Đúng lúc gã râu quai nón vung nắm đấm lên định đánh tôi.
PRRRRRRRRR.
Chiếc điện thoại trong túi tôi reo lên.
"Chắc là từ ông già tôi rồi. Chắc lão ấy đã đọc lá thư tôi để lại."
Vẫn bị túm cổ áo, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra.
Sau đó, tôi bật loa ngoài và nhấn nút nghe.
『THẰNG KHỐN! MASAOMI! MÀY ĐỊNH LÀM CÁI TRÒ GÌ ĐÂY HẢ!』
Một giọng đàn ông trầm thấp như sấm rền vang vọng khắp quán ăn.
『NÀY! CÓ NGHE THẤY KHÔNG HẢ! MÀY CÓ HIỂU SỐ TIỀN ĐÓ DÙNG ĐỂ LÀM GÌ KHÔNG? HẢ!!!!』
Một giọng gầm gừ như thể mỗi từ phát ra đều bị nghiền nát.
『CÁI THẰNG RA LỆNH CHO MÀY CŨNG Ở ĐÓ À!? NÀY! IM MIỆNG LÀM GÌ, SỦA LÊN TAO NGHE COI!!!』
"Híc..."
Gã râu quai nón đang túm tôi vội buông tay, lùi lại phía sau.
『DÁM ĐÙA VỚI TAO... NÀY. TAO CẤM CHÚNG MÀY NHÚC NHÍCH KHỎI CÁI Ổ ĐÓ! HIỂU CH—』
Tút.
Tôi cúp máy rồi tắt nguồn điện thoại.
"...Lão già tôi nói vậy đấy."
Mặt bọn Reiji giờ cắt cũng không ra tý máu nào.
"R-Reiji. Chuyện này...?"
"Đ-Đúng vậy. Ai bảo sẽ dính đến Yakuza chứ!"
"Tao đã bảo là không ổn mà!"
"Hả!? Đừng đùa! Mày là đứa chủ mưu đấy nhé!"
Chúng lao vào nhau như những con cẩu, với vẻ mặt đầy hoảng loạn.
"Thay vì cãi nhau, các người nên chạy đi thì hơn."
Tôi nhìn từng đứa bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Nomiya Shungo, Takeda Toshiaki, Gomi Yuka, Suga Maki.... Và thủ lĩnh Reiji, tên là Kamizono Akira."
"Ơ..."
"S-Sao mày biết tên thật..."
Chúng kinh ngạc còn hơn lúc thấy đống tiền.
Dùng biệt danh bấy lâu, chắc chúng không ngờ bị lộ tên thật.
"Sh-Shijou! Mày à!?"
"Ơ! K-Không phải em! E-Em không biết tên thật của Reiji-senpai..."
Shijou rơm rớm nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy.
"Người điều tra tên thật của các người không phải cậu ta đâu."
"Vậy thì là ai..."
"Người quen của tôi. Cả trường đại học và địa chỉ nhà các người tôi cũng có hết rồi."
"…..”
Như thể có gì đó đã gãy vụn từ bên trong bọn chúng.
Reiji chống cả hai tay xuống sàn, cúi đầu.
"B-Bọn tao hiểu rồi. L-Là bọn tao đã sai. Xin hãy tha cho bọn tao!"
Hắn ta van xin.
"Tao sẽ xóa hết ảnh và dữ liệu! Số tiền đã lấy... t-từ từ nhưng sẽ trả lại hết! Nên—"
"Nên, bảo tôi thuyết phục ông già tôi, phải không?"
"À-À! Đúng vậy!"
Tôi giả vờ gãi gãi má.
"Không được đâu. Dù có xin lỗi cũng hết cứu rồi."
Tôi nói bằng một giọng đều đều.
"Tôi không cứu được các người. Nhưng có người có thể cứu đấy."
"Hả? L-Là ai...?"
Nhìn chúng nuốt nước bọt, tôi ném ra câu trả lời hiển nhiên.
"Ở Nhật không phải có cảnh sát, là người bảo vệ công dân sao?"