Nole: .mikayy. ;3
-------------------------------------------------------------------------------------------
Kế hoạch đánh bại đám sinh viên đại học.
Hai ngày trước khi hành động.
"...Thế nào?"
Tôi đã kể toàn bộ sự tình cho Kaede và nhờ cậu ấy chỉ đạo diễn xuất cho mình.
"Ừm. So với lần đầu đọc như robot thì giờ đã khá hơn nhiều rồi."
"Vậy à."
Kế hoạch của tôi không cho phép một sai sót nhỏ nào.
Phải tính đến cả những tình huống bất ngờ và luyện tập nhiều lần để có thể ứng biến.
"Nghỉ một lát đi đã."
"Vâng ạ~~."
Tôi mua hai lon cà phê ở máy bán hàng tự động rồi đưa cho Kaede.
"Còn chỗ nào cần chú ý nữa không?"
"Ưm. Để xem nào. Tớ nghĩ nếu có thêm một chút vẻ kỳ dị, đáng sợ nữa thì sẽ tốt hơn. Phải khiến bọn chúng thấy sợ khi đối đầu với cậu."
"Vẻ kỳ dị, đáng sợ à... Cụ thể thì phải làm sao?"
"Để xem nào... Người ta nói rằng, khi thấy những hành động không thể hiểu nổi, con người sẽ cảm thấy sợ hãi đó."
Kaede mở lon cà phê, uống một ngụm rồi nói:
"Ví dụ nhé, nếu bây giờ tớ vừa uống lon cà phê này bằng mũi, vừa hét lên những tiếng kỳ quái rồi bỏ chạy thì sao ạ?"
"Ừ thì... đúng là sẽ thấy 'sợ' thật."
Hành động không thể lý giải à...
Tôi muốn lời thoại ngắn gọn và tối giản. Càng nói nhiều càng dễ lộ.
Vậy thì... dùng ngôn ngữ cơ thể?
"Masayan đang băn khoăn gì thế. Tạo sự đáng sợ dễ mà."
Kaede ném lon cà phê đã uống hết vào thùng rác, rồi đặt hai bàn tay lên má.
"Cứ cười là được."
Cậu ấy vừa cười vừa nói.
"Cười?"
"Kế hoạch lần này là trộm tiền của Yakuza, một hành động liều lĩnh. Giữa kẻ run rẩy trộm tiền và kẻ cười toe toét trộm tiền, ai đáng sợ hơn thì khỏi bàn rồi còn gì."
"R-Ra là vậy..."
Cười... à.
"Thế này được chưa?"
"Cười gượng quá. Tự nhiên hơn đi."
Kaede dùng hai ngón tay chọc vào má tôi, cố ép tôi cười.
"Nào nào~~."
"Dừng lại đi. Nhột quá."
Khi tôi đang nắm lấy tay Kaede để gỡ ra thì...
"Cậu ở đây à?"
Sugita-senpai từ phía tòa nhà quản lý đi tới.
"Thứ cậu cần đây."
Anh ấy đưa cho tôi một chiếc máy ghi âm.
"Cảm ơn tiền bối."
"Nói thật là không biết dùng được không. Tôi đã cố hết sức rồi..."
"Không, ngoài tiền bối ra không ai làm được đâu."
"Đúng đấy. Nếu muốn làm diễn viên lồng tiếng, em giới thiệu công ty em cho~."
"Thôi, xin kiếu. Nhập vai Yakuza một lần là quá đủ rồi."
Sugita-senpai nhăn mặt chê.
Tôi đã nhờ tiền bối để hợp tác đóng vai ông bố yakuza.
Ban đầu định để anh ấy gọi điện trực tiếp, nhưng theo gợi ý của Kaede, chúng tôi chuyển sang dùng bản ghi âm.
Chỉ cần quát tháo thôi thì ghi nhiều lần rồi chọn bản tốt nhất sẽ hiệu quả hơn.
Tôi cắm tai nghe vào kiểm tra.
『THẰNG KHỐN! MASAOMI! MÀY ĐỊNH LÀM CÁI TRÒ GÌ ĐÂY HẢ!』
Giọng gầm trầm và đanh lại như sấm sét xuyên qua màng nhĩ của tôi.
"Woah... Uy lực thật đấy..."
Tôi biết giọng trầm của anh ấy rất hợp, nhưng không ngờ lại đến thế, nghe y như thật. Không ai nghĩ đây là học sinh Cao trung đâu.
Nhân tiện, Kaede là người chỉ đạo diễn xuất. Có lẽ vì phải thu lại nhiều lần nên giọng tiền bối hơi khàn.
"Suzuhara... Tôi giúp cậu nhưng..."
"Em biết mà. Sẽ không tiết lộ với ai."
Ban đầu Sugita-senpai đã từ chối, nhưng sau đó anh ấy đã đồng ý hợp tác với điều kiện tôi phải giữ bí mật chuyện anh ấy mua doujinshi có nội dung không đứng đắn ở Akiba hôm trước.
"Gì thế gì thế? Hai người đang nói chuyện gì vậy ạ?"
"Là chuyện đại sự của đàn ông con trai."
"Vậy thì... tôi về đây."
Để tránh bị Kaede hỏi dồn, Sugita-senpai vội vã chuồn thẳng.
"Vậy nhé Kaede, vai trò thực hiện nhờ cả vào cậu đấy."
"Vâng ạ. Khi có điện thoại gọi đến, tớ chỉ cần bật cái này trước micro điện thoại là được, đúng khum?"
Tôi đưa máy ghi âm cho Kaede. Cậu ấy nắm chặt lấy nó rồi hỏi:
"Liệu có ổn không, Masayan...?"
Hiếm khi thấy Kaede lại lộ ra vẻ mặt lo lắng như vậy.
"Điều tớ lo nhất là liệu có bị phát hiện tiền giả không. Nếu họ kiểm tra thì toi ngay lập tức đó."
Quả thực, tôi không thể nói với Kaede rằng mình đã chuẩn bị tiền thật được, nên tôi chỉ nói rằng mình định dùng tiền thật ở mặt ngoài, còn bên trong là giấy thường.
"Nếu bị lộ, không phải Masayan sẽ bị đánh cho một trận nhừ tử sao?"
"Chà, nếu chỉ cần bị đập một trận là xong chuyện thì cũng được. Nếu điều đó có thể bảo vệ được Arisugawa thì cái giá đó quá rẻ."
"Quá rẻ á... Masayan, cậu làm màu quá rồi đó."
"Con trai mà, trước mặt người mình thích thì ai chẳng muốn thể hiện chút."
"A ha ha. Cậu nói cứ như đã giác ngộ rồi ấy. Nghe như ông già."
Ồn ào. Tôi già kệ tôi.
Kaede tựa lưng vào máy bán hàng tự động, vừa ngước nhìn bầu trời vừa hỏi:
"Này Masayan, tại sao cậu lại thích Arisugawa-san đến vậy?"
"Sao đột nhiên lại hỏi thế?"
"Lần trước tớ đã nói rồi mà. Tớ vẫn chưa có mối tình đầu."
"À. Có nói..."
"Tớ đã trăn trở chuyện này từ trước rồi ạ. Khi đóng vai một cô gái đang yêu, tớ cảm thấy mình không thể nào hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn được..."
"Cậu không hiểu được cảm giác của một cô gái đang yêu sao?"
"Vâng."
Kaede khẽ gật đầu.
"Việc tớ nghĩ ra chuyện đóng giả đang yêu Masayan cũng là vì tớ thấy nó rất phù hợp để luyện tập."
"Vậy à. Nhưng tớ thấy cậu diễn tốt lắm mà."
"Không hề ạ. Tớ chỉ là thử áp dụng y nguyên những gì học được từ mấy bộ manga rom-com thôi. Tớ nghĩ tình yêu thật sự không phải như vậy."
Chà, điều đó thì đúng thật.
Những hành động của Kaede đều giống như trong các bộ manga lãng mạn hài hước, có cảm giác hơi khác so với một cô gái đang yêu ngoài đời thực.
"Vì vậy tớ muốn biết. Cái cảm giác khi yêu một người... khi trái tim rung động là như thế nào."
Trước vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy ấy, tôi cảm thấy mình nên trả lời một cách đàng hoàng.
"Lý do anh thích Yuki là..."
Tôi hồi tưởng lại về tương lai trước khi bị time leap.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên...? Không, không chỉ có vậy.
Tôi yêu thương em ấy là vì tôi muốn được thấy gương mặt đang khóc của em ấy trở nên tươi cười.
Điều đó không thay đổi, dù là lần đầu gặp mặt hay ở cuộc đời mới này.
Cả hai đều cần được giúp đỡ, và tôi muốn đưa tay ra.
Tôi đã nghĩ như vậy.
"Có lẽ là vì... tớ không thể bỏ mặc cô ấy được."
"!"
Nghe câu trả lời, Kaede tròn mắt ngạc nhiên.
Sau một lúc sững sờ, cô ấy bỗng phồng má rồi...
"Oánh chết!"
...đá vào ống chân tôi liên tục.
"Đau quá! Cậu làm gì vậy?"
"Trừng phạt thằng đểu giả đây!"
"Gì cơ? Giải thích đi?"
"'Vì tớ không thể bỏ mặc được', đó là câu nói y hệt như lúc Masayan đã cứu tớ hồi tiểu học."
Hả? Thật á?
Hình như lúc cứu Kaede khỏi nhóm bắt nạt, tôi có nói vậy thật... Nhưng cậu ấy nhớ kỹ thế.
"Masayan. Cho tớ hỏi thêm một câu nữa được không?"
"Gì vậy?"
"Tại sao tớ lại đang đá vào chân Masayan vậy nhỉ..."
"Tớ mới là người muốn hỏi đây!!!"
Cậu ấy không hề đùa, mà có vẻ thực sự không biết.
Kaede khẽ nghiêng đầu, đặt tay lên ngực.
"Khi biết lý do Masayan cứu Arisugawa-san giống hệt như khi cứu tớ, trong lòng tớ cứ cảm thấy bứt rứt một cách kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên tớ có cảm giác này... đến khi nhận ra thì cơ thể đã tự động muốn sút chân của Masayan rồi..."
Cậu ấy đặt tay lên cằm, trông có vẻ đang chìm sâu vào suy nghĩ.
"Kaede..."
"Masayan im lặng chút đi! Tớ đang tự phân tích bản thân!"
Với vẻ mặt nghiêm túc, cậu ấy tiếp tục suy nghĩ.
Và một lúc sau...
"!"
...có lẽ đã nhận ra điều gì đó, Kaede ngẩng khuôn mặt đang cúi gằm lên.
"~~~~~~!"
Mặt cậu ấy dần đỏ bừng lên.
Đó là vẻ mặt của một thiếu nữ đang e thẹn, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày.
Tôi đã từng thấy biểu cảm này một lần, khi Kaede diễn cảnh tuyên chiến với Yuki.
Nhưng tại sao bây giờ lại có biểu cảm đó...?
"Ể, không lẽ nào... Cảm giác này là..."
Kaede vẫn cúi mặt, lẩm bẩm điều gì đó.
"Rốt cuộc là sao vậy, tự nhiên lại thế...."
"Oaaaaa~! Masayan đừng có lại gần tớ!"
Khi tôi định lại gần, Kaede vội vàng lùi ra xa.
"Nếu cậu lại gần nữa là có chuyện lớn đó! Cả Học viện này sẽ bay màu đó!"
"Hả!? Gì, cậu có cả chức năng tự hủy à!?"
Kaede dùng tay che miệng, vừa lùi lại vừa nói:
"Tớ xin lỗi. Đến ngày thực hiện kế hoạch, tớ sẽ trở lại bình thường!"
Nói rồi, Kaede bỏ chạy mất.
"Rốt cuộc là sao vậy trời..."
Cậu ấy thỉnh thoảng vẫn có những hành động khó hiểu, nhưng lần này thì tôi đặc biệt không hiểu nổi.