Chỉ mình chồng tương lai mới khiến cô ấy trở nên đáng yêu.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

199 4175

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

(Đang ra)

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

Fukada Sametaro

Sau khi nghe những lời bộc bạch của cô gái 17 tuổi ấy, Allen đã quyết định rằng sẽ để cô sống trong dinh thự của mình và... dạy cô những điều hư hỏng.

8 121

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

(Đang ra)

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

Sakura Seiran

Khi anh chìm đắm trong những tưởng tượng không lành mạnh và hoàn toàn bị cuốn hút bởi vị hôn thê đầu tiên trong đời, anh bắt đầu nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi – bản chất của cảm giác khó chị

1 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

6 116

[WN] Arc Nửa sau Học kì 1. Chap 51 ~ 109 [Đang tiến hành] - Chương 98: Hòm Thư Tư Vấn (3)

Nole: .mikayy ;3.

-------------------------------------------------------------------------------------------

"Tôi sẽ không lặp lại sai lầm như hồi lễ hội Wakaba đâu. Tôi sẽ ngủ đủ giấc."

"Ừm."

Quả nhiên, em ấy đã trưởng thành hơn rồi.

Cái tật hăng hái quá mức đến nỗi hỏng việc thì vẫn chưa sửa được, nhưng khả năng vực dậy tinh thần sau khi suy sụp, và tự điều chỉnh để không mắc phải sai lầm tương tự quả thật rất đáng nể.

Khi đến máy bán hàng tự động, tôi mua một lon cà phê, còn Yuki mua một chai trà xanh cỡ nhỏ.

Ngồi xuống ghế dài, tôi uống một ngụm cà phê rồi thở phào một hơi.

Yuki cũng ngồi xuống bên cạnh, cách tôi một khoảng đủ rộng.

"Yên tĩnh thật nhỉ..."

"Đúng thật. Hôm nay hình như các Câu lạc bộ thể thao cũng về hết rồi, có lẽ chỉ còn lại hai chúng ta thôi."

"Chỉ còn hai chúng ta..."

Yuki thì thầm khe khẽ, rồi hai tay siết chặt lấy chai trà xanh.

Dù đã ở riêng với nhau suốt, nhưng chỉ cần ý thức được xung quanh không có một ai, cô ấy lại có vẻ căng thẳng.

Dễ thương thật.

Cả hai chúng tôi chẳng ai nói gì thêm, chỉ lặng lẽ uống nước của mình.

Tôi đã nhanh chóng uống xong, nhưng Yuki thì vẫn chưa.

Tôi im lặng chờ cô ấy uống.

...Lâu thật đấy.

Một chai trà nhỏ xíu mà mãi không uống hết. Em ấy đâu phải kiểu người ăn uống chậm chạp...

Liếc mắt sang ngang, tôi thấy Yuki đang nhấp từng ngụm nhỏ, uống một cách rất chậm rãi.

"………………!"

Giống hệt như Yuki của tương lai.

Mỗi khi chúng tôi vào một quán cà phê vào cuối buổi hẹn hò, em ấy có thói quen nhấm nháp đồ uống của mình thật lâu.

Khi tôi hỏi lý do, Yuki nói rằng vì muốn được ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút.

Khi tôi bảo: "Nhưng về nhà chúng ta vẫn ở bên nhau mà, làm vậy chẳng phải vô nghĩa sao?"

Thì em ấy lại phồng má đáp: "Em muốn kéo dài thời gian hẹn hò. Mồ~~~, anh đúng là chẳng hiểu gì về tâm lý phụ nữ cả."

Việc Yuki đang làm điều y hệt như thế, có nghĩa là—

"…………"

Không ổn rồi. Mặt tôi bỗng nóng bừng.

Dưới ánh hoàng hôn sắp lặn, mái tóc cô ấy tỏa sáng lấp lánh.

Trước vẻ đẹp đầy đáng yêu ấy, tôi bất giác nuốt nước bọt một cái "ực".

"............."

Hay là, mình thử tỏ tình một lần nữa ngay tại đây nhỉ?

Lần tỏ tình đầu tiên, tôi đã hành động quá bốc đồng. Lúc đó còn có tất cả thành viên Hội học sinh đang nhìn, và đó cũng là một lời tỏ tình với tâm thế sẵn sàng bị từ chối.

Nhưng bây giờ thì khác.

Chỉ còn hai chúng tôi, và mức độ thiện cảm của cô ấy dành cho tôi đã tăng lên nhiều đến mức không thể so sánh với lúc đó.

Biết đâu lần này, mình sẽ nhận được một câu trả lời khác.

Lúc tôi đang mải mê với những suy nghĩ thì...

Tách.

"?"

Có tiếng động gì đó từ phía sau lưng, tôi liền quay lại.

Hình như âm thanh phát ra từ phía bên kia hàng rào bao quanh sân trong...

"Có chuyện gì vậy?"

"Không, hình như ban nãy tôi vừa nghe thấy tiếng giống như tiếng chụp ảnh."

"Tiếng chụp ảnh?"

Yuki hình như không nghe thấy. Vậy là mình nghe nhầm chăng?

"Hả! Chẳng lẽ là Câu lạc bộ Báo chí!? Họ định giật tít về buổi hẹn hò bí mật của tôi với Arisugawa hay sao..."

"Nếu họ dám đăng cái tin giật gân đó, tôi sẽ cắt toàn bộ ngân sách năm sau của Câu lạc bộ Báo chí cho cậu xem."

Lạm dụng chức quyền trắng trợn quá.

Tôi liếc nhìn Yuki với ánh mắt đầy nghiêm túc của cô, rồi nở một nụ cười gượng.

Bầu không khí để tỏ tình đã tan biến mất.

Thôi... đành để lần sau vậy.

Vừa nghĩ thế, tôi vừa ném lon cà phê đã uống cạn vào thùng rác.