Đã đến lúc tung vũ khí bí mật rồi.
“Sayopon, Sayopon, Sayopon, Sayopon, Sayopon, Sayopon, Sayopon, Sayopon, Sayopon, Sayopon.” Tôi liên bấm máy, chắc cũng trên dưới chục lần, thế mà cô ấy vẫn không trả lời. Coi bộ tôi phải tiếp tục chuyện này đến trăm lần mới thôi.
Lý do cũng là vì tôi chẳng còn lựa chọn nào cả. Tôi đã thử liên lạc với tất cả học sinh có trong sổ lớp và yêu cầu họ cho mình bất kì manh mối nào, nhưng ai cũng lẳng lặng từ chối vốn chẳng khác gì tạt nước thẳng vào mặt tôi cả.
Tuy đã tổng hợp tất cả sự kiện mình biết theo trình tự thời gian, nhưng tôi biết bản thân không thể nào lần ra sự thật được khi chỉ có chừng này thông tin trong tay.
Hiệu trưởng đã bắt đầu cái Bài kiểm tra nhân lực kì quái này.
Vào tháng mười một, việc bắt nạt của Suguwara bị tung lên mạng internet, trong đó bốn người bạn cũng lớp - bao gồm Masaya, là những nạn nhân.
Nhà trường cùng mẹ của các nạn nhân quyết định trừng phạt Sugawara, giám sát thẳng bé, và dùng mọi cách để ngăn Suguwara tiếp cận Masaya.
Vào tháng mười hai cùng năm, Masaya suy sụp tinh thần, và đã tự sát.
Làm sao tôi có thể làm sáng tỏ vụ này chứ? Thông tin thiếu thốn thế này khiến tôi chỉ muốn chửi thề.
Tuy nhiên thứ khó hiểu nhất là giữa điểm ba và điểm bốn. Làm thế nào mà Taku Sugawara có thể khiến Masaya tuyệt vọng được? Nếu điều này vẫn chưa được làm rõ, thì chẳng có ai có thể lên tiếng tố cáo Suguwara cả.
Lâm vào thế bí, tôi quyết định nhờ hỏi Vũ khí bí mật mang tên Sayo, thường hay được gọi là 'Sayopon', dẫu chẳng tài nào có thể liên lạc được với cô ấy. Sayo và tôi học khác trường đại học, nhưng cả hai là bạn thuở nhỏ của nhau, và từ hồi tiểu học, đến sơ trung rồi cả cao trung, cô ấy thường giúp đỡ tôi do bản thân tôi không học tốt lắm.
“Thôi ngay đi! Dừng cái việc liên tục gửi tin nhắn cho tớ cứ như bị quỷ ám coi, đồ ngốc!”
Sau khi lẩm bẩm từ Sayopon độ một trăm lần, cô ấy cuối cùng cũng chịu nhấc máy. Vẫn là cái giọng thô kệch như mọi khi.
“Và sao lần nào gọi cậu cũng kêu tớ là 'Sayopon' thế hả?”
“Sayopon, nghe này, Sayopon.”
“Bộ lời nói của tớ không có tí trọng lượng nào à?”
“Cậu biết chuyện đã xảy ra với em trai mình, phải không? Hiện giờ mình đang điều tra vụ đó...”
Kế đó, tôi kể tất cả mọi thứ mình nghe biết được từ mấy tay săn báo và bố mẹ cho Sayo. Tôi nói hết, không chừa bất cứ nguồn tin nào cả, và cạng nói tôi lại càng bối rối.
Tuy nhiên, sau khi nghe hết mọi chuyện, Sayo nói.
“Hiểu rồi… Tại tớ cũng có xem tin tức, nên cũng mượng tượng ra được chuyện gì đang xảy ra.”
“Mình muốn nghe ý kiến của cậu, Sayopon.”
Tôi nói, nhưng ở bên kia đầu dây không có tiếng trả lời. Có vẻ như cô ấy cũng thấy chán nản, và chỉ một lúc sau, tiếng thở dài phát ra:
“Đây chỉ là quan điểm của người ngoài thôi đấy,” Sayo bắt đầu như thế, ”Nhưng theo logic thì Masaya và mấy đứa còn lại không đời nào lại bị Sugawara bắt nạt, phải không?”
“...Ý cậu là sao?” Tôi hỏi, tâm trí hoàn toàn bối rối.
“Này, đừng có cáu với tớ. Tớ chỉ cảm thấy một người như Masaya chẳng thể bị một đứa nhóc sơ trung doạ được. Tớ nghĩ rằng Sugawara nói cái câu “Bắt nạt là một sáng kiến” đầy tranh cãi ấy là để thu hết mọi sự chú ý về mình. Kẻ chủ mưu hẳn phải là một người khác, phải không?”
“Kẻ chủ mưu… đúng là có khả năng đấy thật. Nhưng rõ ràng là có gì đó kì lạ ở đây.”
Tôi không nghĩ đó là một giả thuyết tồi, nhưng bản thân tôi cũng có nghi ngờ riêng.
“Gỉa sử có kẻ chủ mưu thật đi, thế thì tại sao Masaya chỉ nhắc đến Sugawara trong thư tuyệt mệnh của thằng bé?”
Đấy, đó là nơi mọi thứ trở nên rắc rối. Cứ cho rằng Masaya không bao giờ nhận ra khả năng có kẻ thứ hai đứng sau giật dây thì cậu nhóc đấy, kẻ đại diện tên Taku Sugawara, đã bắt nạt cả nhóm 'một mình'. Thêm nữa, thằng nhóc sơ trung đó đã bị giám sát chặt chẽ trong cái tháng trước ngày Masaya tự sát.
Tôi gặp phải gõ cụt rồi, nên chỉ còn biết thở dài sầu não. Sayo hình như cũng cảm thấy như thế, và cô ấy thốt ra một tiếng gầm như sấm động.
“Ah, Tớ chả hiểu gì cả. Một chút cũng không. Mà này, ngoài Masaya ra, ba đứa nhóc cùng bị bắt nạt kia cũng đứng lên làm chứng, phải không? Mấy đứa đó nói gì?”
“Chúng nói mình đã bị Taku Sugawara bắt nạt, nhưng không hề biết gì vào khoảng thời gian sau vụ đó cả, chấm hết. Có vẻ như mấy nhóc ấy đang sợ thứ gì đó, và nói rằng chúng chỉ có thể tiết lộ bấy nhiêu thôi.”
“Rồi, rồi...”
“Mình nghĩ chúng ta chỉ cách là hỏi han những học sinh khác có liên quan. Chẳng biết có ai chịu nói cho mình biết mối quan hệt giữa Taku Sugawara và Masaya là gì không nữa.”
“Phải rồi… Taku Sugawara...”
Sayo ngừng một chút, rồi im lặng. Coi bộ cô ấy đang tập trung suy nghĩ. Sẽ có lúc cô ấy đột nhiên im lặng và lùi vào thế giới của riêng mình. Về phần tôi, do đã quá quen với tính cách này của cổ cũng như chẳng nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, thành ra tôi chỉ có thể ngồi gõ tay lên ốp lưng điện thoại nhằm giết thời gian.
Sau một hồi, cô gái bên kia thốt lên với một giọng vô cùng quả quyết.
“Được rồi! Sanae, cho tớ giúp cậu trong cuộc điều tra này.”
Tối có thể nghe thấy tiếng thở của Sayo.
“Tớ cũng từng chơi với Masaya vài lần. Tớ không thể để mọi chuyện cứ thế mà trôi qua như thế này được.”
“Ohh, sao thế? Mà dù gì tớ cũng đang định nhờ cậu.”
“Eh… Tớ đúng là cũng có vài suy nghĩ về chuyện này, và, cảm giác cứ như...” Sayo dường như do dự trước khi tiếp tục, ”Quan trọng nhất, tớ lo cho cậu.”
So với tính cách dễ nổi nóng thường ngày, những lời vừa phát ra từ cô bạn ấu thơ của tôi phải nói là hết sức dịu dàng, đến mức ngay cả tôi cũng thấy bất ngờ.
“...Xin lỗi vì đã để cậu lo lắng.”
“...Tớ lo đấy. Làm sao lại không thấy thế được khi em trai bạn thuở nhỏ của mình qua đời ? Cậu không có gượng cười, phải không?”
“Hm, có một chút.”
“Đừng ép bản thân như thế. Có chuyện gì buồn thì cứ nói cho tớ nghe. Kể từ năm ngoái, mấy tin SNS của cậu đã nhuốm vẻ ảm đạm lắm rồi. Mà này, tớ hay tin là cậu chia tay rồi.”
“Oh… cảm ơn. Nhưng giờ nó ổn rồi. Điều quan trọng hơn là về Masaya.”
“Tớ hiểu rồi… vậy thì tớ sẽ nghiêm túc hơn chút vậy.”
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Sayo nở một nụ cười can đảm không sợ trời sợ đất ở bên kia đầu dây.
Phải rồi, thật mừng khi có một người bạn thấu hiểu mình. Cùng lúc đó, tôi đã có một trợ thủ đắc lực.
Trong lòng tôi có ấm lên đôi chút, và sau lời cảm ơn, tôi gác máy.
Hai ngày đã trôi qua tính từ ngày Sayo đồng ý giúp tôi. Và một lần nữa, tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
“Yo. Không ngoài dự đoán, gọi cho mấy bậc phụ huynh chỉ tổ nhận ngay lời từ chối. Tuy nhiên, hình như có vài đứa nhóc muốn nói gì đó.”
Sayo bắt đầu cuộc gọi như thế, không chào hỏi. Dẫu vậy, thứ mà cô ấy đang nói đến là điều tôi muốn nghe nhất.
“Eh? Vậy có nghĩa là?”
“Mọi thứ diễn ra rất trôi chảy. Chúng tớ sẽ gặp nhau ở nhà ga sau buổi học hôm nay. Cậu đi chứ?”
“Dĩ nhiên rồi! Không hổ danh là vũ khí bí mật của mình.”
Tôi hỏi Sayo chi tiết cụ thể, và có vẻ như học sinh đến từ trường sơ trung Kuzegawa là bạn của em trai bạn cô ấy, đồng thời là bạn cùng lớp với Masaya. Tôi chưa từng mong cô ấy có thể gặp mặt một người cực kì phù hợp cho việc tìm kiếm thông tin. Đúng như tôi nghĩ, cô ấy có những mối quan hệ mà tôi chẳng bao giờ có được.
“Mình chưa từng nghĩ thằng bé đó sẽ đồng ý đâu. Nếu đó mà là tớ, thì thằng bé ấy đã phát hoảng và từ chối ngay cái lúc mình nhận là chị gái của Masaya rồi…”
“Thật sự mà nói, cậu quá thành thật rồi… nhớ giữ mồm giữ miệng khi tới đó nghe chưa” Sayo bất ngờ nhắc nhở, “nhưng chúng ta có thể hỏi thằng bé mà không có bất kì ngăn trở nào từ mấy người lớn đầu khác. Có lẽ tụi học sinh trong cái lớp ấy biết được điều gì đó.”
“Hừm, vậy thay vì là một vụ bắt nạt bình thường, nó lại trở thành một bí ẩn à…”
“Việc tìm ra chân tướng sự thật giao lại cho cậu đấy.”
Tôi gật đầu, cảm ơn cô ấy lần nữa, và ngắt máy.
Tôi rót cho mình chút cà phê, rồi hướng đến phòng khác, định tính xem mình nên hỏi gì vào lúc đó. Hiện giờ, tôi đã chuyển từ căn hộ mình đang sống về nhà bố mẹ. Học kì hai năm nhất đại học, tôi không có đăng kí bất kì môn nào, và tốt hơn không nên sống quá xa trường sơ trung Kuzegawa nếu tôi muốn điều tra về Masaya.
Khi tôi đang cố nhớ xem hạt cà phê trong nhà để đâu trong lúc bước xuống lầu, tôi thấy mẹ mình đang ngồi ở đó, tại phòng khách. Mái tóc dài của bà ấy được chải ra sau đầu, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, điên cuồng đánh cái gì đó.
“Mẹ đang làm gì vậy?”
Nghe tiếng tôi hỏi, bà ấy ngẩng đầu lên, nở ra một nụ cười nhạt.
“Internet.”
“Sao cơ?”
“Là một cuộc họp bàn về cách thức nâng cao giáo dục trong nhà trường, nhưng cái tên vẫn chưa được quyết định. Chúng ta cần làm cho trường sơ trung Kuzegawa học hành chăm chỉ, để những sự việc đáng tiếc như của Masaya không xảy ra lần nữa. Để làm được điều đó, con biết mẹ sẽ phải xuất hiện mà.”
Đúng là phụ huynh của học sinh tự sát sẽ có tiếng nói cực kì thuyết phục trong vụ này. Mẹ đang định thay đổi nhà trường, thậm chí còn không hề chối bỏ sự thật là Masaya đã ra đi. Cách bà ấy đánh máy trông thật kỳ lạ. Từ khuôn mặt của mẹ, tôi có thể nói rằng bà ấy trông có vẻ già hơn kể từ khi Masaya mất.
“Chúng ta phải nghiêm khắc trừng phạt Taku Sugawara. Trừng trị quỷ dữ là điều cần làm.”
Bà ấy lẩm bẩm trong giận dữ vừa đánh máy..
“Masaya chắc chắn bị thằng nhóc đó giết. Tuy nhiên, trận chiến của mẹ với con quỷ đó vẫn chưa kết thúc đâu. Tao tuyệt đối không tha cho mày. Tao nhất quyết sẽ xé xác mày ra từng mảnh, khiến cho mày chìm sâu vào tuyệt vọng, giết mày, và tận diệt mày hoàn toàn.”
Những lời này dường như không phải của mẹ tôi, và nó làm sống lừng tôi lành lạnh.
Chuyện này làm tôi nhớ đến những lời của Taku Sugawara.
“Cách mạng vẫn chưa kết thúc đâu.”
Vụ việc này liệu đã kết thúc hay chưa? Hay mới chỉ là khởi đầu?
Chuyện này có gì đó không ổn.
Người mà Sayo giới thiệu cho tôi có tên là Kouta Katou.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu con trai này là cậu ta cứ như cọng giá khô. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người hợp với cái biệt danh đó đến thế, và bản thân tôi thực sự muốn chuyển địa điểm gặp mặt từ quán café sang một tiệm cơm thịt bò ngay và luôn. Không, tôi không nói quá đâu! Tứ chi cậu ta vừa dài lại mảnh khanh, khuôn mặt xanh xao, miệng há mờ đi kèm với cặp kính khác thường. Dù nhìn kiểu nào đi nữa, cậu ta vẫn cứ như cọng giá.
Tôi dẫn cậu ta tới một tiệm café cũ kĩ mới được trang hoàng gần đây với giá bán 600 yen cho một ly cà phê. Bên trong cửa tiệm, chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn được đặt ở góc tối, chỉ có vài tia sáng héo hắt chiếu vào.
Cậu ta gọi một ly nước chanh ấm, tôi thì cà phê. Khi đồ uống được don ra thì cũng là lúc tôi kết thúc cuộc trò chuyện còn đang giang dở và bắt đầu đặt câu hỏi.
“Trước tiên, dù có là gì đi nữa, em có thể cho chị biết ấn tượng của mình về hai người đó được không? Em nghĩ gì về Kishitani và Sugawara, Kadou?”
“Vâng,” Katou thì thầm nói.
Tôi nên bắt đầu với mây câu dễ trước. Tuy đã có một cái nhìn bao quát về tính cách kinh khủng của Taku Sugawara rồi, nhưng tôi vẫn muốn đích thân mình kiểm chứng điều đó. Ngoài ra, về cách Masaya cư xử ở trường cũng làm tôi thấy tò mò.
“Masa, à, đó là biệt danh của Masaya Kishitani. Đơn giản mà nói, câu ấy rất nổi tiếng. Nếu có bất kì hoạt đồng nào diễn ra, thì cậu ta chắc chắn là người đứng lên tổ chức, và điểm số của cậu ấy vượt trôi hơn tất cả chúng em. Mọi người đều ngưỡng mộ Masa. Ahh, dĩ nhiên là em cũng rất tôn trọng cậu ấy. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ bị bắt nạt. Cảm giác cứ như giữa Masa và chuyện đấy chẳng có dính dáng gì đến nhau vậy.”
“À, cũng không có gì bất ngờ.”
Đây là điều mà tôi đã nghĩ. Masaya chẳng khác gì với lúc ở nhà cả.
“Còn về Sugawara thì sao?”
Katou nhíu mày và chậm rãi đáp,
“Hừm, không, Sugawara… nên nói thế nào nhỉ. Cậu ta, không hẳn là một người ảm đạm, nhưng năng động thì cũng không phải nốt. Em không nghĩ cậu ta bị ghét hay gì đâu, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu ta cứ như là người vô hình vạy. Chắc có thể nói cậu ta là người kém nổi bật nhất trong lớp.”
“Hừm?”
Vụ này lạ à nha. Từ nhựng gì tôi nghe được từ cánh báo chí và nhà trường, thằng nhóc đó đáng ra phải là một học sinh sơ trung ngạo mạn, lập dị chứ. Tôi giơ tay ra, cắt ngang lời Katou trước khi cất tiếng,
“Ý em là gì khi nói ‘kém nổi bật’? Bộ thằng nhóc đó khác với hình tượng một con quỷ mà giới truyền thông miêu tả sao?”
“Ừm, cậu ta quả thật có đáng sợ. Bọn em không biết cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu. Nhưng Suguwara không phải mấy đứa đầu gấu đâu. Điểm số thấp, thể thao cũng tệ hại không kém. Cậu ta là cái dạng thích đọc manga và light novel một mình vào giờ nghỉ trưa ấy.”
“Và… còn gì khác không?”
“À, ngoài ra, có vẻ như cậu ta không quan tâm đến những người xung quanh mình. Hay nói đúng hơn, cậu ta chưa từng có hứng thú với bất cứ ai. Ngay cả khi chúng em có đến bắt chuyện thì cũng chỉ ăn cả tấn bơ và mặt. Cảm giác Suguwara mang lại khác hoàn toàn với sự sợ hãi. Có thể nói cậu ta là quỷ dữ, nhưng chỉ đem đến vận rủi thôi .”
Sau đó, Katou nhấn mạnh vào Taku Sugawara, “Cậu ta thật sự rất đáng kinh tởm,” rồi uống cốc chanh ấm nhằm xua tan cơn khát ở cổ.
Trong lúc đó, tôi cứ nhìn vào cuốn sổ tay, và nhớ lại những khác biệt trong miêu tả về Suguwara. Taku Sugawara hẳn là quỷ, “Chỉ mình mày là không đủ để ngăn chặn cuộc cách mạng đâu.” Nhưng, thằng bé đó thật sự là một đứa mờ nhạt đến thế sao? Sự khác biệt này là sao?
Tôi vô cùng tò mò về chuyện đó. Nhưng tạm thời cứ để nó ở đấy đã—đã đến lúc vào chủ đề chính rồi.
Tôi lấy ra và tờ ghi chú, lấy một hơi thật xâu nhằm cung cấp ô-xi cho não, và ra quyết định sẽ tìm ra sự thật. Tôi tập trung tâm chí, rồi cầm lấy cây bút bi mà nói, “Thế… em có thể kể cho chị về vụ bắt nạt không?”
Nhưng trái với nhiệt huyết của tôi, câu trả lời của Katou lại rất mơ hồ. Với giọng điệu ‘rất lấy làm tiếc’, cậu ta trả lời thế này.
“…Em không chắc về vụ bắt nạt.”
Katou cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói.
“Sao thế? Bộ em tính nói là dường như chẳng có gì xảy ra kể từ khi Suguwara lấy chai nước đánh ai đó à?”
Tôi thử hỏi một câu chi tiết hơn.
Nhưng một lần nữa, cậu ta lại lắc đầu.
“Không, không phải thế. Cũng trong khoảng thời gian đó, chẳng có ai biêt đầu đuôi câu chuyên là sao cả. Không ai tận mắt chứng kiến vụ bắt nạt, dẫu là trước hay sau vụ bắt nạt thực sự diễn ra.”
“…Ể?”
Cuốn sổ trong tay tôi suýt rơi xuống đất, nhưng tôi đã kịp chụp lấy nó. Tôi nhoài người về trước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Katou.
Và rồi, tôi vô thức hỏi,
“Ý em là gì? Mấy bài đăng trên mạng nói việc bắt nạt bao gồm ăn xác côn trùng, rồi còn lấy kim đâm vào lưng…”
“Em nói là không ai thấy mấy chuyện đó hết. Không một ai nhận ra là có người bị bắt nạt, nói chi đến chuyện chứng kiến. Trước khi những nội dung đó được tung lên mạng, không, ngay cả sau chuyên đó, chẳng có người nào biết vụ bắt nạt ở ngay trong lớp mình cả. Từng người trong lớp đều mù tịt về nó cho đến khi Sugawara lấy chai nước đánh Kishitani.”
Cái gì thế này?
Ngay cả tôi cũng thấy hoang mang.
Một đứa nhóc bắt nạt bốn người nổi tiếng mà không ai phát hiện sao ? Chuyện đó có thể à?
Nực cười hết sức. Chỉ cần mấy đứa nổi nổi nhíu mày một cái thôi là cũng đủ để mấy đứa học sinh còn lại lo sốt vó rồi, và nó sẽ nhanh chóng trở thành để tài bàn tán sôi nổi. Thành ra, hoàn toàn không thể.
Bực mình thật. Tôi lấy hai viên đường ở cái hũ cạnh bên mà bỏ vào cà phê. Ngọt quá, nhưng cũng ổn thôi vì đằng nào tôi cũng là một đứa hảo ngọt mà. Ít nhất thì nó cũng giúp tâm trí tôi tỉnh táo.
Sau một ngụm cà phê, tôi hỏi Katou,
“…Vậy vụ bắt nạt là có thật không?”
“Có vài dấu hiệu, nên có lẽ là có. Hồi trước, đồ thể dục của Masa từng bị cắt ra…”
“Dấu hiệu hả?”
“Masa, Shun, Taka, và Kouji đều nằng nặc cho rằng mình bị bắt nạt, và Sugawara cũng đã thừa nhận nó… với cả hai bên đều đã lộ rõ danh tính, em nghĩ chuyện bắt nạt là sự thực.”
Tới lúc này, những gì tôi có thể làm là thở dài.
Tôi tưởng mình có thể tiến gần sự thật hơn, nhưng đó lại là một thất bại hoàn toàn. Dĩ nhiên, không phải là lỗi của Katou, nhưng thế này thì nản quá.
Với điều đó, tôi chẳng thể phát hiện ra bất kì manh mối nào từ nhà, email và điện thoại của các nạn nhân. Chả trách tại sao nhà trường và cảnh sát lại bỏ cuộc. Không hề có bằng chứng cụ thể nào cho thấy Taku Sugawara đã làm Masaya chìm vào tuyệt vọng.
Do Katou chả biết gì về vụ bắt nạt, có hỏi thêm cũng chỉ tốn thời gian. Đấy là tất cả những gì tôi có thể làm tồi. Cứ như đang dọn dẹp sau một thử nghiệm thất bại vậy.
“Vậy, thì, cho chị biết nhựng gì xảy ra sau vụ xô xát đi, sau khi Suguwara đánh Kishitani bằng chai nước ấy. Người ta nói rằng Sugawara bị cô lập.”
“Well, Sugawara vốn dĩ đã thế rồi. Ah, nhưng hình như cậu ta bị mấy đứa con gái bắt nạt. Cũng đúng thôi, cậu ta đã chọc tức fan hay bạn bè của Masa mà. Dù gì đi nữa, vẫn còn có chuyện đau đớn hơn nữa, phải không? Đài truyền hình sẽ phát sóng những mảng tối của trường…”
“Hửm? Mảng tối?”
Kế đó, Katou tiếp tục, giọng điệu khá ngập ngừng.
“Suốt một tuần lễ, Sugawara bị bắt quỳ gối và dẫn đi bêu rếu xung quanh trường.”
“Hả?” Lần nữa, tôi chỉ có thể thốt ra từ ấy, và ngồi chết sững ở trên ghế. Tôi chẳng biết gì về vụ này cả. Nó quá bất ngờ đi. Không, tôi hẳn đã nghe biết về nó, không ít thì nhiều.
Có ai đó nói rằng nhà trường và các giám thị đã nghiêm khắc trừng phạt Sugawara.
Những chẳng ai nói với tôi là nó lại khắt khe và vô nhân tính đến thế.
“Em nghe nói chuyện này được hội đồng trường, và các giám thị quyết định. Suốt cả một tuần, cậu ta bị bắt phải quỳ gối trong giờ nghỉ trưa, đi từ các lớp năm ba cho đến dãy lớp năm nhất trong tư thế đó. Buôn thật, phải không? Họ bêu rếu kẻ bắt nạt quanh cả trường trước mặt các học sinh.”
“Ể, nhưng sao họ lại làm thế? Ah, cho kẻ cho chị những gì em biết đi, Katou.”
“Có lẽ là vì sợ Sugawara chăng? Cậu ta đã bắt nạt bốn người trong lớp em mà chẳng ai biết gì. Miễn là tất cả học sinh biết diện mạo Suguwara ra sao thì ai ai cũng có thể giám sát cậu ta.”
Nghe có vẻ logic đấy. Tôi có thể hiệu được lý do cho các học sinh trông coi Sugawara, giám sát tên bắt nạt mà ngay cả các thầy cô cũng không thể làm được. Nhưng có cần phải bêu rếu thằng nhóc trước mặt toàn bộ học sinh không?
Nó có hợp lý không? Thế này thì quá—
“Cho chị biết những chuyện xảy ra sau đó” Tôi kìm nén cảm xúc trong lòng lại và cất tiếng hỏi, “Cụ thể là từ chuyện quỳ gối đến lúc Masaya, ah, kể những gì đã xảy ra với Kishitani trước khi thằng bé tự sát đi?”
“Không có gì đặc biệt cả, tất cả những gì em biết là hành động của Masa trông rất lạ. Cảm giác cứ như cậu ta đang trốn khỏi mọi người vậy. Nụ cười trên môi cũng không còn xuất hiện nhiều.”
“Có phải là vì Sugawara đã làm gì không?”
“Em đã nói là không ai biết rồi mà… tất cả đều là bạn của Masa và kẻ thù của Sugawara. Nhưng chả ai biết vì nguyên do nào Masa lại suy sụp đến thế. Lời giải thích duy nhất là Suguwara đã làm gì đó ….”
Suy sụp. Tôi không hề thích cụm từ đó chút nào, nhưng tôi không thiếu kìm hãm đến độ sẽ nổi đoá lên vì một từ như thế. Thay vào đó, tôi tiếp tục hỏi,
“Những người chứng kiến đã làm gì?”
“Dĩ nhiên là lo lắng rồi. Vết thương đỏ ấy trông rất đau. Thành ra mọi người đều hùa nhau bắt nạt Sugawara, và cố hết sức giữ cậu ta tránh xa Masaya và những người khác. Cả trường đều bảo vệ Masaya, chống lại Sugawara.”
“Mọi người… không ai đứng về phía Sugawara sao?”
“T-Thật ra, nói thế thì có hơi phóng đại. Chắc hẳn cũng có một số người thấy tội nghiệp Sugawara.”
Tội nghiệp? Cho Sugawara sao?
Tôi thử hỏi, “Tại sao?” – Xin lỗi, giọng tôi có hơi lớn. Cũng là vì tôi cảm thấy sắp có cái gì đó nghiêm trọng sắp xảy đến.
Katou gục đầu xuống, chuyện tiếp theo dường như khá khó nói với thằng bé,
“À thì, mấy đứa năm hai năm nhất vốn chẳng biết gì sẽ nghĩ như thế. Tác động từ hình phạt của Sugawaraway là quá sốc đi, nên cũng không phải chuyện lạ khi có vài sự hiểu lầm. Ngoài ra, cũng có vài người khác lớp vốn đã ghét Masa sẵn rồi.”
“Hửm, sao lại ghét Kishitani?”
Katou nói,
“Mẹ của Masa thì cả trường ai cũng biết. Bà ấy là một trong số các phụ huynh giận dữ xuất hiện trên mấy bản tin ấy. Bà ấy thường phàn nàn về nội dung bài học, cách chấm điểm bài kiểm tra. Nhưng ai biết được đều cảm thấy tức tối vì nó.”
Tôi không biết điều này!
“…Bộ mẹ của Kishitani là một người dữ tợn đến thế sao?” Tôi dừng hết sức kìm mớ cảm xúc đang chất đầy trong lòng, vốn đã xuất hiện từ đầu cuộc nói chuyện này, trước khi tiếp tục.
“Hừm, đó là vì bà ấy là hội phó của hội phụ huynh học sinh, chị không biết sao? Ngay cả bản thân Masa coi bộ cũng rất ghét bà ấy. Bà ấy sẽ gầm lên như sấm mỗi khi giáo viên trách mắng Masa vì quên mang thứ gì đó, hay đơn giản hơn là trên người câu ta có bất cứ vết trầy nào. Mấy vết đó có khi đã bị từ nhà rồi, nhưng nơi bị đổ tội là khu thể thao của trường. Đôi khi Masa giấu bà ấy vài thứ, nhưng nếu bà ta tìm ra rồi nghe vài lời bào chữa, thì y như rằng con người đó sẽ vội vàng đến phàn nàn với nhà trường.”
“…Chị hiểu rồi.”
Thế là, tôi đã nghe mấy tin khung khiếp thế đấy.
Cô họng tôi khô khốc.
Ít nhất thì, hồi tôi còn ở cao trung, mẹ vẫn rất bình thường. Trong vòng ba năm tôi rời nhà lên học đại học và bỏ lại đứa em trai của mình, tính cách của bà đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Tâm trí tôi nhớ lại cảnh mẹ lầm bầm cái tên Taku Sugawara khi ngồi trước bàn vài tiếng trước.
Chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ mấu chốt vần đề có liên quan đến mẹ tôi sao?
Tôi phải hỏi bà ấy. Phải đến chỗ mẹ. Bà ấy đã thực sự có dính dáng nặng trong chuyện này rồi; không còn là một người bình thường vô tình vướng vào nữa . Và quan trọng hơn, tôi cũng có vấn đề của riêng mình.
Tôi cảm ơn Katou, và rời khỏi chỗ ngồi.
Vào lúc đó, cậu ta mới cất tiếng hỏi.
“Ờm, em đã nói gì đó lạ sao? Giữa chừng sắc mặt chị có vẻ thay đổi.”
“Ổn thôi, em không cần phải bận tâm làm gì. Bà chị này cứ mỗi năm phút lại hành động khác người ấy mà.”
“Ah, em hiểu rồi… vậy em có thể hỏi một cậu nữa được không? Chị đang điều tra chuyện này, đúng không? Chị hẳn là biết đến bạn gái của Masaya. Chị có nghe gì từ tin tức chưa?”
Tôi quang túi qua vai mà nói,
“Không, tất cả những gì chị biết là ba ngày trước lúc Kishitani tự sát, con bé đã ngã cầu thang… và hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại, đúng chứ?”
“Vâng… Phần em cũng chỉ biết điều này. Vài người nói thủ phạm là Taku Sugawara, nhưng lúc ấy, cậu ta đang bị khiển trách ở phòng giáo vụ…”
Phải rồi, tôi đã cho qua chuyện ấy do chẳng biết nó có liên quan gì với tới Masaya, nhưng quả thật rất có nhiều bí ẩn.
Bạn gái Masaya ngã cầu thang ba ngày trước Masaya treo cổ tự tử, và hôn mê tới tận bây giờ.
Điều này có thể là một phần nguyên do Masaya tự sát, nhưng cũng có thể chỉ là trung hợp ngẫu nhiên. Dù thế nào đi nữa, ưu tiên lớn nhất của tôi hiện giờ là điều tra vụ Masaya.
Tôi cảm ơn cậu ta lần nữa và rời đi.
Tôi không đi thẳng về nhà, do tâm trí vẫn còn lởn vởn mấy suy nghĩ.
Tôi chẳng thu thập được bất cứ manh mối nào cả, nhưng bất ngờ thay, tôi có trong tay một thông tin quan trọng. Sugawara đã bị bắt quỳ trước toàn thể học sinh và hình phạt đó được đưa ra có sự góp mặt của một phụ huynh độc ác, mẹ của Masaya và tôi.
Để lọc những thông tin này, tôi đã đến shop thời trang mình hay ghé qua hồi còn học cao trung, tiệm bánh mì tôi thích, và khu mua sắm trước nhà ga, mà lòng vòng đây đó. Cảm giác cứ như mỗi bước tôi đi thì khung cảnh lại thay đổi, và bản thân tôi cũng không biết mình có đang đi thẳng hay không. Ể? Phía nào là hướng Nam vậy?
Cuộc gọi từ Sayo đã kéo tôi trở về thực tại.
Vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng cô ấy, tôi đã một mạch nói toàn bộ những gì mình nghe từ Katou. Sayo chăm chú lắng nghe, và với một giọng bình tĩnh, cô ấy hỏi tôi.
“Cậu thật sự không sao chứ?”
“Mình ổn. Nói ra hết thấy thoải mái hơn hẳn,” Tôi đáp. “Phục hồi hoàn tất. Đã đến lúc vào việc.”
“Còn làm được mấy thứ ngốc nghếch như thế, thì chắc cậu không sao thật.”
“Coi bộ mình không hợp làm thám tử. Đầu mình lộn tùng phèo hết cả.”
“Chúng ta đã biết chuyện đấy từ cả thể kỉ rồi. Tiếp theo, về mẹ của cậu.”
Sayo bình thản nói ra quan điểm của mình về những gì tôi đã kể,
“…”
Bản thân tôi không thể chấp nhận nó ngay tức khắc được.
“Sanae, sao vậy?”
“…Không, không có gì đâu. Hừm, mẹ có thể đã giấu mình chuyện gì đó. Không đời nào bà ấy lại làm cái chuyện như bêu rếu con nhà người ta cho toàn dân thiên hạ cả.”
Khẳng định như thế, tôi mạnh dạn gật đầu.
Có rất nhiều bí ẩn trong việc này.
—Không ai biết là có chuyện bắt nạt cho đến khi vụ ẩu đả xảy ra.
—Sau chuyện đó, Sugawara bị bắt quỳ gối trước mặt toàn trường khiến ai cũng biết danh tính thằng nhóc.
—Và ngoài ra còn có Masaya, người đã tự sát.
Ngay cả thế, tôi đang từng chút một tiếp cận được sự thật.
Miễn là tôi có thể làm sáng tỏ chuyện này mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Tôi có thể bắt đầu điều tra từ mối quna hệ có được với Katou. Do mẹ thực sự có dính liếu, nên tôi có thể bắt đầu từ đó cũng được. Có nhiều cách để tôi đến gần cậu trả lời.
“Dù chỉ là một chút, nhưng sự thật ẩn sau đang dần nổi lên đấy. Cậu cần phải cật lực hơn nữa, Sanae.”
Lời động viên của Sayo vang lên từ đầu dây bên kia.
Thành thật mà nói, tôi đang cố hết sức để giữ được vẻ năng động thường ngày, nhưng vẫn có một số bất trắc. Mỗi khi tiếp cận sự thật, thì tim tôi lại dấy lên một thứ cảm xúc mình không nên có. Mặc kệ nó là thứ duy nhất tôi có thể làm được.
Về sự việc lần này, với từng thông tin tôi nắm được.
Tôi sẽ biết nhiều hơn về Masaya.
Với cương vị là một người chị vô dụng, tôi sẽ—
“Phải, mình sẽ làm hết sức.” - Tôi đã quyết định rồi - “Vì Masaya.”
Nếu cứ nghĩ về mấy phần không hay, mọi thứ sẽ cứ tiếp diện như thế.”
“Hừm, thái độ tốt đấy,” bạn thuở nhỏ của tôi khúc khích cười, ”Nhưng trước đó.”
Sayo nghĩ gì đấy rồi nói,
“Sanae, gửi tớ mấy tấm ảnh đi. Mấy tấm ảnh ấy.”
“Hửm?”
“Masaya, mấy đứa bạn cùng bị bắt nạt, và Taku Sugawara đó. Hẳn phải có ảnh lớp hay gì đấy, đúng không? Tớ muốn xem một chút. Nếu nói về bắt nạt, thì ngoại hình cũng là một phần quan trọng, đúng chứ?”
“Ahh, phải rồi. Đợi chút nhé. Tớ ngắt máy đây.”
Tôi gửi tấm ảnh cho Sayo. Tấm ảnh về Masaya và bạn bè đang cười đùa cùng nhau, và ở một góc của tấm ảnh, Sugawara trông rất chán nản khi nhìn vào ống kính. Sự đối lập giữa hai đứa hoàn toàn là tinh cờ, nhưng tôi cũng gửi hai tấm ảnh cho cô ấy.
Sayo nhanh chóng trả lời.
Tôi nhấc điện thoại lên, và cô ấy nói với chất giọng nghiêm túc hơn thường ngày.
Những lời đó là,
“Tớ đã gặp thằng bé rồi.”
Dĩ nhiên, tôi hỏi cô ấy đã gặp ai. Sayo lập tức đáp,
“Tớ đã gặp Taku Sugawara trước đây rồi…”
Nói cách khác, cô ấy cũng dính líu tới chuyện này.
Liên quan đến cuộc cách mạng của Taku Sugawara.
Hai ngày sau đó, cái xác bị phanh thây của một con mèo được gửi tới nhà chúng tôi.
Đi kèm với nó là dòng chữ ‘cuộc cách mạng sẽ tiếp tục.’ .
Đúng như dự đoán, thứ đó đã bắt đầu rồi.
Chậm mà chắc.