Đó là một hành động hiển nhiên, chẳng có gì đáng tự hào, nhưng tôi cũng đã vận hết dũng cảm trong lòng mình để đáp lại tin nhắn của Kotomi Ishikawa.
Dĩ nhiên, tôi sợ biết được sự thật đồng thời cũng kinh hãi trước tên tấn công. Dẫu vậy, tôi có lý do để không từ bỏ. Nó tồi tệ lắm, nhưng tôi vẫn gượng dậy bắt đầu cuộc điều tra.
Con bé là cô bạn gái đầu tiên trong đời Masaya.
Cô gái ấy đã thấy gì trong lớp học đó? Vì cớ gì lại bị ngã cầu thang?
Kotomi và tôi đồng ý thời gian gặp mặt.
Tôi định liên lạc qua tin nhắn SNS, nhưng coi bộ cô bé đó thật sự rất muốn gặp tôi, thành ra cả hai đã sắp xếp thời gian để chúng tôi có thể gặp nhau tại bệnh viện, ngay tại phòng.
Phòng bệnh của cô bé là một phòng ngủ đơn được bày trí đẹp mắt. Kotomi ngồi trên giường, xung quanh bốn bề đều là một màu trắng, như thể nỗi đau cùng màu đang lan toả ra khắp phòng vậy; có một thứ cảm xúc ngột ngạt nào đấy, nhưng nó lại làm nổi bật thêm vẻ đẹp của con bé. Lạ lùng thay, mái tóc đen dài ngang lưng và vẻ mặt căng thẳng vẫn giống hệt lúc trước.
Tuy nhiên, trông cô bé rất hốc hác do không được cung cấp đủ dinh dưỡng trong những này hôn mê, để rồi mang lấy một diện mạo như một người sắp về với trời - thánh thiêng và nhẹ nhàng. Sự sôi nổi của tuổi trẻ vào lần trước tôi gặp con bé đã biến mất, thay vào đó là một phong thái trưởng thành khác thường.
Kế đó con bé di chuyển tới chiếc ghế sofa, tay giữ lấy một bông hoa thuỷ tiên.
Tôi bước vào phòng, và con bé ngẩng đầu nhìn tôi, nở một nụ cười thanh bình.
“Chào chị, Sanae.”
Tông giọng ấy chứa đầy lòng thương xót lẫn cảm giác yêu thương nhân từ. Không giống một một cô gái ở cái tuổi mười bốn chút nào.
Chắc chắn con bé đã biết chuyện Masaya tự sát.
“Thành thật mà nói…”con bé chỉ tay vào cái ghế, chắc có ý mời tôi ngồi, “em đã tỉnh lại từ lâu rồi, nhưng lại không được phép gặp người thăm bệnh. Chẳng phải thế là quá đáng lắm sao, chị có nghĩ vậy không?”
“…Em đã bị chấn động mạnh mà, nên chuyện đó cũng đoán được, đúng chứ? Vẫn còn có vài thứ không rõ ràng về não bộ của em trong lúc điều trị.”
Sau khi nghe tôi nói, con bé trả lời, “Em hiểu rồi, gặp điểm mù rồi ha!” Kotomi cười khúc khích rồi nhìn vào tay mình với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc,
“Vậy là… em đã có đủ thời gian, để ngồi đây, nghĩ về những chuyện đã xảy ra cho tới giờ phút này.”
Con bé đang giữ thứ gì đó trong tay mình. Khi nhìn kỹ hơn, đó là một chiếc điện thoại di động.
Với khuôn mặt dễ thương, con bé vuốt ve chiếc điện thoại, cất tiếng nói rằng,
“Về lớp học, Masaya, Sugawara, Bài kiểm tra nhân lực, và bản thân em. Em chỉ nghĩ đến bạn bè mình hệt như một con ngốc. Em tự hỏi, mình nên làm gì khi bị những người khác xa lánh? Nếu không bắt kịp chủ để hay điểm số, và giả sử bản thân bị bắt nạt, em sẽ làm gì? Không có gì kì lạ khi Sugawara chế giễu em rằng, “Những gì trong mắt cậu chỉ là người khác thôi.””
“Em có quen cậu ta không?”
“Không, nhưng trước khi vụ việc xảy ra, chúng em có nói chuyện với nhau vài lần, mấy vấn đề cũng tương đối cá nhân. Thành ra em quyết định làm theo những gì Sugawara nói, mặc kệ những người khác, và dành chút thời gian suy nghĩ. Sau khi đã nghiền ngẫm được một khoảng thời gian, em đã nhận ra rằng Sugawara đang quan tâm đến em theo cách riêng của mình.”
“Em còn nghĩ về chuyện gì nữa?”
“Như lý do Masaya đẩy em xuống cầu thang.”
Con bé đặt chiếc điện thoại vào lòng.
“Em sẽ kể cho chị sự thật, ai là hung thủ thực sự trong cái chết của Masaya. Tội lỗi mà Ninomiya, Watabe, Komuro, và em đã thực hiện.”’
Thật chẳng có gì để bàn cãi về việc Kotomi là một phần trong cái nhóm trung tâm của lớp; con bé đứng hạng ba trong Bài kiểm tra Nhân lực, và mức độ nổi tiếng của con bé là hoàn toàn rõ ràng (nên ghi nhớ, trong số ba mươi lăm học sinh của lớp đấy, Masaya đứng đầu, trong khi Taku Sugawara đứng thứ ba mươi bốn). Tính cách vui vẻ của Kotomi lớn đến độ chẳng ai lại cảm thấy không thoải mái khi ở bên cạnh con bé cả; bất cứ khi nào có ai ở cùng cô gái đó, sẽ không hề có bóng dáng sự buồn bã hay bất bình nào xuất hiện cả.
Tuy nhiên, con bé có nói rằng một năm về trước, nó đã bị một số nữ sinh khác quấy phá. Vào lúc đó, con bé đã vô tình để lộ Thẻ kiểm tra Bài thi Nhân lực cho bạn bè của mình; và vì thứ hạng cao đó, sự ghen tị bắt đầu nổi lên. May mắn thay, trước khi những dã tâm kịp bộc lộ ở những người khác, một người vô cùng nổi tiếng đã lên tiếng, nhẹ nhàng giải quyết vấn đề này.
Người nổi tiếng đó là Masaya. Hai đứa trở nên thân thiết với nhau, rồi hai tháng sau, chúng trở thành một cặp.
Tôi có một lần hỏi về bạn gái của Masaya, vẻ mặt thằng bé lúc đó thật sự trông chẳng có gì vui vẻ, nhưng rồi cũng quyết định giới thiệu em ấy cho tôi. “Em ấy giỏi điều hoà bầu khí lắm, nên em nghĩ cô ấy sẽ hoà hợp với chị. Trông có hơi ngờ ngệch vậy thôi, nhưng cô ấy thực sự rất quan tâm tới người khác.”
Tuy nhiên, bản thân tôi có thể cảm thấy cách con bé đối xử với mọi người đều là do nỗi sợ trong quá khứ.
“Khi Masaya bắt đầu giấu em nhiều chuyện, em đã rất đau lòng. Em sợ mình sẽ bị Masaya bỏ rơi, rằng em sẽ phải đối mắt với nỗi căm ghét không chút giấu diếm ấy một mình.
Kotomi tiếp tục, chầm chậm nói,
“Em không biết phải làm gì, và trút hết mọi buồn bực lên con cá heo nhồi bông mà Masaya đã tặng… Em đúng là một con ngốc mà. Đó là con thú nhồi bông quý giá do chính tay Masaya mua cho em vào ngày đầu hai đứa hẹn hò … nhưng sự việc lần đó thực sự làm em rất sốc. Masaya, không, anh ấy, và tất cả những người khác, bao gồm Ninomiya, Watabe, và Komuro, mọi người đều đang giấu em chuyện gì đó, cô lập em.”
“Chuyện đấy xảy ra khi nào?”
“Hai tuần trước khi Sugawara khơi mào vụ ẩu đả.”
“Em có biết bọn họ giấu em chuyện gì không?”
“Có.” Con bé gật đầu.
“Em nghĩ Ninomiya, Watabe, và Komuro đang bắt nạt Masaya. Nói đúng hơn, là Masaya và Sugawara.”
Con bé từ từ kể rõ chi tiết, và rồi, đột nhiên, lời nói trở nên gấp gáp,
“Mấy người đó bắt nạt họ sau lưng tất cả mọi người, không ai biết chuyện gì đang xảy ra cả. Ít nhất thì chuyện đó còn thuyết phục hơn việc Sugawara một mình bắt nạt bốn người. Đồ thể dục của Masaya chắc chắn bị bọn họ cắt xé. Em biết có điều gì đó sai quấy, nên họ đã bày ra một kế hoạch.”
“…Họ bắt Sugawara tấn công Masaya, rồi lấy Sugawara làm bao lãnh đạn.”
“Phải, đúng như lời chị nói.”
Con bé xác nhận những gì tôi nói, và vẫn với giọng điệu vội vã, Kotomi cất tiếng,
“Bài viết tung trên mạng là do bọn họ làm giả. Sau vụ ẩu đả, Sugawara và Masaya mất liên lạc với nhau. Masaya bắt đầu hành xử kì lạ. Có phải là vì vụ bắt nạt của ba người kia đã đi quá giới hạn không? Hay là vì Sugawara, người cũng chịu cảnh bắt nạt, bị mọi người cô lập?”
“Bạn tốt…” Tôi lẩm bẩm.
“Sau khi Sugawara đánh Masaya, em có thấy Masaya chạy đến chỗ Toguchi-sensei. Thầy ấy không hề có chút nhiệt tình nào, chỉ quan tâm đến bản thân mình mà thôi, vì vậy thầy ấy mặc kệ Masaya. Nhưng Masaya đã nhờ cậy sự giúp đỡ những người khác. Anh ấy có ghé qua nhà Sugawara một lần, hoàn toàn không để bố mẹ mình biết. Em không biết mục đích lúc đó của anh ấy là gì, nhưng chừng đó cũng đủ để chứng minh rằng anh ấy và Sugawara đã từng là bạn.”
“Này, trong vụ đấy, em đã phạm tội gì chứ?”
Tôi hỏi, và con bé nhắm mắt lại, nói ra sự thật trong đau đớn,
“Sau vụ việc của Sugawara, em đã bắt nạt cậu ấy cùng với những người khác trong lớp… mọi người ném hộp bút chì của cậu ấy đi, và nói xấu cậu ấy ngay trước mặt. Họ bỏ vụn tẩy vào trong đồ ăn của cậu ấy, rồi còn đem giấu cuốn bài tập mà Sugawara sắp nộp.”
Với đôi mắt ậng ậng nước, Kotomi ôm lấy tấm chăn trắng, run bần bật.
Con bé tiếp tục thú tội,
“Lúc đó, em không biết mình phải làm gì cả… em cũng chẳng biết phải tin gì. Masaya, không, Sugawara có lẽ sẽ tức giận nếu cậu ấy biết dược rằng tâm trí em khi ấy chỉ nghĩ cách làm sao để gia tăng thứ hạng của mình trong Bài kiểm tra Nhân lực, làm sao để không bị trượt xuống, vậy nên em đã bắt nạt Sugawara, làm điều đó với cậu ấy, người từng là bạn của Masaya—”
“…”
“Và đó là lý do Masaya đẩy em xuống cầu thang, có lẽ là vì em đã bắt nạt người có thể là nguồn hỗ trợ tinh thần của Masaya.”
Cuối cùng, con bé bật khóc và kêu lên,
“Đấy là nguyên do làm em cảm giác bản thân mình đã gây ra cái chết cho Masaya. Em chưa bao giờ nhận ra sự thật trong chuyện này, và đã khiến cậu ấy chìm trong tuyệt vọng. Ninomiya, Watabe, và Komuro, tất cả họ đã bắt nạt Masaya, và em đã bắt nạt bạn của anh ấy—đấy là sự thật nằm đằng sau mọi chuyện.”
Trong thâm tâm, tôi ngẫm nghĩ về lới thú nhận đau đớn của con bé.
Đột nhiên, tôi ngộ ra được một điều. Phải, một suy nghĩ. Không cần biết nó mâu thuẫn đến mức nào, sửng sốt đến mấy, có một thứ không có gì ngạc nhiên nhưng cũng chẳng quan trọng.
Tôi nhìn về phía Kotomi.
Và rồi, tôi nói, “Em đã rất dũng cảm khi thừa nhận sai sót của mình.”
Con bé lau nước mắt, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu.
“Ể? Ý chị là sao?”
“À, không, chị chỉ thấy rằng em khác với những người còn lại. Họ là ông hiệu trưởng người đã bắt đầu hệ thống giáo dục kỳ lạ này, mẹ của Masaya người luôn ở bên cạnh chị, và những học sinh khác đáng lẽ phải nhận ra vụ bắt nạt; chẳng có ai muốn thừa nhận trách nhiệm của mình trong vụ việc này cả. Ờm, chị cũng không chắc họ có trách nhiệm hay không nữa.”
Tất cả những người đó đổ trách nhiệm lên lưng Taku Sugawara rồi nói mình vô can bằng câu “Không biết.” Nhưng cô gái trước mặt tôi đây lại không làm vậy.
Với một quyết tâm vững vàng, Kotomi mở mắt ra, nắm chặt lấy tay tôi rồi nói sự thật.
Con bé không hề tỏ ra mình là một người tốt lành, nhưng thay vào đó, con bé phân tích tình huống với cách thức bình tĩnh đến lạ thường.
Khi nghe đến đấy, Kotomi khúc khích cười.
“Có người đã bảo em rằng ‘đừng chạy trốn.” Đây là lần đầu tiên con bé nở một nụ cười chân thành đến thế, “Đừng quan tâm đến cách người khác nhìn mình thế nào để rồi quên mất thứ thực sự quan trọng. Nên em quyết định không trốn chạy nữa. Em không thể trốn tránh thực tại được nữa rồi; em sẽ không bỏ chạy trước sự thật chính mình đã đẩy Masaya vào đường cùng.”
“Ai đã nói thế với em?”
“Sư phụ em.”
“Ý em là sao?”
Kotomi trầm ngâm một chút, rồi mỉm cười.
“Sugawara.”
Với khuôn mặt đỏ ửng, con bé nói,
“Chắc chắn Sugawara muốn nói gì đó quan trọng với em.”
Con bé lại cầm lấy cái điện thoại, và quẳng nó lên trần nhà. Nó quay vòng vòng trong không trung, rồi rơi xuống giường.
Tôi tưởng tượng hình bóng Sugawara trong tâm trí. Thằng nhóc chẳng có gì nổi trội mà Thầy hiệu trưởng nhắc đến, đứa trẻ ác quỷ theo lời của mẹ, học sinh kém nổi bật trong lời kể của bạn cùng lớp, và một người chín chắn qua lời của Kotomi. Đâu mới đúng? Đâu mới là con người thật của Sugawara?”
“Đừng trốn chạy.” Sugawara đã từng nói điều này.
A, phải rồi ha. Mình không thể cứ thể mà bỏ chạy được. Ngay cả cô gái nhỏ hơn mình tới tận bảy tuổi này còn nhận ra sự thật tàn nhẫn rằng “Tôi là tên sát nhân.”thông qua giả thuyết của chính mình mà.
Vậy, tôi—
“Này, Kotomi, để chị xác nhận lại trước. Những điều em vừa nhắc đến, như chuyện giáo viên vô tâm, Masaya nói chuyện với giáo viên về chuyện đó; sau vụ ẩu đả, Masaya có ghé qua nhà của Sugawara, rồi cùng khoảng thời gian ấy, tất cả các em bắt nạt Sugawara. Masaya đã đẩy em xuống cầu thang. Đó là sự thật, đúng chứ?”
Tôi sắp xếp các sự việc mà mình lần đầu được nghe, lấy được cái gật đầu của Kotomi, rồi ghi lại vào trong sổ, so sánh với những gì mình đã nghe biết trước đó.
“Ờ-Ờm.” Với vẻ lo lắng ra mặt, Kotomi hỏi, “Bộ suy đoán của em có sai chỗ nào sao?”
“Chị không biết. Nhưng chị đã quyết định không chạy trốn nữa, và tiếp tục đấu tranh tiến bước. Để chị tiến hành điều tra thêm một chút; có thứ gì đó rất đáng ngờ trong suy đoán của em đấy, Kotomi, về chuyện ‘Masaya bị bắt nạt’. Này, sao có thể kiểm soát một thiên tài như vậy chứ? Chị không có khoe khoang đâu, Masaya rất giỏi trong học tập lẫn đánh nhau đấy. Không nhận ra điều đó coi bộ cũng hơi khó.”
“Gặp điểm mù rồi nhỉ… để em nghĩ xem.”
“Nghĩ theo hướng khác thử coi, có khi thằng bé bị đe doạ. Có mục ‘ngăn chặn nghe lén’ trong lịch sử tìm kiếm trong máy tính của Masaya, nên thằng bé chắc hẳn phải sợ cái gì đó. Em có manh mối nào không?”
“Ể, Em nhớ là anh ấy có giấu em cái gì đó, nhưng không chắc nó là thứ gì…”
Nói thế rồi, Kotomi cúi đầu xuống.
“Xin lỗi, em không có bằng chứng xác thực. Em không thể thành thám tử nổi tiếng được rồi.”
“Không, chị thực ra cũng không hi vọng bất kì bằng chứng nào sẽ xuất hiện đâu … chuyện này khác với một vụ giết người hay cướp bóc, thường thì sẽ không có bất kì manh mối hay hung khí giết người để lại hiện trường.”
“Em hiểu rồi, nghe hợp lý thật. Điểm mù rồi.”
“Đấy là câu cửa miệng của em à?”
Tôi khúc khích cười. Điều mà Kotomi nói làm tôi băng khoăn.
‘Điểm mù à? Khả năng bị bỏ sót sao?’
Kh-không chỉ một? Những điểm mù mà không một ai nghĩ đến?
Tôi lật mấy trang sổ trước mặt Kotomi, và kiểm tra hết một lượt những thông tin mình nắm trong tay.
Ngay cả khi không có bắt chứng kết luận thì cũng ổn. Tôi có thể suy ra tình huống hiện tại thông qua trí tưởng tượng và óc logic.
Điểm số, học sinh nổi tiếng, hoàn cảnh gia đình Taku Sugawara, chặn nghe lén, giáo viên vô tâm, vụ bắt nạt không có dấu hiệu, phó hội phụ huynh học sinh mang danh xấu là một phụ huynh hà khắc, tình bạn—
Tôi từ từ hiểu được tình cảnh Taku Sugawara và Masaya đã ở.
Tất cả những nội dung phức tạp hóa thành sự thật, trôi nổi trên bề mặt.
“—!” Tôi rít lên.
Nó là một sự thật lạnh sống lưng, một sự thật quá sức tàn độc.
Tôi không nghĩ đây là trùng hợp. Mà là một sự chi phốt vô cùng hoàn hảo.
“Sanae, điện thoại chị rung kìa.”
Ngay khi tôi đang suy đoán,
Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc reo lên. Tôi không nhận ra nó luôn ấy.
“Chị có thể nghe điện ở đây. Họ cho phép mà.”
Tôi cảm ơn Kotomi vì đã cho tôi biết chuyện này, rồi bắt máy. Là từ Sayo.
“Gần nhà cậu có một công viên, phải không? Mau đến đấy đi.”
Với chất giọng nghiêm nghị, cô ấy ấy nói,
“Taku Sugawara đang ở đó.”
“Mình tới ngay.” Tôi trả lời và ngắt máy.
Kế bên tôi, Kotomi trưng ra vẻ mặt rất tò mò, thành ra tôi nói, “Chị sắp sửa đi gặp Sugawara.”
Con bé ắt hẳn đã nhận ra tính nghiêm trọng thông qua câu nói, rồi gật đầu với tôi, chỉ tay về phía bông hoa Thủy Tiên đạt bên cạnh giường. Đóa hoa trắng nở rộ, làm cho căn phòng biệt lập này phảng phất một mùi hương dai dẳng.
“Là từ Sugawara. Cậu ấy nhờ y tá đưa nó cho em.”
Và rồi, con bé cầm lấy tay tôi.
“Xin chị hãy làm sáng tỏ mọi bí ẩn. Em cũng muốn biết lý do Masaya qua đời. Sao Sugawara lại đánh Masaya? Một khi mọi chuyện đã rõ ràng, hãy dẫn lối cho họ, để cho Masaya thanh thản ra đi, và Sugawara được hạnh phúc.”
Tôi không cần con bé nhắc tôi chuyện đó.
Tôi cũng cầm lấy tay Kotomi, rồi rời khỏi phòng.
†
Có một chi tiết sai sót trong suy luận của Kotomi..
Vậy nên, đã đến lúc làm sáng tỏ mọi thứ rồi.
Tôi phải gặp hung thủ giết chết Masaya, và mặt đốt mặt nói chuyện với nhau.
Do cuộc cách mạng vẫn chưa kết thúc, thì tôi sẽ là người đặt dấu chấm hết cho nó ở ngay đấy.
†
Taku Sugawara vô tình ngồi trên cái ghế dái mà Masaya và tôi từng ngồi.
Đó là một công biên rộng rãi với những bãi cỏ lớn, trong những ngày nghỉ, bọn trẻ sẽ tới đây chơi bóng chày. Có một sân chơi lớn ở phía cao cao đằng kia, trong khi ở phía sau, tôi có thể thấy một cây hoa anh đào ủ rũ héo tàn. Rác rưới nằm đầy dưới hồ, và vô số những chai nhựa nổi lềnh bềnh trên mặt nước hệt như những con thuyền sắp ra khơi.
Khung cảnh phía trước tôi nhuộm được nhuộm cam hoàn toàn.
Qủa là một màu đẹp của buổi hoàng hôn.
Ánh sáng màu cam ấy nhẹ nhàng bao quanh người tôi, nhấn chìm thế giới này. Đó là công viên rất quen thuộc với tôi, nhưng dường như nó không được như lúc ban đầu.
Do hình bóng Taku Sugawara xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Tôi nên miêu tả ấn tượng đầu tiên của mình về Taku Sugawara sao nhỉ?
Nó khác với những gì người khác miêu tả.
Dĩ nhiên, như những gì họ kể, ngoại hình của thằng bé không có gì đáng chú ý, cũng chẳng cao ráo. Trông yếu ớt, u ám hơn những gì tôi tưởng. Sugawara có vẻ ngoài hệt như những học sinh sơ trung bình thường; cách miêu tả giản đơn này rất hợp với người đó.
Nhưng ngay cả thế, không giống như ngoài hình, có một thứ áp lực nào đó tỏa ra từ người thằng nhóc. Hoặc là Suguwara tới đây với một quyết tâm cao độ, hoặc có lẽ là vì tôi đang căng thẳng.
Nhẹ nhất mà nói, tôi đã hà hốc miệng vì kinh ngạc.
Đó là những gì tôi cảm thấy khi gặp mặt Taku Sugawara.
Taku Sugawara ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn tôi.
“Chị là chị gái của Masaya, phải không? Hai người nhìn giống nhau đấy.”
Thằng bé cất tiếng trước khi tôi kịp mở lời.
“Yeah,” – tôi chỉ có thể đáp lại vậy.
Thẳng nhóc lảng tránh ánh nhìn của tôi, nghiêng người về phía trước khi chuẩn bị nói. Giọng của nó có hơi trầm; chắc là đang đến kì vỡ giọng.
“Tôi không có gì để nói cả. Tôi đã bắt nạt và đẩy cậu ta tới con đường chết. Có vẻ như chị đang điều tra sự thật về vấn đề này, nhưng đây là sự thật. Tôi cảm thấy buồn cho chị, chị gái của cậu ta, nhưng tôi có cách khác để chuộc lại lỗi lầm rồi, vậy hôm nay tới đây thôi, phải không?”
“Nhưng Sayo nói với chị rằng em sẽ kể cho chị hết tất cả mà.”
“Sayo? À, cái chị cao kều đó hả? Xin lỗi, đây thay đổi ý định rồi. Không có gì nhiều để nói cả.”
“Kể cho chị đi. Chị không chạy trốn sự thật đâu.”
“Làm như tôi quan tâm lắm không bằng.”
Cao ngạo, nói với cái giọng bề trên. Chả trách tại sao mẹ không hề thích thằng nhóc.
“…”
Nhưng đó chỉ là đóng kịch. Thẳng bé trông chẳng giống như những gì bạn cùng lớp của nó nói, và khi nhìn gần hơn, Suguwara có vẻ khá cứng nhắc. Thẳng bé chỉ là một đứa nhóc sơ trung đang tỏ vẻ ta đây cứng cựa thôi.
Thành ra, tôi nói; để moi ra được sự thực, tôi nói cho thằng bé biết câu trả lời theo phòng đoán của mình,
“Em là người bị bắt nạt, phải không? Bởi Masaya Kishitani, Shunsuke Ninomiya, Kouji Watabe, và Takayoshi Komuro, bốn đứa chúng nó.”
Tôi đã liên kết tất cả thông tin lại với nhau, và đó là câu trả lời duy nhất tôi có.
“Và nó không chỉ là bắt nạt thông thường. Mà là hoàn hảo. Bốn với một, tạm để nó qua một bên vậy. Không có ai nhận ra, chẳng hề có ghi chép gì trong email, chúng đã cẩn thận nhằm tránh bị nghe lén, và nhũng hành động của em đều bị kiểm soát suốt thời gian đấy. Tuy em đã thử báo cáo vụ bắt nạt, nhưng bố mẹ em thì chẳng đoái hoài gì đến con cái mình, giáo viên chủ nhiệm lại vô tâm. Ngay cả khi có báo cáo thành công, em cũng sẽ đối mặt với một phụ huynh hà khắc, phó hội phụ huynh học sinh, và rồi là người nổi tiếng nhất trong lớp, chẳng có ai muốn bênh vực em cả. Em một mình, nên mọi thứ đều nhắm vào em. Một kế hoạch phân lớp hoàn hảo… không, quá hoàn hảo vì đã được tính toán cẩn thận.”
Tôi nói.
Lực tác động lạ thường đã làm điều quái gở gì đó mà nó định làm từ phía sau sân khấu, danh tính thật sự sẽ là—
“Ác quỷ là —Masaya Kishitani.”
“…”
“Nói cho chị biết, em đã chống lại ác quỷ thế nào? Chuyện gì đã xảy ra giữa em và Masaya?”
Tôi nói ra suy luận của mình, và lần đầu tiên, vẻ mặt của Sugawara thay đổi. Cái ánh nhìn khinh thường biến mất, thay vào đó là đôi mắt của sự ngạc nhiên.
Miệng thằng nhóc giật giật hai, ba lần, và trở thành một tiếng kêu vô thanh. Rồi đột nhiên Suguwara che miệng lại rồi ho vài cái, run rẩy như một cái đồng hồ tới giờ reo chuông. Sau đó ngồi ịch xuống ghế, thở hổn hển.
Cuối cùng thằng bé mỉm cười vui vẻ nói, “Chị qua rồi,”.
Tuy nhiên, thẳng bé chẳng bao giờ nói cho tôi biết ý nghĩa của câu nói ấy.
Khi đã ổn định nhịp thở, Suguwara nói,
“Cho em chút thời gian mua coca. Em sẽ nói cho chị nghe mọi chuyện sau.”
Vẻ mặt của thẳng bé lộ rõ một nụ cười.
Nhưng có gì đó không đúng. Nụ cười đó khác xa với hình tượng ‘một học sinh sơ trung bình thường. Ấn tượng ấy chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ ‘xấu xa’.
Và đó là bước cuối cùng.