Sau khoảng năm phút, Sugawara trở lại với hai lon cacao trên tay. Tôi nãy giờ cứ lo lắng thằng bé sẽ bỏ đi cơ, nhưng có vẻ như nó không có ý định làm vậy. Kế đó, nhóc đấy hỏi rằng tôi thích đắng hay ngọt hơn, nên tôi đã chọn lon ngọt vừa tỏ ý rằng mình sẽ trả tiền, nhưng đáp lại tôi chỉ là cái lắc đầu nhè nhẹ. Có hơi kì khi đường đường là một sinh viên lại để cho một đứa nhóc sơ trung đãi đồ uống.
Sau đấy, Sugawara ngồi xuống cạnh tôi, rồi bật nắp lon. Tuy không nói gì; nhưng chắc chắn thằng nhóc đang nghĩ về chuyện nào đấy.
Hai người chúng tôi ngồi ở một góc của khu công viên rộng lớn, không ai nói với nhau lời nào. Thấy tình huống có hơi kỳ quặc, thành ra tôi quyết định chủ động lên tiếng bắt chuyện.
“Có thật Masaya đã bắt nạt em không?”
“Phải,” Taku Sugawara lập tức trả lời. “Không có chứng cớ nào đâu. Masaya không dốt đến mức để lại bằng chứng tố cáo mình.”
“Sao thằng bé lại làm đến mức đó… bộ em có chọc tức nó hay gì à?”
“Ừm, ai biết?”
Sugawara lạnh lùng đáp. Tôi chợt nhận ra mình đã hỏi nhầm câu; có thể là vì tôi quá hăm hở muốn lần ra sự thật, hoặc là vì tôi đã giữ trong mình một thứ thành kiến nào đấy với Sugawara để rồi hỏi một câu chẳng hay ho gì như vậy.
Vụ bắt nạt không có lý do thật sự nào.
“…Để em tự giải thích có được không?”
Sau một thoáng im lặng, thằng bé lên tiếng,
“Em sẽ giải thích mối quan hệ của mình với Masaya, và lý do cậu ấy tự sát. Sẽ mất chút thời gian, nhưng nó sẽ làm sáng tỏ mọi thứ.”
Tôi gật đầu.
Tôi cần phải biết bằng bất cứ giá nào, dẫu cho sự thật có là gì đi nữa.
Lần nữa, thằng bé lặp lại những lời này,
“Em không biết liệu mình có thể giải thích được không.”
“Giảng giải cho người khác không phải thế mạnh của em.”
“Em là một thằng ngu, một đứa đần độn hết sức.”
“Nên em sẽ không dùng đến kính ngữ đâu.”
“Và sau đấy em hi vọng chị sẽ thấy rằng em thật sự ngu xuẩn.”
“Em vui với chuyện đó. Nó sẽ đúng như những gì em đã nghĩ.”
“Rồi chị sẽ thấu hiểu được em.”
“Thành thử, trong lúc giải thích chuyện nửa thật nửa phỏng đoán này,”
“Em sẽ nói ly do Masaya tự sát.”
“Hồi đấy là tháng năm của năm hai sơ trung, thời điểm Masaya bắt đầu bắt nạt em. Theo thời gian, việc bắt nạt không hẳn đã quá đà; cậu ta chỉ trấn tiền, rồi đấm vào bụng em. Nhưng sau đấy, cậu ta gộp nhóm với Ninomiya, Watabe, và Komuro, tấn công em trên đường về nhà, rồi đập nhừ tử. Em đã coi cậu ta là bạn, để rồi bị phản bội.”
“Hình như Masaya có nói thằng bé là một người bạn tốt?”
“Yeah, chúng em coi nhau như thế. Trước đây cũng có đôi lần hai đứa thật tâm trò chuyện với nhau. Tuy tình bạn giữa cả hai không phải dạng có thể đi chơi cùng nhau vào mấy ngày nghỉ, hay túm tụm lại vào giờ nghỉ trưa, chẳng nhắn tin hay chơi game cùng nhau. Nhưng nếu có gặp nhau trên đường về, hai đứa vẫn nói chuyện. Tình trạng đó kéo dài chắc là từ mùa thu năm nhất cho đến mùa xuân năm hai.”
“Thường thì em chỉ nói vài câu, còn Masaya là người chủ động giữ cuộc đối thoại tiếp tục. Cậu ta cau nhàu, than vãn rất nhiều với em, lý do chắc là vì em không thuộc về bất cứ nhóm nào cả. Cậu ta không thể cứ thế cằn nhằn khi Bài Kiểm Tra nhân lực đang được áp dụng triệt để trong lớp, và em nghĩ rằng cậu ấy muốn xoa dịu bản thân bằng cách xả hết mọi bực dọc, chia sẻ chúng với em. Cá nhân em rất hạnh phúc vì có thể được trò chuyện cùng với một thiên tài như Masaya.”
“Trên đường về, chúng em sẽ nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời, như ước mơ cho tương lai, thứ mà hai đứa ghét trong lớp, than vãn về bố mẹ vô lý vô cớ của cả hai, sự bất bình với tay giáo viên yếu kém, và cả cảm giác bất an đang thành hình.”
“Có đôi lúc bọn em sẽ đi đến công viên, rồi trò chuyện tới lúc đêm muộn.”
“Đó thật sự là những ngày hạnh phúc.”
“Từng quan điểm của cậu ta đều khác với em. Dù em có nói gì, Masaya sẽ đáp lại rằng, ‘Đúng là chất riêng của cậu ha.’. Phải nói rằng, chúng em đã từng là bạn tốt của nhau.”
“Nhưng rồi, giữa tháng năm năm hai, đột nhiên em bị đấm. Cậu ta đã gài bẫy em mà không ai khác biết.”
“’Xin lỗi Taku, cậu hiểu mà, phải chứ?’ - Cậu ta dẫn theo ba người bạn và thì thầm điều đó với em.”
“Cho tới lúc bị đấm, em chẳng hiểu chuyện gì cả. Không, ngay cả khi đã bị thụi một cú rồi, em vẫn chẳng nắm bắt được cái gì đang diễn ra nữa.”
“Đối với các nạn nhân, bị bắt nạt là một thứ gì đó khó hiểu. Em không biết nguyên do lẫn động cơ của họ, rồi tự dưng bị trấn lột tiền, bị đe dọa. Lúc đo em rất sốc, không phải vì đau, cũng chẳng phải vì tiền bạc, mà là vì người đánh em là Masaya. Em đã từng nghĩ rằng hẳn phải có hiểu làm nào đó.”
“Em đã từng dành sự tôn trọng cho Masaya Kishitani, cũng như Ninomiya, Watabe, và Komuro. Em biết rất rõ là bọn họ tốt hơn thằng này rất nhiều.”
“Nhưng tất cả tiếp tục bắt nạt, hạnh hạ em ở những chỗ vắng người lui tới. Bắt em nuốt bút chì, đấm vào bụng, cướp luôn tiền sinh hoạt, rồi còn ép em thủ dâm trước mặt chúng; không có ai biết cả.”
“Chỉ đến sau này em mới biết rằng một trong ba người bọn nó đã kích động mọi người bắt nạt Masaya. Chúng nháo nhào lên về chuyện Masaya đã từng nói chuyện với một đứa chả có gì nổi bật là em đây, rồi buông ra mấy lời móc mỉa em. Masaya sợ hãi trước nguy cơ bị tẩy chay, nên đã xuống tay đấm em. Rất có thể bọn nó đã nói mấy cậu như, “Chả hay chút nào cả. Đừng có làm bạn với một đứa kinh tởm như nó,” rồi “Đánh nó đi. Ai mới là bạn của mày? Tụi tao hay nó?” hay mấy thứ đại loại thế. Đó là những gì chúng nó nói khi vụ bắt nạt bắt đầu.”
“Hình như Masaya lúc đầu đã tính từ chối. Đó là cảm giác em thấy lúc ấy, nhưng cậu ta đã chịu thua ba thằng bạn của mình. Không lâu sau đó, em nhanh chóng dẹp bỏ cái suy nghĩ ấy đi. Bởi em biết, với một thiên tài, khi tay đã nhúng chàm thì không dễ tẩy sạch nó đi.”
“Cậu ấy đã sụp đổ.”
“Cậu ta đã trải qua niềm vui sướng khi bắt nạt và chi phối người khác.”
“Tài năng của cậu ta là thứ mà ba đứa kia không có cửa so sánh.”
“Thế rồi Masaya trở thành tên cầm đầu vụ bắt nạt. Lúc nào cũng bình tĩnh đáng ngạc nhiên. Chuyện của em không bao giờ bị lộ. Cậu ta thì lúc nào cũng có thể dễ dàng che mắt thiên hạ, không bao giờ để sót lại bất kì vết tích nào. Chị có bao giờ thắc mắc liệu ai có thể làm được điều đó không? Masaya có thể đấy. Cậu ta là thần đồng mà, lại còn đi kèm với ba đứa tay sai cũng rất xuất chúng.”
“Người duy nhất thấy có gì đó không đúng là bạn gái của Masaya, Kotomi Ishikawa. Mặc dù vậy, cô ấy chỉ mới biết được chuyện đó vào tháng mười, mà cũng chả nắm rõ được đầu đuôi ra sao. Cách thức bọn nó thực hiện quả là rất hoàn hảo.”
“Cậu ta đã hoàn toàn kiểm soát mọi thứ, không có chút gì là sai sót.”
“Khi mà em định nói chuyện này cho giáo viên vào tháng bảy, Masaya đã đoán trước tới tận ba lần, và đánh em mạnh đến mức ói hết cả ra sàn. Đến lần thứ tư, tuy đã báo cáo thành công, nhưng Toguchi-sensei chẳng để hề để tâm đến nó. “Em nghĩ quá lên thôi.” - Ông ta cười khúc khích mà nói như vậy, rồi cứ thế mặc kệ cậu chuyện. Thêm vào đó ông ta cũng sợ mẹ của Masaya, nên cũng không thèm đoái hoài gì đến lời cầu xin của em. Hơn nữa, bằng chứng lại không có, hai máy ghi âm của em đều đã bị đập hỏng.”
“Vậy khi em vẫn tiếp tục tỏ ra chống đối, bộ Masaya không cảm thấy chút tức giận nào khi bắt nạt em sao?” – Tôi lên tiếng.
"Cậu ta khác với mấy tên đứa bắt nạt bình thường khác. Mỗi khi Masaya tìm thấy cái máy thu âm mới, hình như cậu ta nghĩ rằng ‘làm thế này sẽ gây áp lực tâm lý mạnh hơn, tức là hiệu quả hơn hẳn chuyện tìm kiếm mục tiêu khác’”
“Chị biết hoàn cảnh gia đình em không? Em thâm chí không thể cậy dựa vào bố mẹ. Em đã từng kêu họ cho phép em ‘chuyển trường’, nhưng điều đó chẳng bao giờ xảy ra. Masaya biết rằng hai người họ chẳng đoái hoài gì đến con cái của mình.”
“Và sau đó, Masaya biết rằng em không hề có bạn.”
“Qủa là một cách thức bắt nạt tàn bạo.”
“Bằng chứng không có, giáo viên thì chẳng quan tâm, và đối phương là một cậu học sinh nổi tiếng có đầu óc của một thiên tài, đằng sau còn được hậu thuẫn bởi một bà mẹ hà khắc đồng thời là phó chủ tịch hội phụ huynh học sinh. Với chừng đấy thông tin, em chỉ có thể quy phục Masaya.”
“Tất cả đều là kẻ thù của em.”
“Thực chất, Katou và Kotomi đã có lần nói, ‘Không đời nào Masaya lại có thể là kẻ bắt nạt được.’” – Tôi nói.
“Em cho là vậy. Em chỉ còn biết thở dài thất vọng khi biết rằng dù em có ra kế hoạch kiểu nào đi nữa, Masaya lúc nào cũng có bạn bè hỗ trợ, niềm tin của những người giám hộ, còn bằng chứng bắt nạt thì chẳng thấy đâu; từ điểm đó, em không có cửa thắng. Bố mẹ lẫn giáo viên không chịu giúp, bạn thì không có, và những gì em nói trước khi bị đuổi đều bị cho là vớ vẩn.”
“Dù có làm gì đi nữa, em sẽ luôn bị bắt nạt.”
“Chị biết gì không? Họ không tin những người có thứ hạng thấp trong Bài kiểm tra Nhân lực đâu. Không như mấy bài test học vấn, nó là bằng chứng cho sự ưa thích trong mắt người khác.”
“Nên khi bị ép nuốt ốc sên, liếm giày của chúng, ăn cắp đồng hồ của bố mẹ, dội nước sôi, nước lạnh lên người.”
“Không có ai ra tay giúp đỡ cả.”
“Em chẳng biết mình có thể cầu cứu được ai nữa.”
Nói đến lúc này, Sugawara ngừng lại và uống lon cacao, thở dài, rồi chìm vào im lặng. Không hiểu tại sao, dáng người của thằng bé trông có vẻ nhỏ bé và yếu ớt hơn trước; giọng nói toát lên sự buồn bà vì lý do kỳ lạ nào đấy.
Những gì thằng bé kể có thể là sự thật. Tôi phải nói rằng chuyện Taku Sugawara một mình nắm thóp cả bốn đứa còn lại rất chi là nực cười. Vậy hóa ra, đứa em trai bé bỏng của tôi đã bắt nạt bạn cùng lớp một cách tàn nhẫn, lên kế hoạch mọi thứ hoàn hảo đến đáng sợ. Tôi nhớ lại bóng dáng Masaya hồi mùa hè, và bất lực cắn môi.
Cơn gió đông tháng mười hai thổi đến và nơi từng là chỗ ngồi của Masaya vô tình che chắn cho tôi, nhưng đôi chân vẫn cảm nhận được cơn lạnh buốt xương. Tôi ngay lập tức hối hận khi đến đây với một chiếc váy dài thay vì quần. Mà tại sao Sugawara lại chọn nơi này làm điểm gặp mặt nhỉ?
“Ờm, em không hề có chứng cứ nào trong tay hết. Tuy có phần ghi của máy thu âm thứ hai, nhưng thứ này chỉ tổ gây thêm nghi ngờ mà thôi,” Sugawara tự ti nói.
“Ít nhất thì, nó còn thuyết phục hơn chuyện mình em bắt nạt bốn người.”
“Cảm ơn.”
“Nhưng chị vẫn không hiểu lý do thực sự đằng sau chuyện Masaya đột nhiên bắt nạt em. Dĩ nhiên, chị biết chuyện này là hơi thô lỗ khi hỏi em câu này.”
“Lý do cậu ta chọn em làm mục tiêu rất đơn giản. Em một mình, và cũng không dễ gì lần ra được ngay cả khi em bị bắt nạt. Thực chất, không có ai biết gì cả.”
Sugawara vỗ lên ngực áo khoác, người hơi co lại, và lẩm bẩm.
Tôi thì chẳng biết làm gì khác ngoài hỏi,
“Nhưng thật khó tưởng tượng? Theo một nghĩa nào đó, em là người gần gũi với Masaya hơn ai hết mà, Sugawara.”
Tôi nghĩ thế này có hơi nói quá, nhưng tôi cũng chẳng có ý sửa lại. Là bạn tốt của Masaya, chắc chắn thằng bé phải nhìn Masaya theo một hướng khác với những người còn lại.
Với dáng vẻ ngập ngừng, Sugawara xoa xoa ngón tay lên vành lon nước, rồi nói,
“Áp lực đồng trang lứa…”
Bằng cái giọng khàn khàn, thằng bé đáp,
“Ishikawa có nói đến điều này không? Lớp học đã quá đề cao Bài kiểm tra Nhân lực, và những người có thứ hạng thấp cơ bản sẽ bị nói mấy câu như ‘Tôi không muốn dính líu gì đến cậu.’”
“Ừm, con bé cũng đã từng chịu đựng điều đó, phải không?”
“…Không chỉ mình Ishikawa chịu đựng đâu.”
“Hể?”
“Trước đây em có nói rồi phải không? Masaya bị ba thằng bạn xúi dục, chẳng thể cự tuyệt được, và chỉ có thể làm theo lời bọn nó. Ngay cả cậu ta, kiểu người thiên tài đó, cũng không thể chống lại áp lực đồng trang lứa.”
“Hay em nên nói,” Sugawara tiếp tục,
“Tất cả mọi người trong lớp đều cảm thấy áp lực trước các mối quan hệ. Dĩ nhiên, em vẫn chỉ là một đứa nhóc sơ trung, và kể cả khi Bài kiểm tra Nhân lực không tồn tại, em vẫn có áp lực. Tuy nhiên, cái Bài kiểm tra đó đã gia tăng gánh nặng lên nhiều lần, và đè nát những nhân cách khác. Với điểm số tệ hại, sự tồn tại của một người cơ bản đã bị xóa bỏ. Nó bắt mọi người phải học cách quan sát, hòa động với nhau là chuyện bắt buộc với chủ đích là không được phá vỡ sự hài hòa. Ai ai cùng sống như ở địa ngục khi biết rằng mình đang bị theo dõi, còn bầu khí thì ngập tràn sự căng thẳng của một trò chơi sinh tồn về tình bạn, với việc người chơi lúc nào cũng sẵn sàng tuốt kiếm đánh chém leng keng .”
Taku Sugawara tiếp tục.
“Vì vậy, Shunsuke Ninomiya, Kouji Watabe, Takayoshi Komuro, và Masaya Kishitani phải tìm một kiểu giải trí mà cả đám không bị phát hiện. Kotomi Ishikawa thì cay đắng vì bạn trai mình đang dấu cổ chuyện gì đó, và cô ấy cũng bắt đầu bắt nạt em cùng với phần còn lại của lớp. Bản thân Kouta Katou thì ra tay quấy rối Masaya Kishitani —”
“Nên Masaya Kishitani mới tự sát,” - tôi nói.
“Và Taku Sugawara dấy lên cuộc cách mạng của mình,” Sugawara tiếp lời.
Tới lúc này, cuộc nói chuyện của chúng tôi ngừng lại một khoảng.
Đứa nhóc sơ trung ngồi cạnh tôi đây nốc hết lon cacao.
“Xin lỗi chị, có chút sai sót trong dòng thời gian, kèm thêm việc em miêu tả Kouta như kẻ xấu nữa. Điều đó không đúng đâu. Thẳng đó chỉ là một phần nguyên nhân thôi, Masaya chắc chắn có vô vàn lý do dẫn đến việc tự tử. Vậy cũng phải, vài người đã hại cậu ta vì nhiều thứ khác nhau mà. Đương nhiên, trong đó bao gồm cả em.”
Thằng bé bình tĩnh nở một nụ cười.
“Để em tiếp tục.”
“Sau kì nghỉ hè, em bị trấn lột vài lần, và chịu đau đớn hết lần này đến lần khác. Vào tháng mười, không có bất kì cải thiện nào, chả có gì thay đổi. Nếu có khác thì là khi bước vào học kì hai, thời điểm kết thúc tiết diễn ra sớm hơn chỉ để khiến quãng thời gian bị hành hạ của em kéo dài thêm.”
“Em trải qua những ngày tháng tuyệt vọng.”
“Nó là một địa ngục mà em không thể thoát được.”
“Và rồi, vào lúc đó, em, đúng vậy, chuyện ấy xảy ra.”
“Em đã thích Kotomi Ishikawa.”
“Vì cô ấy mỉm cười với em.”
“Em chẳng có người bạn nào, thứ hạng trong lớp vẫn cứ kém xa mọi người, còn điểm số Bài kiểm tra Nhân lực lúc nào cũng thấp. Em bị dán mác là một tên rác rưởi, bị người bạn thân thiết phản bội rồi hành hạ không ngớt, thế mà, cô ấy đã nói chuyện với em hết sức dịu dàng.”
“Em rất hạnh phúc. Cô ấy thậm chí còn nói “Mình ghen tị với cậu.” Nó trái với thực tại, nhưng những lời ấy lại khiến em vui hơn bao giờ hết. Một con người chỉ có bi kịch như em lại được người khác ghen tị. Rốt cuộc thì cũng đã có ai đó công nhận em.”
“Đêm hôm đó, em đã khóc một mình.”
“Sau đấy, hai chúng em đã có gặp nhau vài lần. Cô ấy kể cho em nghe những thứ em không biết, về áp lực đồng trang lứa khi bị bạn bè cô lập.”
“Nên em cuối cùng cũng nhận ra Masaya và những người khác cũng đang gặp chung tình cảnh khốn đốn ấy. Họ bắt nạt em để tiếp tục sống trong cái lớp học ngột ngạt đó. Ishikawa và Masaya đều đang gánh chịu, và phải liên tục gồng mình chịu đựng mãi không thôi.”
“Trước bãi rác đó, em đã chứng kiến Ishikawa khóc tức tưởi trước thứ áp lực ấy.”
“Tim em như vụn vỡ, trong lòng sục sôi một thứ cảm xúc, gần như là tức giận.”
“Vậy nên em đã quyết định khơi mào cuộc cách mạng này.”
“Ở dưới đáy của Bài kiểm tra Nhân lực làm em vui. Không cần biết những người xung quanh khinh thường em nhiều cỡ nào, em đã quyết định sẽ trở thành một tên rác rưởi có thể bảo vệ niềm tin của mình, chứ không phải mở to mắt học cách quan sát người khác.”
“Em quyết định chống lại Masaya, và kết thúc chuyện bắt nạt. Em muốn hạnh phúc của riêng mình, để những người khác cũng được hạnh phúc. Em quyết định sẽ kết thúc địa ngục bắt nạt không hồi kết do một tay Masaya gây nên này.”
“Dĩ nhiên, nó hoàn toàn là một suy nghĩ ngu ngốc.”
“Nhưng đây là tất cả những gì em có thể làm được.”
“Lẽ tự nhiên, em không có cơ hội thắng khi đối mặt với kế hoạch bắt nạt vốn được tính toán cẩn thận của Masaya.”
“Như em đã nói ấy, cách bắt nạt của cậu ta rất hoàn hảo. Trước hết, em không có sự hỗ trợ từ giáo viên chủ nhiệm hay gia đình, và ngay cả khi em có cầu cứu những giáo viên khác, thì chắc chắn rằng em vẫn thua Masaya và những đứa khác. Thêm vào đó, Masaya rất cảnh giác khi em nói chuyện một mình với giáo viên, hay nghe lén buổi bắt nạt.”
“Và dẫu có báo cáo thành công, em sẽ phải gặp bà mẹ hay lên tiếng quát tháo đó. Không ai trong lớp nhận ra em bị bắt nạt, và mấy tay đó đều được cả lớp ngưỡng mộ. Lời em nói rồi cũng như gió thoảng mây bay. Kể ca khi có phàn nàn trên mạng hay MEXT và làm rùm beng mọi chuyện, chả có người nào trong trường sẽ thừa nhận có bắt nạt, và mọi thứ sẽ lại trở về con số không.”
“Nhưng ngay cả khi là thế, em phải tiếp tục đấu tranh.”
“Em phải bắt đầu cách mạng.”
“Chỉ có duy nhất một kế hoạch em nghĩ là khả thi.”
“Đó là gậy ông đập lưng ông.”
“Thế nên em đã hành động ngược lại. Trước hết, em đăng tải một thứ gây sốc trên mạng về vụ bắt nạt, như kiểu “Ở Trường sơ trung Kuzegawa, có một học sinh đã bắt nạt bốn người khác” và viết thêm vài chi tiết.”
“Tuy đúng là có nhiều kẻ trên mạng thích thú với việc bắt nạt, nhưng sẽ chẳng có gì thú vị nếu không có ai tự sát. Dẫu vậy, vài người đã ngay lập tức liên lạc với nhà trường để lên án, “Trong trường có bắt nạt, mà trường mấy người không tính làm gì ư?” hay “Ai lại cho con mình học ở cái trường đó?””
“Dĩ nhiên, vẫn có những người hoài nghi “Bốn bắt nạt một thì đúng hơn,” hay “Nó đang dùng internet để tiếp tục hành hạ người ta đấy.” Nhưng nó không quan trọng. Một khi tin tức đã lan ra trong trường, em đã dùng chai nước đánh Masaya.”
“Masaya chắc đã đoán được rằng em sẽ mất kiểm soát. Sau một khoảng thời gian dài bị tra tấn hành hạ, em sẽ nổi cơn tam bành. Trong tình huống đó, bà mẹ thét ra lửa của cậu ta sẽ đến trường, thẩm vấn gã giáo viên hờ hững – người sẽ khăng khăng nói rằng chả có ai chứng kiến vụ bắt nạt cả, chỉ là một đứa học sinh có vấn đề tâm thần đang tự diễn trò, nhằm xoa dịu tình hình. Đấy là những gì cậu ta nghĩ.”
“Nhưng kế hoạch của em diễn ra vô cùng suôn sẻ, thành công tới mức bản thân em cũng cảm thấy lạ. Em giả vờ hành xử ngông cuồng, làm cho mọi người có cái nhìn tệ nhất về mình. Nhà trường bắt đầu nhận được nhiều cuộc gọi phàn nàn liên quan đến vụ bắt nạt, và hậu quả thì ngày một xấu đi. Em bị người đời khắc cho cái biệt danh quỷ dữ.”
“Và đúng như mong đợi của mẹ Masaya, em đã bị trừng phạt nặng nề. Bọn họ đã đưa ra thứ vượt quá mọi dự đoán ban đầu của em về hình phạt, biến em thành một thứ để mọi người ngược đãi.”
‘Vậy hình phạt đó được mẹ mình đề xuất sao?’ – Tôi thầm nghĩ.
“Khi nghe thấy hình phạt, em bật cười, “Mấy người muốn phạt tôi lê gối quanh trường à?” rồi còn chêm vào, “Bắt nạt là một sáng kiến trải dài qua các nền văn minh,” nhưng đây chỉ là bắt chước những gì Masaya đã làm. Dù gì thì, tất cả những gì em làm là nói khích một chút, và bà ta đã sa bẫy. Masaya và mấy đứa khác muốn tiếp tục giày vò em, nên em tiếp tục đi trước một bước. Takayoshi thâm chí còn giả vờ khóc. Tất cả là để giảm bớt cảnh giác của mẹ Masaya, và họ đã dễ dàng mắc bẫy. Sau đó, em bị bắt phải lê gối đi quanh trường.”
“Vụ đó hỗn loạn ghê lắm, nhưng Masaya và những đứa khác không vui nổi với những chuyện đã xảy ra tới thời điểm này. Có vài chỗ hơi khác, nhưng kế hoạch vẫn tiếp diễn như những gì em đã dự liệu. Sau vụ việc, Taku Sugawara được xem là một tên bắt nạt không đáng được thương xót, và danh tính thực sự của những lũ bắt nạt không bao giờ được tiết lộ. Kế đó, Taku Sugawara đã bị trừng phạt nghiêm khắc.”
“Nhưng cái vui là mọi chuyện tiến triển qua suôn sẻ. Em đã chọn trở thành kẻ xấu. Hành động này vượt quá mọi tính toán của chúng khiến cả bọn chẳng biết đường nào mà lần.”
“Trước khi biết được những gì đã thực sự được ghi trong bài đăng trên mạng, em chỉ việc nhanh chóng thừa nhận, ‘Tôi đã làm đấy.’; Và với bài đăng ấy công với lời thú tội từ chính miệng em, kết luận ‘Taku Sugawara có bất ổn tâm lý’ lập tức biến thành ‘Taku Sugawara là tên bắt nạt’.”
“Dĩ nhiên, điều đó cũng nằm trong kế hoạch.”
“Masaya chắc có lẽ là người duy nhất đoán ra được vụ việc, nhưng vào lúc này, không còn đường lui nữa. Cậu ta không có thời gian thảo luận với ba đứa kia, và buộc phải thừa nhận rằng cả đám đã bị bắt nạt trước mặt bố mẹ và giáo viên.”
“Và như thế, cuối cùng cũng đến thời khắc em phản đòn.”
“Từ từ, em dẫn Masaya và những kẻ khác đến chỗ tuyệt vọng.”
“Với một đứa sơ trung, ‘bị bắt nạt’ mang theo ảnh hưởng rất tiêu cực. Chẳng phải có vài người không muốn thừa nhận mình bị bắt nạt sao? Không chỉ vì họ sợ bị bọn bắt nạt báo thù; mà quan trọng nhất vào cái khoảnh khắc thừa nhận, “Tôi bị bắt nạt, và đã cầu cứu sự trợ giúp của bố mẹ và giáo viên,” họ đã khiến bản thân trông thảm hại hơn trước.”
“Nhưng bằng việc lê gối đi quanh trường, em đã cho mọi người biết điều đó.”
“Họ đã nói mấy câu như ‘Là một với bốn đấy, và cái đám đó bị nắm đầu bởi một đứa chả có gì ấn tượng trong lớp, run lẩy bẩy trước một đứa như thế,’ hay ‘trong câu lạc bộ thì năng nổ ngon lành lắm, thế mà giờ đây chỉ là mấy thằng bị bắt nạt nhục nhã.’”
“Tự trọng vớ vẩn sao? Có thể là vậy. Nhưng học sinh sơ trung là thế đấy, tất cả đều muốn tỏ ra ngầu lòi, đáng ngưỡng mộ. Không cần biết người khác nói gì, với tụi con trai, bị bắt nạt rõ ràng là một nỗi sỉ nhục, và hơn nữa, kẻ khiến chúng ra như vậy lại là đứa bị cả bọn bắt nạt lúc đầu.”
“Qua vụ quỳ gối, em đã đưa Masaya và những đứa khác vào thế khó, giả vờ nói cho mọi người biết cả đám đang gặp khốn đốn, và giờ chỉ còn cách cầu cứu giáo viên và phụ huynh. Rõ ràng những người khác đều cảm thấy sốc khi biết rằng đàn anh và bạn bè đáng mến của họ thật sự bị âm thầm bắt nạt.”
“Nhưng Masaya và đám còn lại không thể nào nói “Chúng em đâu có bị bắt nạt”. Nếu làm vậy, thì cả bọn sẽ bi quy trách nhiệm về vụ rùm beng trong trường, và tội lỗi của chúng nó sẽ bị phơi bày. Bọn nó đã bắt em chịu những hình phạt cực kì tàn độc, thế mà chả bao giờ tưởng tượng hình phạt giáng xuống đầu mình.”
“Khi chúng nó đang bực bội, em có ghé qua nhà thăm vài lần, giả vờ xin lỗi vì hành động của mình, và tiếp tục khiêu khích chúng. Em đã khiến cha mẹ chúng nổi điên, làm om tỏi mọi chuyện, và dẫn đưa cả bọn đến mức không còn trông mong gì nữa.”
“Em nghĩ mình sẽ đổ sụp.”
“Nhưng em vẫn tiếp tục quỳ gối trước mọi người. Gần như muốn buông bỏ, nhưng em đã chịu đựng được. Tuy bị bố mẹ chúng đánh, bị bạn bè trong lớp đấm đá, em vẫn không bao giờ từ bỏ.”
“Em tiếp tục lan truyền sự thật giả dối này, vừa làm kẻ thù của toàn trường, và hứng chịu vô số lời lăng mạ.”
“Vậy tất cả đều tin em sao? Nếu có người nghi ngờ thì cũng đâu phải chuyện lạ, đúng chứ?” – Tôi lên tiếng thắc mắc.
“Chắc vậy, nhưng điều đấy không quan trọng. Với những người nghi ngờ, họ sẽ nghĩ rằng, “Masaya và đám còn lại là lũ tàn độc, đã bắt nạt người ta rồi lại còn đổ lỗi cho nạn nhân nữa.”. Việc lê gối có tác dụng mạnh mẽ như thế đấy, dẫu vậy chỉ có một số ít đặt nghi vấn như trên.
“Tại sao lại thế? Chỉ có những người lớn mới thấy bản mạt ngạo mạn của em lẫn tiếng sụt sịt của bốn đứa còn lại thôi mà. Theo đúng logic, những học sinh khác phải nghi ngờ dữ dội lắm chứ?”.
“Vì có những bằng chứng rành rành.”
“Bằng chứng sao?”
“Vết bầm. Trên mặt của Masaya xuất hiện nhiều vết bầm. Đấy là lý do tại sao nhiều người lại tin vào điều bịa đặt đó. Thêm nữa, em đã đánh cậu ta bằng chai nước, nên rõ ràng Masaya là nạn nhân trong vụ này. Và kết cục thì ai cũng rõ; Em trở thành một đứa rác rưởi máu lạnh chi phối bốn bạn cùng lớp, còn họ trở thành mấy đứa nhãi nhách đáng xấu hổ khi bị một thằng nhóc bắt nạt.”
“Kế đến là áp lực đồng trang lứa.”
“Nhờ Bài kiểm tra Nhân lực, sự chấp nhận của những người khác trở nên vô cùng quan trọng, và mọi người trong lớp sẽ bắt đầu xếp hạng lẫn nhau.”
“Bốn người đó sẽ không tài nào chấp nhận được chuyện này. Bị bố mẹ, bạn bè, và bạn gái thương hại nói ra những câu an ủi như “đau lắm, phải không? Xin lỗi vì không nhận ra nha.”. Đường đường là những học sinh nổi bật trong trường, lòng tự trọng của cả đám chắc chắn sẽ bị tổn thương nặng nề. Và khi thấy hình phạt em phải trải qua ghê gớm đến nhường nào, cả bọn chẳng thể nào dám nói “Bọn tôi mới là lũ bắt nạt.””
“Trong mắt các học sinh khóa trên lẫn khóa dưới, họ đã bị bắt nạt bởi một tên xấu xí, không một chút cuốn hút nào ngay cả khi đó là bốn chọi một, bị ép ăn ốc sên. Bố mẹ cả bọn chỉ biết đường xin lỗi vì đã không quan tâm, còn bạn bè thì đối xử nhẹ nhàng như mấy đứa con nít.”
“Thứ hạng trong Bài kiểm tra Nhân lực của cả bọn chắc chắn sẽ hạ, tuy cũng có thể sẽ có vài lá phiếu đâu đó tỏ sự đồng cảm. Tuy nhiên, những nạn nhân bị bắt nạt được định sẵn là không có tố chất lãnh đạo lẫn cuốn hút. Nghe có vẻ đáng khinh, nhưng đó là điều luật tàn nhẫn được đặt ra trong lớp. Sự ngưỡng mộ trước đây đã biến mất, hạng thì bị hạ, cùng với đó là giá trị bản thân nữa.”
“Chúng là những kẻ bắt nạt thực sự, nhưng vì vài lý do nào đó, trường học đã không nhìn Taku Sugawara là nạn nhân.”
“Cứ như thế, em đã khiến họ mất dần hi vọng.”
“Hai ngày sau vụ việc, Masaya có đến để giảng hòa, nhưng em không có ý sẽ tha thứ cho cậu ta. Em vẫn còn giữ lòng căm tức trong người, và nếu dễ dàng tha thứ, rất có thể họ sẽ lập lại thái độ ấy lần nữa.”
“Trong quãng thời gian ấy, em không hề bị Masaya và mấy đứa khác bắt nạt. May mắn thay, nhờ có cái thứ chính nghĩa sai lệch mà trong lớp có, em đã có thể tránh xa mấy người đó. Masaya và bọn kia bị mọi người nghĩ là nạn nhân, và đương nhiên, không có cách nào để chúng tìm em, do bản thân việc đó sẽ làm dấy lên nghi ngờ.”
“Hình như Masaya có đi tìm giáo viên để nói chuyện rõ ràng mà.” – Tôi nói.
“Em biết chứ. Em chỉ không biết họ nói chyện gì thôi, nhưng Toguchi-sensei là một tên khốn nhát cáy, và chỉ lên tiếng dọa nạt mấy câu cho có lệ kiểu như,“Nếu chuyện này không kết thúc tốt đẹp, mẹ của Kishitani sẽ hành xử rất đáng sợ đấy.” .Toguchi-sensei chắc chắn đã mặc kệ lời của Masaya, và với ông ta, cách tốt nhất để chấm dứt vụ này là coi em là kẻ xấu.”
“Ngày qua ngày, em cứ iên tục khiêu khích gia đình của bọn nó, làm cho họ tức sôi máu, và chẳng cho chúng một phút nào thảnh thơi trong nhà. Muốn nói cái câu, “thực ra, bọn con mới là đứa bắt nạt,” với bố mẹ cũng khó khi các đấng bậc ấy đều đã chăm chăm đứng về phe chúng rồi.”
“Tình huống hoàn toàn bị đảo lộn.”
“Tên giáo viên nhát cáy ngó lơ em, và những tên nổi tiếng trong lớp đột nhiên trở thành những kẻ bị thương hại, nằm trong vòng tay âu yếm của các bậc phu huynh bảo ban con cái quá mức, không có bằng chứng bắt nạt, nên chúng chẳng có cách nào để lấy lại được danh dự cả
“Tuy nhiên.”
“Em nghĩ mình đã đi quá trớn.”
“Vì em là rác rưởi, nên đã ngó lơ bầu khí trong lớp.”
“Và đã chẳng màng đến cảm xúc của Masaya.”
“Em không biết cách dừng lại, và chẳng thể xác định được hành động của họ.”
“Đó là lý do Masaya tự sát.”
“Em không biết chị có tin hay không, nhưng lúc đó, em đã thắc mắc liệu mình có nên tha thứ cho họ. Em đã nghĩ liệu mình có nên giả vờ rằng hình phạt lết gối chưa bao giờ xảy ra, rằng em có thể tiếp tục đi chơi cùng Masaya và những người khác như những người bạn bình thường, tụ tập ở đâu đó chơi điện tử, ghé qua tiệm thức ăn nhanh trên đường về nhà, tám chuyện về mấy cô gái chúng em thích.”
“Chắc là chị đang nghĩ em thật ngu xuẩn.”
“Nhưng em nghiêm túc.”
“Hay đúng hơn, đó là sự thỏa hiệp duy nhất Masaya có thể làm. Nếu cậu ta cứ tiếp tục hành xử như trước, thì ngay cả khi vụ lê gối kết thúc, ấn tượng về việc cậu ta bị bắt nạt sẽ không biến mất, lẫn sự thật cậu ta sợ đến phát khóc trước một tên nhóc không chút ấn tương tên Taku Sugawara cũng vậy. Tuy nhiên, cậu ta không thể thoải mái bắt nạt em được, vì làm vậy chắc chắn sẽ khiến vài người nhận ra lời thú tội của em chỉ là giả. Mà trước đó chuyện đó cũng đáng nghi lắm rồi.”
“Điều duy nhất mà cậu ta có thể làm là hành xử nhã nhặn với em trước mặt mọi người và thay đổi hình tượng của mình; để tất cả mọi thứ bị chôn vùi trong quá khi và trở lại thành bạn tốt với nhau thêm lần nữa.”
“Ít nhất thì, đó là những gì em nghĩ.”
“Để tránh việc bọn họ bắt nạt em lần nữa, một khi Masaya và những người khác đã học được bài học, em định để nghị thế này.”
“Ví dụ nhé, “nếu các cậu chêu chọc tôi trong lớp, tôi cũng sẽ làm như thế, mọi người sẽ cùng cười ồ lên, quên hết mọi chuyện, và nghĩ rằng chúng ta đã làm lành.””
“Với sự nổi tiếng của Masaya, và em là người trong lớp ai cũng sợ.”
“Miễn là cả hai hợp tác, chắc chắn chuyện đấy sẽ thành công.”
“Rằng chúng em sẽ tạo ra một lớp học nơi mà những người nổi bật và không, đều có thể cười đùa cùng nhau.”
“Có thể đó là một ước muốn nông cạn, nhưng đó là cuộc cách mạng lý tưởng của em.”
“Ngay cả khi nó không thành công, thì miễn là em không bị bắt nạt nữa, em vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận.”
“Em muốn hạnh phúc của riêng mình.”
“Em không muốn bị bắt nạt nữa.”
“Em muốn được về nhà cùng Masaya, như hồi trước ấy.”
“Nếu không trở thành bạn trai của Ishikawa cũng được thôi, miễn là em có thể giảm bới gánh nặng cho cô ấy.”
“Em nghĩ rằng có gì đó không đúng đã xảy ra sau vụ việc. Chỉ tới hai ba tuần sau em mới nhận ra điều đó, chắc là khoảng thời gian em không phải lê gối nữa mà ghé qua nhà Masaya và nhựng đứa khác.”
“Lúc đó, em bị bắt nạt trong lớp. Mấy đứa con trai ai cũng sợ em, nên bọn họ chẳng làm gì cả, nhưng một nhóm con gái dẫn đầu bởi Tsuda định trả thù em. Thành thật mà nói, em đã nghĩ đó là phần khó khăn nhất rồi. Đúng là ngu mà.”
“Kotomi nói đó là sự trừng phạt. Dĩ nhiên, một phần nguyên nhân là con bé muốn gây ấn tượng với Masaya.” – Tôi đáp.
“Và như thế Ishikawa chẳng thể bỏ mặc những cái nhìn của người khác, nhưng ít nhất, cô ấy còn nhận thức được điều đó. Mấy đứa con gái khác hoặc hãnh diện tự phong mình là anh hùng, hoặc hùa cùng lớp ném đồ đạc của em vào thùng rác.”
“Nhưng đây là một lý do khác khiến Masaya tuyệt vọng. Dẫu chưa chín chắn, nhưng con trai rất ghét việc con gái bảo vệ mình. Hành động này lại kéo theo một việc khác: Vài đứa con trai bắt đầu khinh thường Masaya cho rằng cậu ta là một đứa nhu nược khi bị Taku Sugawara bắt nạt và đánh tới tấp, một đứa chỉ biết núp váy mẹ và tụi con gái, .”
“Masaya lại trở thành mục tiêu chính sao?”
“Ờm, cậu ta là người nổi bật nhất trong bộ tứ, nên có vài người ghen tị, do mấy đứa con gái chỉ quan tâm đến Masaya thôi. Người ganh ghét sâu nặng nhất chắc là Kouta Katou, em nghĩ vậy, bởi thằng đó hồi trước cũng chẳng ưa gì Masaya rồi.”
“Dĩ nhiên, nó chẳng làm gì lộ liễu cả. Sau vụ việc, chuyện gan nhất mà nó làm chỉ là đổ mực lên tập sách của Masaya. Đúng rồi, thằng đấy làm đó. Em sẽ đưa địa chỉ của nó cho chị sau. Nó nghĩ em nắm được bằng chứng trong tay, nên chắc chắn nó sẽ khai hết tất cả thôi. Ngoài vụ đó ra, Katou chả làm gì rõ ràng cả. Cả trường lúc đó rất nhạy cảm với bất kì hành vi bắt nạt nào mà.”
“Nhưng em đã cảm nhận được bầu khí đó. Mấy cái chiêu nhỏ đó rất tàn độc, khó bị phát hiện, nhưng chúng có tồn tại. Họ cười cợt sau lưng Masaya vì đã bị bắt nạt bởi một người như em”
“Và đó là lý do Katou đã nói với cánh báo chí, “Em không biết gì cả,” “Taku Sugawara rất kì lạ.” Thằng đó sợ gặp quả báo, nên mới nói thế với nhà báo nhằm đổ tội cho em.”
“Dĩ nhiên, Katou không phải là đứa duy nhất. Jun Niwa và Konoha Harada thì khinh thường Masaya, trong khi Nanoe Hada, Yuki Kunimoto cùng Kana Mori tỏ lòng thương hại cậu ta.
“Em đã quá nông cạn.”
“Qúa thiếu tầm nhìn.”
“Nên dù gì đi nữa, nhiều người đã tổn thương lòng tự trong của Masaya, hơn hẳn những gì em dự đoán . Masaya hoàn toàn bị thứ áp lực đồng trang lứa đó đè bẹp. Sau đấy, em thấy cậu ấy hành xử khá kì lạ, nhưng lúc đó là đã quá muộn.”
“Em bị tách khỏi cậu ấy, không tài nào làm được gì cả.”
“Tâm trí cậu ấy vốn đã bị tổn thương đến mức không thể cứu được nữa.”
“Một cậu trai nổi bật trong lớp với điểm số tuyệt vời đã đắm chìm vào cảm giác mình là kẻ thượng đẳng khi bắt nạt được em trong vòng bí mật. Thế mà sau đấy lại bị mọi người xung quanh thương hại, trở thành đứa núp váy bọn con gái, bị lũ con trai khinh thường, thấy vẻ mặt cười toe toét của em dẫu em mới là đứa bị bắt nạt, rồi lời nói còn chả được giáo viên đoái hoài. Chẳng có gì kì lạ khi thứ hạng trong Bài kiểm tra Nhân lực của cậu ta bị hạ.”
“Ngoài ra, cậu ấy còn bị mẹ mình bảo bọc quá mức, luôn luôn tra hỏi tình hình của cậu ở trường hệt như một đứa nhóc còn học mẫu giáo, và điều này đã giáng một đòn mạnh vào lòng tự tôn của một đứa học sinh sơ trung đáng lẽ ra phải có. Với việc phụ huynh ngày nào cũng xuất hiện ở trường để ‘Xem coi có bắt nạt hay không’, cơ bản mà nói làm thế chả khác gì đang nhục mạ cậu ta, và ngay cả bạn gái của Masaya, người tưởng rằng sẽ đến vỗ về an ủi, cũng tỏ lòng thương hại lẫn lo lắng.”
“Nhưng tới lúc này, cậu ta không thể nói mình là kẻ bắt nạt được, và điều đó có nghĩa là cậu ta phải chịu đựng cái nhìn phân biệt và sự đồng cảm ngoài mặt từ trường đến lúc về nhà. “Anh chị thấy cái đứa bị phạt lê gối rồi. Trông nó chả có tí gì đáng nhớ cả,” Mấy người khóa trên móc mỉa cậu ta như thế, trong khi lũ đồng bạn thì kiêu căng nói, “Cứ để việc trừng phạt Sugawara cho tụi này,”
“Lòng tự trong của Masaya không cho phép bất cứ thứ gì trong số đấy xảy ra, nhưng cậu ta lại chẳng có ai để bày tỏ nó.”
“Theo suy luận của em, động lực của cậu ấy đã hết rồi.”
“Masaya không có nơi nào để đi, và buồn bực trước sự bảo vệ và lo lắng thái quá của người bạn gái, nên mới đẩy cô ấy. Cậu ta không định làm hại Ishikawa, nhưng mọi chuyện vô tình xảy ra ở cầu thang. Cậu ấy cảm thấy ghê tởm bản thân đến mức không chịu được, cùng với đó là nỗi sợ trả thù khi bạn gái mình tỉnh dậy.”
“Và đó là lý do cậu ta đã đưa ra quyết định cuối cùng.”
“Để trả thù em.”
“Để làm nước đi sau cùng.”
“Tự sát.”
“Cậu ấy bịt miệng ba người còn lại, và chọn con đường tự sát. Đồng thời, biến em trở thành kẻ thù chung của toàn Nhật Bản.”
“"Taku Sugawara là con quỷ. Đừng có ai tin lời của nó."”
“Ngay cả di thư cũng được lên kế hoạch chặt chẽ, và sau khi để lại những lời ấy, Masaya tự tay kết liễu chính mình. Dĩ nhiên, em chẳng tài nào có thể bảo vệ bản thân.”
“Qủa bom khổng lồ cậu thiên tài đó để lại nhằm cho những người đọc được kinh sợ em.”
“Cậu ta đã tạo ra thế giới này, em thì bóp méo nó, nhưng rồi cậu ta lại đảo ngược mọi thứ.”
“Cậu ấy đã từ bỏ cuộc sống.”
“Dĩ nhiên, em không cần phải giảng giải những chuyện xảy ra sau đấy nữa. Em đã trở thành một tên hèn kém, kẻ bắt nạt đã đẩy bạn học của mình tới chỗ chết .”
“Vài phần trong số này là suy đoán của em, nhưng đây là tất cả những gì em biết.”
“Masaya và mấy đứa khác bắt nạt em thông qua một kế hoạch được sắp xếp chu đáo. Nhằm để kết thúc việc bắt nạt và đập tan cái Bài kiểm tra Nhân lực, em đã khơi mào cuộc cách mạng này. Nó diễn ra suôn sẽ, nhưng đồng thời cũng làm tổn thương danh dự của Masaya, và khiến cậu ấy chìm sâu trong tuyệt vọng.”
“Để tóm tắt mọi thứ, chỉ có duy nhất một kết luận.”
“Em không thể cười đùa với cậu ấy được nữa.”
“Em không thể có hạnh phúc.”
“Masaya chết rồi.”
Sau đấy, hai người bọn tôi đều im lặng, ngồi im trên ghế không hề nhúc nhích.
Tôi nhìn chăm chăm vào khu công viên tôi từng chơi chung với Masaya, và suy nghĩ về mối quan hệ giữa Taku Sugawara và Masaya.
Thằng bé đã phạm tội gì? Nó là lý do Masaya tự sát. Với danh nghĩ một cuộc cách mạng, thằng bé đã hành hạ Masaya không ngừng. Nhưng mà, khi so sánh với những chuyện Masaya và mấy đứa khác đã làm, thì chứng đấy chả bỏ bén gì. Từ góc nhìn của thằng bé, nó chỉ đang bảo vệ bạn thân khỏi lũ bắt nạt. Liệu có cách nào nữa không? Trong thế giới Masaya tạo ra, có một cách để chống lại Masaya. Đó là kế hoạch đập tan âm mưu của quỷ dữ.
Một nhà phê bình đã nói rằng “Đừng vội tin mấy tin tức giật gật đăng trên mạng, bởi chúng có thể rất phi lý.”
Lý do rất đơn giản. Sugawara đơn giản đã ghi những gì Masaya và mấy đứa khác đã làm với thằng bé.
Thằng bé rất có thể đã bị ép nuốt bút chì, đánh bầm dập, bị cướp tiền túi, và bị dội nước nóng, nước lạnh lên người.
Bà đứa còn lại, Ninomiya, Komuro, và Watabe kiên quyết không tiết lộ chi tiết vụ việc, vì chúng sợ mình sẽ lỡ miệng mà làm phanh phui mọi tội lội của mình, dẫu chúng đã tô điểm mối quan hệ giữa hai bên trong chuyện này là ‘tình bạn’.
Một trong số ba đứa đó là kẻ đã tấn công mình.
Nó tấn công mình vì cuộc gọi của Sayo.
(Vậy Masaya xứng đáng chịu kết cục này?)
Liệu đây có phải là kết luận không? Làm sao có thể?
Tuy nhiên, không có sai sót nào trong lời kể của Sugawara. Nó thuyết phục hơn hẳn cái chuyện phi logic một bắt nạt bốn.
“Nó khớp… với đa số thông tin chị thu thập được.”
Tôi cố hết sức để thốt ra được những lời này.
Sugawara gật đầu.
“Chị có thể tin bất cứ thứ gì chị muốn, Sanae. Em không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy em bị bắt nạt, nhưng đồng thời cũng chẳng có manh mối nào khẳng định Masaya và mấy đứa khác bị bắt nạt.”
“Ishikawa nói cho chị suy đoán của con bé. Em ấy nói rằng Ninomiya, Watabe, và Komuro bắt nạt Masaya và Sugawara.”
“Điều đó thật vớ vẩn. Nếu đã như thế, di thư của Masaya phải không có tên em chứ. Thế giới của cái cậu đó luôn đầy rẫy điểm mù.”
“Vậy những gì em nói là thật sao, Sugawara?”
Với cái nhìn trống rỗng, Sugawara mặc kệ câu hỏi trên, và chuyển chủ đề sang một hướng hoàn toàn khác.
“…Đối với chị, Masaya là người thế nào, hả chị Sanae?”
Thẳng bé đột nhiên bắt đầu với cậu hỏi chả liên quan gì này.
Tôi không biết ý định nằm sau câu hỏi đó, nhưng ánh mắt thắng bé nhìn tôi thật sắc bén, ác nghiệt, làm cho tôi cảm thấy bản thân đang hứng chịu một thứ áp lực vô hình nào đấy.
“Một đứa em trai siêu phàm,” tôi trả lời. “Đó là những gì mọi người nói về thằng bé trong vụ việc này, nhưng em trai chị thật sự rất thông mình, hoàn toàn không giống một đứa nhóc kém chị bảy tuổi. Mẹ chả bao giờ để Masaya một mình bao giờ cả.”
“…”
“Mẹ thập chí còn trở thành một người phụ huynh hà khắc. Dĩ nhiên, chuyện này chẳng hay ho chút nào, nhưng cũng là vì Masaya thật quá tài năng thôi. Trong quãng thời gian tiểu học, thằng bé không nổi bật gì lắm, nhưng khi bước qua ngưỡng cửa sơ trung, tài năng của Masaya bắt đầu lộ diện. Thằng bé đứng đầu về thành tích học tập, luôn được chọn trong đội hình chính của câu lạc bộ thể thao, và chỉ khi đó chị mới nhận ra thằng bé quả thực là một thiên tài thật sự. Ngay cả khi chị đang chuẩn bị cho kì thi vào đại học, mẹ cứ luôn miệng khen ngợi nó.”
“Và đó là lúc chị cắt đồ thể dục của Masaya?”
Sugawara cắt ngang lời tôi nói.
Tôi quay lại để thấy thấy cái nhìn chằm chằm, với đồng tử mở rộng, và vẻ mặt dữ tợn tỏa ra một bầu khí đáng sợ của đứa nhóc ngồi cạnh mình.
Vào lúc đó,tôi không còn thở bình thường được nữa; tôi cố uống lon cacao để trấn tĩnh mình lại, nhưng nhận ra rằng nó đã rơi xuống đất từ lúc nào.
“Này, thằng này đã kể rồi, phải không? Trước khi Masaya bắt nạt tôi, giọng cậu ấy chứa đầy buồn bực. Chị có biết cậu ấy nói gì không? Phần lớn là về gia đình, về người chị mỗi khi về nhà là hành xử cộc cằn với mình, về người mẹ lúc nào cũng mong đợi quá mức về cậu ta, tất cả đều toàn về mấy chuyện như thế.”
Đứa nhóc sơ trung kế bên tôi đứng dậy. Tôi muốn lùi lại, nhưng phần lưng ghế cứng ngắc đã ngăn tôi làm vậy, và tôi chẳng có nơi nào để chốn cả.
Cái nhìn dữ tợn nhắm thẳng vào tôi.
“Lý do bắt nạt ấy à? Tôi vẫn còn phải nói sao? Áp lực đồng trang lứa ở trường, cùng với thứ mong đợi vặn vẹo lẫn nỗi ghen tị ở nhà. Không có nơi nào để Masaya chui xuống cho yên thân cả, nên cậu ta bắt nạt tôi; chỉ có bắt nạt mới khiến cậu ta khuây khỏa. Chị nói đấy chỉ là do tôi đoán thôi ư? Thế nghĩ mà xem! Có bao giờ Masaya nói với chị về chuyện này hay chưa? Cậu ta có cầu cứu chị không? Cậu ta có để lại trăn chối gì cho chị không?”
“Không…”
“Chẳng ai trong lớp có thể cắt nát đồ thể dục của Masaya mà cậu ấy chẳng lần ra được cả! Tôi có thể nó rằng chính bà, chính cái gia đình đó đã hủy hoại Masaya đấy, con mụ già! Bà cứ khoe khoang về Masaya và ném cho cậu ấy cả đống kì vọng; bộ bà tính biến cậu ta thành con chó cưng à!? Suốt ngày nói về chuyện đại học này, đại học nọ!? Điều đó chỉ tổ làm gia tăng áp lực lên Masaya thôi!”
Nói thế rồi, Masaya lấy ra một cái samrtphone từ túi của mình. Màn hình đang sáng, tức là đang trong cuộc gọi. Người ở đầu dây bên kia chắc hẳn là mẹ.
Sugawara đã để cho mẹ nghe hết mọi thứ!
Thẳng bé chắc hẳn đã gọi điện lúc đi mua cacao.
Tôi định biện hộ cho mình, nhưng chẳng thể thốt lên được gì cả.
“Mẹ rác rưởi, chị gái cũng thế. Bộ hành động của chị chỉ để thõa mãn bản thân thôi sao!? Chị có thấy mình có lỗi với cái chết của Masaya không? Bộ chị đang muốn chuộc lỗi lại à? Hay mục đích chị điều tra vụ này chỉ để lấy được tình yêu thương của mẹ!? Đó là thứ mà Masaya ghét nhất ở chị! Cậu ta luôn nói rằng “Chị ta thật phiên toái”!”
“Không phải thế…”
“Thôi dối trá đi! Đây là ‘sự thật’ mà chị sợ, đúng chứ!? Đừng có giả ngu nữa! Chị chỉ quan tâm đến bản thân thôi! Để thằng này nói cho nghe, những kẻ khiến Masaya chịu khổ sở nhiều nhất là hai người đấy! Bài kiểm tra Nhân lực đúng là có gây rất nhiều áp lực, nhưng cậu ta chỉ phàn nàn về mỗi gia đình mình thôi! Đấy là lý do cậu ấy bắt nạt tôi! Rồi tự sát! Căn nguyên của mọi thứ đến tứ cái gia đình thối rữa của chị đấy!”
Không, không phải như vậy.
“Làm sao thằng bé biết được?” - Trong lòng tôi thôi thúc thốt lên câu đấy ngay lập tức để bác bỏ mọi chuyện, nhưng đồng thời, tâm trí tôi lại hiện lên một suy nghĩ mâu thuẫn, và cuối cùng cũng hiểu được lý do Kotomi hứng thú với Sugawara. Những lời Sugawara nói sẽ mang đến nỗi sợ, lòng mong muốn kháng cự, và cuối cùng là thôi thúc thừa nhận mọi chuyện.
Động lực để tôi tiến hành điều tra chuyện này tập trung vào hai điều. Một là để bù đắp cái tôi vô dụng này, và phần còn lại là mong muốn lấy được sự công nhận của mẹ.
Đây hoàn toàn là sự thật mà tôi sợ phải đối mặt, vì tôi có cảm giác mang máng rằng chính chúng tôi là những người đẩy Masaya tới bước đường cùng—
Tôi không thể biện hộ cho mình. Vào lúc này, Sugawara đưa chiếc điện thoại đến gần miệng; có lẽ nó đã được đặt ở chế độ loa ngoài sẵn rồi, và với giọng cộc cằn, thằng bé nói với mẹ,
“Này, bà mẹ Masaya, bà định làm gì đây? Đồ ngu, bà bị mắc bẫy bởi trò khiêu khích của tôi, và bắt đầu thành lập một cái nhóm vớ vẩn nào, phải không? Bộ bà định bỏ ngoài tai lời khai của tôi, và tiếp tục giả vờ rằng mình không liên can sao? Tôi thì đình chiến đấu tới phút cuối cùng đây. Hãy cảm ơn con gái của bà vì đã thu thập chứng cứ khắp nơi đi. Hay là bà định rút lại lời nói của mình? Nói thử xem coi!, “Tôi tưởng rằng Taku Sugawara là kẻ xấu, nhưng Masaya mới là tên bắt nạt thực sự. Tôi thành thật xin lỗi,””
Bằng cái giọng trầm đặc, thằng bé rít lên,
“Nều bà không thể làm bất cứ thứ gì, thì tự sát đi. Cứ thong thả. Sáng nay bà nhận được một đoạn dây thừng rồi, phải không? Tôi đã thắt nút đàng hoàng cho rồi đấy. Bà có thể treo cổ trên xà nhà, hệt như cách con trai bà đã làm.”
Sugawara lấy chiếc tai nghe ra.
Tiếng hét của mẹ ngay lập tức vang lên. Tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng thét thảm thiết đến dường vậy bao giờ. Bà ấy có vẻ như đang cố nói gì đó, nhưng chúng không còn là từ ngữ nữa, chỉ là những lời lan man điên rồ.
Mẹ hẳn đã luôn thắc mắc bằng cách nào Sugawara lại có thể đẩy Masaya tới bờ tuyệt vọng.
Bà chắc không bao giờ nghĩ rằng chính mình lại là người khiến Masaya thành ra thế này, là một phần nguyên nhân dẫn đến việc Masaya tự sát.
Kế đó, với một giọng nhẹ nhàng, Taku Sugawara nói qua điện thoại,
“Còn nếu không – bà có thể nhìn đoạn dây đó mà nghĩ xem mình nên làm gì.”
Miệng thằng bé nhoẻn lên nụ cười ác quỷ lúc trước, vẻ mặt đó không thể nào là của một học sinh sơ trung được.
Masaya có thể là ác quỷ, nhưng bản thân Taku Sugawara —
“Mày đã lên kế hoạch mọi thứ, phải không?” Tôi hét lên.
“Với quyết tâm cao độ, tạo đã phấn đấu không từ bỏ cuộc điều tra. Mẹ thì thành lập một tổ chức để xóa xổ mày, cho đến khi không còn đường lui nữa. Mày đã giấu sự thật khỏi nhà này chỉ để mọi thứ đi theo kế hoạch, phải không? Mày thâm chí còn gửi xác một con mèo đến để khiêu khích nữa, đúng không?”
Tôi đẩy thằng bé qua một bên và đứng dậy, gầm gừ từ tận trong tim. Tuy nhiên, Sugawara dường như chẳng quan tâm, chỉ nhìn về khung cảnh xa xăm đằng kia khi ném cho tôi một cái nhìn u ám. Kế đó, thằng bé chỉ nói,
“Chị chưa về nhà à? Bộ chị muốn mẹ mình chết sao?”
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi vụt chạy.
Mẹ!
Trong lúc phóng về nhà với tốc độ tối đa, nước mắt ứa ra trước khi tôi kịp nhận ra.
Tôi đã làm gì sai, chính xác là gì?
Tôi đã làm hết sức để diễn tròn vai! Ngay cả khi thiếu thốn tình thương, tôi vẫn cắn chặt răng chịu đựng con tim đang vụn vỡ bên trong; tôi muốn mình là một người chị gái tốt!
Đúng là tôi đã cắt đồ thể dục của Masaya. Tôi đã đánh đứa em trai kém bảy tuổi của mình. Tôi đã quá ghen tị và hành xử cay đắng với thằng bé. Tôi chưa bao giờ được mẹ kỳ vọng bất cứ điều gì, và đã chuyển mọi bực tức lên người em trai tôi, người luôn được kì vọng. Tôi không còn có thể dấu diếm sự thật, rằng tôi, là một ‘người chị gái đấy sai lầm.’
Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ!!!
Tôi gọi người quan trọng nhất trên đời này đối với mình.
P/S: Phần này có nhiều tình tiết khá hại não, nên nếu có thắc mắc cứ việc hỏi.