Có rất ít cách để tôi hoà nhập với cậu.
Không phải vì cuộc sống của tôi đặc biệt, cũng chẳng phải vì đầu tôi nảy ra mấy suy nghĩ quái gở. Chỉ là vì tôi quá ngốc. Dĩ nhiên, tôi không nói về cậu. Mà là bản thân tôi.
Trong một góc của lớp học, tôi thờ ơ, chẳng tập trung vào chuyện gì, và thế là hết ngày. Không ai nói chuyện với tôi, cứ như thể tôi là kẻ duy nhất bị bỏ mặc trên thế giới vậy. Chuông báo tự mình kêu vào những giờ nhất định. Vào buổi sáng, mọi người tán ngẫu với nhau về chương trình TV chiếu đêm hôm trước; vào buổi trưa, họ ăn những phần cơm ngon lành ở căn tin; vào lúc chiều muộn, họ bàn nhau xem nên ghé vào quán ăn nhanh nào trên đường về. Tất cả họ đều loại trừ tôi.
Tôi một mình.
Những dãy bàn, tấm bảng đen, hộp bút chì, đồng phục, những vũng lầy trong trường, những cuốn sách giáo khoa, mấy bộ áo thể dục, đống tập vở; tất cả dường như đều là những cư dân sống trong một thế giới khác hoàn toàn xa lạ với tôi.
Vậy nên, xin chế nhạo tôi đi.
Để tôi có thể hoà nhập với cậu.
Điều mà tôi sắp nói đây là một câu chuyện nhục nhã của tôi.
Toàn bộ lũ nhóc mười bốn tuổi đều ngu ngốc, nhưng đứa dốt nhất trong số chúng là tôi. Có lẽ não tôi đã bị ảo tưởng ăn mòn, rằng tôi mắc phải một căn bệnh lạ thường nào đấy.
Cho nên, xin hãy hạ cố cho sự vụn vỡ của tôi, những thất bại của tôi, và đồng thời, nhìn tôi đi.
Nhìn tôi, một tên nhục nhã, không đứng đắn lại còn ngu ngốc này, có raison d'être (mục đích) là để hành hạ bản thân, khơi mào một cuộc cách mạng nho nhỏ.
Tên tôi là Taku Sugawara.
Có vài thứ chỉ mình tôi biết.
Ví dụ nhé, chương trình học ở trường chán vô cùng khi không có bất cứ người bạn nào ở quanh.
Vì thế, tôi lúc nào cũng cô độc trong lớp, ngồi ở phía cửa sổ, thẳng góc với mặt trời, tiếp tục nghĩ về mấy thứ chả ra đâu vào đâu.
Lần này, tâm trí tôi đang tranh luận, “Bạn sẽ trở thành người bất hạnh nhất thế gian? Hay là quyết định đáng tiếc thứ hai trên thế giới?”
Đưa ra câu trả lời trong vòng hai giây.
Tất cả mọi người đều sẽ đồng ý ‘muốn trở thành người bất hạnh nhất thế gian’.
Trong trường hợp đó, thì kì lạ thật. Thật không ngờ, người kém may mắn nhất lại đánh bại kẻ bất hạnh thứ hai trong thế giới này? Cái ảo tưởng này đúng là có hơi là lạ. Có lẽ, nếu chúng ta đã xui thì xui luôn cho rồi.
Bởi vì, mọi người sẽ chung tay quyên góp cho những đứa trẻ ở Phi Châu, nhưng sẽ chẳng có ai làm điều tương tự cho tôi cả.
Một học sinh sơ trung, điểm số thấp, khả năng thể thao kém, chẳng tài nào kiếm nổi được bạn gái, sống một cuộc đời không nói chuyện với bất cứ ai, thậm chí là cuộc sống của chính mình. Ngay cả khi sống một cuộc đời bất hạnh kiểu này, sẽ không có ai bận tâm tới tôi.
Họ chỉ nghĩ tôi là một sự tồn tại chẳng có chút gì là ấn tượng.
Tôi, người chỉ sống như ‘không khí’ ở trong lớp, không thể có được tình yêu thương của bất cứ ai cả.
Và thế là, tôi bướng bỉnh chuyển hết mọi thù hận của mình sang mấy đứa trẻ không có cái ăn ở Phi Châu.
(Không không, tôi biết những đứa trẻ ấy đang thực sự gặp khó khăn. Nhưng quả thật chúng được người khác yêu thương mà. Về phần tôi, ngay cả khi có lục tung cái thể giới này lên, thì cũng không thể tìm ra ai đó yêu thương mình, và đấy là sự thật. À, khốn thật.)
Dĩ nhiên, việc không ai hiểu tôi chẳng có vấn đề gì hết. Nói tóm lại, đây chỉ là lời càu nhàu bừa bãi của một đứa học sinh sơ trung với cuộc đời không sáng sủa là mấy.
Thế rồi, vào tháng mười, mấy suy nghĩ của tôi loạn hết cả lên hệt như những đứa rác rưởi sẽ làm.
Đó là lý do tại sao tôi lại đứng hạng mười ba từ dưới đếm lên trong Bài kiểm tra nhân lực.
Vào ngày hôm đó, cái ngày mà tôi nói chuyện với Kotomi Ishikawa.
Vụ việc đó xảy ra hai tháng trước.
Trường sơ trung Kuzegawa mà tôi đang học nổi tiếng với rất nhiều hoạt động nhóm.
Mỗi thứ ba hàng tuần, từng lớp sẽ được chia thành các nhóm bốn người, và họ sẽ trả lời một câu hỏi vô cùng đơn giản.
“Những địa điểm thu hút khách du lịch mới nổi ở Thành phố Kuzegawa”, “Những thứ cần mang khi đến một hòn đảo hoang”, “Một hoạt động thương mại mới nhằm thay thế ngày lễ Tình nhân” - thành thật mà nói, mấy câu hỏi này thậm chí còn chẳng xuất hiện trong mấy cuộc trò chuyện phiếm của chúng tôi, và chúng tôi sẽ bắt thăm nhằm tạo thành một nhóm bốn người. Đây là một bài học được chủ ý tạo ra cho mấy người ngốc nghếch cực kì kém về khoản giao tiếp có cơ hội để lên tiếng.
Nhưng bản thân tôi lại không thích thú với giờ học này một chút nào, dẫu chính tôi cũng không biết phải giải thích làm sao. Có lẽ là vì tôi cảm thấy phần làm việc nhóm này chỉ là một phần tính điểm của Bài kiểm tra nhân lực. Chúng tôi vắt óc ra suy nghĩ chỉ để lấy được vài phiếu bầu của người khác. Thật vớ vẩn.
Vì vậy, tôi không bao giờ tham gia vào cuộc trò chuyện trong khi bộ ba trước mặt mình đang bàn về 'các sản phẩm mới nhất của chuổi cửa hàng bánh Hamburger'. Ngay cả khi cái chủ đề ấy bị ném sang tôi đi nữa, thì những gì tôi nói cũng chỉ là “Nhìn vào thời đại”, “Nhìn vào các cơ hội”. Tôi quả thực là rác rưởi mà.
Tay học sinh giỏi giang Kanda Setogura lúc đầu còn mỉm cười lịch sự, cố gắng hỏi xin ý kiến của tôi, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ mà mặc xác tôi. Cái đứa với bầu khí của mấy tên du côn, Ayaka Tsuda, vốn đã coi việc bị xếp chung nhóm với tôi là xúi quẩy sẵn rồi, lời nói của cô ta thì hằn học, và đôi khi còn nhìn trừng trừng tôi nữa.
“Này, Sugawara. Xin luôn đấy, nói gì đi.”
Cuối cùng, Setogura trao cho tôi một cái nhìn vô hồn vừa nói.
“Tớ bắt đầu cảm thấy quãng thời gian làm học sinh sơ trung còn lại của mình sẽ kết thúc mà không nói chuyện được với cậu đó, Sugawara.”
Ít nhất thì cũng phải nói gì chứ nhỉ, tôi bèn thốt lại rằng, “Xin lỗi...” Nếu nhận lỗi về mình, chí ít tôi cũng sẽ thoát được vụ này.
Và đúng như dự đoán, Tsuda ngay lập tức bảo Setogura, “Đủ rồi đấy, Kanda. Mặc kệ thằng khốn này đi.” Với sự thúc dục của Tsuda, Setogura chuyển sang được chủ đề kế tiếp.
Xin lỗi - lần này, tôi nhủ thầm trong lòng- Xin lỗi vì đã khiến mấy người lo lắng cho thứ rác rưởi này đây.
Thế là, nhóm chúng tôi quyết định chọn món ‘bánh burger bashimi’. Dĩ nhiên, người đại diện là Setogura.
Nhóm có thể khiến cả lớp hào hứng nhất là nhóm được Masaya dẫn dắt khi quyết định chọn “Burger bánh quế” với lớp bánh quế kẹp kem và trái cây. Ninomiya vui vẻ lên tiếng nói móc cậu ta, “Đây đâu phải bánh Hambuger đâu, đúng không?” để rồi bị Masaya phản bác với thái độ lãnh đạm, “Có luật nào cấm sử dụng thực đơn cho món phụ không?”. Sau đấy, Ninomiya ngồi nghịch phần tóc mái dài thòng của mình, làm những cử chỉ cường điệu khiến cả lớp cười ồ lên. Các cô gái thì đang nhìn chằm chằm vào cuộc tranh luận, bao gồm cả Tsuda. Và đó là một buổi làm việc nhóm thông thường.
Về phần mình, tôi cũng ngồi quan sát Masaya, và thầm chửi ‘tên khốn’ lúc yên lặng bước ra khỏi lớp.
Thời điểm tôi nói chuyện với Isikawa là sau buổi học nhóm, lúc tan trường, .
Địa điểm là tại thư viện nơi tôi thường mượn mấy cuốn light novel về đọc. Bốn mươi tuổi đời, và tôi vẫn bỏ qua tất cả thể loại văn học Nhật Bản có bề dày lịch sử vĩ đại , mà chỉ chọn những thứ dễ đọc dễ hiểu. Tôi là kiểu người có thể kiêu hãnh mà nói dõng dạc rằng, “Sở thích của tôi là đọc sách,” rồi nhỏ nhẹ thêm vào, “nhưng chỉ light novel thôi.”
Ở trường sơ trung hiện tại của tôi, thư viện sở hữu một lượng đầu sách light novel khá phong phú, và chúng là người bạn đồng hành tốt nhất cho mấy tay học sinh không rung rỉnh tiền bạc. Bên cạnh đó, chúng có hai kệ đáng giá lận. Tôi dừng suy nghĩ, và bắt đầu đặt tay lên phần gáy của những quyển sách nhỏ gọn được sắp xếp ngăn nắp, kéo chúng ra khỏi giá theo thứ tự. Nếu cô gái trên ảnh minh hoạ của bìa không dễ thương, thì tôi sẽ để nó lại chỗ cũ. Đấy là cách mà tôi lựa chọn, tìm kiếm sự giải trí cho bản thân mình ở nhà.
Lúc đó là sau giờ học, và xung quanh tôi có nhiều học sinh khác, nhưng chuyện đấy chẳng đáng bận tâm. Với tôi. những người khác ngoài tôi ra đều chỉ là nhân vật quần chúng. Do vậy, khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, tôi thực sự thấy rất bất ngờ.
Tôi có thể nói rằng việc gọi tên tôi ngoài buổi họp nhóm là một điều đáng được đăng lên bản tin nóng luôn ấy .
“Câu có thường hay đến thư viện không, Sugawara?”
Là giọng con gái.
Quay lại đằng sau, người đứng ở đó là cô bạn cùng lớp Kotomi Ishikawa.
Cô ấy là một người sôi nổi với mái tóc dài ngang lưng. Những gì tôi nhớ được về cô ấy là lúc nào cổ cũng mỉm cười rất chi là tao nhã trong lớp. Cô gái đang đứng trước mặt tôi đây giống như một đứa trẻ tìm thấy thứ mới lạ, và như thường lệ, nở ra một nụ cười ngây thơ.
“Eh, à, sao cơ?”
Tôi lắp bắp hỏi. Đúng là cái giọng đáng xấu hổ mà!
Nhưng Ishikawa không cười gì, và nghiêm túc nói rằng.
“Cậu đã vất vả trong buổi làm nhóm đấy rồi. Tớ thấy bánh Burgur Bashimi ngon đấy, nhưng lớp lại không hưởng ứng mấy. Có hơi bực, phải không?”
Thế là, cô ấy bắt đầu nói cứ như thể bạn tôi vậy.
Cô gái này bị sao vậy?
Đúng là trong cái nhóm đó có tôi, Setogura, Tsuda, và người còn lại là Ishikawa. Theo những gì còn nhớ, cổ có nói mấy thứ gì đó cực kì phi thực tế như là ‘hay là thêm miso vào bánh mì nhỉ’, hoặc 'Tớ nghĩ thêm sốt matcha là một ý tưởng hay đấy'.
Thân gửi mấy người bạn cùng lớp khác, Setoguchi và Tsuda, những người đã bị ghép nhóm với tôi – một kẻ chẳng có ý định thảo luận, và Ishikawa, người luôn nói mấy thứ kì quặc suốt cả buổi, tuy không có quyền nói thế này, nhưng, tôi thấy tội cho mấy cậu.
“À thì… Tớ nghĩ họ có làm Burger Bashimi ở Kumamoto.”
Do cô ấy đã bắt chuyện rồi nên tôi không thể ngó lơ được, và thế là, tôi lẩm bẩm đáp lại.
Mắt của Ishikawa mở to, và nói “Chúng ta bỏ qua nó mất tiêu rồi,”. Kế đến, cô ấy chuyển hướng nhìn về phía cuốn sách nhỏ tôi đang cầm trong tay trước khi lên tiếng, “Ah, đó là light novel hả… cậu có đề xuất nào không, Suguwara?”
“...”
Tôi dồn cực kì nhiều lực vào hai ngón cái đến độ chúng dường như sắp xé rách cuốn sách, cùng lúc đó sắc mặt tôi thay đổi. Không phải tôi ghét light novel gì đâu, chỉ là phản ứng vô thức thôi. Tôi không hiểu ý định của cô ấy là gì. Tại sao Ishikawa, người lúc nào cũng hưng phấn nói chuyện về mấy ban nhạc và nghệ sĩ, lại cứ tiếp tục bắt chuyện với một đứa u ám như tôi?
Như con thỏ bị dồn vào đường cùng, tôi đề cao cảnh giác. Tuy nhiên, Ishikawa dường như không hiểu tại sao tôi lại làm thế, và nghiêng đầu sang bên tỏ vẻ thắc mắc.
Tôi bị kẹt giữa cô ấy và giá sách cao hơn mình, tại cái góc ảm đạm nhất của thư viện. Và chẳng hiểu tại sao, chúng tôi không nói với nhau một lời nào, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào đối phương.
“...Mình chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi.” Người lên tiêng phá vỡ sự im lặng là Ishikawa, “Mình muốn cậu nhận mình làm học trò, Sugawara.”
“Hử?”
“Xin hãy cho mình thành học trò của cậu.”
Chả hiểu cô ấy nói gì cả, và trong lúc tôi vẫn còn đang ngờ vực, Ishikawa cúi sâu đầu trước tôi, để lộ ra phần gáy đẹp không tì vết của mình. Cái gì đây? Bộ mấy vụ này phổ biến với đám con gái à ? Từ chối hiểu!
“X-xin cậu, ngẩng đầu lên đi.”
Nếu ai đó bắt gặp cảnh này, tôi chắc chắn sẽ bị hiểu lầm và tổn thương cho coi. Sau khi tôi thành khẩn cầu xin, Ishikawa dường như thấy bất ngờ trước hành động kì cục này của tôi, và khúc khích cười lúc ngẩng đầu lên.
Tôi có thể nói rằng, không hề làm quá hay gì đâu, bản thân tôi đã thở ra hơi dài nhất trong năm trước khi cất tiếng,
“Chuyện gì đang xảy ra vậy...?”
Ishikawa cuối cùng cũng nhận ra bản thân vẫn chưa giải thích đoàng hoàng. “Ah,” cổ kêu lớn tiếng và nói,
“Vì cậu là một người tuyệt vời, Sugawara.”
“Tuyệt vời?”
“Ừm. Vừa nãy ấy, trong buổi thảo luận nhóm. Cậu có tính cách rất chi là ngầu, phân tích quan sát mọi thứ từ trên cao, phải không? Cậu dường như chẳng quan tâm đến cách người khác nghĩ gì về mình. Chẳng phải đấy nhằm tuyên bố rằng bản thân cậu sẽ không dễ dàng gì đồng ý?”
“Không… thật sự không phải vậy đâu...”
“Không thực sự là vậy?”
“Chỉ là tớ không có người bạn nào...”
Tôi đã nói nó ra, nhưng đấy là một câu trả lời thảm thương.
Tuy nhiên, đó là sự thật, và tôi chẳng thể làm gì được cả. Nếu tôi được coi là một người thực sự tuyệt vời, thì đẳng cấp nhìn người của Ishikawa phải được xếp ngang ngửa với con quái vật vạn năm mới xuất hiện một lần.
Ishikawa lắc đầu.
“Ah, không, câu có thể có ít bạn, nhưng đấy không phải vấn đề. Nhắc mới nhớ, cám giác cứ như cậu không muốn kết bạn vậy. Mình nghĩ rằng cậu thật sự chẳng đứng về phía bất kì ai cả. Cậu không quan tâm tới ý kiến của người khác; hay thứ gì đó đại loại thế. Dù gì đi nữa, mình thấy nó thật tuyệt và thực sự ngưỡng mộ điều đấy.”
Cậu muốn tâng bốc tôi thế nào cũng được, nhưng ngay cả tôi cũng chẳng nghĩ như thế.
Với tôi, thật hiếm khi nhận được một lời khen trong năm đấy. Yay. Trong lòng cũng thấy vui vui, nói cách khác.
“Thật ra, tớ có quan tâm đến cách người khác nghĩ gì về mình,” Tôi trả lời.
“Ví dụ?” Ishikawa hỏi.
“Thực sự thì, tớ vui khi được khen là 'ngầu'.”
Và sau khi tôi chỉ ra điều đó, Ishikawa bật cười khúc khích. Kế đó, cổ dúi nắm đấm vào ngực tôi làm tôi loạng choạng lùi lại một chút.
“Cậu không phải kiểu người hay phổng mũi khi được khen. Nhưng lần này thì khác. Phải không? Nó cứ như đánh rơi 500 yên khi đang đi trên đường ấy, đúng chứ? Điều đó khác vơi mình, với chúng tớ. Vậy nên… mình ghen tị với cậu đấy, Sugawara.”
Cách nói ẩn dụ mà tôi không hiểu nổi này ẩn chứa mấy lời tự trách mơ hồ nào đấy. Mặc dù vậy, tông giọng của cô ấy không hoàn toàn u ám. Nghe cứ như thể cổ đang đùa khi nói mấy lời ấy vậy.
Và trong lúc tôi đang định làm cho ra lẽ chuyện này, tôi có thể nghe thấy tiếng của mấy cô bạn khác đằng sau giá sách..
“Kotomi. Cậu biến đâu mất rồi?”
“Đừng nói nhỏ bị lạc nghe?”
Coi bộ Ishikawa đã đến cùng vài người bạn, và cô ấy dường như cũng thấy bất ngờ khi quay về phía nơi giọng nói phát ra. Bộ cô ấy đến gặp tôi mà không nói gì với bạn mình sao? Hay là lạc thật vậy.
Tôi khẽ nâng tay lên rồi nói, “Bọn họ đang gọi cậu đấy. Bye bye,” .
“Mình sẽ tới xin làm học trò cậu trong lần tới vậy,” Ishikawa vẫy tay. “Chúng ta nói chuyện sau nhé, thầy tương lai.”
Cái danh đó là gì vậy? Tôi vặn lại, và bắt đầu thấy nghi ngờ về cảm xúc mình đang có.
Chẳng hiểu tại sao, tôi lại có ước ao nào đó sau khi nói lời tạm biệt Ishikawa, hay đúng hơn, là cảm giác muốn thở dài. Sau khi nói chuyện với người quen, cơn mệt mỏi kéo tới. Qủa là một cảm xúc phức tạp mà.
Khi đang định rời đi, Ishikawa đã nói một điều kì lạ với tôi.
“Sugawara.”
“...Sao?”
“Nếu mình cho cậu sờ ngực, cậu có thể bầu cho tớ trong Bài kiểm tra nhận lực như là quà đáp lễ không?”
“Hử!?”
Tôi có nghe lầm không?
Dĩ nhiên, tôi, tự dưng bị hỏi một câu như thế, không thể nào đưa ra câu trả lời.
Sau một thoáng im lặng, Ishikawa ném cho tôi một nụ cười tinh nghịch, nói rằng, “chỉ đùa thôi,” trước khi biến mất sau giá sách.
Khi còn ở trường tiểu học, có lần tôi đã nói với một người bạn cùng lớp mà tên cậu ta tôi còn chẳng nhớ thế này, “Cùng về nhà nhé.”
Cậu ta đáp lại thế này, “Tôi không muốn dính dáng gì tới cậu.”
Do vậy, Ishikawa chắc chắn đã hiểu lầm. Cảm giác nó mang lại thật sự ngớ ngẩn.
Cô ấy không nên ghen tị với một kẻ như tôi.
Đúng là tôi không quan tâm những gì người khác nghĩ. Tôi chỉ có một chút hứng thú trong vụ đấy thôi. Chỉ một chút. Nói cách khác, đấy là tất cả.
Nhưng cô ấy không biết nguyên do tôi trở thành thế này.
Cô ấy không biết thứ hạng của tôi trong Bài kiểm tra nhân lực.
Nếu không biết, Ishikawa có thể gọi tôi là ‘rác rưởi’ bất cứ khi nào cổ muốn. Cô ấy không được kết thân với tôi.
Ngay cả khi không ai biết rằng tôi sắp sửa đổi chỗ ngồi, ngay cả khi không ai bắt cặp với tôi trong giờ thể dục, ngay cả khi không ai rủ tôi đi cùng trong lễ hội văn hoá, ngay cả khi không có cô gái nào thực sự biết về lần đầu của tôi, ngay cả khi chẳng có ai đoái hoài gì đến sự giúp đỡ của tôi trong buổi làm việc nhóm.
Ngay cả vậy, ngay cả khi tôi là rác rưởi, hạng thứ 369, miễn là tôi ngó lơ những cái nhìn chằm chằm từ những người khác, tôi có thể tiếp tục sống nhàn hạ sống tiếp.
“Chào, cậu có nghe thấy tôi không?” tin nhắn này đến vào buổi tối.
Cha mẹ tôi đều đi làm và họ thường về trễ.
Thêm nữa, tôi không có bất cứ anh chị em nào nên ở nhà chỉ có một mình tôi. Chả có gì khác lúc trên trường cả.
Kể từ hồi tiểu học, mấy người lớn quanh tôi đều khăng khăng lo lắng cho tôi, nhưng thành thật mà nói, lòng thương hại của họ chỉ khiến tôi bực tức thêm. Ăn một mình ngon đến bất ngờ, miễn là tôi quen với chuyện đó; đặc biệt là khi nó đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày kể từ khi tôi còn bé.
Tôi thêm bắp cải, hành, và thịt lợn vào miso, chiên chúng lên, nhanh tay cho thêm tí hành lá vào một cái nồi khác sẽ được dùng làm món súp gà, và rồi ăn cùng với cơm trắng. Tôi bọc phần của bố mẹ lại, rồi để chúng vào tủ lạnh.
Trong căn phòng khách rộng hơn hai mươi tấm chiếu tatami và được bày tiện theo kiểu cách độc đáo, tôi bắt đầu đọc mấy cuốn light novel, một mình. Giống như những ngày bình thường.
Và ngay khi tôi đã đọc được một nửa, chiếc máy tính nằm đối diện cái TV phát ra một tiếng bíp. Tôi tiến lại gần màn hình và nhận ra đó là tin nhắn của Sou. Đó là một tin nhắn rất vui vẻ hiện lên trên khung trò chuyện.
“Cũng lâu rồi nhỉ, Sou. Chẳng phải cậu nói mình bận sao?”
Tôi để cuốn sách qua một bên, và bắt đầu gõ mà không cần nhìn bàn phím. Kế đó, cậu ta nhanh chóng đáp.
“Không không. Đừng nói về tôi. Bên này không có làm gì thực sự thú vị cả. Dù gì thì, kể tôi nghe xem hôm nay cậu đã làm gì ở trường nào.”
Vẫn là mấy chuyện thường ngày thôi, chắc vậy.
Đã hơn nửa năm, đại loại thế, và tuy đôi khi chúng tôi mới liên lạc được với nhau, Sou lại chẳng nói gì về mấy chuyện của cậu ta cả. Vì vậy, tôi chẳng biết giới tính, tuổi hay nghề nghiệp của con người này.
Cậu ta (tôi không biết phía sau màn hình kia là con trai hay con gái, thành ra tôi sẽ tạm thời gọi là “cậu ta” vậy) là một người tôi gặp khi đang dự lớp tin học của trường. Mỗi tuần, trong cái lớp đó, tôi sẽ ngồi lướt qua lướt lại trên mạng, và một hôm đột nhiên gặp cậu ta trên hộp thoại chẳng biết từ đâu chui ra.
Có vẻ như người này đang cố bắt chuyện với tôi. Và sau vài lần, chúng tôi quen nhau.
Hình như cậu ta rất thích thú nghe chuyện của người khác.
Vậy nên, như thường lệ, tôi kể cho Sou nghe những chuyện đã xảy ra hôm nay. Coi bộ cậu ta có hứng thú với Ishikawa. Nhưng bản thân thiết nghĩ không nên nhắc đến tên thật của cô ấy, thành ra tôi dùng “Miss I” để thay thế.
“Miss I, hử? Từ cuộc đối thoại giữa hai người tôi có thể nói rằng cậu mới là người buông xuôi giữa chừng.”
Ghi bằng mấy lời lẽ ác ý không một chút thương xót từ vị thế một người quan sát. Vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ.
“Cậu đang cố hành xử như kiểu người không bị tác động bởi suy nghĩ của người khác, nhưng cậu lại ăn mừng về việc một cô gái trong lớp đến nói chuyện với mình. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng chỉ là một học sinh sơ trung bình thường. Ahh, điều này thật xấu hổ, thật hổ thẹn. Nếu trở nên rác rưởi là một nghệ thuật, thì cậu chả có tí tâm hồn nghệ sĩ nào.”
“Tôi không cảm thấy mình là một hoc sinh sơ trung đặc biệt gì. Tôi cũng chưa bao giờ theo đuổi cái trường phái nghệ thuật đó cả.”
Nhắc mới nhớ, bộ tôi đang ăn mừng sao? Ừ, chắc cậu ta cũng có phần đúng.
“À thì, đâu phải việc cậu tự làm xấu mặt mình chỉ diễn ra một hai lần.”
“Cậu thật phiển phức. Tôi biết điều đó.”
“Dẫu sao, điều quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của cậu. Cậu nghĩ gì về Miss I? Không, đừng nói, tôi tưởng tượng được. Cậu bị ảo tưởng, đúng không? Rác rưởi đáng sợ thật. Thừa dục vọng, nhưng chẳng có ai làm mục tiêu. Một khi đã có rồi, thì cậu sẽ hứng khởi ngay lập tức.”
“...”
Tôi đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn đó ba lần, với một lần thành tiếng. Tôi đứng dậy khỏi ghế, và uống nguyên một cốc trà mạch nha. Sau đó, tôi đến phòng vệ sinh, mở vòi nước hết mức tối đa, rồi rửa mặt mình với cơ man nào là nước.
Lý do rất đơn giản. Tôi đang cố che dấu cái sự thật rằng mình đang hứng khởi.
Kết luận của Sou gần như đúng hoàn toàn. Khốn thật, coi bộ rác rưởi dễ bị đọc vị quá. Qủa là một loại động vật đơn giản. Bộ tôi là côn trùng sao?
Không còn lựa chọn nào khác, tôi mở lại hộp thoại, và đánh, “Có vấn đề gì với chuyện đó à?”
“Trời đất. Bộ cậu đang tính trở thành một tên rác rưởi có gu thẫm mĩ sao? Gì thế này? Nhu nhược đến thế cơ à? Cậu bị trách móc và chăng buồn nói mấy lời dỗ ngon ngọt cho vừa lòng người. Tất cả những gì cậu cần làm là tán luôn cô gái dễ thương đang ve vãn mình là xong. Cậu chỉ cần trở thành một người phục tùng sức mạnh và tiền tài, dẫm đạp lên kẻ yếu.”
“Khoan. Có cái gì thẫm mĩ, nghệ thuật trong mớ đó?”
“Mọi thứ.”
“Nghiêm túc đấy à?”
“Thật sự mà nói, tôi lo cho cậu đấy. Cậu là kiểu người nào? Có muốn được mấy cô nàng thích hay không? Bộ tính hành xử ngầu lòi suốt phần đời còn lại à?”
“Tôi hiểu những gì cậu định nói rồi. Không, thật ra, một nửa còn chẳng hiểu nữa là.”
“Rồi rồi, một nửa. Mà, cuộc sống sơ trung của cậu đã trôi qua được một nửa rồi đấy. Mỗi khi gặp rắc rối, cậu có thể trò chuyện với tôi. Dù có nói gì, thì cậu cũng nên nghĩ về thứ mà mình muốn làm trong đời, phải không?”
“Mmm...”
Cậu nói tôi muốn làm gì trong đời à?
Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình, suy nghĩ. Tuy nhiên, tôi không thể nảy ra câu trả lời. Tôi chả có gì cả.
“Nhận tiện thì, cậu bao nhiêu tuổi vậy, Sou? Học sinh cao trung à? Hay đi làm rồi? Tôi cứ có cảm giác cậu đang theo dõi tôi từ vị thế của kẻ bề trên vậy.” Tôi thay đổi chủ đề.
“Sốc thật đấy. Cậu đang đánh trống lảng kìa.” Tôi có thể cảm thấy một tiếng thở dài ở bên kia màn hình, “Tôi sẽ nói về mình vào một ngày nào đó.”
Sou lảng tránh câu hỏi của tôi, và đăng xuất.
Ai mới là kẻ đang trốn chạy đây? Tôi đáp lại, không với một ai cụ thể cả.
†
Đôi khi, tôi tự hỏi, nếu là Masaya, cậu ấy sẽ nghĩ gì.
Hoặc, nếu tôi hỏi, cậu ta sẽ đưa ra lời khuyên gì?
Nếu có thể, xin cho tôi biết.
Nói cho tôi, ai giống cậu ta.
†
Chuyện này xảy ra vào năm ngày sau.
Có cái tên cụ thể nào cho nó không nhỉ? Kiểu như, mọi người đã trải qua việc tương tự như thế này rồi, phải chứ? Hiện tượng chưa từng gặp một người cụ thể nào đó cho đến khi một sự tình cờ diễn ra, chỉ để làm bàn đạp cho những pha đụng mặt chẳng biết từ đâu chui lên.
Nói tóm lại, Ishikawa và tôi đã gặp nhau lần nữa.
Có lẽ nó rất bất ngờ, nhưng tôi thường đi đến Cung Thiên văn nằm ngoài thành phố một hay hai lần mỗi tháng sau giờ học. Điều mà tôi muốn nói ở đây là không phải tôi có hứng thú với mấy ngôi sao, hay tôi ra ngoài chỉ để xem bầu trời buổi đêm; Tôi còn không nhớ cách sử dụng cái đĩa thiên văn vẽ mấy chòm sao cơ mà. Nói cách khác, chỉ là tôi thích Cung thiên văn thôi. Đừng hỏi tại sao. Vì cuối cùng, tôi chỉ có thể liên kết chúng với cái tính rác rưởi của chính mình..
Chỉ khi được ở trong toà nhà hình tròn này, tôi mới có thể quên hết mọi thứ.
Và tôi thậm chí còn quên luôn ước mong quên hết mọi thứ trước đó.
Do vậy, việc tôi gặp Ishikawa ở Cung Thiên văn hoàn toàn là trùng hợp ngẫu nhiên.
Cô ấy ở bên kia chiếc đèn chiếu. Tôi nhận ra cổ ngay lập tức khi trông thấy. Có lẽ vì thời điểm bây giờ không phải cuối tuần, cũng như vì khu Trung tâm khoa học gần như vắng tanh khi chỉ có lèo tèo vài khách tham quan. Ishikawa và tôi là những người duy nhất ở trong Đài thiên văn. Tấm vòm trên trần phát ra vô số ngôi sao, quay xung quanh chúng tôi.
Dải Ngân Hà lướt qua đằng sau cô, làm rõ mồn một khuôn mặt của Ishikawa. Dường như có thứ gì đó lấp lánh trên khuôn mặt của cô.
Trong lúc đang suy nghĩ xem thứ ấy là gì, tôi nhận ra buổi chiếu hình đã kết thúc.
“Sao cậu lại khóc?”
Tôi hỏi. Không giống lúc ở trường, lời ấy cất lên vô cùng trôi chảy.
Ishikawa chắc đã nhận ra tôi ở một lúc nào đấy, do cổ không có vẻ gì là bất ngờ cả
“Mình không có.”
Cô ấy trả lời với vẻ nghiêm túc trên mặt.
Tôi không hiểu.
Nước đã lăn dài xuống má, thế mà cô ấy vẫn không chịu thừa nhận ư.
“Trông cậu giống đang khóc lắm đấy?”
“C *hức* cậu lầm rồi.”
“Chẳng phải mới nấc lên đấy sao?”
“Do cậu tưởng tượng thôi.”
“Cậu dám thế trước thần Thiên Văn không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Nhưng cô vẫn cứng đầu không nhận. Tôi nắm chặt tay, và đặt mạnh chúng lên đầu gối, run lẩy bẩy.
Tôi là người chùn bước đầu tiên. Ngay cả khi tôi chứng minh được Ishikawa đã khóc, thì nó cũng chẳng giúp ích gì cho tôi cả. Ishikawa không khóc. Chẳng phải la điều tốt sao? Ahh, quả là một thế giới tươi đẹp nhỉ.
Thế là tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi vòng qua máy chiếu, và hướng thẳng đến chỗ của cô. Kế đó, tôi lấy ra một thanh sô-cô-la từ trong cặp mà đưa cho cô ấy.
“Cho cậu đấy. Ăn gì rồi thì cậu sẽ không khóc nữa đâu,” Tôi chêm vào.
Bộ mình chẳng thế nói được gì thú vị hơn à? Tôi thực sự muốn gào lên.
Dĩ nhiên, Ishikawa chẳng nói gì cả, chỉ nhận lấy thanh kẹo từ tôi.
Thấy vậy, tôi quay người lại, và nhanh chóng rời đi. Thật quá xấu hổ khi làm một thứ không phù hợp với bản thân mình.
Nhưng chẳng ai lại tiếp tục làm những thứ không phù hợp với mình, phải không?
Mình thực sự đã làm một điều hiếm có rồi, Tôi nghĩ thế trong lúc tiến tới lối ra.
Vào lúc này, cô ấy nắm lấy tay phải của tôi mà kéo lại. Hơi ấm của người con gái ấy chuyền sang tay tôi.
Tôi quay người lại, và trông thấy Ishikawa với hai hàng lệ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Kế đó, cô cất tiếng, giọng vô cùng bé, cứ như một hồn ma vậy.
Trong căn phòng tĩnh lặng này, tiếng nói của mình cô ấy vang vọng.
“Mình thực sự ghen tị với cậu đấy, Sugawara...”
Nói dối.
Tôi nhanh chóng hiểu ra đấy là dối trá. Cô ấy chỉ độ nhiên nói ra điều đó thôi. Ishikawa không đời nào lại ngưỡng mộ một thứ rác rưởi như tôi cả. Tất cả mọi người trên thế giới, ngay cả khi họ có quyên góp cả tấn tiền cho trẻ em ở Phi Châu , họ cũng sẽ không quan tâm tới tôi. Chẳng có lý do nào để ghen tị với tôi cả.
Tôi sẽ bị Sou cười cợt. Như cậu ấy đã nói, rác rưởi là lũ ngốc.
Nhưng, nhưng ngay cả vậy, ngay cả khi đó rõ ràng là một lời nói dối không hơn không kém.
Hạng thứ 369 trong Bài kiểm tra nhân lực .
Một tên rác rưởi không ai ưa.
Và Ishikawa, người ‘đã khóc’ vì ghen tị với tôi.
Đó là cuộc gặp mặt của tôi trong Cung Thiên Văn nằm ngoài thành phố, hai tháng trước ngày Masaya Kishitani qua đời.
Tôi đã chọn gì?