Tran: NO.02 (Vẫn còn non và trẻ nên dịch sai từa từa lưa)
Edit: Stevegas (+Dịch lại 50%)
Tôi tự hỏi chyện gì đã xảy ra vào lúc bế mạc lễ hội săn bắn nhỉ.
Theo lời Noela, Lilika đã tới của hàng để cảm ơn, nhưng cô ấy đã rời đi ngay khi tôi vừa xuất hiện.
Nếu như cô ấy tới để cảm ơn thì tôi chắc rằng cô ấy đã thành công.
Nhưng nếu như không phải, có lẽ nào cô ấy đến để nói rằng kế hoạch của tôi đã thất bại hay điều gì đó khác chăng?
Mina xuất hiện khi tôi đang đi tới phòng chế thuốc để làm việc.
"Reiji-san, cậu có rảnh không?"
"Có, tôi đang khá là rảnh. Có vấn đề gì vậy?"
Cô ấy lại mập lên à…?
"Á- Cậu lại đang nghĩ điều gì đó không tốt về tôi đúng không?"
"Không, không có đâu!"
Cô ấy liền tiến tới, ngồi đối diện tôi
"Reiji-san. T … tôi thực ra, tôi muốn được đi ra ngoài cùng với Reiji-san và Noela-san."
"Được thôi, dù sao thì chúng tôi cũng đã luôn nhờ cô trông coi việc nhà cửa."
Tôi liền suy nghĩ về những gì mà mình có thể làm cho ấy. Với những gì mà Mina vừa nói, thực tế thì Mina là ma và tôi cũng không chắc thuốc có tác dụng gì với cô ấy không nữa.
"Cô đã thử đi ra ngoài lần nào chưa?"
"Tất nhiên là có rồi, nhưng cũng đã từkhá lâu rồi. Cứ hễ tôi bước một bước ra khỏi cửa thì tôi sẽ ngay lập tức bị đưa về nhà. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã đang ở trong phòng khách rồi."
Có vẻ như cô ấy không bị tê liệt khi rời khỏi ngôi nhà hay cũng chả có một kết giới ẩn nào ngăn cản hay trói buộc cô ấy.
Nó giống như cái trở về điểm xuất phát trong mấy trò boardgame ở trái đất vậy.
Tôi đã biết về điều này từ khi chúng tôi gặp nhau, nhưng Mina lại là một con ma khá bí ẩn, cô ấy chỉ hạnh phúc khi mọi người sống trong ngôi nhà này cũng sống hạnh phúc.
Ít nhất thì tôi cũng chả có điều gì không hài lòng về cuộc sống hiện tại và thậm chí tôi còn khá là thích thú với nó.
Tôi nghĩ Noela cũng thấy thế.
"Nhưng dù vậy, cô ấy chắc sẽ không biến mất đâu, mình chắc là vậy…"
"Gì vậy?"
Ngay từ đầu, có lẽ Mina đã hiểu sai lí do có thể khiến cho cô ấy bị biến trở lại.
"P-phải rồi ha. Cô ấy là loại sẽ đưa một tờ giấy ghi chú mua quần lót cho mình, vậy nên có lẽ là sẽ khả thi…"
"K-Không phải chuyện đó thế là đủ rồi sao~!? Ai cũng có sai lầm mà. – Tôi không thèm quan tâm đến cậu nữa, Reiji-san~!"
*Hmmm*, Mina ngoảnh mặt đi.
Một người tốt bụng và hiền dịu như Mina cũng có lúc cáu giận nhỉ?
Điều này sẽ khá thú vị đây.
"Tôi có thể cho cậu thấy đó."
Mina liếc nhìn tôi, cô ấy bắt đầu trở lại với chủ đề trước.
"Tôi muốn chứng kiến từ một người không thể nào bước ra khỏi nhà."
"Được thôi! Dù sao thì nó cũng chỉ tốn vài giây thôi."
Chúng tôi đứng dậy đi ra ngoài
Đi qua khu vườn, tôi mở cái cổng nhỏ ra.
Trao đổi bằng ánh mắt, tôi gật đầu ra hiệu cho Mina bắt đầu. Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu đi ra.
Khi cô ấy vừa ra khỏi cổng thì…
*Vụt* Mina biến mất
Tôi liền chạy vào trong phòng khách thì thấy Mina đang ngồi trên chiếc ghế sofa.
"Nó như thế đấy."
"Cả dạng vật chất và linh hồn đều như vậy?"
"Đúng vậy… Đúng như tôi nghĩ, tôi đoán là mình chắc sẽ không thể ra ngoài được…."
Hmmm….
Nếu như không biết được lí do thì làm sao để giải quyết nó đây….
Và sau đó,kết quả vẫn y như thế dù chúng tôi có cố bao nhiêu lần đi nữa.
"Dù sao thì... tôi cũng đã chết rồi...và giờ tôi có lẽ sẽ phải ở trong ngôi nhà này mãi mãi…. Ahaha….. haaa ….. tôi không sao cả…. haaha ...haa."
Mina ngồi ôm gối, dáng vẻ rất tuyệt vọng
Tôi có thể thấy rõ phần dưới váy cô ấy.
Làm sao để cử lí mớ rắc rối này đây nhỉ, cô ấy đã cố giữ kín nó để không làm mọi người lo lắng.
"Vui lên nào. Một ngày nào đó bỗng dưng cô có thể ra ngoài được thì sao? Nếu ta cứ để như thế này, thì chắc là cô sẽ rất buồn, phải không? Với tôi, tôi muốn có một kì nghỉ có mặt cả ba chúng ta. Một kì nghỉ công ty. Chúng ta sẽ tiêu hết số tiền mà chúng ta đã tiết kiệm! Nghe thú vị chứ?"
Hehe, Mina cười trong khi nước mắt đang rơi.
"Reiji-sannnn~!…Tôi gặp được một người c̶̶h̶̶ồ̶̶n̶̶g̶ chủ nhà tốt rồi, fuee…".
Rồi, rồi ; tôi xoa đầu cô ấy.
Mặc dù tôi đã nói thế, nhưng tôi không hề biết một chút nào về hoàn cảnh của cô ấy, thế nên có lẽ tôi sẽ không làm được gì cả.
Có khả năng cô ấy là loại tồn tại đó.
Có khả năng là cô ấy có thể sẽ biến mất nếu chúng tôi cố gắng đưa cô ấy ra.
Nghe thấy giọng chúng tôi, Noela bước vào phòng.
"Mina, có chuyện gì thế?"
"Noela-saannnnn~!"
Mina ôm chầm lấy Noela
Hiệu ứng mofu mofu từ Noela giúp cho mặt Mina giãn ra.
"Tại sao lại là ghế sofa?"
Noela nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc
Hiếm khi em ấy thấy Mina ngồi trên ghế sofa.
Bình thường cô ấy chỉ đi lại xung quanh nấu nướng và quét dọn trong nhà thôi.
….Xem nào
Chúng tôi đã thử đi ra ngoài bằng nhiều đường nhưng tại sao lúc nào Mina cũng trở lại trên ghế sofa?
Dù cho chúng tôi thử thế nào đi nữa thì chỗ cô ấy trở lại vẫn là chỗ đó.
"Vậy là có gì đó với cái ghế sofa…?"
Không, chiếc ghế sofa này là thứ mà tôi đã mua khi hai chúng tôi quyết định chuyển đến đây.
"Nếu như không phải là cái ghế, mà là ở dưới…?"
Không có thứ gì ở chiếc hế sofa kể cả khi tôi nhìn xuống gậm ghế.
Nhưng khi nhìn xuống dưới thì thứ duy nhất tôi thấy chỉ là sàn nhà
Nếu là vậy, có lẽ nào là dưới sàn nhà?
Tôi nhìn Mina, cô ấy đang vuốt ve Noela, mặt cô ấy đang giãn ra.
"Này Mina, căn phòng này đã từng bị tu sửa lại rồi phải không?"
"Đúng vậy, nhưng chỉ đúng một lần thôi. Đó là do gia đình đầu tiên ở đây ngay sau khi tôi trở thành tinh linh bảo vệ ngôi nhà này."
Cô ấy vẫn một mực cho rằng mình là một tinh linh bảo vệ ngôi nhà chứ không phải một con ma.
Tôi cũng không có khả năng hay dung cụ nào để kiểm tra phía dưới sàn nhà cả.
"-Noela, hãy gọi người đó đến đây."
"Người đó…! Em hiểu rồi, sẽ gọi."
*Vụt* Noela liền chạy đi, và sau mười phút, em ấy trở lại và cõng theo một ông lão trên lưng.
Đây chính là người đã tu sửa lại lối vào và khu vực bán hàng, Gaston-san
Lưng ông ấy khom gần như 90 độ, ông ấy đang lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Mí mắt ông ấy trông như có thể sụp xuống bất kì lúc nào vậy.
"Ở dưới chiếc ghế sofa này là sàn nhà, phải không? Cháu muốn xem dưới sàn nhà này có gì, ông có thể làm được không?"
"Hả, cậu vừa nói gì cơ?"
Tai ông ấy còn lãng hơn cả khi trước.
"Cháu muốn thấy! Thứ ở dưới sàn nhà! Ông có thể giúp cháu được không?"
"À bà nó à, những ngày xưa của tụi mình á…"
Cháu không phải vợ ông!
"Đúng rồi, vào lúc cuối bà đã bị bắt đi mà nhỉ?"
Lại nữa à.
Tuy nhiên, tôi lại thấy khá hứng thú nên tôi sẽ tiếp tục nghe để xem sao.
"Ai? Đã bắt! Bà ấy!?"
"Ở dưới sàn nhà à? À, ta có thể làm được~."
Ông ấy trở về chủ đề chính rồi sao
Chết tiệt, tôi muốn nghe tiếp mà
Vì nó không liên quan nên tôi sẽ không đào sâu vào chuyện này nữa, tôi nhờ Noela chuyển chiếc sofa ra chỗ khác
*Cộc cộc* Gaston-san lấy dụng cụ ra từ trong hộp và bắt đầu làm.
Làm-việc, làm-việc
Giống như lần trước, ông ấy làm việc một cách chậm rãi.
"Ừm? Sẽ mất bao lâu! Để ông hoàn thành vậy!?"
"Xem nào~,tầm 3 ngày~"
"Lâu vậy ư, được rồi Noela, lấy cho anh thứ đó!"
Noela lập tức trở lại cửa hàng và lấy một lọ thuốc
"Gaston-san, uống đi, nó sẽ giúp ông có năng lượng để hoàn thành công việc nhanh hơn đấy."
"Gì vậy~? Thứ thức uống kì lạ gì đây?"
Gaston-san nheo mắt nhìn cái lọ
Ông ấy có vẻ đã quên mất rằng mình từng uống thứ này.
Ông ấy khẽ lắc đầu rồi uống hết lọ thuốc.
Hãy uống đi, đó chính là sản phẩm bán chạy thứ hai của tôi ̶R̶̶e̶̶d̶ ̶b̶̶u̶̶l̶̶l̶ potion tăng lực.
*Vụt* Ông ấy quăng cho tôi cái lọ rỗng rồi cười lớn.
"Chàng trai, cứ để đó. Cơ thể ta đang tràn ngập năng lượng! FUHAHAHA~!!!"
Ồ, đúng như tôi đoán! Tính cách ông ấy thay đổi rồi! Huyền hoại đã trở lại!
Lưng ông ấy thẳng lại trong nháy mắt, tôi cảm nhận được một luồng aura mạnh mẽ bao quanh ông ấy
"Với từng này công việc! Ta có thể làm được! Trong vòng mười giây! Đừng coi thường Huyền thoại ta đây-! HAHAHA!"
Um, nãy giờ mấy lời đó của ông làm mất 10 giây rồi đó.
Tôi nghĩ ông ấy nên ngừng lải và bắt đầu làm đi thì tốt hơn.
"Đừng có mà hối hận… vì đã thức tỉnh ta-!"
*Fuhahaha*, Gaston-san bắt đầu thể hiện sự huyền thoại của mình.
Ông ấy ngay lập tức mở một cái lỗ dưới sàn nhà.
"Và tiếp theooo! Ta khuyến mãi cho cậu cái này~!"
Hét lên thật to, Gaston-san lập tức lắp thêm một cánh cửa vào.
Phong cách làm việc của ông ấy thật nhanh chóng và chu đáo. Dân pro có khác.
Tuy tiền công của ông ấy lại không được cao, nhưng ý thức về trách nhiệm công việc của ông ấy lại rất cao.
"Nếu cậu còn cần gì thì cứ gọi cho ta!"
"Vâng! Nếu có cơ hội, bọn cháu sẽ lại nhờ ông!"
Gaston-san cúi đầu chào một cách tao nhã rồi ra về.
"Ông ấy tuyệt vời thật đó... Nhưng liệu ông ấy có mắc chứng đa nhân cách không vậy...?"
"Điên rồ… ông ấy kì quái thật…"
Oh phải ha, đây là lần đầu tiên hai người họ nhìn thấy ông ấy ở trạng thái đó.
Tính cách của ông ấy khá là mạnh mẽ nhất là sau khi uống potion tăng lực.
"Reiji-san, có gì ở dưới đó thế?"
"Nếu tôi không nhầm thì ở dưới đó sẽ có một vật liên quan tới Mina."
Haa? Mina có vẻ đang nghi ngờ điều tôi vừa nói
"Liên quan đến tôi á?"
Tôi nhanh tay mở cái của nhỏ ra.
Có một cái hầm nhỏ ở dưới và một chiếc thang dẫn xuống phía dưới.
Tôi leo xuống dưới.
Nó không sâu như tôi tưởng.
Có một căn phòng nhỏ hiện ra khi tôi mở cánh cửa cũ, nó dường như là một thư phòng với một cái kệ sách và một bộ bàn ghế.
Bụi trải đầy hết lớp này đến lớp khác trong căn phòng.
Hmmm, trong này có gì đặc biệt không nhỉ?
Theo như tôi đoán, có lẽ ở đây sẽ có vật gì đó có mối liên kết với Mina.
Khi tôi mở cái hộc bàn ra thì thấy một cây trâm hình cánh hoa.
[Trâm của gia đình Fleure: một vật trang sức đắt tiền được khảm bằng ngọc garnet xanh ]
Nhà Fleure…? Nghĩ lại thì, tôi chưa từng nghe thấy họ của gia đình Mina là gì.
"Reiji-san, cậu ổn chứ?"
"Tôi quay lên ngay đây."
Tôi trèo lên lại, và cho Mina xem cây trâm
"Cô có nhận ra cái này không?"
"Ah- Đó là kỉ vật mà Mẹ tôi đã để lại-! Thật là hoài niệm… cái này... ở dưới tầng hầm phải không?"
"Phải, cô nói đây là kỉ vật của Mẹ cô sao?"
"Phải. Đó là thứ mà mẹ tôi đã để lại cho tôi và bảo rằng tôi chỉ nên đeo nó vào những dịp đặc biệt. Nhưng tôi vẫn chưa có dịp để đeo nó và ...ahha… …."
Vậy ra đây là thứ kéo Mina trở lại.
Để tôi xem thử nào.
Tôi cầm cây trâm rồi bước tới phòng chế thuốc.
"Mina-! Tới đây-!"
Khi tôi hét lên lên thì cô ấy xuất hiện từ trong không khí và rơi xuống.
"Uwaaa!?"
"Kyaaa!?
*Rầm*
Tôi được Mina đè lên.
"C-cô có sao không Mina?"
"V-vâng, tôi ổn… Ah, xin lỗi Reiji-san."
Hai chúng tôi cùng đứng dậy
"Quả nhiên là do thứ này, nếu Mina đi quá xa thì sẽ bị dịch chuyển về chỗ cây trâm."
Để chứng minh mình đã đúng, tôi cài cây trâm lên tóc của Mina rồi sau đó chúng tôi đi ra ngoài.
Cô ấy vẫn đứng đó, bên ngoài ngôi nhà, không bị dịch chuyển trở lại nữa.
"Quả đúng là do thứ này rồi! Nếu cô đeo thứ này, cô sẽ không bị dính chặt với ngôi nhà này nữa, Mina!"
Yay! Mina đưa hai tay lên.
"Tôi đang ở bên ngoài, ở bên ngoài-! Giờ tôi có thể tự đi mua sắm, làm mọi thứ mà tôi muốn! Reiji-san!"
"Hay quá, vậy bây giờ cả ba chúng ta có thể đi khắp nơi cùng nhau rồi!"
Mina ôm chầm lấy tôi
"Khoan, buông ra đi. Ta đang ở bên ngoài thế -"
"Em giờ, có thể, đi.. bất cứ đâu uuuuu, fueeee~!!!"
"Sao em lại khóc?"
"Bởi vì em hạnh phúc quá~~!"
Nghe thấy giọng chúng tôi, Noela liền chạy tới hùa theo, bám vào người tôi.
"Cả Noela với."
"Noela, Mina giờ đã có thể đi ra ngoài được rồi, vậy giờ ba chúng ta nên đi tới đâu đây?"
"Ru-♪ Chủ nhân, Mina. Đi ra ngoài chơi, cả ba chúng ta~"
*Ngoe nguẩy ngoe nguẩy*
Noela ngoe nguẩy cái đuôi
"Hừm, một kì nghỉ của công ty nhỉ, chúng ta nên đi đâu đây?"
Mina liền lau nước mắt và cười
"Reiji-san em vui quá!"
"Noela nữa, Noela nữa
"Ừ, anh cũng vậy."
Và như thế tình cảm g̶̶i̶̶a̶ ̶đ̶̶ì̶̶̶n̶̶h̶ của chúng tôi lại càng sâu đậm hơn.
Gia đình hạnh phúc thế bảo sao bé Elf bỏ chạy =[[
Thằng này cho người già chơi chất kích thích nè Thấy có hứng nên đổi xưng hô =)