Chương này văn phong khó chịu quá, chả mượt gì cả.
Tran và edit: Stevegas
________________
Một câu chuyện theo mùa-.
"Dạo gần đây, người tôi cứ nóng lên. Người tôi, cậu thấy không, tôi không thể chịu được, nó trở nên đình trệ, cậu thấy chứ-? Tôi thắc mắc liệu mình có bị bệnh jay không nữa-? Mà, chắc là không, nó xảy ra hàng năm cứ vào đúng mùa này. Ngay cả việc ăn uống cũng cảm thấy khó chịu."
Đó là những gì mà Paula từ cửa hàng dụng cụ đã đến và nói với tôi.
Cô ấy nói trong khi gục mặt xuống, nằm dài ra quầy.
Tất nhiên, vì cô ấy trông chả có vấn đề gì và cũng chả có dấu hiệu bị bệnh nên tôi đã đưa cho cô ấy một lọ potion tăng lực.
"Gần đây tôi không còn cảm thấy ngon miệng nữa. Tôi cô gắng ăn uống đầy đủ như bình thường, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi….. Mà, đó là chuyện xảy ra mỗi năm, nên anh không nhất thiết phải để tâm đâu."
Ngày hôm sau, Anabel-san, thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê, cũng đến vào lúc sáng như mọi khi và nói với tôi như vậy.
Tôi không có bất cứ thứ gì để chữa chán ăn, vì vậy tôi đã bảo cô ấy ăn những món bổ dưỡng và đưa thuốc cho cô ấy như mọi khi.
Giá mà có bác sĩ ở đây, nhưng ông ấy đã vắng mặt ở phòng khám được một thời gian rồi.
Có tin đồn rằng ông ta đang giúp đỡ một bệnh nhân trong một thị trấn mà ông ấy du hành tới.
Vào một ngày khác, khi Elaine tới, em ấy cũng phàn nàn về những điều tương tự.
"Tôi...mỗi khi Reiji-sama ở gần, nhiệt độ của tôi sẽ tăng lên...v, vì thế mà tôi đã tới để thăm…"
Với khuôn mặt đỏ bừng, Lilika cũng gặp tình trạng tương tự.
"Có vấn đề gì với tình trạng của cô không, Lilika?"
"T, tôi? ... có lẽ là tôi có… chắc không phải đâu … đó là một loại bệnh…"
"Ah. Đúng như tôi nghĩ. Những người khác gần đây cũng nói vậy. Không ăn ngon được, cơ thể họ cảm thấy uể oải và như bị ốm."
"Của tôi lại khác …"
"Hả, gì cơ?"
"K,Không có gì, không có gì đâu..."
Khi tôi hỏi Jiral, rồi ông chú Ovvan ở cửa hàng bách hóa tổng hợp và tất cả người dân xung quanh, có vẻ như họ không có triệu chứng gì đặc biệt.
Chỉ có mỗi các cô gái là bị?
Vào bữa tối, tôi cũng hỏi cả Mina và Noela.
"Tình trạng cơ thể hai người vẫn ổn chứ? Paula, Lilika và cả Anabel-san và những người khác đều nói rằng gần đây họ cảm thấy đình trệ."
"Noela, không có vấn đề gì."
Rốt cuộc, Noela dường như là một người hoàn toàn không thể dính líu đến bệnh tật. Ngay lúc này, em ấy vẫn đang nhiệt tình ăn bữa tối của mình.
Noela, đúng là hóa thân của sức khỏe.
"Gần đây, thật sự rất là nóng. Tôi thấy rằng điều điều đó không thể tránh được, chắc vậy-?
"Hở? Tại sao?"
"Tôi không thực sự biết tại sao, nhưng tôi cũng cảm thấy chán ăn khi mùa hè đến. Ăn kiêng cũng không sao, nhưng đúng là tôi không thể tập trung sức lực được…"
*Ehehe*; Mina cười gượng.
Khi tôi quan sát, phần ăn của Mina đã giảm đi đôi chút.
Chủ yếu là phụ nữ... mùa hè… chán ăn….
"Ah. Đó là nhiệt kiệt sức!"
Đó là một từ mà Noela và Mina chỉ mới lần đầu nghe thấy, vì thế họ nhìn tôi và nghiêng đầu.
"Đó là gì?"
Nhiệt độ tăng khi mùa hè đến sẽ gây mất nước, dạ dày của ta sẽ thường bị yếu đi. Chính vì điều đó mà sự thèm ăn của ta giảm đi, nên ta thiếu năng lượng, và cơ thể cảm thấy đình trệ, suy nhược.
Tôi đã nghe nói rằng tình trạng thể chất của phụ nữ sẽ dễ bị xấu đi do ảnh hưởng của tới tháng.
"... Nghĩ lại thì, tôi tự hỏi không biết cảm giác nó như thế nào?"
"Tại sao cậu lại hỏi tôi?"
Mina nghiêng đầu.
Tại sao lại hỏi ư? Không phải quá rõ ràng sao?
"Tôi chưa bao giờ bị cả."
"Hở? Vậy sao? Tôi cứ nghĩ mọi người đều bị thế chứ? Nhưng ngay cả khi cậu hỏi tôi, thì tôi cũng không rõ nữa."
"Chủ nhân, chủ nhân! Noela cũng vậy, không biết."
"Vậy à."
Ngay cả khi bây giờ vẫn ổn, tôi thấy rằng nó sẽ khiến ta bị cảm lạnh nếu cứ để như thế.
Nếu họ không ăn uống đầy đủ, cơ thể họ có thể bị trì trệ và khả năng miễn dịch của họ cũng có thể bị giảm đi.
Bị cảm vào mùa hè dù sao cũng khá là khổ sở-
Paula thì luôn lười biếng, còn Anabel-san thì có nghĩa vụ bảo vệ.
Sẽ rất rắc rối trong trường hợp khẩn cấp nếu như cô ấy không thể tập trung sức mạnh được.
Ngày hôm sau, tôi cùng Noela đi dạo trong rừng để thu thập nguyên liệu.
Nhiệt độ vẫn cao ngay cả khi có những bóng râm lớn trong rừng, vì vậy chúng tôi thu thập nguyên liệu trong khi thư giãn bên con lạch mát mẻ.
Thành phẩm ra được giống như thuốc thảo dược phương Đông hơn là thuốc bình thường.
Quay trở lại cửa hàng trong khi đổ những giọt mồ hôi, tôi bắt đầu làm việc ngay trong phòng thuốc.
"Ru-ru- ru-" \(๑╹◡╹๑)ノ♬
Noela đang dính lấy tôi, và bộ lông của em ấy đang rất nóng...
Vào những lúc như thế này em ấy sẽ không thể đánh một giấc được...
Thận trọng tách em ấy ra, tôi tiếp tục công việc của mình và làm một loại thuốc mới.
[Rikkuntoushi: Cải thiện khả năng tiêu hóa. Nó cũng có tác dụng làm tăng sự thèm ăn, cũng như cải thiện sự chán ăn]
Tôi sẽ giúp những người đang gặp rắc rối vì bị nhiệt đình trệ.
"Đầu tiên là … Mina-? Tôi đã làm một loại thuốc khiến cô thèm ăn hơn, hãy thử dùng nó xem?"
Nhìn vào phần thuốc mà tôi cầm, Mina nhíu mày.
"Nó … sẽ khiến tôi thèm ăn hơn phải không? Tôi không thực sự muốn sử dụng nó đâu..."
Thật kì lạ.
Cô ấy chưa bao giờ từ chối từ trước đến giờ khi tôi cho cô ấy dùng thử thuốc mà tôi đã chế ra.
"Sao lại không?"
"Nó sẽ khiến tôi thèm ăn, phải không...? Ah. Có lẽ nào cậu đang bắt nạt tôi? Tôi thấy lo lắng vì thuốc của Reiji-san luôn hiệu quả quá mức."
"Tôi không có bắt nạt cô đâu. Tại sao cô lại nói vậy chứ, sẽ ra sao nếu cô bị bệnh hả? Sáng nay, cô hầu như không ăn chút gì, phải không?"
Tôi không biết một con ma có thể bị bệnh hay không, nhưng nếu cô ấy có hình dạng vật lý, thì chắc cô ấy có thể bị cảm lạnh.
"Đó là sự thật, nhưng…"
Cảm thấy điều gì đó, Noela tiếp cận Mina và chọc vào bụng cô ấy
"Mina…"
"Vâng….-!"
"...An toàn!"
Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, Mina vỗ ngực.
"Tôi không muốn gây rắc rối cho Reiji-san và Noela nếu để bị bệnh, vì thế tôi sẽ sử dụng nó."
"Phải đó, vậy mới tốt chứ."
Khi tôi đưa Mina một chai có chứa rikkuntoshi, tôi nghe thấy giọng của Paula từ cửa hàng.
"Rei-kun~? Onee-san ghé qua nè-? Cô ấy đã đến đây bằng cách đi bộ trong cái nóng khủng khiếp khủng khiếp đó, cậu thấy chứ-?"
"Cố đến thế để làm gì hả?"
Đúng lúc thật, tôi sẽ đưa thuốc mới cho Paula.
Khi tôi tới cửa hàng, Paula, cũng như Anabel-san và Kululu-san đã ghé qua.
"Mọi người. Cả Paula và Anabel-san nữa Đây, là thuốc sẽ làm giảm sự chán ăn của mọi người. Tôi vừa mới hoàn thành nó. Tôi nghĩ rằng nó có thể sẽ giúp cơ thể mọi người hết đình trệ."
"O-! Rei-kun, chỉ dành riêng cho tôi sao…?!"
"Oo, lỗi của tôi, cô đã phải cố gắng tới tận đây mặc dù tôi không báo trước."
"Những người khác cũng có triệu chứng tương tự, vì thế nói rằng tôi làm riêng cho cô thì có hơi…"
*Hehehe*; Paula cười.
"Vào lúc này, nếu cậu nói rằng 'Tôi đã làm nó cho cô' sẽ giúp cậu tăng điểm đó, hiểu chứ?
"Điểm gì cơ…?"
Khi tôi đưa cho họ, Paula và Anabel-san đã ngay lập tức tu cạn hai bình nhỏ.
" — Tôi không hiểu, Reiji-chan? Mặc dù tôi mãi mới ghé qua chơi mà…"
"Kiệt sức nhiệt thì hông liên quan gì đến Kululu-san, phải chứ? …Chà, ít nhất thì cũng để đề phòng thôi."
Khi tôi đưa cho người cuối cùng là Kululu-san, anh ta uống hết trong một ngụm.
"""........"""
Cả ba người họ xoa bụng mình.
Chuyện gì đã xảy ra? Có phải thuốc không hợp với dạ dày của họ và khiến họ bị đau bụng hay gì đó sao?
"Dược sĩ-san, xin chào-"
"Yo."
Rena từ quán Usagi tới và đưa cho tôi một mảnh giấy.
Có một bức tranh được vẽ rất đẹp về một phần mì với cỡ siêu lớn, và bên dưới được viết 'Thử thách phần ăn siêu to khổng lồ; Phần thưởng cho việc ăn hết là 100.000rin.
"Đây là gì vậy?"
"Giống như cậu vừa đọc đó. Cậu thấy đó, bố tôi bảo 'Sẽ thật thú vị nếu như có một cuộc thi như thế này'; Đó là lý do tôi đến để quảng cáo."
"Heeh. Một thử thách ăn… người thắng được 100,000rin…"
Điều này gần như là không thể khi mà mỗi phần ăn là dành cho 20 người.
Hình phạt cho việc không hoàn thành trong vòng 30 phút là 5.000rin.
Thế nào, dược sĩ-san? Cậu có muốn thử không?
Không, tôi không có đủ tự tin, vì vậy tôi sẽ rút lui.
*Xoạch*; Anabel-san giật lấy tờ quảng cáo.
Paula và Kururu-san cũng nhìn chằm chằm vào nó.
Mina cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện và đi tới, nhìn chằm chằm vào tờ giấy.
Paula, không hề lo lắng, đang có khuôn mặt nghiêm túc 100%.
Anabel-san cũng đang đạt đến trạng thái toả ra sự khát máu.
Mina nuốt nước bọt.
Cằm Kururu-san... lại tách ra. Đó là một cái cằm hình một cặp mông lộng lẫy
Tại sao? Lại nữa?
Khuôn mặt của mọi người trở nên
nghiêm túc, giống như giây phút kịch tính trong manga vậy.
"""Chúng tôi sẽ tham gia"""
"Thật sao?"
Ơ - thật sao? Bốn người họ đâu thuộc loại phàm ăn hay miệng lớn đâu; họ sẽ ổn chứ?
Có lẽ nào, là vì họ đã uống rikkuntoshi?
"Vậy thì, tôi sẽ đi thông báo trước và nói với bố-!"
Rena để lại những lời trong khi chạy ra ngoài.
"Mina, cô sẽ ăn nó sao? Đó là một phần ăn cho 20 người chỉ trong 30 phút thôi đó, phải chứ?"
"Đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn!"
Cô ấy tràn đầy sự tự tin...
Như thể đã quá hiển nhiên, mọi người đều gật đầu và rời khỏi cửa hàng.
Tôi thấy lo lắng, vì vậy tôi cũng sẽ đi theo.
Khi tôi đến quán Usagi, đã có những phần mì ống chất cao như núi đã được chuẩn bị.
Có nhiều hương vị được trộn lại.
Pepperocino, nước sốt thịt, carbonara, và còn nhiều nữa.
Nó trông rất ngon mắt.
Cả bốn người với khuôn mặt đầy dũng khí ngồi xuống.
Oji-san chủ quán với thân hình to như gấu mang ra chiếc đồng hồ cát với giới hạn 30 phút.
"Giới hạn thời gian sẽ là 30 phút"
*Ực*
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy lo lắng.
"Bắt đầu!"
Khi chủ quán lật đồng hồ cát, tất cả bọn họ đều cùng lúc đâm dĩa vào núi mì.
Chompchompchompchompchompchompchompchomp
Bốn người họ đối đầu với đoonvs mì bằng tất cả những gì họ có.
Trước đây tôi đã từng thấy cảnh này trên TV rồi!
Đó chính là Food Fight !! (Một phim truyền hình Nhật Bản)
Khi tôi nhận ra xung quanh mình bỗng trở nên ồn ào, tôi đã bị vây quanh bởi rất nhiều khán giả.
"Nee-san-! N, nếu cô thể hiện cách ăn uống thô thiển như vậy... cơ hội có người muốn cưới cô ấy sẽ-"
"-Nín! Trật tự đi!"
Những lính đánh thuê trong nhóm của Anabel-san cũng đến.
Lo lắng cho Nee-san của mấy anh cũng được, nhưng hãy quay lại làm việc đi chứ.
"Tôi hiểu rồi... tiền thưởng… Nhờ đó mà chúng ta sẽ có thể ăn những món ngon hơn...!"
"""Nee-san, cố gắng hết sức đi- !!"""
Hòa lẫn với tiếng reo hò của mấy anh lính đánh thuê, tôi cũng nghe thấy giọng của trẻ em.
"""Paula onee-chan, cố lên!"""
Có bốn đứa nhóc tôi thường thấy xung quanh khu phố. Cô ấy có vẻ luôn chơi với chúng, tôi cá là vậy.
Paula đáp lại sự cổ vũ của chúng bằng một cái vẫy tay.
"Mina-chan, cố lên-!"
Cố lên, cố lên; oji-sans trung niên đang cổ vũ cho Mina.
...Rốt cuộc thì, Mina vẫn là idol của mấy ossan đó-
"Mina-chan? Cô đang cần tiền à? Hay là thức ăn? O- Ojisan này đây, sẽ làm bất cứ điều gì cho Mina, được chứ? B,bất cứ điều gì cô muốn, được chứ? (haa haa)"
Có cả một ossan nghe có mùi nguy hiểm ở đây nữa chứ!?
Mina không có gì phải lo lắng về thức ăn, hay tiền bạc, nên là...
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Mina không bận tâm đến vẻ ngoài của mình trong tình huống như thế này.
Thật không may, không có ai cổ vũ cho Kululu-san cả.
Á, đậu xanh. Mắt chúng tôi vô tình chạm nhau.
Anh ta giơ cả hai tay về phía tôi và nháy mắt.
Tôi có cổ vũ cho anh đâu.
Sau đó, anh ta chạm cằm và liên tục nghiêng đầu.
- - Thật kỳ lạ khi hôm nay cằm anh ấy bị tách ra, trong khi tình trạng của anh ấy vẫn hoàn toàn bình thường.
Tôi suy nghĩ lịa về chỗ thuốc.
...Nó lẽ là một loại thuốc để ngăn ngừa nhiệt kiệt sức... vậy tại sao một cuộc Food Fight lại nổ ra?
Thậm chí không ai trong số họ có đề cập đến tiền thưởng.
Họ chụp lấy tờ quảng cáo như những con thú bị bỏ đói... Mặc dù những gì họ đang tống lên mặt ngay bây giờ là mì.
Tôi hiểu rồi - Họ bị điều khiển bởi quái vật gọi là thèm ăn!
Mục tiêu của họ không phải là giải thưởng hay danh dự.
Ăn; đó mới là mục tiêu của họ.
- Ngay khi tôi sáng tỏ mọi thứ trong đầu, Paula ngã khỏi ghế.
"Tôi không thể…"
Ba người còn lại trông cũng khá đau đớn.
Kululu-san... tay anh ta còn không di chuyển nữa...
Ngỏm
Khi tôi nhìn kỹ, anh ta đã bất tỉnh với cặp mắt trắng rã.
Theo như những gì đã xảy ra, anh ta đã như vậy từ trước khi Paula sụp xuống.
Chompchomp, chomp, chomp
Những người còn lại là Anabel-san và Mina.
"Này, tôi đã để ý một thời gian rồi, tại sao cô lại được tự do trong nhà của Reiji vậy?"
"Điều đó không liên quan gì đến cô, Anabel-san. Quan trọng hơn, chẳng phải cô thức dậy sớm mỗi sáng để gặp Reiji-san sao?"
"Tôi không thực sự- cô hiểu lầm rồi… tôi không thực sự có ý định gặp…"
Hai người họ đang ăn mì, trông như hai con hamster đang phồng má ăn vậy.
Cố lên-.
"Này, cô trông có vẻ không ổn. Tôi, tôi mới chỉ đầy 50% thôi."
"Heh-. Tôi vẫn còn dư 70% nhá-!"
"Ah, tôi nói nhầm. Tôi vẫn còn thừa 80%!
"Ồ thứ lỗi cho tôi nhé. Tôi còn 90% cơ!''
Họ đang cạnh tranh nhau theo một cách cực kì bướng bỉnh!?
Mồm họ như đang bị nhồi nhét vậy.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, họ chỉ còn có 0% thôi.
" "- -u ......" "
*Bịch*; Cả hai người họ ngã gục xuống bàn cùng một lúc.
Chỗ mì ống chỉ còn 40%, nhưng mà, chỉ thế thôi.
* Phần mì còn lại được nhân viên quán ăn một cách vui vẻ *
"Thử thách kết thúc-!"
Cuối cùng, không ai có thể ăn hết và mọi người đều phải trả tiền phạt.
Mina, người đang không thể di chuyển, có vẻ như cô ấy sẽ bị bao vây bởi những ossan mất, vì thế tôi cõng cô ấy lên lưng và về nhà.
"Reiji-san …dạ dày của tôi đau quá... Sự thèm ăn đúng là một điều đáng sợ...tôi đã mất kiểm soát bản thân mình..."
"Tính cách của cô dù sao cũng thay đổi…"
"Được Reiji-kun cõng cũng vui thật."
"Đừng có tận hưởng chứ."
"Lúc nào cũng là Noela, vậy nên thi thoảng chiều tôi một chút nhé♪"
Thôi được rồi. Tôi thong thả bước về phía hiệu thuốc Kirio.
Vì thuốc quá hiệu quả, nên tôi đã làm một phiên bản loãng hơn và biến nó thành một sản phẩm.
Không cần phải nhắc, tôi đã đưa ra cảnh báo 'Coi chừng việc ăn quá nhiều' trên đó.
Không hiểu? Dựa theo thuốc Rikkunshito của Nhật