[Có chuyện rồi Chủ nhân ơi!]
Tôi đang nghỉ ngơi trong một căn nhà tạm thời được xây nên ở trên thị trấn mới, xong Lilia chạy vào.
Em ấy đang cố thở lấy thở để khi gọi tôi.
[Sao thế?]
[Người trong trấn đang kháng nghị desu. Họ đang kêu gọi Chủ nhân ra mặt desu]
[….Chỗ nào?]
[Em sẽ dẫn đường desuno.]
Tôi bước ra ngoài và đi theo Lilia.
Kho thực phẩm cách với thị trấn một đoạn đường ngắn. Bên trong đó là một núi Pushinee.
Đó là nguồn tài nguyên chiến lượt của tôi.
Tôi làm một đống cho thị trấn này và giữ lập trường cho thị trấn này ăn bao nhiêu tùy ý.
Có rất nhiều người bên ngoài nhà kho Pushinee.
Chuyện gì đã xảy ra?
[Tất cả chuyện này là sao?]
Khi tôi đến, mọi người ép sát lại gần tôi hơn.
[Lãnh chúa, dù có chuyện gì đi nữa… ngài không nghĩ rằng chuyện này không thể chấp nhận được hay sao?]
[Chuyện gì không chấp nhận được?]
[Đây….chuyện này.]
Một người đàn ông nói trong khi đưa cho tôi một gói Pushinee với biểu hiện không bằng lòng trên mặt.
Tôi nhận nó và nhìn vào nó một cách nghiêm túc.
Chẳng có chuyện gì với nó cả. Đó là một gói Pushinee từ bên trong nhà kho.
[Có gì không đúng với nó sao?]
[Ý ngài là sao? Tôi đã thấy cách nô lệ của ngài làm ra nó.]
[Fumu]
Vậy và họ đã thấy Lilia làm ra Pushinee như tôi bảo em ấy làm.
[Thì?]
[Hả!? Chẳng phải quá tàn nhẫn khi ép người dân ăn đất sao!?]
[……..ah]
Hiểu rồi, tôi hiểu cái sai mà họ bảo rồi.
Mọi việc đều trôi chảy cho đến bây giờ, tôi không hề nghĩ về việc đó như vậy. Tôi chỉ nghĩ là về nó như vật được làm ra từ <Ma Thuật> của thẻ DEROCA thôi.
Đúng vậy…nguyên liệu nguyên bản của Pushinee là đất.
Nó yêu cầu một ma lực và một ít đất.
Biết về chuyện đó nên nó lại biến thành [Cho chúng tôi ăn đất thật là tàn nhẫn.]
[Chúng tôi rất biết ơn ngài, ngài có biết không thưa Lãnh chúa? Ngài làm ra cho chúng tôi những ngôi nhà, những bộ quần áo, và nhiều thứ khác nữa. Nhưng mặc dù vậy, chúng tôi không chấp nhận việc ăn đất được.]
[Đúng thế!]
[Tôi sẽ không ăn đất!]
[Làm ơn hãy làm ra thứ khác]
Một vài người nói to ra.
Họ đều tỏ vẻ không bằng lòng.
Tôi nhìn xuống và thấy Pushinee nằm rải rác dưới mặt đất.
Nó bị xem như là rác vậy.
[…..Tôi hiểu rồi…cho tôi ít thời gian để suy nghĩ về chuyện này.]
Tôi nói và kéo theo Lilia ra ngoài.
Chúng tôi trở về ngôi nhà và Lilia ghì chặt chân mình trong sự thất vọng.
[Họ bị cái gì vậy?!! Họ quá thô lỗ desuno!]
[Well….Anh không thể nói rằng anh không hiểu họ được. Dù gì nó cũng là đất mà…..cơ bản là vậy.]
[Để cho bọn họ có đủ để được ăn tiêu xa xỉ desuno. Họ không hiểu rằng đó là từ sự nồng hậu của Chủ nhân desu.]
Không phải vấn đề là nồng hậu, nó nghiêng về cuộc sống của họ hơn.
Tôi sẽ đảm bảo cho đời sống tối thiểu của họ, nhưng nếu họ muốn thứ gì đó xa xỉ hơn thì họ phải tự làm lấy, đó là chính sách của tôi.
[Chúng ta nên làm gì đây Chủ nhân? Nếu anh muốn, Lilia sẽ làm ra Nhà tù và ném hết họ vào desu no.]
[Thống trị bằng nỗi sợ?]
[Bất cứ ai không tuân theo Chủ nhân đều phải đền tội desu no.]
[Dừng lại đi con bé ngốc này.]
Tôi giữ vai và lắc em ấy.
Em ấy trông như đang chóng mặt khi cái đầu thì nghiêng tới rồi lại lui.
Trong khi nhìn vào em ấy, tôi suy nghĩ.
Tống họ vào tù và gột rửa họ nằm ngoài phạm vi của câu hỏi hiện tại… Tôi cần phải nghĩ về cách khác.
[…..Lilia. Gửi tin nhắn đến cho Maya.]
[Những binh sĩ tinh nhuệ? Vậy là sau cùng cũng là trừng phạt họ desuno?]
[Đừng có cười như vậy! Cứ gọi họ đến đây thôi.]
[*chậc* desuno. Em hiểu rồi.]
Lilia không vui nghe theo chỉ thị.
====
Tôi thông báo cho người dân thị trấn một lần nữa.
Nếu họ ăn Pushinee thì họ sẽ lấp đầy dạ dày họ. Có rất nhiều bên trong nhà kho và nên như có ai đó muốn ăn thì họ có thể đi vào đó lấy.
Tôi cũng nói là tôi sẽ không làm ra thứ gì khác nữa cả. Tôi cũng đối xử với họ giống như các thị trấn khác.
Ăn nó hay không… Tôi không quan tâm.
Đó là những gì tôi nó với họ.
===
Ngày hôm sau, Maya vội vàng tới.
Tôi gặp cô ấy trong căn nhà tạm.
[Cũng được một thời gian rồi Akito. Chẳng phải đến lúc anh bắt đầu cho chúng tôi ít đứa trẻ rồi sao?]
[Không may là, việc đó ở trong một tương lai hơi xa nữa.]
Hầu như là chuyện bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhau là lại trao đổi. Thực tế là nó thay cho câu [Anh về rồi đây.] và [Mừng anh đã về.] vậy.
[Du sao thì tôi có một yêu cầu.]
[Đó là trừng phạt những người dân ở đây đúng không? Chúng tôi thật sự không thích làm như vậy, nhưng nếu Akito là người yêu cầu nó thì chúng tôi sẽ đi làm ngay giờ và-----]
[Cô không cần phải để tâm đến những gì Lilia đã nói cô cần làm đâu.]
Em ấy vẫn nói “phạt phạt” sao? Cái con bé này…
Nhưng nghiêm túc thì… tôi trông nhưng là loại người sẽ đưa ra lệnh như thế cho Maya sao?
Chuyện này làm tôi sốc đó.
[Đó là một việc đơn giản. Cô chỉ cần canh chừng nhà kho Pushinee thôi.]
[Chỉ canh chừng nó thôi sao?]
[Đúng vậy, nhưng chỉ vào ban ngày thôi. Cô cần đảm bảo là không ai vào được trong đó vào lúc ban ngày cả. Nếu cô muốn, hay là nêu như có ồn ào gì thì cô có thể huy động số lượng lớn ra để bắt những người lẻn vào.]
[Chúng tôi có thể làm những gì chúng tôi muốn với số lượng lớn lính của mình phải không?]
[Đúng vậy. Nhưng về đêm, hãy rút lui và không để lại ai canh chừng cả.]
[……..anh đang cố gắng làm chuyện gì vậy?]
Maya nói và nhìn vào tôi với khuôn mặt không hiểu gì cả.
[Cứ làm ơn làm như vậy đi.]
[Well, nếu anh yêu cầu thì chúng tôi sẽ làm vậy.]
Maya nói ra với vẻ mặt phức tạp.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy tỏ vẻ quyết tâm.
[Được rồi, để đó cho tôi. Ban ngày thì canh giữ nghiêm ngặt, ban đêm thì không quan tâm về nó. Đó là những gì sẽ diễn ra đúng không?]
[Chuẩn. Nhưng nếu có người đến và muốn Pushinee, hãy đưa cho họ, nhưng…]
[Không cho họ vào trong, đúng không?]
Maya nói trong khi cười toe toét.
Cô ấy không hiểu được mục đích của việc này là gì, nhưng nhanh chóng hiểu được vai trò của bản thân.
[Đúng như vậy.]
[Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ thắt chặt bảo vệ nên sẽ không ai vào được.]
Maya nói sau đó rời đi để hoàn thành bổn phận của mình.
=====
Maya làm theo lệnh của tôi một cách chính xác.
Lực lượng một trăm người phụ nữ tinh nhuệ vây quanh nhà kho Pushinee và dàng hàng Nikota của họ.
Nơi đó được bảo vệ một cách gắt nhất có thể.
Nếu có người muốn Pushinee, những cô gái sẽ nhận yêu cầu và giao cho họ số lượng Pushinee họ đã yêu cầu.
Sau đó vào tối, họ hoàn toàn rút hết về.
Họ cứ lặp lại như vậy.
Trong khi chuyện này diễn ra, tôi tiếp tục phát triển thị trấn và xem như không có gì xảy ra.
===
Một tuần sau khi họ canh giữ nhà kho, Maya đến để gặp tôi.
[Akito, nhà kho đã bị cướp.]
[Oh]
Cuối cùng cũng đến, tôi nghĩ.
[Nêu rõ chi tiết cho tôi.]
Tôi bỏ dỡ việc mình đang làm và lắng nghe Maya nói.
[Sáng nay chúng tôi đến canh giữ như thường lệ. Một người đàn ông muốn Pushinee đi đến, và sau đó chúng tôi vào trong nhà kho thì thấy được chắc chắn rằng nó ít hơn tối ngày hôm trước.]
[Cô chắc không? Không sai sót gì chứ?]
[Chúng tôi đã kiểm tra chuyện này, chúng tôi đã tập hợp chúng lại và kiểm tra.]
[Tôi hiểu rồi.]
Cuối cùng thì cũng…. Tốt tốt.
[Akito nhìn anh có vẻ đang vui… mặc dù anh đã bị cướp.]
[Đó là những gì tôi nhắm tới sau tất cả mọi chuyện.]
[Ý anh là sao?]
[Trước tiên là, người dân thị trấn này ghét Pushinee. “Tại sao ngài lại cho chúng tôi ăn đất~” họ bảo vậy đấy.
[Những con người đó thật tham lam phải không….]
Maya nói.
Họ đã trở thành những tên trộm bởi vì họ không có đủ thức ăn để ăn. Cô ấy có thể hiểu được cảm xúc của họ từ kinh nghiệm của bản thân.
[Rất phiền phức nếu như phải thuyết phục tất cả họ. Kể cả nếu tôi có làm vậy, nó sẽ thành ra là tôi thúc ép họ dẫn đến việc họ không thỏa mãn. Thế nên tôi mới gọi các cô. Kể từ lúc canh giữ nó cẩn mật, tôi cố đã cố cho suy nghĩ là “những thứ này rất quý giá” vào trong đầu của họ.]
[Tôi hiểu rồi, nên để nó như vậy vào buổi tối để làm mọi việc dễ dàng hơn?]
[Đúng thế.]
[Vậy thì họ đã cắn lưỡi câu rồi.]
Maya cười khúc khích.
Cô ấy trông như đang tận hưởng chuyện này vậy.
[Đúng thế. Nhưng sự thật là Pushinee rất quan trọng…mặc dù tôi có thể sản xuất chúng với số lượng lớn.]
[Tôi hiểu được tầm quan trọng của nó và cách mà anh cứu vớt chúng tôi với nó.]
Maya nhìn tôi với đôi mắt đầy lòng biết ơn.
Đó là cách mà bạn nhìn vào ân nhân của bạn ... không, một ai đó quan trọng hơn nữa.
[Tôi sẽ phải nhờ cô làm thêm vài ngày nữa. Không lâu nữa suy nghĩ của họ sẽ thay đổi và chúng ta có thể điều chỉnh lại chuyện này.]
[Ok]
===
Nó còn nhanh hơn tôi tưởng.
Ngày hôm sau, Lilia và tôi đang dần tạo ra bức tường cho thành phố thì một người đàn ông tiến lại gần.
Đó là một người đàn ông với vẻ ngoài ổn và là người đã xung phong làm thử nghiệm lúc trước.
[Anh là….]
[Zawal]
[Được rồi. Có chuyện gì sao?]
[Tôi có một yêu cầu cho ngài thưa Lãnh chúa. Thức ăn mà ngài đã cho chúng tôi…là....]
[Pushinee?]
[Đúng thế, Pushinee. Ngài có thể làm cho chúng tôi một ít được không? Số lượng đợt trước ngài làm ra đã hết rồi.]
[Đã hết rồi sao?]
Tôi giả ngu.
Tôi cũng đã nhận được báo cáo như thế này từ Maya.
Tối hôm qua phần lớn chỗ còn lại đã bị trộm đi.
Đúng như tôi hy vọng.
Họ sẽ trộm chúng đi với cái cảm giác là [Nếu chúng ta không lấy chúng bây giờ thì chúng ta sẽ không có phần] và họ lấy đi rất nhiều.
Đôi khi chuyện này sẽ xảy ra và gây ra tình trạng thiếu hụt. Tôi nghĩ rằng nó sẽ thúc đẩy họ vào tình trạng thiếu lương thực.
Nhưng nó đã xảy ra luôn rồi.
Tôi nhìn Zawal và nói.
[Ok, nói với mọi người đợi ở nhà kho và chúng tôi sẽ đến đó.]
Tôi bảo anh ta đi trước.
[Lilia]
[Vâng desuno?]
[Anh sẽ để việc làm ra pushinee lại cho em.]
[Em sẽ làm theo lệnh của Onii-chan desuno. Nhưng Onii-chan có hiệu quả hơn Lilia. Lilia chỉ có thể tạo ra từng cái với thẻ đồng của mình desuno.]
[Đó là lý do anh gửi em đi.]
Tôi nó ra và Lilia nhìn vào tôi với cái đầu nghiêng qua một bên trong bối rối.
===
Tôi cho Lilia đi trước và làm ra Pushinee.
Nếu em ấy có thẻ bạc thì có thể tạo ra được mười pushinee một lượt, vàng thì một trăm một lượt nhưng em ấy lại chỉ có mỗi thẻ đồng nên mỗi lần chỉ tạo ra được một cái.
Em ấy tạo ra vòng tròn, đặt vào một ít đất, và tạo ra một gói Pushinee.
Nó chỉ cần một ma lực nhưng nó lại làm tốn rất nhiều thời gian.
Vậy nên… Lilia sẽ ở đó làm ra chúng trong khi người dân thị trấn nhìn vào em ấy làm việc đầy mồ hôi.
Lilia không hề than phiền. Em ấy là nô lệ của tôi. Em ấy sẽ không than phiền, thay vào đó em ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc vì được làm việc theo chỉ dẫn của tôi.
Nhưng nếu bạn không biết việc đó và bạn nhìn vào em ấy, bạn sẽ thấy một cô gái trẻ đang làm công việc nặng nhọc.
Nó không chỉ nhìn như một công việc nặng nhọc…nó là một công việc nặng nhọc. Nó sẽ cần nhiều giờ để làm ra đủ số lượng cho mỗi người trong thị trấn có một gói.
Khi những người dân trong thị trấn nhìn thấy việc đó….họ cảm thấy tội lỗi và bắt đầu giúp em ấy một tay.
Dần dần nó biến thành Lilia đặt vòng tròn ma thuật và người dân thành phố đặt các vật liệu bên trong chúng như một dây chuyền sản xuất.
[Làm ra Pushinee cực đến như này sao?]
[Nó có thể tởm nhưng nó giữ cho chúng ta không chết đói…]
[Và chúng ta nhận được nó một cách miễn phí….ngài Lãnh chúa thật là một người tuyệt vời….]
Ở chỗ này và chỗ cả chỗ đó, bạn có thể nghe thấy những giọng nói đang nói ra những điều khác biệt đáng kể ra so với vài ngày trước.
Những người đã phàn nàn và phản đối bây giờ cảm ơn Lilia vì công việc khó khăn của em ấy.
Tất cả theo đúng kế hoạch.
Giờ thì sẽ không còn vấn đề gì liên quan đến Pushinee nữa cả.