[Hãy làm thị trưởng của thị trấn này.]
Tôi nói thẳng với Zawal trong dinh thự tạm thời.
[Tôi sao!?]
Zawal hét lên trong ngạc nhiên.
[Yeah]
[Ta-Tại sao lại là tôi?]
[Vì anh đã bước lên đầu tiên. Tôi đang nói về việc xây cái nhà đầu tiên.]
Zawal đã tình nguyện demo và thực hiện theo lời hướng dẫn của tôi.
Và vì thế nên mọi việc đã diễn ra rất suôn sẻ.
[Và sau đó nữa cậu còn chủ động làm nhiều chuyện nữa đúng không? Góp phần tạo ra thị trấn và còn vụ Pushinee nữa chứ. Còn chưa hết nữa, tôi nghe rằng anh đã tạo ra một nhóm để đi săn cùng nhau nữa đúng không?]
[Tôi chỉ làm những việc đó để cho chúng tôi có được một cuộc sống tốt hơn thôi. Tôi chỉ cố gắng lao động để cho chúng tôi có thể được sống một cuộc sống tốt hơn như Lãnh chúa đã ra lệnh thôi....]
[Có thể việc đó là thật, nhưng những thứ cậu đã làm đó có ý nghĩa nhiều hơn cả vậy nữa. Tôi đã dự tính được những chuyện tốt đẹp sẽ diễn ra nên tôi muốn anh trở thành Thị trưởng.]
Tôi nhìn vào cậu ta.
[Cậu thấy sao?]
Zawal suy nghĩ một lúc và ngập ngừng gật đầu.
[.....Tôi hiểu rồi, vậy hãy cho phép tôi trở thành thị trưởng.]
Mặc dù có vẻ còn hơi lưỡng lự, cậu ta gật đầu một cách chắc chắn.
Tôi nghĩ rằng cậu ấy có thể đảm nhận được việc này.
==========
Vào buổi chiều, tôi mang theo Lilia và trở về lại với Ribek.
Khi chúng tôi rời đi, hầu hết người dân trong thị trấn tập trung tại cổng trước của thị trấn.
Zawal đứng ở phía trước còn những người dân còn lại thì ở phía sau.
[Một lễ chia tay lớn desuno.]
Lilia thì thầm vào tai tôi.
Tôi gật đầu và nói với Zawal.
[Bước đầu tiên đã hoàn thành, nên tôi sẽ trở về với Ribek, nếu có chuyện gì xảy ra thì báo cho tôi. Nếu cậu báo với tôi hoặc một trong những nô lệ của tôi, chúng tôi sẽ có thể giúp cho cậu giải quyết bất cứ vấn đề gì. Nó cũng ổn luôn nếu cậu báo cho Maya.]
[Thưa lãnh chúa, chúng tôi có một thỉnh cầu.]
[Có luôn rồi sao?]
Tôi hỏi với một nụ cười gượng gạo.
Lẽ ra tôi không nên quên đi những thứ cần thiết. Có lẽ đây là những gì họ muốn có được.
Thì nếu nó có lý thì tôi không từ chối.
[Đó là gì vậy? Nói cho tôi biết đi.]
[Làm ơn… Hãy đặt một cái tên cho thị trấn này]
[……….Ah.]
Bây giờ cậu ta nhắc, tôi mới nhớ là mình chưa làm chuyện này.
Chúng ta chưa từng nghĩ đến tên cho thị trấn này.
[Oops.. Xin lỗi, tôi quên về chuyện mất. Một cái tên sao?]
Tôi tập trung suy nghĩ… cái tên nào thì hợp đây?
[Nếu ngài đồng ý, có một cái tên mà chúng tôi đã nghĩ đến.]
Zawal nói và tôi linh tính thấy một điều chẳng lành
Tôi nhớ Madway và những người khác...cái tên mà họ đã đặt cho thị trấn của họ.
[Không phải là Akito chứ?]
Thị trấn đầu tiên của tôi có tên là Akito. Madway và mọi người đã chọn nó dẫu cho tôi có chống cự như thế nào đi nữa.
Tôi tin rằng đó không hề là cảm xúc tệ hại gì khi có một nơi chốn được đặt tên theo tên bạn cả, nhưng trên thực tế nó cũng rất cân não đó.
Cũng thật khó khăn khi đặt tên cho thị trấn này… Một khi nó lớn mạnh lên từng tí, tôi lại thấy lưng mình như có ngàn kim châm đâm vào vậy.
Những nô lệ của tôi rồi cũng sẽ có những thị trấn riêng được đặt theo tên họ, nhưng tôi vẫn cảm thấy ổn khi chỉ có một thị trấn duy nhất mang tên của mình.
[Không, không phải cái tên đó.]
[Vậy sao, vậy nó là gì nhỉ?]
[Bragadeleu]
[Bragadeleu?]
Tôi nói ra điều đó để cảm nhận được cảm giác như thế nào.
Cái tên đó thì hơi dài. Nhưng nó vẫn nằm trong khoảng giới hạn có thể chấp nhận được.
Nhưng dù sao thì, nó cũng không rối ren lắm.
Nó cũng có chung bản chất với những nơi trước đó, giống với Ribek và Pelmi. Tôi nghĩ nó có thể sẽ hợp.
[Đó có phải là những gì mà mọi người đồng ý với nhau không?]
[Đúng vậy!]
Zawal gật đầu và mọi công dân của ở đó cũng đều gật đầu theo.
Fumu, trong trường hợp đó.
[Vậy thì hãy chọn nó đi. Cảm hứng của cái tên đó là gì vậy?]
[Oh, đó là một cách biểu lộ thái độ của mọi người đến với Lãnh chúa. Là như vậy đó.]
[Eh?]
Tôi nhìn vào anh ta đang câm lặng chẳng nói nên lời nào.
Sau đó tất cả mọi công dân bắt đầu cùng lúc hô to và cười thật lớn.
-- Chúng tôi đều rất biết ơn vì Bragadeleu--!
Tôi đứng đó ngây người ra.
Điều này có thể sẽ gây xấu hổ hơn nhiều so với việc chỉ có một cái tên sơ sài nữa.
============
Ngay khi chúng tôi trở về Ribek.
Lilia đột nhiên bùng nổ cảm xúc ra ngoài.
[Em đã tạo ra một thị trấn desuno!]
[Hm? Sao tự nhiên lại nói như thế?]
[Em đã tạo ra một thị trấn đó desuno! Từ một nơi hoang tàn mà em đã tạo ra được một thị trấn chỉ trong vòng 10 ngày !]
[Ahh… nơi đó sao.]
Vì gì đấy mà tôi chẳng thể nói là [Bragadeleu] sau khi tôi hiểu được nghĩa của nó là gì… nó xấu hổ quá.
[Chúng ta đã làm tất cả mọi thứ chỉ trong vòng một lần! Chúng ta làm ra những dòng sông xanh, những ngôi nhà gỗ, những bức tường xung quanh thị trấn, quần áo và cả thức ăn nữa … tất cả chỗ đó.]
[Ừm chúng ta đã làm như thế, cũng nhờ là từ kinh nghiệm của các thị trấn được tạo ra lúc trước đó.]
[Tất cả họ đều trở nên tươi cười cả desuno!]
[Trở nên như vậy sao?]
[Vâng desuno! Tất cả họ đều biết ơn đối với Onii-chan, LIlia có thể ưởng ngực ra trong niềm tự hào desuno~]
[Anh hiểu rồi.]
Vậy thì tốt thôi.
Tôi nhìn vào Lilia.
Tôi không tương tác gì với họ quá nhiều, nhưng Lilia thì có.
Tôi biết em ấy đã làm việc vất vả đến nhường nào.
[Lilia]
[Vâng desuno?]
[Em làm tốt lắm.]
Tôi lên tiếng để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Chỉ vài từ đơn giản nhưng Lilia lại bám chặt vào chúng.
[Thật sao desuno? Thật vậy sao desuno? Lilia ...làm tốt sao?]
[Ừm, đúng như vậy đó, em làm rất tốt.]
Tôi lại khen em ấy thêm lần nữa.
Chỉ là lời khen thôi mà, chẳng hại ai cả.
Thực tế là, tôi muốn khen những nô lệ của mình thêm nữa, yêu thương họ thêm nữa, và làm cho họ hạnh phúc hơn nữa.
Đó là cách làm của tôi.
[Mình...làm nó...desuno…]
Em ấy thì thầm với bản thân mình sau khi bị đứng hình một chút.
Nếu chuyện đó làm em ấy hạnh phúc đến vậy thì…
[Lilia, em có muốn đến một nơi tốt đẹp không?]
[Một nơi tốt đẹp desuno?]
Tốt hơn cả nơi chúng ta đang đi định đi đến sao? Lilia nghĩ và bắt đầu cảm thấy phấn khích lên.
============
Tôi dẫn Lilia đến một khu rừng
Đây là khu hoang mạc bỏ hoang đã được chúng tôi tái tạo lại, giờ thì rất màu mỡ rồi.
[Waaaaaaaaaa!]
Tôi nghĩ rằng có thể em ấy sẽ thích nơi này, nhưng thậm chí em ấy trông có vẻ hạnh phúc hơn rất nhiều so với những gì tôi nghĩ..
[Nơi này là sao vậy ạ?]
[Đó là thứ mà Risha và anh đã làm nên… một khu rừng.]
[Anh tạo ra desuno?]
[Cây cối, cỏ, các bụi rậm, và những con suối. Khi em kết hợp mọi thứ đó lại với nhau, em sẽ tạo sẽ được nó.]
[Động vật cũng vậy sao desuno?]
[Cái này thì khác. Chúng tập hợp lại sau khi khu rừng đã hoàn thiện và bắt đầu sinh sống tại đây.]
[Waaaaaaaaaa]
Lilia trông vui vẻ hơn rất nhiều.
Em ấy chạy nhảy khắp mọi nơi, đuổi bắt theo những con vật trong rừng.
Risha vẫn tiếp tục trồng trọt ở đây, làm cho mọi thứ ở đây trong ngày càng giống một khu rừng hơn… cô ấy có vẻ rất tập trung và tâm đắc đối với nơi này.
Trong suy nghĩ của tôi, những Nô lệ vĩnh cữu thích những điều như vậy.
Hơn nữa… họ hợp với kiểu môi trường như thế này.
Ở trong một khu vườn trù phú, mặc một chiếc đầm xanh cùng mái tóc ánh vàng và đôi tai nhọn.
Điều này thật sự rất thích hợp với họ.
Tôi đi sâu hơn vào trong khu rừng.
Bên cạnh hồ nước là một túp lều nhỏ, khi chúng tôi làm việc ở đây, chúng tôi đã gây dựng nên nó.
Tôi bước vào lều, dọn dẹp bụi bẩn và gom nhặt mọi rác thải, Lilia vẫn đi theo sau tôi.
[Đây là gì vậy?]
[Đây là một túp lều dùng để ngủ qua đêm. Chúng ta sẽ ở lại đây đêm nay.]
[Có ổn không ạ desuno?]
[Thỉnh thoảng chúng ta cần có những kỳ nghỉ nhỏ mà.]
==================
Vào ban đêm, kế bên bờ hồ.
Tôi đã đốt lên một đống lửa và bắt đầu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.
Tôi ném vào đó một cây củi và dùng một cành cây để đảo đống củi đang cháy trong đó lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bùng cháy đung đưa qua lại.
Và cứ như thế, tôi nhẹ nhàng ngồi đó.
LIlia đang ngồi kế bên tôi.
Một số lượng lớn các loài động vật đã tụ tập quanh em ấy.
Những con như những con sóc và hươu.
Những con gấu và lợn rừng và cả những con hung tợn khác nữa.
Chúng đến hết con này rồi lại đến con khác và nằm gần cạnh Lilia.
Cũng như lần đó với Risha vậy.
[Em thích động vật sao?]
[Vâng desuno]
[Em cũng thích con đó sao?]
Tôi chỉ vào con gấu đang nằm dài dưới mới mặt đất.
[Vâng, nó nhìn trông thật ngây thơ và dễ thương desuno.]
[Ngây thơ hở?]
Tôi thật sự không hiểu lắm, nhưng thôi. Sao cũng được.
LIlia thích chúng, vậy thôi là đủ rồi.
[Em không hề biết là một nơi tuyệt vời như thế này có tồn tại.]
[Ah đúng rồi, anh chưa bao giờ nói về nó…]
[Nhưng mà, em có thể làm nó trở nên tuyệt vời hơn nữa desuno. Hãy để Lilia làm một ngọn đồi kề bên của cái hồ này và tạo ra một thác nước trên đó desuno.]
[Hmmm, thế em có muốn thử làm ra nó không?]
[Nó có ổn không ạ?]
[Được mà, chỉ cần cẩn thận đề không phá hỏng những thứ mà Risha đã làm ra thôi.]
[Em có thể làm luôn ngay bây giờ không desuno?]
Lilia hỏi tôi khi em ấy chạy tới trước mặt tôi và hỏi với vẻ mặt căng thẳng cao độ.
[Cũng được thôi nhưng mà...em đã tạo ra nhiều thứ trong cả mười ngày liền...chẳng phải em nên nghỉ ngơi một tí sao?]
[Em rất là ỔN luôn desuno! Em đi đây!]
Lilia nói ngay khi chạy đi với thẻ nô lệ của mình.
Những con thú vui tươi lúc nãy cũng đi em ấy luôn.
[Well...miễn là em ấy vui là được.]
Tôi nhìn vào Lilia đang dành thời gian riêng cho cuộc sống của mình và nghĩ rằng nó đủ đẹp để vẽ ra một bức tranh.
Đại nghĩa : "Chúng tôi chân thành cảm ơn ngài từ tận đáy lòng, Thưa Lãnh Chúa." Mấy ngày vừa qua mình rất bận, bây giờ sẽ quay lại lịch chính dịch truyện này. Chap này mình dịch chung với một người bạn nên có vẻ sẽ hơi khác với các chap trước mặc dù mình đã edit lại rồi. Mình nghĩ là một tuần ít nhất 3 Chap nhé, nếu mình có thời gian thì sẽ có nhiều hơn À và chương này bên engsub cũng nói luôn là tác giả có dùng từ tiếng nga nhiều vãi ra nhé, các tên thị trấn trước đây và tên vũ khí các kiểu từ tiếng nga rồi qua lại tiếng nhật rồi lại biến qua tiếng anh và về đây mình xào nấu thành tiếng ta. =))