Những hạt cát rơi nhẹ nhàng bên trong chiếc đồng hồ cát.
Bên trong nồi, các loại gia vị nhảy múa cùng với nước trà sôi lăn tăn.
“~ Chỉ cần một hoặc hai thìa đầy cam và chanh ~♪ . Masala, mọc ở tảng đá thứ hai ở phía nam khu vườn, thì chỉ cần nửa thìa. ~♬ Và nửa thìa quế, được nghiền trong cối. ~♩ Bao nhiêu thì đủ? Chừng này sao? ~♫ Phải rồi, đủ để đưa cá voi chìm vào giấc ngủ. ~♪ Cùng với sự ngọt ngào, của đường. ~~”
Hạt tiêu đen, bạch đậu khấu, masala, quế, đinh hương, vỏ cam, vỏ chanh, gừng—
—Với công thức pha trộn bí mật, bà đã dạy cô bài hát này.
Cô ấy ngửi thấy mùi trà đen - cả mùi hương và bài hát đều rất hoài cổ.
Thời gian này, căn bếp chỉ được Roze dùng cho việc điều chế thuốc. Nhưng cô nhớ rằng ngày trước, những thứ mà bà cô thường làm không chỉ giới hạn ở những lọ thuốc.
Cô ấy lọc các loại gia vị và rót trà vào cốc.
“Hoàn thành rồi!”
Harij, người ngồi sau bàn, đang đợi cô. Roze quay lại, mái tóc bồng bềnh màu đỏ nhạt rũ ra sau khi cô mang trà ra bàn.
Vì cô ấy ở một mình với Harij nên cô ấy không quên bỏ mũ trùm đầu của mình.
Roze lo lắng vì anh có thể thấy rõ nét mặt của cô ấy.
Đồng thời, có một bầu không khí ngượng ngùng giữa họ. Như thể hai người bạn tốt đã gặp nhau và mỉm cười với nhau - bắt tay nhau để khẳng định tình bạn của họ. Giống như những người ở thủ đô sẽ làm - chỉ theo nghĩa đen.
Thành thật mà nói, cô ấy vẫn còn cực kỳ xấu hổ. Cô ấy chỉ muốn kéo mũ trùm lên một lần nữa — ngay tại đây và ngay bây giờ.
Tuy nhiên, mỗi khi cô ấy cởi chiếc mũ trùm đầu, Harij trông rất hài lòng. Ánh mắt của anh ấy trông giống như một người chủ khi nhìn thấy chú chó cưng mang về quả bóng mà mình vừa ném đi. Do đó, không có cách nào để Roze dừng lại.
Harij đóng cuốn sách đang đọc.
Có hai đĩa men ngọc trên bàn. Nhờ có nhiều món đồ với kiểu dáng tương tự vậy trong hộp gỗ nên Roze không phải cảm thấy xấu hổ.
Hôm nay, Harij mang đến cho cô bánh mì xốp và mứt táo. Món mứt lấp lánh trong lọ có mùi thơm và chua dịu giúp tăng cảm giác ngon miệng ngay cả trong mùa hè nóng bức.
Khi đưa tách trà về phía miệng, anh ấy từ từ đặt môi mình lên vành cốc.
“Thật là một mùi hương đặc biệt. Đây là lần đầu tiên tôi uống thứ gì đó như thế này — không tệ lắm. ”
Hương vị cũng rất hợp với mứt táo. Roze rất ngạc nhiên khi Harij khen ngợi cô ấy - loại hương vị này đã là chuẩn mực đối với cô ấy.
"Umm, loại trà mà ngài thường uống như thế nào vậy?"
“Về cơ bản, nó chỉ có lá trà.”
“Ý ngài là, không thêm gia vị?”
“Không. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy trà được nấu trong một cái nồi. Tôi nghĩ rằng nó cũng sẽ hợp với sữa. Lần sau tôi có lẽ sẽ mang tới.”
Trà không gia vị; trà pha với sữa — Roze chưa bao giờ làm theo cách đó trước đây.
Harij đã cho cô ấy thấy rất nhiều điều mới mẻ. Thông qua anh ấy, dường như Roze đã mở rộng tầm mắt của cô ấy về một thế giới hoàn toàn mới. Tuy nhiên, mặc dù vậy, anh ta không bao giờ phủ nhận thế giới của Roze. Đó có thể là do anh ấy được nuôi dạy tốt. Những đặc ân mà anh ta đã được nhận từ lúc sinh ra chỉ làm cho lòng khoan dung của anh ta thêm lớn hơn.
Roze ngay lập tức phết bơ táo lên bánh mì. Bơ táo ngọt ngào phủ lên những chiếc bánh mì mềm xốp trông thật ngon mắt và thơm nức mũi.
“Nhìn cách cô ăn ngon miệng vậy , tôi tự hỏi tại sao ngay từ đầu cô đã không tạo cho mình một thói quen ăn uống quy củ chứ?”
Harij nghi ngờ hỏi, nhưng Roze không thể trả lời vì miệng cô giờ đang nhồi đầy bánh mì.
“Cô chỉ trồng được cây thuốc trong vườn của mình à?”
Phồng má như một con sóc, Roze gật đầu liên tục.
“Cô thường tạo ra gì vậy? Những lọ thuốc bí mật ư?”
Lần này, Harij cho cô một chút thời gian. Do đó, Roze có thể nhai và nuốt hết thức ăn trong miệng.
Có vẻ Harij rất muốn những tò mò đang đeo bám tâm trí mình được giải thích một cách thỏa đáng.
“Một số loại thuốc mà mọi người rất quen thuộc cũng được làm từ các loại thảo mộc đó. Những thứ tôi thường làm là “Thuốc trị vết thâm”, "Thuốc dùng khi có vật lạ xâm nhập vào mắt", "Thuốc cho da khô", "Thuốc dưỡng tóc", "Thuốc trẻ hóa" , 'Thuốc xua đuổi côn trùng'—… ”
–Ngoài ra còn có thuốc giúp thu hút các cô gái. Roze không thể nói với anh điều đó. Cô ấy có thể sẽ khóc nếu anh hỏi về chúng.
“Đó là những thứ bình thường đáng ngạc nhiên… Một số cũng được sử dụng bởi các hiệp sĩ.”
Roze hầu như không biết về điều đó. Rốt cuộc, việc phân phối thuốc trên thị trường nằm ngoài quyền hạn của cô ấy.
Có thể, chỉ là có thể, thuốc do Roze chế tạo đã giúp chữa trị vết thương của anh ấy trong quá khứ. Nghĩ vậy, cô ấy có chút hạnh phúc.
“—Vậy… tại sao trong vườn của cô cũng có rau diếp? Chúng cũng là cây thuốc ư? ”
“Nó có thể được dùng để tạo ra thuốc hạ sốt. Nhưng tôi không thường dùng chúng để tạo ra các loại thuốc bí mật của phù thủy. Bà tôi hướng dẫn tôi trồng rau diếp. Ngoài ra có những loại dược liệu quý hiếm được trồng trên khu vườn đó mà thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác.”
Trước đây, Roze đã nói với Harij rằng bà của cô là một phù thủy, và cũng là giáo viên của cô.
Hariju đặt cốc xuống bàn và lẩm bẩm: "Ra vậy."
“Chắc hẳn bà ấy đã lo lắng cô sẽ sống như thế nào sau khi bà ấy mất.”
“Huh?”
Không thể hiểu được ý nghĩa của những lời đó, Roze chỉ có thể lắng nghe.
Mình đã được hướng dẫn cách trồng các loại dược liệu, nhưng nó có liên quan gì tới việc bà lo lắng cho mình?
"Cô còn người thân nào khác không?"
"Không. Mẹ tôi đã mất khi tôi còn nhỏ nên tôi không nhớ gì cả. Tôi thậm chí không biết liệu mình có bố hay anh chị em hay không… ”
“Anh chị em thì tôi không biết, nhưng cô có bố, chắc chắn đấy.”
Tất nhiên, Roze biết một đứa trẻ được hình thành như thế nào — chỉ là cô ấy chưa thực sự được nghe nhiều về nó.
Roze không biết gì về cha mình đến nỗi cô có thể sẽ tin nếu như được nói rằng mẹ cô mang thai cô vì nằm trong một hốc cây lớn.
“Người bà quá cố của cô hẳn đã rất lo lắng cho cô đấy, quý cô phù thủy. Cô không chỉ ở một mình mà còn không thể có một bữa ăn đúng nghĩa."
“… Tôi ăn rau diếp đúng cách, ngài biết đấy.”
"Tôi không biết bà cô có biết cô coi rau diếp là một bữa ăn hay không, nhưng ngay cả việc ăn rau diếp đó hẳn cũng phải do bà của cô sắp đặt."
“Eh?”
"Bà ấy hẳn phải hiểu rất rõ tính cách cô. Nếu bà ấy muốn cô chăm sóc chúng, thì nhất định cô sẽ làm. Và nếu bỏ phí rau đến mùa thì sẽ rất tệ, phải không?"
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó trước đây.
Sau khi bà qua đời, Roze từng một lần vào bếp nấu ăn. Tuy nhiên, những món mà cô nấu ra, không thể gọi là ngon. Vì vậy, cô bắt đầu bỏ bê việc ăn uống. Cô nghĩ về việc ăn uống nhiều đến nỗi bắt đầu phát triển một thứ gì đó giống như một loại "thuốc chống đói”.
Ngoài ra, cô còn phải chăm sóc đồng ruộng. Ruộng phải được tưới nước từ sáng sớm, sau khi cô làm xong thì đã là buổi trưa. Cô đã được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Cô sẽ không thể sống một cuộc sống buông thả, nằm dài trong nhà từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, bởi vì như thế những cây thảo dược sẽ khô héo. Một số loại cây có thể nhanh chóng bị bệnh nếu không được nuôi dưỡng cẩn thận.
Roze luôn gặp rắc rối khi ai đó bảo cô ấy "dậy đúng cách" hoặc "ăn uống đúng cách" — bởi vì cô ấy không chắc "đúng cách" thực sự nghĩa là gì.
Cô ấy không chỉ xấu hổ mà còn hạnh phúc vì Harij, người chưa bao giờ gặp bà của mình, biết bà của cô ấy đã tận tâm chăm sóc cánh đồng như thế nào.
—Và bà của cô ấy thực sự thương cô ấy biết bao.
—Biết được rằng bà đã thương mình như vậy, mình thực sự rất vui.
Và Harij đã nhận ra được tình cảm mà bà của Roze đã dành cho cô ấy.
“Quả nhiên, đây là tình yêu.”
“Tôi biết mà. Hãy ăn nhiều hơn nhé.”
Nghĩ rằng cô ấy đang nói đến bánh mì, Harij vui vẻ phết bơ và đưa cho Roze. Cô nhận lấy chiếc bánh mì với nhiều bơ táo.
"Ngon phải không?" Hỏi vậy, ánh mắt Harij có phần dịu dàng.
Anh ấy có lẽ đang lo lắng cho Roze sau khi nghe về câu chuyện của người bà quá cố của cô ấy.
“Muốn ăn nữa không?”
“Tôi muốn cái này.”
“Tôi hiểu rồi.”. Harij nói vậy và bắt đầu phết bơ lên chiếc bánh mì mới.
“Bao nhiêu thì đủ? Chừng này sao? —Tôi không rõ lắm về lời bài. Tôi nhớ nó là về một thứ gì đó chìm vào giấc ngủ…” Bài hát Hariju hát khi bôi mứt là bài hát mà Roze đã hát trước đó khi pha trà.
"Một con cá voi. Tôi không biết mất bao lâu để một con cá voi ngủ, nhưng ... khi hát xong, trà sẽ được ủ y hệt như trà của bà tôi."
Bài hát có tất cả các hướng dẫn về cách pha trà: thêm những gì và bao nhiêu, xay bao nhiêu, làm thế nào để đun sôi.
Trong khi nghe bài hát của bà mình, Roze cũng thích nghe những âm thanh sôi sục của nước.
“Vậy bài hát này cũng do bà của cô dạy?”
"Không thể nào. Bà tôi không phải là người thích hát."
—Đó là khi Roze nhận ra, ai đã dạy mình bài hát này?
Ai đã hát đi hát lại cho mình nghe cho đến khi mình ghi nhớ nó một cách hoàn hảo?
Rõ ràng đó không phải là cha cô ấy hay bất kỳ người thân nào khác mà cô ấy có thể có.
Nếu đó không phải là bà của cô ấy, thì chỉ còn một người—
“Gì chứ, chẳng phải cô vẫn nhớ về mẹ mình đấy sao?”
–điều này, không tốt chút nào…
Roze cố gắng hết sức để che đi những giọt nước mắt đang trào ra. Harij cười với cô ấy.
"Biểu cảm hiện tại của cô đã trả lời câu hỏi của tôi."
Suốt thời gian qua, Roze luôn che giấu mọi thứ — những biểu cảm của cô ấy, những lời nói thật lòng,... Đó là một cách để cô ấy bảo vệ bản thân. Là một phù thủy, đó là cách cô ấy đã sống. Cô ấy nghĩ rằng điều gì đó khủng khiếp có thể xảy ra nếu một người bình thường phát hiện ra cảm xúc thực sự của cô ấy.
Bây giờ, cô ấy không thể che giấu biểu cảm của mình nữa.
Cô biết mình không còn khả năng lừa dối hoàn toàn người này nữa.
Anh ấy biết cảm xúc hiện tại của cô là gì và nguyên nhân của nó.
—Và cũng bởi anh ấy biết rằng cô không cần phải giấu đi mọi thứ trong lòng mình.
Cô không cần phải khóa chặt cảm xúc của mình lại nữa. Cô có thể đến và nói chuyện với anh ấy về điều đó.
Mình không thể chịu đựng được nữa–
Môi cô ấy run lên và mũi bắt đầu sụt sịt…
Harij im lặng đưa cho cô một miếng bánh mì khác—
—Mogumogu, Roze nhai nó.
Roze nghĩ rằng niềm hạnh phúc mà cô ấy cảm thấy lúc này là không thể đong đếm được nữa.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage masala là một loại bột hỗn hợp gia vị cay nóng có nguồn gốc từ Ấn Độ.