Harij đặt lọ thuốc độc lên bàn làm việc. Sau đó anh tháo găng tay và cất vào trong túi. Rồi anh đưa tay ra với Roze, người đang loạng choạng trên sàn nhà.
Nhìn thấy bàn tay của anh, Roze cứng đờ.
Đã bao lâu rồi… kể từ lần cuối cùng ai đó đưa tay ra với mình như thế này?
Mặc dù cô ấy chắc chắn rằng điều đó đã xảy ra khi bà của cô ấy vẫn còn sống, nhưng cô không thể nhớ nhiều vì đã quá lâu rồi.
Roze lặng lẽ nắm lấy tay Harij, nghĩ rằng anh ấy sẽ trách mắng cô một cách nghiêm khắc. Tuy nhiên, ngược lại, Harij nhẹ nhàng nâng vai Roze và dìu cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Sự dịu dàng của anh khiến cô cảm thấy mình như một nàng công chúa.
Trước mặt Roze - người đang bối rối về những chuyện đang xảy ra - Harij quỳ xuống.
Người đàn ông mà cô ấy đã phải lòng trong bốn năm dài, Harij Azm, đang quỳ trước mặt cô ấy.
Roze cảm thấy chóng mặt hơn.
“Tôi xin lỗi vì đã khiến quý cô phù thủy tiết lộ một bí mật mà cô đã bảo vệ bằng mạng sống của mình. Tôi hứa sẽ vùi sâu bí mật này trong trái tim mình. Là một hiệp sĩ, tôi thề sẽ không bao giờ hé nửa lời về điều đó - đây chính là lời thề của tôi với cô. Tôi hi vọng cô tin tưởng vào tôi.”
Đối mặt với những điều đó, Roze chỉ biết gật đầu như một con ngốc. Cô nắm chặt vạt áo choàng của mình.
“L–Làm thế nào ngài có thể biết rằng đó là chất độc?”
“Thành thật mà nói, tôi không biết đó là loại thuốc gì. Tuy nhiên, đôi mắt của cô - giống như của một tên tội phạm bị bắt quả tang và bị dồn vào chân tường - đã phản bội ý định của cô. Tôi đã học được điều này từ kinh nghiệm. Nói chung, tôi rất vui vì mình đã kịp thời ngăn cản hành động của cô.” Harij thở phào nhẹ nhõm.
Nhận ra Harij coi trọng mạng sống của một phù thủy - Roze choáng ngợp.
___
Trong khi ánh mắt của cô ấy vẫn đang dán lên người Harij, anh đứng dậy với một nụ cười gượng gạo. Anh ấy đi ra ngoài rồi ngay sau đó quay trở lại với một cái giỏ trên tay.
“Nếu không kịp thời ngăn cô lại, thì có lẽ tôi sẽ phải ăn hết đống này một mình mất.”
Một giỏ đầy ắp bánh mì, trông chúng thật mềm và xốp.
“Trước đây cô có nói rằng mình không ăn uống đàng hoàng. Cô là… một cô gái trẻ. Cô cần phải ăn nhiều thịt hơn. Đặc biệt là khi cô phải xử lý dược liệu. Mọi người cần cô và, ừm…, nguy hiểm thường xảy ra hơn cô nghĩ đấy. Nếu cô bị ốm, cô sẽ không thể sống sót được với cơ thể gầy gò đó đâu.”
Không thể nào… Chỉ vì điều đó mà anh ấy tới gặp mình vào buổi trưa ư?
Không thể tin được, Roze nhìn qua lại giữa Harij và giỏ bánh mì.
“...Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Trái tim cô ấy đập thình thịch, lồng ngực cô ấy đau nhói.
Cảm giác này, mình chẳng biết phải diễn tả như thế nào nữa.
–Roze không biết.
Cô cảm giác rằng trái tim mình đã phát triển gấp đôi kích thước ban đầu, khiến cô khó thở. Điều duy nhất cô muốn làm là khóc, và khóc…
Harij lo lắng cho cô.
–Vậy thì… Điều đó nghĩa là anh ấy đã nghĩ đến mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc?
Mặc dù Roze không ở bên cạnh, Harij đã nhìn thấy bánh mì trong thành phố và nghĩ rằng sẽ mua nó cho cô ấy.
Aaa… Thì ra đây chính là “hạnh phúc”.
Chỉ bây giờ cô mới hiểu nó có nghĩa là gì.
Cô ấy rất vui vì người cô ấy thích đã nghĩ về cô ấy và làm một điều gì đó cho cô ấy.
Mình sẽ ở lại trong ký ức của anh ấy chứ?
Mình vẫn ổn ngay cả khi anh ấy chỉ nhớ đến mình là một phù thủy kỳ lạ, người chỉ ăn rau diếp - điều đó có nghĩa là, lần tới khi anh ấy nhìn thấy rau diếp, anh ấy sẽ nhớ đến mình, dù chỉ một lần––
–Dù chỉ một lần, Roze hài lòng với điều đó.
***
“Trông ngon quá!”
Khi Roze nhận được cái giỏ đựng bánh mì, cô nhận ra nó vẫn còn ấm.
Cô đã ăn bánh mì một lần, khi bà của cô vẫn còn sống, trong chuyến thăm thành phố. Tuy nhiên cô ấy chưa bao giờ thử thứ gì đó mềm mại như thế này.
Trái ngược với Roze, người trông như sắp bật khóc, Harij chỉ nhướng mày một chút.
“Chờ chút đã! Cô định ăn ở đó à?”
“Vâng? Đúng vậy.”
Harij ngăn Roze đang chuẩn bị lấy bánh mì từ chiếc giỏ được đặt trên đùi cô.
“Trước tiên hãy dọn cái bàn này đi!” Harij chỉ tay vào chiếc bàn chất đầy đồ đạc.
Một vài lá rau diếp còn sót lại, mình không nhớ chúng ở đây từ bao giờ…
Tuy nhiên, nhìn thấy chiếc bàn lộn xộn đó, Roze thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Đó là dấu hiệu của cuộc sống bình thường của cô ấy. Cô ấy ít nhất cũng quen thuộc với điều này.
“...Đúng là quý tộc.” - Roze mỉa mai.
“Tôi có thể nghe thấy cô nói đấy.”
“Tôi cố tình mà.”
___
Sau khi dọn dẹp bàn xong, Harij trải khăn trải bàn mà anh mang theo. Vị hiệp sĩ này đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Anh ấy cho rằng khăn trải bàn của cô có thể đã bị chôn vui trong đống lôn xộn - dù bực bội nhưng phải thừa nhận, anh ấy nói đúng.
Một chiếc khăn trải bàn ca rô màu đỏ được trải trên bàn gỗ — nó mộc mạc, trang nhã và hợp với căn nhà gỗ của Roze. Ánh nắng hắt qua khung cửa sổ chiếu vào chiếc bàn ăn. Cảnh tượng thật là ấm áp.
“Cô có dao cắt bánh mì–”
“-Tôi chỉ có dao làm bếp thôi, xin lỗi.”
“Không sao.”
Roze rất biết ơn vì sự vị tha của anh. Cô chọn con dao đẹp nhất của mình từ bàn làm việc.
“Đúng rồi, tôi cũng mua một ít bơ –”
“-Tôi chỉ có thìa dùng để làm thuốc.”
Cô mang theo một chiếc thớt nhỏ và một cái thìa gỗ, trước khi ngồi lên ghế.
Ngồi trước mặt cô là Harij, người cô đã thương thầm suốt bốn năm.
Roze cố gắng chớp mắt, nghĩ rằng bản thân đang gặp ảo giác - một, hai, ba - nhưng anh ấy vẫn ở đó. Đây rõ ràng không phải giấc mơ.
Bốn năm trước, cô chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến - không, thậm chí cho đến ngày hôm qua cũng vậy.
“Đây hình như không phải loại bơ bình thường, phải không?”
“Nó được gọi là bơ táo. Tôi nghe nói nó có vị đặc biệt ngon khi phết lên bánh mì.”
“Heh... Tôi thực sự rất vui, bởi vì tôi thích táo.”
Bên trong chiếc lọ nhỏ là hỗn hợp bơ trắng và mịn. Nó nhìn dính hơn nhiều so với những thứ Roze dùng để điều chế thuốc.
Trong khi Roze tò mò nhìn vào chiếc lọ, Harij cắt một lát bánh mì và dùng thìa gỗ phết bơ lên.
Những mẩu táo nhỏ có thể được nhìn thấy trên lớp bơ - Roze vô tình nuốt nước bọt.
“Của cô đây.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Cô ấy cầm bánh mì bằng cả hai tay - nó thậm chí còn mềm hơn mình nghĩ.
Cô chưa bao giờ ăn những loại bành mì nào khác ngoài bánh mì cứng - loại thường ăn kèm với súp. Sự mềm mại của chiếc bánh mì này gần như khiến nó tuột khỏi tay cô.
Bơ táo sáng lấp lánh, và mùi hương ngọt ngào của táo phảng phất vào mũi cô.
Cô cắn một miếng rồi nuốt.
“!!”
Roze ngạc nhiên mở to mắt.
Cô ấy cắn thêm một miếng nữa.
“!!!”
Nó khiến cô bị sốc.
Nó quá ngon.
Miệng cô chứa đầy sự mềm mại của bánh mì.
Nó không chỉ mềm mà còn dai. Roze chưa bao giờ nếm thử một kết cấu kỳ lạ như vậy.
Và bơ táo còn hơn cả sự mong đợi. Táo nghiền, kết hợp với bơ sữa, tạo ra cảm giác đậm đà và ngon miệng - đúng là một sự kết hợp nguy hiểm.
Harij, người đang nhìn Roze mải mê ăn bánh, có một vẻ mặt phức tạp. Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi đối với anh.
—*—*—
— Gia tộc Azm là một trong những quý tộc đã phục vụ Vương quốc Marjan từ thế hệ này sang thế hệ khác. Gia tộc này thậm chí đã được ghi lại trong sách như là một trong những quý tộc có ảnh hưởng nhất trong cả nước.
Harij, là con trai thứ ba trong gia đình, được phong tước hiệu hiệp sĩ ở tuổi hai mươi.
Ưu tiên chính của anh với tư cách là một hiệp sĩ là bảo vệ Công chúa Billaura.
Billaura vẫn còn trẻ, nhưng cô ấy có tất cả các đặc điểm của một công chúa tuyệt vời — một tính cách dễ mến, một trái tim nhân từ và sự hào phóng bất tận.
Hoàng tử thứ hai, anh trai của Billaura, và Hariju cũng là bạn thời thơ ấu. Vì vậy, mặc dù anh nghĩ Billaura, người mà anh đã biết từ nhỏ, là người tự phụ, anh vẫn chăm sóc cô như một đứa em gái.
Billaura cũng dựa dẫm vào Harij như thể hai người là anh em ruột thịt, nhưng cô ấy chưa bao giờ đòi hỏi bất kỳ điều gì từ anh.
–Cho đến ngày hôm đó.
“Làm ơn, Harij. Đó là mong muốn duy nhất của ta. Không phải là mệnh lệnh của công chúa, mà là yêu cầu của Laura, người luôn ngưỡng mộ anh như một người anh trai.”
Billaura đã yêu cầu Harij với đôi mắt lấp lánh sự quyết tâm của một công chúa. Tuy nhiên, giọng nói của cô ấy vẫn cầu xin, giống như một cô gái với trái tim tan vỡ.
“Làm ơn, hãy mang về cho ta một lọ tình dược!”
Loại thuốc đó chỉ bóp méo tâm trí người khác và thao túng mọi hành động của họ – điều đó trái với ý muốn của người uống nó. Harij ghét ý tưởng công chúa sử dụng một loại thuốc như vậy.
Tuy nhiên, anh ấy cũng không thể từ chối một mong muốn chân thành như vậy từ Billaura - người cho đến bây giờ, chưa bao giờ thể hiện sự ích kỷ một chút nào.
Nếu công chúa đích thân đến thăm phù thủy, những tin đồn xấu sẽ lan truyền.
Do đó, Harij đã thay mặt công chúa, bí mật đến thăm nơi ở của phù thủy.
Ngôi nhà của phù thủy nằm sâu trong rừng, và vị trí của nó không rõ ràng. Khi anh ta đến, cuối cùng, điều chào đón anh ta là cảnh tượng khốn khổ của túp lều phù thủy. Harij nghĩ rằng một cơn gió mạnh sẽ ngay lập tức thổi bay mọi thứ.
Và phù thủy anh gặp lần đầu tiên sống trong một căn phòng tối tăm và bẩn thỉu đến kinh ngạc.
Cô ấy luôn mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình và luôn cố gắng đuổi Harij đi với một thái độ rất kiêu ngạo. Chưa kể những nhiệm vụ mà cô ta yêu cầu cũng thật đáng ngờ.
Thời gian trôi qua, sự nghi ngờ của anh không hề biến mất mà càng ngày càng tăng lên.
Đối với Harij, người đã sống một cuộc sống chính trực và minh bạch, rõ ràng không nên có bất kỳ liên hệ nào đến phù thủy, những kẻ bị bao phủ bởi bóng đêm.
–Vì vậy, khi chứng kiến cảnh tượng phù thủy xuất hiện trên mặt hồ, anh đã rất ngạc nhiên.
Anh ngỡ rằng đó là những nàng tiên sống trong hồ nước. Một cảnh tượng quá siêu thực.
Cô ấy tắm mình trong ánh nắng mặt trời. Làn da của cô ấy đẹp như tuyết - thứ có thể khiến các phu nhân trong triều đình với lớp mặt đầy phấn trắng phải cảm thấy ghen tị.
Những giọt nước đọng trên mái tóc đỏ nhạt của cô sáng lấp lánh, và Harij không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Anh không nghĩ phù thủy là một bà già. Nhưng anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy vẫn còn quá trẻ.
Thậm chí còn hơn thế nữa – một cô gái trẻ, sống một mình? – Anh thấy điều này thật khó tin.
Vào thời điểm anh nhận ra đó không phải một nàng tiên, mà là một phù thủy, cũng là lúc cô ấy nhận thấy sự hiện diện của anh.
Đôi mắt màu xanh lục đậm của cô ấy, thường được ẩn dưới bóng của chiếc mũ trùm đầu, đang mở to.
Vào thời điểm đó, anh ấy thực sự đã thấy hối hận.
Anh đã quá choáng váng trước cảnh tượng đó, và cái giá phải trả cho việc đó - một phù thủy thường rất điềm đạm đã bị đe dọa cực kỳ nghiêm trọng, đến mức cô ấy gần như đã tự kết liễu đời mình.
Tuy nhiên, nhờ đó, Harij đã học được rất nhiều.
Rằng Phù thủy trẻ một cách kỳ lạ.
Rằng Phù thủy không thể nói dối, bất kể hoàn cảnh nào.
Tất cả những nhiệm vụ vô lý đó không nhằm mục đích đuổi Harij đi, mà chúng cần thiết cho dược phẩm.
Anh cứ nghĩ cô ấy là một phù thủy có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng hóa ra hầu hết tiền công được tính vào chi phí dược liệu, thậm chí cô còn không đủ tiền để mua một chiếc váy.
Rằng Phù thủy đôi khi không biết phải làm gì, chỉ là một cô gái nhút nhát.
–Và rằng cô ấy rất thích bơ táo…
“...Quý cô phù thủy, cô sống một mình ở đây ư?”
Khi Harij mua bánh mì mới nướng ở trong thành phố, thực sự là vì anh sợ rằng phù thủy sẽ chết đói trước khi kịp hoàn thành lọ thuốc.
Tất nhiên, cô ấy không ở bên bờ vực của cái chết. Nhưng khi Harij nhìn thấy đôi má của phù thủy phồng lên vì ăn bánh mì, anh rất vui vì mình đã mua chúng. Đó là một quyết định đúng đắn.
Vẻ ngoài vui vẻ hiện tại của nữ phù thủy giúp Harij yên tâm phần nào. Tuy nhiên, dáng người nhỏ bé, tiều tụy của cô khiến anh lo lắng rằng cô ấy rồi sẽ chết nếu cứ để một mình như vậy.
Harij cảm thấy nhẹ nhõm khi cô ấy thích những chiếc bánh mì mà anh ấy đã mua một cách vội vàng.
Phù thủy, người hiện đang liếm bơ táo từ ngón tay của mình, nhìn chằm chằm vào Harij.
"Hả? Vâng, tôi sống một mình.”
"Như vậy không phải là quá mạo hiểm sao?"
Một phụ nữ trẻ sống một mình... nó quá nguy hiểm, bất kể anh ấy nghĩ về nó nhiều như thế nào. Ít nhất những người lẻn vào nơi ở của phù thủy với ý xấu sẽ không xâm hại cơ thể của chủ nhà nếu đó là một bà già. Nhưng đó là một câu chuyện khác khi phù thủy sống ở đây là một cô gái trẻ...
Phù Thủy chớp chớp mắt.
"Tại sao ngài lại hỏi tôi như vậy?"
Không thể nói rằng từ trước đến giờ anh đã hiểu nhầm tuổi của cô, vì vậy Harij đã giữ im lặng.
"Ừm... ngài thấy đấy, khi ai đó đến bờ rừng, tôi sẽ biết ngay lập tức. Nơi này được che giấu kỹ, và không có nhiều người đến thăm. Tôi cũng không có nhiều khách hàng. Nếu ai đó có vẻ đáng ngờ, tôi sẽ trốn dưới sàn nhà ngay lập tức".
Từ cách cô ấy nói điều đó, có vẻ như Phù thủy đã trải qua nó nhiều lần. Cảnh tượng cô ấy lẩn trốn, trong khi run rẩy, bên dưới những tấm ván sàn — điều đó khiến Harij cảm thấy vô cùng lo lắng.
"...Từ trước đến nay, cô vẫn sống như vậy sao?"
“Vâng, từ trước đến nay.” Phù thủy gật đầu không chút do dự.
Như thể đó là một điều tất nhiên. Như thể đó là lẽ tự nhiên khi sống một mình và là người duy nhất có thể bảo vệ chính mình–
–Harij cảm thấy rất bối rối về điều đó, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ từ nào để nói.
Sai rồi.
Một cô gái trẻ xứng đáng được bảo vệ, bất kể điều gì.
Anh ấy đã quen với việc các cô gái được chăm sóc bởi cha mẹ của họ — hoặc ít nhất là người giám hộ. Họ sẽ được giáo dục chính thức, được chuẩn bị của hồi môn và sau đó, kết hôn.
"Phụ nữ nên được bảo vệ." —Harij đã được nuôi dưỡng để tin như vậy.
Tuy nhiên, ngay cả khi anh ấy nghĩ như vậy, anh ấy có thể lên tiếng không? Anh có quyền gì, với tư cách gì khi không chịu trách nhiệm cũng như không liên quan đến cuộc sống của cô ấy?
Điều duy nhất anh ấy có thể làm—
–Harij phủ lên lát bánh mì thứ hai với Bơ táo, và một lần nữa, đưa nó cho Phù thủy.
Lần này, anh ta phết nhiều bơ hơn lần đầu tiên.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage