Trans: OkabeRintarou, Scorpius
Edit: Scorpius
_________________________
“Tớ có một đứa trẻ…”
“Tớ có ba đứa cơ. Thế là khá nhiều nhỉ.”
Hai cô nàng xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng chứa đầy tình mẫu tử…
Kenichi đang quan sát họ với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Sự căng thẳng đêm hôm nay lạ thật đấy.
Chẳng lẽ đây là sự rung cảm của học sinh mà người ta vẫn hay nhắc đến?
Trời lúc này cũng đã khuya và mọi người càng trở nên phấn khích.
Tất nhiên chúng tôi vẫn chưa bia rượu gì bởi vì vẫn là học sinh cao trung, nhưng lúc này thì háo hức chẳng khác gì những người say xỉn cả.
Kenichi và Fuji-san có lẽ là hai người hăng nhất.
Về phần Fuji-san, tôi cảm thấy cô ấy khác xa với vẻ đẹp lạnh lùng mà tôi ấn tượng lúc đầu.
Nhân tiện thì, cô nàng nữ thần đang làm gì nhỉ…?
Không biết có phải do hưng phấn quá hay không mà bằng một cách kỳ lạ nào đó chúng tôi đang ngồi khá gần nhau.
Như bị ảnh hưởng bởi cặp đôi đang chim chuột bên kia, cô ấy tiến sát lại bên cạnh tôi, nói: ”Không phải sẽ tốt hơn nếu 2 đối 2 sao?”
Cô ấy dựa vào người và đặt toàn bộ trọng lượng lên cơ thể của tôi…
Chả biết nữa nhưng mà…trông cô ấy khá giống một con mèo đang làm nũng.
Tôi tự hỏi sau này có nên gọi cô nàng là 'bé mèo riajuu' không nhỉ??
“Sao vậy, Towa-kun?”
“K-không, không có gì.”
Tôi quay mặt đi, cô ấy nhìn tôi như thể đang trực chờ một biểu cảm gì đó từ tôi vậy.
Bởi sự khác biệt về chiều cao nên mọi người thường phải ngẩng đầu lên khi nhìn tôi, nhưng cái nhìn của cô ấy có một sức hủy diệt quá khủng khiếp..
Đôi mắt trong veo, làn da mịn màng cùng với đôi môi mềm mại ấy…kích thích mọi giác quan đồng thời khiến tim tôi đập dữ dội.
Hơn nữa, ở khoảng cách gần như vậy, tôi phải quay mặt đi trước khi cô ấy bắt kịp.
“Không, mọi người thay đổi nhiều quá.”
“Oh…”
“Hahaha! Đừng bận tâm. Chỉ là trò chơi thôi mà.”
Chúng tôi đang chơi cái trò game of life mà thằng Kenichi mang đến.
Lúc đầu thì chúng tôi định chơi bài, nhưng mà do Rin không biết luật nên chúng tôi chuyển sang boardgame.
Và chơi như nào thì…chắc mọi người đây biết cả rồi.
“Hehe, tớ có rất nhiều tiền. Chắc chắn là tớ sẽ đứng đầu rồi. “Nhà kinh doanh dầu mỏ” này tuyệt quá đi!”
“...Idol cũng không quá tồi đâu.”
“Tuy không được nhiều như Katou-san, nhưng bác sĩ cũng có thu nhập khá ổn định đó chứ.”
“...”
Trong khi nghe mọi người rôm rả về nghề nghiệp của bản thân, tôi hướng mắt vào cái chỗ nhuốm sự cô đơn của mình, trống trơn luôn.
Haizz, lại thở dài phát nữa.
“Towa thì vẫn chỉ là thằng đi làm thêm, chà, ổn đấy chứ.”
“Im đi.”
“...Nợ chồng chất.”
“Aiss chít tịt…”
“Cậu quay cái đĩa quay đấy là được tiền nên cũng khá vui đó! Cậu biết mà, tuy không được ổn định cho lắm nhưng…”
“Rin, điều cậu nói chỉ khiến tim tôi thêm tổn thương mà thôi.”
“Um, Towa-kun, tớ xin lỗi…”
Ý tôi là, cậu có nói cậu cảm thấy có lỗi với tôi…
“Cái trò này vô lý quá đi mất. Cả cái việc phải tiếp nhận các thông số thực tế này nữa…”
Tôi buông thõng vai khi trò chơi được bày ra trước mắt.
Tôi chẳng có tí tiền nào.
Và cái tôi có duy nhất là mấy cái khoản nợ.
Những lúc tôi để trượt dấu chắc là hài lắm đây.
“Triển luôn đê nào!”
Kenichi quay chiếc đĩa một cách đắc thắng và di chuyển nhân vật tới ô vuông theo số xuất hiện trên đó..
Tôi đọc dòng chữ được ghi trên ô vuông.
Ô vuông của Kenichi là,”Vợ bạn phát hiện bạn ngoại tình ở ngoài đời. Bạn phải đưa điện thoại cho cô ấy xem để chứng minh mình trong sạch. Nếu bạn ngoại tình thật, bạn phải đưa cho cô ấy 10 triệu yên tiền bồi thường.” Cái đếch gì thế này?
Như bạn thấy đấy, ‘trò chơi cuộc sống’ này ‘nguy hiểm’ đến thế nào.
Có khá nhiều yêu cầu trong trò chơi này như là: Thực hiện một thử thách nhỏ, hát một bài hát, hay bày tỏ lòng biết ơn hàng ngày với cha mẹ qua điện thoại..”
Vì thế nên…tôi đang chênh vênh lắm đây.
Chà, theo một cách nào đó thì tôi khá bình yên, thì có mỗi khối nợ dưới đ*t thôi ý mà.
“Haha! Anh không hiểu cái hình vuông này có nghĩa là gì cả.”
“Này, Kenichi. Nhanh lên đi chứ.”
“Không nhất thiết phải làm thế đâu mà! Hả, Kotone…?”
“...Kenichi, đưa điện thoại của anh đây.”
“Eh?”
Fuji-san, người đang dán mắt vào, ngay lập tức giật lấy điện thoại của Kenichi.
Kenichi ú ớ thốt lên cái gì mà thằng này chắc chắn chả hiểu gì, lại còn thêm mấy cái hành động kì quặc nữa chứ.
Khi tôi nhìn vào điện thoại của Kenichi, má tôi cứ thể mà đỏ lên rồi cả cơ thể cũng bắt đầu run rẩy theo.
“...Ehh? Những bức ảnh này lẽ ra phải bị xóa rồi chứ.”
Đó là bức ảnh chụp Fuji-san đang nhảy quanh sân chơi bowling với nụ cười rất tươi.
Ah, thật hoài niệm làm sao.
Bức ảnh đó.
“Không~. Cái đó là…”
Kenichi thường nói chuyện một cách rất đàng hoàng và nghiêm túc, nhưng lúc này, miệng thì tứ tung nói mấy thứ vô nghĩa, đầu tóc lại còn xù hết lên.
Không biết nó định làm gì tiếp đây. Kenichi nắm lấy tay Fuji-san và nhìn vào mắt cô nàng một cách đầy nghiêm túc.
“Nhưng Kotone…bức ảnh đó. Nó quá dễ thương! Anh không thể xóa nó đi được!”
“...N-nhưng.”
“Anh muốn lưu nó vào tủ đồ gia truyền của anh. Và anh muốn dành nhiều thời gian với Kotone nhất có thể. Đó là lý do tại sao anh cần bức ảnh đó.”
“...Kenichi.”
Trò hề gì thế này…?
Tôi đang xem cái quái gì thế này…?
Và mặt của nó đang ngày càng sát cô ấy hơn, hai người không định hôn nhau trước mặt bọn tôi đấy chứ.
Rin nở nụ cười nhăn nhó trước cái tình huống này.
“...Nhưng như thế xấu hổ lắm. Nên là, xóa đây.”
“Má nóoooo!!”
Kenichi chống tay lên sàn, trông hoàn toàn suy sụp.
Trông có vẻ nó sắp khóc tới nơi, nhưng mà…
Tôi không thấy biểu cảm nó ra sao, nhưng mà nó đang cười đấy à?
Tôi nghĩ thằng này lưu bức ảnh đó lên máy tính của nó hay cái gì đấy rồi còn đâu.
“...Cứ kệ Kenichi vậy đi, Tokiwagi-kun, đến lượt cậu đấy.”
“Ah.”
“Hãy dừng ở một nơi thú vị nào!”
“Mày hồi phục nhanh đấy nhóc.”
Tôi biết nó không hề suy sụp mà.
Điều này có nghĩa là chúng ta vừa được xem một vở kịch của các cặp đôi à?
Tôi quay chiếc đĩa quay.
Âm thanh của nó vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh này khiến tôi vô cùng hồi hộp.
Và điểm dừng chân là…
“Bạn đang ở trên bờ phá sản với khoản nợ ngân hàng 100 triệu yên. Tuy vậy, có một cách để cứu rỗi tình hình. Bạn phải chơi kéo búa bao với một người khác, nếu thắng, bạn có thể chuyển hết số nợ này sang cho người đó.”
“Mày làm được rồi Towa”, tôi thầm nghĩ, tuy vậy vẫn còn vài vấn đề…
“Haizz…nói thật thì trò này tôi dở lắm.”
Rốt cuộc vận may vẫn không chịu mỉm cười với thằng này luôn à?
Đến đây thì tôi cũng chỉ biết cười trừ.
“...Và nếu Tokiwagi-kun mắc nợ như thế thì cậu chắc chắn sẽ thua thôi.”
“Nó khó đấy…nên là để tớ đi! Tớ sẽ gánh khoản nợ đó cho cậu Towa-kun.”
“...Rin, nhìn mắt cậu sợ quá đấy.”
“Mày phải tin anh em chứ. Để tao, tao sẽ ra búa nên chọn tao đi!”
“...Tôi lo lắng cho tương lai của cậu lắm đấy Rin.”
Vì lý do nào đó, tôi tuyệt vọng thở dài với Rin, người đang cố cứu lấy tôi.
Chà, cái hào hứng về đêm này có thể sẽ khiến cô ấy phát điên mất.
Tôi chắc ngày hôm sau cô ấy sẽ nói như này, “Tớ muốn chui xuống lỗ mà trốn quá đi mất.”.
“Vậy thì…Kenichi, hãy gọi nó là “game của những người đàn ông đi”.”
“Ái chà, mày thách thức tao đấy à. Tao cao thủ trò này đấy.”
“Để rồi xem. Tao sẽ đánh gục mày, tên khốn may mắn”
“Towa-kun…”
“...Rin, đừng buồn vì không được chọn. Chỉ là sự dở hơi của một thằng con trai thôi ý mà.”
“Cậu dũng cảm đối mặt với khó khăn như thế này dũng cảm lắm đó. Chúc may mắn, Towa-kun.”
“Kéo, búa, bao!!!”
Một tiếng hò reo vang lên trong căn phòng.
Thắng làm vua, thua phá sản.
Bạn không thể giành những gì không giành được, cho dù là trong game hay ngoài đời.
Thử đoán xem ai thắng nào…
“Vậy thì, trong khi sự phấn khích vẫn chưa dừng lại, chúng ta sẽ bắt đầu phần thứ hai, ‘Cuộc thi kể chuyện dành cho học sinh cao trung bởi chính họ nào!!’ ”.
“Whoahh!” ”Ohh!””, cả nhóm hô lên, đúng hơn là chỉ hai người đấy thôi.
Cái sự hào hứng về đêm này ngày càng trở nên điên rồ hơn rồi đây.
Ngay cả Fuji-san lạnh lùng cũng hét lên và giơ tay lên trời.
Tôi thở dài và nhìn về phía Rin.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau và hai đứa đều cười trừ.
Có lẽ nữ thần không thích mấy cái chuyện này như tôi nghĩ.
Khi tôi nghĩ tới điều đó, tôi cảm thấy mình gần gũi hơn với cô ấy một chút rồi.
________________________________
Haizzz, edit chap này cực thực sự vì bên eng họ dí dl nên eng chap này khá là dở. Mấy chap sau mà thế này chắc xỉu.
Scor: Chả hiểu sao cái này tôi phải dùng gg dịch :L Kiểu như cờ tỉ phú nhưng phức tạp hơn Cho ai muốn tìm hiểu kĩ: Okabe: Ông văn vở quá đấy =))))); Scor: Nể :v Scor: Lạy ông nào nghĩ ra cái trò này Cái này tôi không rõ nghĩa lắm nên cứ dịch sát eng vì không biết luật trò này. Bác nào biết thì cmt nhé Chả hiểu đg nói cái gì không biết :))