Sau khi xong vụ kem chống nắng kia, tôi thấy mình ở bể bơi lúc nào không hay.
Tay giữ phao, tôi cứ để cả người trôi đi như vậy. Kể cả thế thôi cũng làm hơi nóng từ từ tỏa ra khắp cả mặt mũi lẫn cơ thể.
Làn nước mát mẻ dễ chịu đến nỗi có thể ru mọi người vào giấc ngủ.
“...Nè, tớ hỏi cái này được không?”
“Sao thế?”
“Nó nhỏ cỡ nào vậy?”
“Cái gì nhỏ cơ?”
Rất nhiều nam nữ giữ mình nổi lềnh bềnh trên mặt nước…
Đúng là cân bằng tệ thật, với cả Rin cũng ngay cạnh nữa…
M* kiếp…làm gì bây giờ?
Tôi không biết, tôi làm gì có tí kinh nghiệm nào đâu.
Tôi cũng không biết chính mình có nhận ra không, nhưng cái tình huống này theo tôi thì nó rất có tính chọc cười, bằng chứng là Kenichi với Fuji đang toe toét cười đằng sau kia.
Fuji nổi bằng chiếc phao của mình, còn Kenichi thì theo sau để đẩy. Hai người họ đúng là vậy mà.
Nhìn cái phao trông cũng hợp với Fuji đó chứ.
“Ý cậu nhỏ là sao? Bể bơi rộng thế này cơ mà?”
“Không, ý tớ không phải bể bơi…”
“Đang nói về cái lưng của cậu cơ, Towa-kun.”
Ngón tay của Rin nhẹ nhàng chạm lấy lưng tôi.
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ vì nhột, thậm chí một tiếng động kì quặc sắp vuột ra khỏi miệng nhưng tôi vẫn kìm lại được.
Tôi thở dài để che giấu sự xấu hổ của mình.
“Tôi biết là lưng tôi gầy rồi…ý tôi là…tôi thừa biết cậu định nói gì mà.”
Rin khẽ nở nụ cười hồn nhiên y chang một đứa trẻ đang bày trò trêu chọc.
Đây là thứ có thể làm rung động trái tim người khác…
Phải chăng đây chính là ‘gap moe’ sao?
“Tôi thừa biết mà.”
“Thế cậu nên dựa vào bên kia để cân bằng đi…”
“Không muốn.”
“Ể…”
Trước khi tôi định nói gì khác, thì tiếng thở dài xuất hiện trước vì cô nàng kia không chịu di chuyển.
Kể cả tôi có nhích sang bên một chút thì cổ vẫn cứ bám chặt tôi.
Họ đang trêu tôi đấy à?”
“Nghĩ thử đi Towa-kun. Nếu chúng ta cứ dàn hàng ngang thế này thì chẳng phải kích thước sẽ tăng lên sao? Chiều dài rộng hơn sẽ làm phiền người xung quanh đấy.”
“Ah, nếu cậu hỏi tôi vậy.”
“Nhớ đó, nếu giữ vị trí thì không ảnh hưởng gì đến người khác. Làm gì có lựa chọn nào khác đúng hông?”
“Hự, chịu rồi ha…Khoan, dừng khoảng chừng là năm giây, thế thì chẳng phải dồn hết trọng lượng sang một bên sẽ làm cả hai chìm sao?”
“Tớ ở bên nhẹ hơn nên không có chuyện đó đâu.”
“Không phải thế…”
Kì lạ thay là chiếc phao không chìm.
Đúng như lời Rin nói, mặc dù cả hai ở ngay cạnh nhau.
Không biết là nhờ gì mà mấy cái phao thời nay khó chìm hơn vậy?
“Tớ hơi bị tự tin về cơ thể mình đó, nên yên tâm, không chìm đâu.”
“Thế nên nó mới nổi như này à…?”
“Ừ, lạ lắm sao?”
Không phải mấy cái phao đang phô diễn kĩ năng, mà là khả năng thể chất siêu đẳng của Rin à?
Khi tôi ngước nhìn Rin, cô ấy dường như cũng nhận ra ánh mắt cuả tôi, rồi nghiêng đầu mỉm cười.
Không biết là tôi thì tôi có lo được không đây, nhưng…
Với Rin thì khả thi ha.
Chỉ cần thêm từ ‘Nếu là Rin’ mà cảm thấy như mình làm được tất cả mọi việc, có hơi kì lạ…
Nhưng tôi đang làm được thật…
“Nếu là Rin…hơi lạ nhỉ?”
“Cậu nói vậy là có ý gì hử…Không thích đâu đó.”
Tôi bỏ qua cô nàng đang bĩu môi bực bội kia, để tập trung không để bị chìm.
Thôi chết…
Vì bị Rin phân tâm mà tôi bắt đầu mất thăng bằng.
“Nè…Towa-kun. Không biết là tớ tưởng tượng ra hay không, nhưng nhìn như cậu đang cố sống cố chết nắm lấy chiếc phao ha…?”
“...Con người không được thiết kế để nổi trên mặt nước đâu.”
“...Hay là cậu cố đến mức đấy vì cậu không biết bơi?”
“Buồn thay…Tôi là sinh vật sống trên cạn. Với lại tôi không phải kiểu người dành thời gian nhiều dưới nước. Nên tôi không hợp với nước cũng dễ hiểu thôi.”
“Phải ha…”
Rin cúi xuống ra chiều hối lỗi.
—Tôi xin lỗi mà.
Tôi cứ đinh ninh rằng mình đã cố làm ra vẻ đùa cợt một chút, nhưng với Rin thì…không được à.
Hy vọng rằng cô ấy không nghĩ, ‘Tớ xin lỗi vì đã ép cậu đến bể bơi”, nhưng nhìn biểu cảm kia, chắc là thật rồi.
Vâng, tôi không biết bơi.
Những gì tôi làm được chỉ có thể là giữ chặt cái phao cho người nổi lên thôi, nhưng bơi kiểu bơi 25 mét thì chịu.
Tôi không biết cơ thể mình nó như thế nào nữa, ngay cả khi cố hết sức quạt tay vỗ chân thì người tôi cứ thế mà chìm xuống mà đúng ra nó phải nổi lên cơ.
Việc tôi không thể bơi cũng không đáng ngạc nhiên lắm, vì cơ hội duy nhất để tôi có thể đến bể bơi là lớp học bơi ở trường.
Thực ra thì tôi bỏ qua luôn…lớp học bơi cũng chẳng hay ho gì…
Bây giờ thì nói với Rin thế nào đây…?
Nếu nói gì sai thì gặp rắc rối là cái chắc.
Chủ yếu là con tim bé nhỏ này đang đau thôi…
“Rin, cậu không phải cảm thấy như vậy đâu, tôi-”
“Towa ~! Nếu mày không biết bơi sao không nhờ Wakamiya dạy cho?”
“Từ từ đã! Đừng có nói mấy cái thứ không cần thiết đấy…”
Tôi nhìn chằm chằm vào Kenichi đang gọi sau lưng.
Vì nếu mà nó nói thế thì…
“Để tớ dạy cho. Tớ sẽ dạy cậu, đảm bảo cậu sẽ biết bơi trăm phần trăm luôn, Towa-kun!”
Hự, tôi biết mà…
“Tôi không ưa bơi lội cho lắm. Vả lại tôi cũng đâu đến đây thường xuyên.”
“Thế thì chúng ta sẽ quay lại đây để tập.”
“Sao lại thế?...Tôi không đi đâu.”
“Cậu không muốn đi…với tớ sao?”
Cô nàng dí sát mặt vào tôi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
Đôi mắt ấy không khác gì một chú cún bị bỏ rơi.
“...Tsk. Cách cậu hỏi, không công bằng gì cả…”
“Hỏi nào đó?”
“Thì…nếu tôi rảnh…”
“Quyết định thế nhé!”
Tôi thở dài, vẫn khó khăn như mọi khi.
Một khi Rin đã thế này thì muốn bật lại chắc chỉ có thần…
Nên phải lùi một bước là chuyện thường ở huyện.
Chuyện đã xảy ra rồi, tôi giơ cờ trắng thôi.
Tôi không muốn chuyện này xảy ra rồi nên mới giấu chuyện mình không biết bơi…Kenichi, mày nhớ đấy…
Tôi trừng mắt nhìn nó như thể muốn truyền nỗi cay cú của mình vào gốc rễ của mọi điều xấu xa trên đời.
Nhưng dường như Kenichi chẳng thèm quan tâm, miệng cứ thế nở nụ cười thích thú.
“Đừng nhìn tao chằm chằm vậy chứ Towa! Biết bơi cũng có chết ai đâu.”
“Không ổn tẹo nào.”
“Với cả chẳng phải, không gì tuyệt hơn khi một thằng con trai được Wakamiya che chở dưới đôi cánh của cô ấy và dạy cho mọi thứ cô ấy biết à?”
“...Tao xin miễn bình luận.”
Với một thằng con trai thì thế là quá ân ái.
Nó nói không sai chút nào.
Tôi được dạy bởi cô gái xinh đẹp nhất trường, kiêm nữ thần luôn.
Thay vì ghét bỏ thì tôi phải khóc vì vui mới đúng.
Nhưng tôi không thể tự thành thật với bản thân được.
Tôi quá may mắn…
Tôi không thể tự nói với mình rằng, tôi cảm thấy không vui vì thứ tình cảm đang phát triển trong lòng.
Kì vọng càng nhiều thất vọng càng lớn…
Sau cùng, thế giới là nơi không hề chứa những điều bất lợi lẫn phiền phức.
Mà nó luôn đi sau những điều tốt đẹp.
Quá nhiều tốt cũng thành xấu.
“Towa? Mày không tính bài chuồn đấy chứ?”
“Gì? Làm gì có chuyện đấy.”
“Hừm…Hiểu rồi. Để chuyện này cho Wakamiya lo liệu xem chừng cũng hợp lý.”
“...Đồng ý. Em nghĩ cách đó là tốt nhất rồi. Rin trông tràn đầy năng lượng thế kia mà.”
Tôi quay mặt đi khỏi hai con người đang tán nhảm mấy thứ làm tôi cảm thấy nhột nhạt, rồi sợ hãi nhìn Rin.
Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, Rin mỉm cười rồi nắm chặt lấy tay tôi như muốn nói, “Tớ không cho cậu đi đâu.”
Đôi mắt ấy không trong veo như mọi khi, mà mãnh liệt như hừng hực ý thức trách nhiệm việc mình đang làm.
Tôi bắt đầu cảm thấy mặt mình căng lên.
Nghĩ đến việc sắp xảy ra làm đầu tôi bắt đầu đau.
“Bắt đầu thôi nào. Càng sớm càng tốt.”
“...Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra thôi. Mà, tôi có quyền từ chối không vậy?”
“Không.”
“Phải rồi…”
Rin kéo cả tôi lẫn chiếc phao ra chỗ thành bể.
Tôi cười thầm trước sự mạnh mẽ và khéo léo của cô nàng.
Sự mạnh mẽ ấy, tôi không thấy tệ chút nào.
Nhưng mà…nghĩ theo cách đó…thì nó lại tệ vô cùng luôn.
“Chà, tớ sẽ cố gắng hết sức nè! Đầu tiên là qua bể bơi trẻ em để học các kiểu bơi nào.”
“Làm on đừng, trái đạo đức lắm đấy.”
“Fufu, đùa thôi mà. Cùng cố gắng nhé.”
Nụ cười quyến rũ đó.
Nhìn thấy nó làm ngực tôi nhói lên một cái.
Tôi lẩm bẩm, “Chịu rồi”, rồi theo sau cô nàng đang kéo lấy tay tôi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Pha này đau quá Cái khiếu hài hước của chú khác người lắm đấy :))) Sao mà đỡ được, sao mà đỡ được, sao mà đỡ được. E hèm, cái gì quan trọng nói 3 lần. Sao tôi tưởng tượng cái cảnh này mà thấy main nó thảm vc :v