Hiến thân cho bộ bạn thuở nhỏ kia thành ra tí quên bộ này :v
_______________________
Trong khi mặt Rin nãy đỏ ửng lên, thì bây giờ cô nàng bày món ăn lên bàn như không có chuyện gì xảy ra, đương nhiên vẫn theo cách làm thường ngày.
Cô ấy chuyển chế độ nhanh thật, ủa mà sao tai lại đỏ au thế kia?
Nhân tiện thì, tôi cũng không thoát được cái tình trạng mặt nóng bừng lên này.
Thế là tôi ngồi trước trước chiếc quạt mà hét lên “Ah~” chẳng vì cái gì cả.
Hành động này chỉ là vô thức thôi.
Tôi đơn giản là làm điều đó để khiến tâm trí mình lãng đi.
Hay nói là…thoát khỏi thực tại cũng được.
Nó chỉ là một cách để che giấu sự xấu hổ của tôi thôi.
“Towa-kun, đồ ăn sẵn sàng rồi.”
“Oh…”
“Đừng cố đánh trống lảng thế chứ. Lại đây đi.”
“Cậu làm ơn đừng đọc suy nghĩ của tôi chuẩn thế được không…”
Tôi thở dài hạ ánh mắt xuống bàn.
Bàn ăn được bày ra đủ loại món ăn làm kích thích vị giác của tôi.
Tuy không phải là một bữa ăn quá sang trọng, nhưng mùi hương bay vào không khí trực tiếp làm dạ dày tôi réo lên ‘guh…’ đáng xấu hổ như đang giơ cờ trắng.
Tôi vẫn không biết tại sao cô ấy có thể làm được nhiều việc đến vậy.
Lần nào nhìn vào tôi cũng không hết ấn tượng.
Người ta nói rằng lên thực đơn cho bữa ăn rất khó, nhưng…Rin thì không bao giờ hết ý tưởng.
Với lại, món ăn hôm nay theo phong cách Nhật với đĩa ‘cá hồi vân nướng giấy bạc’ là món chính.
Tôi nghe rằng một người bán hàng đưa cho cô ấy con cá này lúc cổ đang đi mua sắm, nói là đồ sót lại.
Rin lúc nào cũng nhận được đủ thứ khi đi mua sắm cả…Con người này đến khu mua sắm còn nổi tiếng à.
…Không phải nữ thần trường học nữa, đây là nữ thần khu mua sắm rồi.
Mà người sở hữu vẻ ngoài bắt mắt như cô ấy thế kia, thì cũng không ngạc nhiên cho lắm.
“Towa-kun, cậu không ưa món gì à?”
“Không, không có gì đâu. Trông tôi giống như vậy lắm à?”
“Ừm. Trông cậu hơi lơ đãng.”
“À, tôi xin lỗi. Có chút phân tâm thôi.”
“Ừm, tốt rồi. Nhưng…nếu có món nào cậu không thích thì nói cho tớ biết nhé?”
“Ừ.”
“Nhân tiện, một cơ hội tuyệt vời luôn, cậu có ghét món nào không Towa-kun? Để tớ dùng tham khảo sau này luôn.”
“Để tham khảo sau này á…?”
Rin nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
À, xu hướng này là…
Những gì lướt qua tâm trí tôi, là những đụng chạm tôi đã có với Rin.
Nghĩ lại thì, để dự đoán chuyện gì sắp xảy ra quá dễ.
Chắc là Rin lại cố gắng cải thiện vụ ăn uống này như lúc học cho mà xem.
Như là…
“Đừng sợ những gì cậu không thích. Không cố gắng sao có được tương lai cơ chứ! Cứ ăn đi!”
Trong đầu tôi nảy lên hình ảnh say mê lạ lùng, khác hẳn Rin.
Tôi không thể nén cười khi thấy cô ấy trong tâm trí, vì tôi thường không tưởng tượng cổ bình thường trông như thế nào.
Hiếm khi, có lẽ vậy?
Khi đang vật lộn với ý nghĩ trong đầu, Rin nhìn tôi với ánh mắt trong veo.
“Ừm…tớ bị sao à?”
“Không, hoàn toàn không nhé.”
“Thế…?”
“Không có gì to tát đâu, tôi chỉ cười nghĩ xem chuyện gì sắp xảy ra ấy mà.”
Ý nghĩ đó lại quay lại, và tôi lại cười.
Cô nàng hơi phồng má lên khi thấy tôi như vậy.
“Towa-kun đang đưa ra một dự đoán rất chi là thất vọng đúng không? Đúng kiểu cậu luôn mà.”
“Sao cậu lại không tin tưởng tôi vậy nhỉ? Tôi là một thằng nhạy cảm đấy, được chưa?”
“Huh…”
Vai Rin rũ xuống, rồi cô nàng thở dài một hơi.
Tôi sửng sốt, có chút…buồn nữa.
Mọi người thở dài hơn là tranh luận thì tôi nghĩ sẽ ảm đạm hơn nhiều.
“Biết sao được. Nếu cậu không tin tưởng tôi thì để tôi đoán thử nhé?”
“Không cần đâu, mà thôi…cũng được.”
Cậu không cần tôi đoán luôn à…
“Tôi chắc là mình đúng đấy…Cậu muốn tôi ăn những món mình không thích để khắc phục điểm yếu bản thân đúng không?”
“Sai.”
–Hự, sao lại sai chứ.
Cô ấy cay đắng phủ nhận.
Thử cái khác vậy.
“Trò chơi trừng phạt à…?”
“Sai nốt!”
“Thế là cái gì chứ?”
“Tớ bắt đầu lo lắng về cách cậu nhìn tớ rồi đấy…”
Rin lẩm bẩm một mình “Nếu cậu ấy nghĩ mình là một người mẹ phiền phức thì sao chứ…”
Tôi làm cô ấy xấu hổ rồi.
“Nhưng đồ ăn của cậu lúc nào cũng ngon mà, tôi chắc chắn là sẽ ăn nó kể cả tôi có thích hay không thích đi chăng nữa…”
Tôi vội vàng nói.
Thực ra, Rin nấu ăn ngon tới mức những món ăn không hợp gu tôi vẫn ăn được như thường.
Nên là, hiện giờ không có món nào cô ấy làm thuộc diện không thích đối với tôi cả.
Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì Rin đưa cho mình…nghĩ đến điều đó sao lại xấu hổ vậy.
Khuôn mặt rạng rỡ niềm vui, đôi môi cong lên thành nụ cười, có vẻ cô nàng thấy vui vì câu trả lời của tôi rồi ha.
“Fufu, thật hở?”
“Ừ, thật.”
“Ehehe ~, tớ vui lắm. Lại phải nấu nướng tiếp rùi.”
“Tôi mong chờ nó lắm đấy.”
“Để đó cho tớ! Tớ sẽ luôn cố hết sức để nấu ăn cho cậu.”
“Ờ, cảm ơn nhé…”
Cô nàng nhấn mạnh từ ‘luôn luôn’ cơ à…Chà.
Thôi nghĩ gì cho mệt.
“Mà tại sao cậu lại muốn biết những món tôi ăn không vừa miệng vậy Rin?”
“Rõ như ban ngày rồi còn gì?”
“Ừ?”
“Vì cậu là Towa-kun nên tớ mới muốn biết thôi.”
“Ơ…”
Tôi nghẹn lời vì sửng sốt.
Aaah, chết tiệt…
Tôi cắn môi, rên lên trong lòng: “Đừng nói thẳng thế chứ…”
“Này, cậu biết là…hiểu thêm một thằng nhàm chán như tôi đâu có được cái gì mà?”
“Tớ quyết định vậy rồi. Cho nên-”
Rin ngồi xuống trước mặt tôi, đối diện với chiếc bàn.
Rồi cô nàng quay đầu lại một chút mà nhướng lên nhìn tôi đầy say đắm.
“Làm ơn…hãy cho tớ hiểu thêm về cậu, được không?”
Tùy hoàn cảnh mà những câu từ này sẽ làm mấy thằng con trai hoảng lên.
Tôi nhấp một ngụm trà rồi nhíu mày, cố gắng kìm lại sự rối bời trong lòng mình, rồi lẩm bẩm “Nếu trong khả năng của tôi thôi đấy…”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Cái hint to đùng mà không thấy, quỳ gối chịu thua :))) Nói thẳng mới hiểu ra cơ, khóc