Chân Tình Vì Ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

38 112

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

37 187

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

427 33150

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

252 4700

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

29 187

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

148 2594

【Chân Tình Vì Ta】「Quyển Một」Không Ai Biết Nơi Đóa Hạ Hoa Nở Rộ - IMG_08: Lâm Thanh

Ve sầu kêu không ngừng.

Rõ ràng vẫn còn là sáng sớm.

Bên ngoài khung cửa sổ kính xanh là một mùa hè xanh biếc, mang theo một cảm giác hơi không thực.

Tang Thẩm ngồi trên ghế mây vẫn chưa hoàn hồn.

Cho đến khi Lâm Thanh dúi vào tay hắn một bát nhỏ dưa chuột cay.

"… Ưm."

"Tự em làm đó, vị ngọt cay nha!"

"À… cảm ơn… Không đúng, vậy, theo ý em thì… lại có đến ba 'tôi'? Ba… Kinh Hồng Diệp?"

"Đúng vậy đó." Lâm Thanh cười dùng đũa gắp một chút dưa chuột cay bỏ vào miệng, phồng má nhai nhai, rồi lại nhìn Tang Thẩm vẫn còn đang ngẩn ngơ vài lần, "Anh không ăn sao?"

"Hiện đang không có khẩu vị."

"Vậy uống trà lúa mạch nhé?"

"Ừm…" Tang Thẩm nhấp một ngụm trà lúa mạch đậm đà, cuối cùng cũng sắp xếp được lời nói, "Thứ nhất, có nghĩa là, có ba Kinh Hồng Diệp đến từ những thời đại khác nhau, đúng không? Vậy thì, em là… đến từ thời đại nào?"

"Em là Kinh Hồng Diệp của năm 2005."

"À! Vậy em chính là Kinh Hồng Diệp của hiện tại sao?"

"Ừm, nhưng mà, thời điểm em xuyên không về là năm 1995."

"Tức là, em đã xuyên về quá khứ rồi, sau đó… sống cho đến bây giờ? Em, làm sao biết sẽ có hai bản thân khác?"

"Đây là câu hỏi thứ hai rồi đúng không?"

"Đừng nói là em sẽ chỉ trả lời ba câu hỏi thôi?"

"Đương nhiên không." Lâm Thanh sững sờ, "Ê mà? Sao anh lại nghĩ như vậy?"

"Khụ khụ, không có gì không có gì, tóm lại, em có thể trả lời câu hỏi của anh không?"

"Bởi vì, đây đã không phải là lần luân hồi đầu tiên rồi." Lâm Thanh liếm đôi môi dính dầu cay, lại gắp thêm chút dưa chuột cay từ trong bát ra.

"Luân hồi…?"

"Mùa hè này, không phải là lần trải nhiệm đầu tiên của em…"

"Có thể giải thích chi tiết hơn không? Ví dụ đây là lần luân hồi thứ mấy? Mỗi lần luân hồi bắt đầu từ khi nào? Và kết thúc khi nào?"

"Đây là lần luân hồi thứ năm rồi, có hai nguyên nhân sẽ khiến luân hồi kết thúc, thứ nhất là việc Ngân Hạnh chết, thứ hai là… mùa hè kết thúc, nói chính xác hơn là vài ngày sau khi mùa hè kết thúc, nhưng mỗi lần số ngày có thể trải qua đều khác nhau, lần trước là dài nhất, trọn vẹn bảy ngày sau mới bắt đầu luân hồi lại."

Đầu Tang Thẩm hỗn loạn, hắn nhanh chóng tiêu hóa nội dung trong lời nói của Lâm Thanh: "Tức là, những chuyện như hôm qua đã xảy ra nhiều lần rồi sao?"

"Chuyện như hôm qua là lần đầu tiên."

"Hả?"

"Để thoát khỏi luân hồi, nên mỗi lần em đều thử những cách khác nhau."

Lâm Thanh bẻ ngón tay, "Lần đầu tiên là còn chưa hiểu chuyện gì, Ngân Hạnh đã tự sát rồi, sau đó bắt đầu lần luân hồi thứ hai, lần thứ hai em đã đến nhà ngăn chị ấy tự sát vào buổi tối, rồi… ừm, dù không giải quyết được nút thắt trong lòng, nhưng vẫn để Ngân Hạnh coi tất cả như một giấc mơ, sống cho đến hết mùa hè, sau đó chị ấy biến mất, sau hôm chị ấy biến mất thì lại bắt đầu vòng luân hồi mới…"

"Khoan đã, biến mất?"

"Đúng vậy, dù không tự sát, chị ấy cũng sẽ biến mất vào mùa hè, lần nào cũng vậy."

"Lần thứ ba và thứ tư thì sao?"

"Lần thứ ba và lần thứ hai gần giống nhau, ừm… nhưng chị ấy đã khóc, rồi sau khi mùa hè của lần thứ ba kết thúc, năm ngày sau mới bắt đầu vòng luân hồi mới."

Khuôn mặt Lâm Thanh vẫn giữ nụ cười, nhưng trong mắt lại không có nhiều ý cười, "Lần thứ tư, ban đầu không xảy ra chuyện gì, thậm chí không tự sát, chị ấy thậm chí có thể bình thản trò chuyện với chúng ta, kết quả… đột nhiên một đêm không tìm thấy chị ấy đâu cả, khi chúng ta đến nơi, vừa kịp thấy chị ta nhảy xuống hồ, em không cứu được chị ấy, cũng không cứu được anh…"

"À…"

"Nhưng kỳ lạ lắm nha, lần đó, ngày tháng vẫn trôi qua đến hết mùa hè, rồi qua thêm vài ngày, vòng luân hồi mới vẫn chưa bắt đầu."

"Không phải đã nói nếu Ngân Hạnh chết là sẽ bắt đầu luân hồi mới sao?"

"Đúng vậy, nên lần đó rất khác, còn về việc tại sao đến ngày thứ bảy thì kết thúc, lại bắt đầu luân hồi mới —"

Lâm Thanh tinh nghịch thè lưỡi, như thể đang nói một câu đùa, "Vì không chịu nổi những ngày không có hai người, nên em cũng tự sát theo."

"...?!"

"Thế là, đến lần luân hồi thứ năm rồi đó."

"Chẳng lẽ nói, chỉ khi có một 'Kinh Hồng Diệp' thì thời gian mới tiếp tục bình thường, nếu vượt quá một thì sẽ luân hồi lại, còn nếu đều chết thì cũng sẽ luân hồi lại…?" Tang Thẩm nuốt nước bọt, "Nếu thật sự như vậy, cũng có nghĩa là trong ba người chúng ta, chỉ có một người có thể sống sót?"

"Có lẽ vậy." Nụ cười của Lâm Thanh lúc này khiến Tang Thẩm rùng mình.

"Cái này…"

"Nhưng em tuyệt đối không muốn một tương lai chỉ có một mình, ba người chúng ta, nhất định phải cùng nhau bước tới tương lai!"

Vẻ mặt Lâm Thanh đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Hay là, Tang Thẩm anh nghĩ, chỉ cần một người sống sót là đủ rồi?"

"Không, không… anh tuyệt đối không nghĩ như vậy…"

"Ừm! Như vậy mới đúng chứ, ba người chúng ta, tuyệt đối không thể có ai bỏ rơi ai mà." Khuôn mặt nàng trở lại với nụ cười — cô gái hoạt bát này, dường như có một mặt "đáng sợ" không phù hợp với vẻ ngoài ngây thơ.

"Vậy, lần trước tại sao… không nói thẳng với anh?"

"Lần đó, vẫn chưa nghĩ kỹ…"

"Vậy, vậy em hôm qua, chẳng lẽ nửa đêm đã đợi sẵn ở cửa nhà cũ để ngăn Ngân Hạnh tự sát?"

"Không có đâu, vì cảm thấy lần này không giống những lần trước mà, tối hôm kia, trong rất nhiều lần luân hồi này, đó là lần đầu tiên anh tự mình ra ngoài siêu thị mua đồ đó, thấy anh trên đường, em còn khá bất ngờ đó."

"Vậy là, anh đã đưa ra những lựa chọn khác, tạo ra những… hướng phát triển khác nhau?"

"Ừm! Trực giác của em mách bảo rằng, Ngân Hạnh đêm đó sẽ không tự sát, nhưng mà — vẫn hơi lo lắng, nên đã chờ trước ở đó ba tiếng.

"Vậy vẫn là nửa đêm mà!"

"Là rạng sáng, rạng sáng~"

"Rồi em nghĩ không có chuyện gì xảy ra?"

"Ừm, đúng vậy, nên em đã đi một chuyến đến thị trấn, khi quay về, liền thấy anh luống cuống."

"Ra vậy…" Tang Thẩm đột nhiên trợn to mắt, "Khoan đã, đây không phải là lần đầu tiên em nói với anh, rằng em chính là… 'anh' thứ ba sao?"

"Ừm! Đây là lần đầu tiên!" Lâm Thanh thần sắc rạng rỡ, "Chúng ta nhất định phải tìm được tương lai mà cả ba người có thể cùng nhau đi tới, vì vậy, lần này em quyết định, không giấu bí mật này trong lòng nữa, phải phá vỡ xiềng xích, tìm cách cùng nhau giải quyết vấn đề!"

"Trước đây là lo lắng nói ra sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt?"

"Đúng vậy, nhưng mà, đã là lần thứ năm rồi, không thử sao biết được chứ, nói thật, em cũng thấy hơi bí bách rồi!"

"Em sao lại nói chuyện giống hệt con gái bình thường vậy…"

"Ưm… Dù sao đã sống với thân phận con gái nhiều năm như vậy rồi, thực ra cũng gần như quên mất mình lúc còn là con trai thế nào rồi, xin lỗi..."

"Cái, cái này không cần xin lỗi đâu… Ngược lại, có phải anh đã nói hơi tổn thương em không…"

"Không có đâu."

"Vậy, chuyện này… có nên, có nên cho Ngân Hạnh biết không?"

"Ừm — Tạm thời chắc là không nên? Đợi trạng thái của chị ấy tốt hơn rồi hẵng."

"Cũng phải, đầu óc chị ấy bây giờ đang rối bời, không thể xử lý những chuyện phức tạp như vậy…"

"Có Tang Thẩm anh là được rồi, hai người có thể bàn bạc nhiều chuyện mà."

"Đúng vậy… Từ trước đến nay thật sự đã vất vả cho em rồi, nhưng mà, tại sao chỉ có mình em là còn giữ được ký ức?"

"Không biết nữa~"

"Thật là… nhiều bí ẩn quá." Tang Thẩm nhìn Lâm Thanh, "Tóm lại dù có chuyện gì xảy ra, nếu bước vào vòng luân hồi tiếp theo, anh nếu lại không nhớ những chuyện này, em nhất định phải kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra lần này cho anh biết đó."

"Ừm…" Lâm Thanh né tránh ánh mắt đầy lo lắng của Tang Thẩm, "Nhất định sẽ làm vậy."

"Haizzz…" Hắn ngả người vào lưng ghế, thở dài một hơi, "Chắc chỉ có ba tụi 'mình', không có 'mình' thứ tư nào nữa đâu nhỉ?"

"Chắc là vậy!"

"À đúng rồi…" Hắn đột nhiên lóe lên một ý tưởng, đột ngột ngồi thẳng dậy, "Lâm Thanh, em nói xem, có khi nào cách thoát khỏi luân hồi, là để Ngân Hạnh giải tỏa được nút thắt trong lòng?"

"Không biết, nhưng mà khó lắm đó." Lâm Thanh lắc đầu, "Dù là lần nào, chị ấy cũng đều tự phong bế nội tâm cả."

"Phong bế nội tâm sao… Có lẽ, có lẽ lần này sẽ khác."

"Hả?"

"Anh cảm thấy khác, vì… chẳng phải lần này anh đã cứu được cô ấy bờ hồ sao? Đúng không!"

"Đúng vâyh, thế lần này chị ấy có khóc không?"

"Không có… người khóc hình như là anh thì phải…" Tang Thẩm ngượng ngùng gãi má.

"Thế là tốt rồi đó."

"Cô ấy… không khóc thì tốt hơn khóc?"

"Vì đây là một sự thay đổi khác biệt mà!"

"Em nghĩ xem, có quá nhiều điểm khác biệt — nên, anh nghĩ kết quả lần này cũng sẽ khác, chúng ta nhất định có cách khiến Ngân Hạnh mở lòng!"

"Ừm~! Nhất định sẽ làm được!" Lâm Thanh cũng gật đầu mạnh mẽ, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng, "Ba chúng ta cùng nhau bước tới tương lai!"

"Đúng vậy, ba người cùng nhau!"

Sau khi phấn chấn, Tang Thẩm lại bình tĩnh trở lại.

Hắn dùng tay bốc một nắm lớn dưa chuột cay cho vào miệng, nhai một cách mạnh mẽ:

"Ừm ừm… Ừm… Anh nghĩ chúng ta nên… quan tâm đến tâm trạng của chị ấy nhiều hơn, chăm sóc nhiều hơn, và còn là… cũng nên dẫn chị ấy ra ngoài đi dạo nhiều hơn nữa?"

"Nhưng mà chị ấy sẽ không chịu đâu, chuyện ra ngoài đi dạo gì đó."

"Bất kể có chịu hay không, dù không chịu, cũng phải cứng rắn dẫn chị ây ra ngoài, dù anh có phải cõng chị ta, cũng phải ra ngoài, nhất định phải ra ngoài!"

"Có khi nào phản tác dụng không?" Lâm Thanh nhíu mày, có chút lo lắng.

"Muốn mở được một trái tim khép kín, chỉ dùng những biện pháp dịu dàng thôi thì không được đâu! Phải để chị ấy cảm nhận được… đúng rồi, đúng rồi!!"

Mắt Tang Thẩm sáng lên, "Phải để chị ấy cảm nhận được tình yêu của người khác mới đúng, phải để chị ấy tin tưởng lại rằng, trên thế giới này có tình yêu — trên thế giới này có người thật lòng hy sinh vì mình!"

"Nhưng người thật lòng vì chị ấy thì sẽ không ép buộc chị ấy phải làm gì đó chứ?"

"Không phải, tình yêu đôi khi chính là sự mạnh mẽ, chỉ cần thật lòng, thì có một số chuyện, nên phải làm, bất chấp ý muốn của chị ấy." Ánh mắt Tang Thẩm kiên định, "Giống như việc Ngân Hạnh muốn tự sát, đó cũng là ý muốn của chị ấy, nhưng chẳng lẽ chúng ta lại không ngăn cản sao?"

"… Đúng vậy!" Lâm Thanh chợt vỡ lẽ, "Chúng ta trước đây hình như vẫn luôn chiều theo ý của chị ấy, ngoại trừ việc tự sát."

"Nhìn cô ấy tự sát, đâu có phải là thật lòng tốt cho cô ấy đâu, chỉ có ngăn cản chị ấy tự sát, đưa đi xem những điều tốt đẹp mới là tình yêu đích thực — dù có muốn hay không!"

"—"

"Khụ khụ, sao lại nhìn chằm chằm mặt anh vậy, anh, anh nói gì không đúng sao…"

"Không… không phải đâu." Lâm Thanh nâng tay Tang Thẩm lên, nhẹ nhàng đặt lên má cô ấy, "Vậy… anh cũng sẽ giống như đối với chị ấy… thật lòng vì em sao?"

"À, à?!"

"Sẽ không vì em là 'Kinh Hồng Diệp' thứ ba, mà phân biệt đối xử chứ?"

"Đương, đương nhiên là không rồi!!"

Lâm Thanh nhìn Tang Thẩm mặt đỏ bừng, tinh nghịch thè lưỡi, rồi lại thu lại nụ cười trên mặt, khẽ cúi đầu nhẹ nhàng nói: "… Cảm ơn."

60778850-13af-49c1-ba12-524ec9feb0d3.jpg