THE TRUTH OF BOW MASTER
*Tosun*—Cảm giác có vật gì đó nhẹ nhàng rơi trúng đỉnh đầu.
「……Mui?」
Cô bé với mái tóc bạch kim dài, đôi mắt màu tím nháy mắt đầy ngơ ngác.
Trên mái tóc ấy điểm xuyết một chiếc trâm cài hình bướm, nổi bật giữa khu rừng núi mờ ảo—càng là nơi thiếu ánh sáng, lại càng dễ thấy. Dù bản thân có muốn hay không.
「*De deppou*」
「Mui!?」
Linh cảm chẳng lành khiến nét mặt cô bé co rúm lại.
「*De de de de deppou*!!」
「Tái ngộッ!?」
Trên đầu cô bé thảng thốt kêu lên kia là một con chim cu gáy.
Không, nếu chỉ đậu trên đầu thôi thì còn tốt, nhưng con chim cu gáy lại bắt đầu mổ mái đầu bạc của cô bé với một tốc độ kinh hoàng. Cứ liên tục như thể một cỗ máy được lập trình—với tốc độ mà ta có thể nghe thấy tiếng *gagagagaga*.
「Đau, đau, đau dữ dội, dừng lại, làm ơn dừng lạiッ!」
「*De de de deppou*!!」
「Mưyaa!?」
Cô bé định bỏ chạy, vô nghĩa lao đi—nhưng rồi lại ngửa người ra sau, ngã xuống với một tiếng "cộp" khô khốc. Khối hành lý lớn trên lưng cô bị vướng vào cành cây chìa ra trên đầu.
「*De deppou*!」
Con chim cu gáy lại đậu xuống đầu cô—nhân cơ hội này, nó mổ liên tục vào trán và chân tóc cô bé.
Cô bé hoảng loạn, lại còn vác theo khối hành lý lớn, đến cả đứng dậy cũng không xong. Chỉ có thể nằm ngửa, tay chân vùng vẫy—trông chẳng khác nào một con rùa bị lật ngửa.
「—Cô đang làm cái quái gì thế hả?」
Với vẻ mặt ngán ngẩm, người đuổi con chim cu gáy khỏi đầu cô bé bằng một tay—là một thanh niên tóc đen. Khi anh vung tay xua đuổi, con chim cu gáy kêu lên một tiếng ngắn ngủi đầy bất mãn, rồi vỗ cánh bay đi giữa những tán cây.
「……Toru, cảm ơn」
Cô bé ôm lấy mái đầu rối bù vì bị mổ tới tơi tả, nói lời cảm ơn với chàng trai trẻ—với Saboteur Toru Acura.
「Chaika」
Toru vừa nhìn cô bé tóc bạc bị chim cu gáy tấn công—Chaika Trabant, chủ nhân của mình—vừa thâm trầm nói.
「Cô bị khinh thường ra mặt đấy……」
「Phủ định, không khinh thường, chỉ mổ thôi!」
「Tôi đang bảo cô bị xem thường đấy」
Toru thở dài, nhìn theo hướng con chim cu gáy vừa bay đi.
Lần trước khi vào khu rừng này, Chaika đã định trộm trứng từ tổ chim cu gáy, và bị chim bố mẹ mổ cho te tua. Có lẽ lũ chim cu gáy còn nhớ chuyện đó—vì thấy cô gái tóc bạc đặc trưng kia đến gần tổ, nên chúng đã tấn công.
Người ta thường nói chim chỉ nhớ chuyện cũ ba bước chân, nhưng có vẻ con chim cu gáy kia khá là dai dẳng. Cũng có thể chỉ là Chaika bị coi là "đối tượng dễ bắt nạt" thôi.
「Thì tôi cũng đã nói rồi, đó là chim bố mẹ mà. Khi còn trứng hoặc chim non thì chúng hay cáu kỉnh lắm」
Gặp chim có con nhỏ hoặc chim bị thương thì nên tránh xa—đây là kiến thức thường thức không chỉ với Saboteur, mà còn với những người có kinh nghiệm sống trong rừng núi.
「Muu……tình thân phụ tử. Không được khinh suất」
Chaika lăn ngang một vòng, cuối cùng cũng ngồi dậy được.
「Tình thân phụ tử gì chứ. Tôi nghĩ đó chỉ là tập tính thôi」
Toru thở dài nói.
Đúng lúc đó—
「—Có việc gì sao?」
Từ phía những tán cây rậm rạp mọc um tùm trong rừng—giọng nói vọng lại từ phía sau tấm màn dày đặc.
「Tôi tưởng thời hạn hộ vệ vẫn còn xa mới đến chứ?」
Chỉ có giọng nói. Không thấy bóng dáng.
Vốn dĩ Toru và những người khác vẫn chưa từng thấy mặt đối phương.
Khu rừng này là "lãnh địa" của đối phương—có thể coi là sân sau nhà họ. Đối phương hiểu rõ nói từ đâu, nói thế nào thì tiếng sẽ vọng tới đâu. Ngay cả khi ẩn mình trong cây cối, cuộc trò chuyện vẫn có thể diễn ra suôn sẻ—đến mức như vậy.
Glen Donkerboot.
Người từng được gọi là <Cung Thánh>. Đồng thời, cũng là một trong những người <Đặc biệt>—trên lục địa Felbist này được gọi là <Bát Anh>—từng đánh bại Arthur Gaz.
Ông ta cũng là người nắm giữ một phần di thể của Hoàng đế Gaz, và để nhận được nó, Toru và những người khác đang che giấu thân phận, làm việc tại một quán trọ theo yêu cầu của Glen—
「Vẫn cứ chỉ nghe thấy tiếng thôi à……」
Toru khó chịu nói.
Anh đã nghĩ nếu đến đây thì Glen sẽ tự động tiếp cận, nhưng—dù biết vậy, vẫn rất khó để nắm bắt vị trí của ông ta.
「Vị trí, không dùng ma pháp dò được à?」
Toru nhỏ giọng hỏi người đồng hành bên cạnh.
「Chướng ngại vật, nhiều」
Chaika cau mày đáp.
「Khó dò âm thanh. Khó dò nguồn nhiệt」
Có vẻ như trong ma pháp cũng có loại dùng để dò tìm xung quanh, nhưng……trong khu rừng có quá nhiều chướng ngại vật này, việc xác định chính xác vị trí của Glen là rất khó khăn. Toru cũng có thể dò khí tức của đối phương trong một khoảng cách nhất định, nhưng có vẻ Glen đang giữ một khoảng cách nhất định để nói chuyện, và vốn dĩ, trong khu rừng tràn ngập khí tức của đủ loại sinh vật lớn nhỏ này, khí tức của một người cũng dễ dàng hòa lẫn vào xung quanh. Ngay cả Toru cũng không đủ năng lực để chọn lọc và xác định nó từ trong mớ hỗn độn ấy.
「……Hết cách thôi」
Dĩ nhiên, câu hỏi với Chaika chỉ là để chắc chắn. Vốn dĩ mục đích vào khu rừng này không phải để chiến đấu với Glen.
「Chúng ta đã làm việc ở quán trọ được khoảng mười ngày rồi」
Toru bỏ cuộc, cất tiếng vừa phải. Chắc chắn Glen đang ở vị trí có thể nghe thấy giọng nói của họ, dù không cần phải hét lớn.
「Dù sao thì cũng có nhiều điểm vô lý quá rồi. Cái chủ nghĩa phi bạo lực gì thế—bị đánh, bị dẫm đạp cũng im lặng chịu đựng. Sao con trai ông lại thành ra như thế?」
Điều kiện mà Glen đưa ra để trao "di thể" là phải bảo vệ quán trọ do con trai Glen điều hành khỏi bọn côn đồ địa phương. Nếu chỉ có vậy thì không có gì khó khăn với Toru và những người khác, nhưng……Doyle, con trai của Glen, ghét bạo lực đến tận xương tủy, chỉ biết chịu đựng sự lộng hành của bọn côn đồ, và còn bảo Toru và những người khác kiềm chế việc đáp trả bằng bạo lực.
Thế này thì làm sao mà hộ vệ được chứ.
Trước mắt thì họ đã "đuổi được bọn côn đồ đi mà không dùng bạo lực trực tiếp", nhưng không nghĩ rằng lần sau cũng có thể dùng cách này.
Có vẻ như Doyle rất ghét cha mình, Glen……và kết quả là cái chủ nghĩa phi bạo lực này. Glen cũng không giải thích chi tiết.
「Chắc là nó ghét tôi thôi」
Một giọng nói tự giễu vọng lại.
「Người cha được gọi là <Anh Hùng>」
「Tôi không hiểu nổi. Việc con cái có ác cảm với cha mẹ là chuyện thường, nhưng làm thế nào mà nó lại thành ra chủ nghĩa phi bạo lực? Hay đúng hơn, có vẻ con trai ông ghét toàn bộ quân nhân thì đúng hơn」
「……Có lẽ cũng có liên quan đến vợ nó」
Glen nói với giọng đầy thâm trầm. Mishua, vợ của Doyle, là một cựu quân nhân—đã giải ngũ.
「Dù sao thì—hãy cho tôi biết chi tiết. Hộ vệ là không thể nếu không có sự hợp tác của đối tượng cần bảo vệ. Nếu đến lúc nguy cấp mà còn bị đối tượng bảo vệ ghét bỏ thì đúng là không còn gì để nói」
「…………」
Một lúc lâu—Glen không trả lời.
Có lẽ đó là dấu hiệu của sự do dự của người đàn ông từng được gọi là <Cung Thánh>.
Cuối cùng……
「Con trai tôi nghĩ rằng tôi đã bỏ rơi vợ con để tham gia chiến tranh—nó nghĩ rằng tôi đã chọn chiến tranh thay vì gia đình mình. Chắc nó nghĩ quân nhân là một loại sinh vật như vậy」
Glen nói với giọng run rẩy vì sự chần chừ của tuổi trẻ.
Toru Acura là một Saboteur.
Anh cùng với em gái Akari Acura đã trải qua thời thơ ấu luyện tập tại làng Acura, một làng ẩn mình của các Saboteur.
Việc luyện tập của họ chính là để trau dồi kỹ năng của Saboteur—những người làm tất cả mọi việc trên chiến trường—và phần lớn trong số đó là vì chiến tranh.
Nói cách khác, đó là việc luyện tập với tiền đề là giết người.
Đương nhiên—chiến đấu trên chiến trường cũng có nghĩa là bản thân có khả năng bị giết, và đó là lý do tại sao việc luyện tập của Saboteur luôn rất khốc liệt. Có rất nhiều bài luyện tập mà chỉ cần sơ sẩy là có thể mất mạng.
Vì vậy……đối với những Saboteur như Toru, "cái chết" là thứ vô cùng gần gũi, và hơn nữa, là một thứ hiển nhiên—có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.
Và điều đó—không chỉ giới hạn ở việc tử trận hay tai nạn.
「—Anh à」
Người nghênh đón Toru khi anh trở lại quán trọ <Bạch Hoa Đình> do Doyle Donkerboot điều hành cùng với Chaika, là Akari.
Để tránh việc Doyle và gia đình rơi vào trạng thái phòng bị, Toru đã để Akari ở lại và đi gặp Glen.
「Có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì à?」
Cô vẫn giữ vẻ mặt và giọng điệu vô cảm như thường lệ, nhưng……Toru đã nhận ra sự thay đổi nhỏ nhặt.
「Ngay sau khi anh rời đi—」
Vừa nói, Akari vừa chỉ về phía bên trong quán trọ—không phải phòng khách mà là phòng riêng của gia đình Donkerboot. Có vẻ như không phải bọn côn đồ hay ai đó đã tấn công—nhưng cũng không phải như vậy.
「…………」
Sau khi liếc nhìn Chaika, Toru bước vào căn phòng đang hé mở.
「—Đây là」
Toru nheo mắt nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường.
Một đứa trẻ chỉ đơn thuần là ngây thơ và đáng yêu đến nỗi chưa phân biệt được giới tính. Một sự tồn tại chỉ cần ở đó thôi cũng có thể xoa dịu trái tim của những người xung quanh—ngay cả Toru và những người khác là Saboteur cũng cảm thấy như vậy.
Chỉ vì sự tồn tại thuần khiết như vậy—mà không gì sánh bằng—là sinh mệnh.
Nhưng……
「Taris—」
Hơi thở đứt quãng và nặng nhọc cho thấy sự tàn khốc của bệnh tật đang giày vò cơ thể bé nhỏ.
Dù luôn cố gắng sống một cuộc sống khỏe mạnh, thì đôi khi người ta vẫn có thể mắc bệnh. Không hiếm những đứa trẻ hôm qua vẫn còn chạy nhảy vui vẻ, mà sáng ra đã không nói được thành lời—
「Đột nhiên con bé mất hết sức lực. Nó trốn trong phòng và nằm xuống, và từ lúc nãy, con bé bắt đầu mất ý thức rồi」
Akari nói.
「Taris—」
Mishua, vợ của Doyle và là mẹ của Taris, lặp đi lặp lại tên con mình, hoảng loạn nhìn đứa con bé bỏng đau đớn.
「Ah, Taris—」
Cô nhìn xung quanh như tìm kiếm sự giúp đỡ—và cuối cùng hướng ánh mắt về người chồng bên cạnh.
「……Hay là, tại tôi?」
「Cô nói gì vậy?」
Doyle Donkerboot, cha của Taris và chồng của Mishua, cau mày hỏi lại.
「Vì tôi……là một, á nhân binh……」
Mishua nói với đôi mắt ướt lệ.
Trên đầu cô mọc ra một cặp sừng—một bộ phận vốn không nên có ở người bình thường.
Á nhân binh. Là những binh lính đặc biệt được cải tạo bằng ma pháp ngay từ khi còn trong bụng mẹ trong thời kỳ đại chiến. Họ thường thể hiện một số dị dạng—như một biểu tượng của khả năng được ban cho—và cũng để phân biệt với binh lính bình thường.
Trong trường hợp của Mishua, đó là cặp sừng. Và cô lo lắng rằng vì mình có một cơ thể không bình thường như vậy—mà Taris cũng bị ảnh hưởng.
「Đừng nói những điều ngớ ngẩn. Căn bệnh này không liên quan gì đến thân phận của cô」
Doyle khẳng định chắc nịch.
「Những vết ban trên tay chân này, tốc độ hô hấp và—tôi sẽ bỏ qua những chi tiết nhỏ, nhưng có lẽ, đó là căn bệnh giống như mẹ và chị tôi đã mắc」
「……Eh?」
Mishua ngạc nhiên nháy mắt trước lời khẳng định của Doyle.
Hai người gặp nhau sau khi mẹ và chị của Doyle qua đời, nên Mishua không hề liên hệ căn bệnh của Taris với căn bệnh đã cướp đi sinh mạng của hai người kia.
Nhưng—
「Đúng hơn, nếu nói là do ai gây ra, thì nên nghĩ là do tôi. Có lẽ vì dòng máu nhà tôi mà con bé dễ mắc bệnh này hơn」
Doyle khó chịu nói.
「Nhưng, bệnh của mẹ và chị anh……」
Mishua nghẹn lời.
Doyle Donkerboot trước đây đã mất mẹ và chị vì bệnh tật. Điều đó có nghĩa là—căn bệnh mà Taris mắc phải không phải là thứ có thể khỏi bằng thuốc thông thường, mà là một căn bệnh chết người có thể cướp đi sinh mạng.
「Tôi có một vài loại thuốc. Nếu cô không chê—」
Người đề nghị là—Akari.
Cô được đánh giá là xuất sắc trong việc điều chế thuốc……tức là các loại dược phẩm khác nhau, ở làng Acura, và được đào tạo chuyên sâu về kỹ thuật đó. Việc cô là Saboteur là một bí mật đối với gia đình Doyle, nhưng cô đã phán đoán rằng sẽ không có vấn đề gì nếu cô nói rằng mình có một vài loại thuốc—ở mức độ đó.
Nhưng—Doyle lắc đầu.
「Cảm ơn cô……nhưng vì tôi đã mất hai người thân liên tiếp, nên tôi cũng đã tìm hiểu về căn bệnh này. Khoảng bốn ngày sau khi phát bệnh—nếu không gặp được chuyên gia trong khoảng thời gian đó thì rất khó chữa」
「Ma pháp……」
Toru và Akari đồng loạt nhìn về phía chủ nhân của mình.
「…………」
Chaika là một Wizard.
Nhưng cô bé khựng lại một khoảnh khắc, rồi lắc đầu tỏ vẻ áy náy.
「Chuyên gia……chuyên cơ trượng (Gundo)……cần thiết」
Có vẻ như không phải cứ là Wizard thì có thể chữa bệnh được. Quả thực, các kỹ thuật liên quan đến ma pháp đã phát triển nhanh chóng, nhưng lại phân hóa quá nhiều, đến mức nếu không phải chuyên gia thì khó mà xử lý được các thuật thức và ma pháp cơ trượng (Gundo).
「Có một pháp y ở thành phố Axura」
Doyle ngẩng đầu lên nói.
「Tôi nghe về căn bệnh này từ anh ta. Chắc chắn—sẽ ổn thôi, tôi sẽ cứu con bé. Hồi đó tôi còn nhỏ, không thể làm gì được」
Doyle nghẹn lời trong giây lát, có lẽ vì anh đang hồi tưởng lại chuyện "hồi đó".
Có lẽ là—chuyện khi mẹ và chị anh qua đời.
「Bây giờ tôi đã biết phải làm gì. Tôi cũng là một người lớn có thể làm được việc đó. Cô cũng sẽ ở bên cạnh tôi. Taris sẽ ổn thôi」
Doyle nói với Mishua như vậy, rồi quay lại nhìn Toru và những người khác.
「Xin lỗi, nhưng tôi sẽ đi chuẩn bị để ra ngoài. Các anh có thể trông coi quán trọ giúp tôi được không?」
「Việc đó thì không sao, nhưng—」
「Nhờ các anh」
Doyle nói như ra lệnh, rồi rút vào phòng trong. Thành phố Axura hơi xa, nên không thể ra ngoài mà không có sự chuẩn bị nào—ý anh là vậy. Đó sẽ là một chuyến đi nhỏ—lại còn phải bế theo một đứa trẻ bệnh tật.
「Xin nhờ hai người」
Mishua cũng nói vậy, rồi bế Taris đuổi theo chồng.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp dinh thự.
Các người hầu nhìn nhau, rồi ai nấy đều cúi gằm mặt xuống, tiếp tục công việc thường ngày. Như thể họ không hề nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nào.
Vì các người hầu đều biết rõ ai đã kêu thảm thiết và ai đã khiến người đó phải kêu thảm thiết……Và họ biết rõ rằng tốt hơn hết là nên giả vờ không biết gì về chuyện đó—họ hiểu rõ rằng nếu xía vào thì người tiếp theo kêu thảm thiết sẽ là họ.
「—Cái gì mà 『U linh』chứ」
Benjamin Marcos, chủ nhân của dinh thự—Đại diện được lãnh chúa giao cho cai trị vùng này—nói như nhổ toẹt.
Trên sàn đại sảnh là những tên côn đồ mà hắn đã giao cho việc giải tỏa quán trọ—<Bạch Hoa Đình> do Doyle Donkerboot điều hành. Tất cả bọn chúng đều đang quằn quại, cào xé cổ họng mình.
「Nghe hơi nồi chõ đã sợ. Quân nhân cũ mà nghe thấy chắc phì cười. Bảo sao lũ côn đồ vô dụng」
「…………」
Bên cạnh Benjamin đang đánh giá những tên côn đồ kia là một người.
Dáng người thấp bé gầy gò……nhưng không thể biết gì hơn. Đầu đội một chiếc mũ trùm đầu tối màu che kín mít, khoác một chiếc áo ngoài cũng tối màu, tạo ấn tượng như thể bóng tối từ mặt đất mọc lên.
Tuy nhiên, điểm khác biệt rõ ràng duy nhất so với bóng tối là vật mà người đó mang theo—một cơ trượng phát ra ánh sáng xanh trắng.
Đó là một Wizard. Hơn nữa……
「Tuyệt vời」
「…………」
Wizard mặc áo đen khẽ động đậy trước lời nói của Benjamin. Có lẽ là gật đầu.
Một con chim bay xuống đậu lên vai Wizard gần như không gây ra tiếng động. Một con chim hơi kỳ lạ—với đôi "mắt" phát ra ánh sáng xanh trắng.
Kỳ Nhãn Điểu (Cocatrice)—đó là tên của loài sinh vật đó.
Một loại sinh vật đặc biệt sử dụng ma pháp được gọi là Khí Thú (Feyla). Những tên côn đồ kia không bị Wizard tấn công, mà đang quằn quại vì bị dính ma pháp của con chim này.
Ma pháp của Kỳ Nhãn Điểu không có sức phá hoại trực tiếp.
Hiệu ứng của nó chỉ tác động lên hệ thần kinh. Nhưng chỉ vậy thôi là đủ—sinh vật bị dính ma pháp của Kỳ Nhãn Điểu sẽ bị rối loạn cảm giác.
Ví dụ, nếu hệ thần kinh của cá bị rối loạn đến mức chúng tin rằng "đây là trong không khí", thì dù ở trong nước, cá cũng sẽ nhảy lên không khí vì ngạt thở.
Ví dụ, nếu cảm giác khi hô hấp bị biến thành một cơn đau rát cổ họng dữ dội, thì con người sẽ quằn quại mà không thể thở được.
Trong một số trường hợp, người ta có thể đảo lộn thị giác và thính giác, hoặc đảo lộn nỗi đau và khoái cảm—bằng cách làm rối loạn cảm giác của sinh vật, người ta có thể khống chế sinh vật đó trên thực tế.
Dĩ nhiên, nếu điều chỉnh cách làm rối loạn, người ta có thể dẫn đến kết quả là sinh vật tự bóp cổ mình đến chết để trốn tránh nỗi đau—theo nghĩa đó, ma pháp này không có sức phá hoại trực tiếp, nhưng sức sát thương thì quá đủ.
「Đáng đồng tiền bát gạo mà mình đã bỏ ra để thuê」
Benjamin nói đầy mãn nguyện.
「Ngươi có thể điều khiển cả những Khí Thú khác nữa sao?」
「Trừ Trang Khải Long (Dragoon), Đại Hải Ma (Kraken)」
Wizard áo đen đáp.
Một cách nói chuyện hơi cụt lủn—như thể chỉ liệt kê các từ. Có lẽ người này đến từ một quốc gia biên giới, nơi ngôn ngữ chung của lục địa không được sử dụng trong giao tiếp hàng ngày.
「Và, số lượng, có hạn」
「Vậy là đủ rồi. Chỉ là một chủ quán trọ và gia đình hắn—nếu còn mất công nữa thì thật là nực cười. Hãy bắt tay vào việc ngay đi. Ta không còn thời gian nữa đâu. Ta không quan tâm đến chi tiết, miễn là ngươi chắc chắn rằng bọn chúng đã 『biến mất』khỏi cái quán trọ đó, thì ta sẽ trả nốt nửa số tiền còn lại」
「Hiểu」
Wizard gật đầu, rồi lại thao tác chiếc ma pháp cơ trượng trên tay.
「Paula Paula Orde Nanse Peuse……Foph Tiner……」
Ma pháp trận nổi lên trong không trung cùng với câu thần chú từ từ xoay tròn.
Và—
「Hiện ra đi—〈Kẻ Mệnh Lệnh〉」
Ma pháp trận phát ra một ánh sáng mạnh mẽ cùng với lời nói đó.
Và ngay giây phút sau—
「—!」
Benjamin quay lại vì một âm thanh lạ, và nhìn thấy một người khổng lồ màu đen đang đứng ở cửa sổ—phía bên kia cửa sổ.
Thoạt nhìn, nó trông giống như một con ngựa—nhưng không phải.
Bằng chứng là chiếc sừng mọc trên trán nó.
Hơn nữa, con ngựa không thể đứng trên không trung, ở phía bên kia cửa sổ trên tầng hai của tòa nhà này—
「Độc Giác Mã (Unicorn)……!」
Để lại Benjamin đang kinh ngạc và những tên côn đồ đang quằn quại, Wizard tiến đến cửa sổ và mở nó ra.
Vốn dĩ, con ngựa ăn thịt người hung bạo lẽ ra phải tấn công và ăn thịt con người ngay lập tức, nhưng có vẻ nó đang cho phép Wizard leo lên lưng mình mà không hề tỏ vẻ hung dữ.
「—Vậy nhé」
Wizard nói vậy, rồi lại khẽ động đậy.
Vào khoảnh khắc Benjamin nhận ra đó là một cái cúi chào, Wizard và Độc Giác Mã đã biến mất ở phía bên kia cửa sổ.
Chỉ để lại một loạt những âm thanh lạ độc đáo—tiếng vó guốc giẫm lên hư không.
Doyle và những người khác đang mất thời gian cho việc chuẩn bị.
Dù là trẻ con, nhưng nếu bế theo một đứa trẻ ốm yếu đi bộ trong khoảng cách mà đi bộ mất hai ngày, thì cần phải chuẩn bị đầy đủ.
Huống chi Doyle và những người khác đang bị bọn côn đồ nhắm đến. Toru và những người khác đã bí mật đe dọa để bọn chúng không đến gần khu vực <Bạch Hoa Đình>, nhưng nếu ra đến thành phố, thì vẫn có khả năng bị những tên côn đồ khác quấy rối. Không chỉ có một nhóm người do đại diện thuê.
Do tính cách không muốn chiến đấu và đánh bại đối thủ của Doyle, nên trong những trường hợp như vậy, họ chỉ có thể chịu đựng và bỏ chạy. Đồ dùng cắm trại, thức ăn……phải chọn những thứ nhẹ và dễ mang theo.
「—Ông Donkerboot」
Toru đến chỗ Doyle đang chuẩn bị trong phòng—và cất tiếng gọi.
「Chúng tôi sẽ đi cùng ông. Nếu bọn côn đồ lại đến, thì việc ông vừa bế Taris vừa chạy trốn là không thể phải không? Vốn dĩ để ra thành phố thì đi qua thung lũng là con đường ngắn nhất—nhưng ngược lại, nếu bọn chúng mai phục ở đó, thì không còn cách nào khác」
「……Các anh sẽ bảo vệ chúng tôi?」
Doyle dừng tay, ngước mặt lên.
Trên khuôn mặt anh là vẻ nghi ngờ.
「Tôi đã nói trước đây rồi, chúng tôi cũng đã đi du lịch, dù sao thì. Chúng tôi cũng có một chút kỹ năng tự vệ」
Chiến tranh kết thúc chưa đầy năm năm……chỉ cần ra khỏi thành phố, thì lũ người sống ngoài vòng pháp luật đầy rẫy như rác. Không hiếm những cựu binh mất đi chiến tranh và con đường sinh kế, đã sa chân vào con đường vô pháp.
Xe ngựa đường dài và xe cơ giới trên đường cao tốc có hộ vệ, thương đoàn của thương nhân tuần tra thì không nói, nhưng nếu dân thường tự mình đi du lịch, thì đó là một canh bạc—nếu không có một hai biện pháp tự vệ, thì chắc chắn sẽ trở thành miếng mồi ngon.
Những gì Toru nói không có gì là lạ—lẽ ra là như vậy.
「Tôi cứ thắc mắc mãi. Các anh—từng là quân nhân hay gì đó à?」
「……Cũng có thể coi là vậy」
Toru nhún vai nói.
「Ông ghét quân nhân à?」
「Đúng vậy」
Doyle nhăn nhó nói.
「Lần đầu gặp, tôi cũng đối xử rất tệ với Mishua」
「……Vì là á nhân binh, ạ?」
Á nhân là sự tồn tại được tạo ra bởi kỹ thuật quân sự. Đó là lý do tại sao tất cả những người đang tồn tại trên thế giới này hiện tại đều là binh lính, hoặc là cựu binh.
「Nhưng tại sao lại đến mức đó?」
「…………」
「Tôi đã nghĩ đến điều này」
Toru thận trọng lựa lời nói.
「Tên Donkerboot……Tôi đã từng nghe khi còn trong quân ngũ. 〈Cung Thánh〉—」
「Anh cũng biết tên gã đó à?」
Doyle cau có nhăn mặt.
Quả nhiên, Doyle không phải ghét quân nhân, mà trước hết là căm ghét Glen. Việc anh ác cảm với quân nhân chỉ là vì Glen là quân nhân.
Nhưng—
「Anh cũng tôn thờ cái tên đó là 〈Cung Thánh〉 sao?」
「Không. Thành thật mà nói, chiến tranh đã kết thúc trước khi tôi kịp ra chiến trường. Tôi chỉ nghe tên ông ta qua lời đồn thôi」
Toru nói.
「Có đúng như vậy không?」
「—Cái mà các người gọi là, 『cha』của tôi đó」
Doyle nói như nhổ toẹt.
「Cũng có những kẻ tôn thờ gã là 〈Cung Thánh〉. Nhưng gã chỉ là một kẻ cuồng chiến, bỏ rơi cả vợ con để không trở về từ chiến trường」
「Kẻ cuồng chiến—」
「Hắn... Lũ quân nhân như bọn họ, chỉ hứng thú với việc chiến đấu lập công trên chiến trường mà thôi. Dù vợ con mình bệnh tật thập tử nhất sinh, hay thậm chí sau khi đã chết, hắn cũng chẳng buồn trở về. Tôi đã viết bao nhiêu lá thư rồi chứ. Hồi đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Một mình tôi chẳng thể làm được gì. Mẹ mất, rồi năm sau chị gái cũng... Tôi chỉ biết đứng nhìn họ chết dần chết mòn trong đau đớn mà thôi.」
「…………」
Cơn phẫn nộ hướng về bản thân bất lực vì không thể cứu được người thân yêu. Toru cũng từng nếm trải cảm giác đó.
Thế nhưng—
「Cái gì mà Thánh Cung chứ. Cái gì mà Anh Hùng chứ. Hắn ta—ngoài việc bắn giết ra thì có làm được gì đâu. Đến một đứa con nít cũng chẳng cứu nổi. Sức mạnh cơ bắp thì có ích gì? Một kẻ như thế lại được người đời tôn sùng, thật nực cười—」
Nói đến đó, Doyle nghẹn lời.
Có lẽ anh ta nhận ra mình đang dần kích động. Như để hạ đi áp lực đang dâng trào một cách vô thức trong lòng, anh ta thở hắt ra một hơi thật dài.
「Tôi khác hắn. Tôi nhất định sẽ cứu được con trai mình.」
「…………」
「Trách cậu thì thật vô lý. Tôi biết. Xin lỗi.」
「Không, chuyện đó không sao đâu ạ.」
Toru nói xong rồi—
(Đúng là lo chuyện bao đồng thật mà.)
Cậu vừa thầm ngao ngán với cái tính của mình, vừa nói tiếp.
「Có lẽ nào...」
「...Hửm?」
「Chuyện muốn về mà không về được—cũng có thể xảy ra lắm ạ.」
Toru nói, đoạn hồi tưởng lại trận chiến với Glen.
『Thôi được rồi. Thật tình, lão cũng chẳng muốn giết ngươi. Chiến tranh đã kết thúc rồi. Chẳng có lý do gì để giết chóc nữa.』
Cái cách Glen Donkerboot thốt ra những lời đó với giọng điệu thấm thía, dường như chẳng hề ăn nhập với hai chữ 'cuồng chiến'.
Dĩ nhiên, chuyện thay đổi suy nghĩ giữa thời chiến và thời bình cũng không có gì lạ, nhưng—
「Còn tùy vào tình hình nữa ạ.」
Toru cẩn thận lựa chọn từng từ, vừa nói vừa nhớ lại 'sự tình' mà cậu mới được chính Glen kể cho nghe.
「Một cường giả được mệnh danh là Thánh Cung, chỉ cần rời khỏi hàng ngũ thôi cũng đủ gây ra thiệt hại nặng nề rồi.」
Chính vì vậy, đào ngũ trước quân địch mới là trọng tội.
Không chỉ là không hoàn thành nghĩa vụ của một người lính, mà hành động đó còn đẩy mạng sống của các đồng đội khác vào vòng nguy hiểm.
「Biết rằng mình rời đi thì sẽ có mười người, không, thậm chí còn nhiều hơn nữa phải chết—liệu trong tình huống đó, có ai đủ can đảm trở về với gia đình hay không?」
『...Lão đã không về. Dù đã nhận được thư của con trai báo rằng vợ và con gái lão đang lâm bệnh, đang đau đớn, cầu xin lão cứu giúp...』
『Cái gì?』
『Cứ điểm của lão... nằm ở một vị trí chiến lược trong vùng núi... nhưng địch tấn công rất dữ dội. Thương binh ngày một tăng, mà mặt trận ở những nơi khác cũng đang mở rộng nên viện binh không đến kịp. Thậm chí, chính vì có lão ở đó mà việc tăng viện còn bị trì hoãn, vì họ nghĩ "chỗ đó có Thánh Cung rồi nên không sao".』
『...Thế thì...』
『Đúng vậy. Nếu lão rút đi, chiến tuyến sẽ sụp đổ ngay lập tức. Tình hình lúc đó là vậy. Đương nhiên, những đồng đội bị thương cũng sẽ bị giết sạch. Bọn lão đã gài bẫy giết không biết bao nhiêu quân địch, nên có thể thấy rõ bọn chúng căm hận đến mức nào.』
『Nghĩa là ông đã chọn chiến hữu thay vì gia đình?』
『Ừ, có thể nói là vậy. Hơn nữa, đó chỉ là lá thư của một đứa trẻ, nên lão cũng không biết bệnh tình của vợ và con gái mình thế nào. Lão không biết đó có phải là bệnh nặng đến mức có thể chết người hay không. Thêm vào đó, trong đồn có hơn mười người bị thương. Nếu đồn bị chiếm, có lẽ số thương vong sẽ tăng gấp đôi, rồi sau đó những làng mạc, thị trấn lân cận cũng sẽ bị liên lụy. Số người chết có lẽ không dưới năm mươi... Nếu phải chọn một trong hai... thì...』
「—Nhưng đó...」
Doyle gằn giọng.
「Nói tóm lại, ông ta đã phán xét rằng mạng sống của mười người chiến hữu nặng hơn mạng sống của hai người trong gia đình, đúng không?」
「Chuyện đó—」
Có lẽ là vậy.
Và nếu xét một cách công bằng với tất cả mọi người, mạng sống của mười người chiến hữu chắc chắn nặng hơn mạng sống của hai thành viên trong gia đình.
Không thể nói đó là 'sai lầm'.
Nhưng đứng trên lập trường của Doyle, việc thừa nhận điều đó là đúng đắn hiển nhiên là không thể.
Doyle, khi ấy vẫn còn là một cậu bé, nghĩ rằng 'chúng ta đã bị cha bỏ rơi' cũng là điều dễ hiểu.
「Vì chiến hữu mà không màng đến gia đình, quả là một anh hùng cao cả—có lẽ sẽ được ca tụng như thế. Đối với quân nhân, đó có thể là một câu chuyện đẹp... nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.」
「…………」
Toru thở dài.
Đây không phải là vấn đề mà một người ngoài như Toru có thể xen vào, và cậu cũng chẳng có nghĩa vụ phải cải thiện mối quan hệ của cha con họ.
Và—
「Dù sao đi nữa, tôi sẽ không tha cho gã đàn ông đó...」
—Tiếng thét. Rồi tiếng đổ vỡ.
Khoảnh khắc tiếp theo, âm thanh đột ngột đó đã cắt ngang lời của Doyle.
「—Feila!」
Vừa hét lên, Chaika đã phản ứng cực nhanh.
Bình thường, cô gái này không hề nhanh nhẹn—thậm chí còn có phần chậm chạp, nhưng chỉ riêng lúc này, cô không hề do dự hay chần chừ mà lao ngay đến 'quan tài' của mình.
Động tác mở nắp, lấy Gundo được cất bên trong và lắp ráp cũng trôi chảy, không một chút ngập ngừng. Vốn dĩ, người thường khi đối mặt với Feila sẽ sợ hãi đến mức không cử động nổi, nhưng—
「Chaika!」
Cùng với tiếng hét, Akari rút Shuriken (dao găm) từ trong ngực áo ra và phi tới. Mũi dao chặn đứng đòn tấn công của Feila đang áp sát ngay trước mắt Chaika—thứ 'ánh nhìn' ma thuật của con Kokatorisu—và làm nó chệch hướng.
「Akari—cảm ơn.」
Vừa đáp lời, Chaika vừa nhanh tay lắp ráp Gundo.
Bên cạnh đó—
「Các người—」
Mishua, vẫn đang ôm chặt Talis bệnh tật, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Cũng phải thôi, vì từ trước đến giờ Chaika và mọi người chỉ tự giới thiệu mình là 'những người lữ hành bình thường'. Mishua, một bán nhân—và dù gì cũng là cựu quân nhân, có lẽ đã nhận ra kỹ năng của Akari không tầm thường, cũng như thứ Gundo mà Chaika đang cầm trên tay là loại vũ khí gì.
「Nói chuyện—sau!」
Chaika hét lên, rồi lắp lọ nhiên liệu ma thuật mà cô cũng lấy ra từ trong quan tài vào Gundo. Có hai con Kokatorisu bất ngờ xông vào <Bạch Hoa Đình>—nếu không hạ gục chúng thì cũng chẳng thể nói chuyện gì được.
Tuy nhiên—
「Sao thế, Chaika!? —Cái gì kia!」
Toru chạy ra từ phòng trong, nhíu mày khi thấy hai con Kokatorisu đang bay loạn xạ trong phòng.
「Anh hai!」
Akari lấy vũ khí yêu thích của cậu—hai thanh kiếm máy nhỏ (Conblade)—từ trong hành lý ra và ném cho anh trai. Việc cô lấy kiếm của Toru ra trước thay vì cây búa sắt của mình là vì cô hiểu rõ đặc tính—điểm mạnh yếu của từng loại vũ khí.
「Ồ!」
Cậu bắt lấy hai thanh kiếm máy vẫn còn trong vỏ đang bay tới, rồi áp các kết ấn được khắc trên lòng bàn tay vào nhau.
Kiếm máy loại nhỏ—những thanh Conblade có thể được điều khiển như một phần cơ thể thông qua việc truyền khí mạch, phát huy uy lực tối đa trong không gian hạn chế như trong nhà. Bởi vì quỹ đạo của nhát chém có thể được kiểm soát một cách chính xác. Búa sắt của Akari cũng có chức năng tương tự, nhưng nó đòi hỏi chuyển động xoay tròn—'vung'—nên không phù hợp để chiến đấu trong nhà.
Hơn nữa...
Giyoooooo!
Con Kokatorisu vừa kêu lên một tiếng kỳ dị vừa lao tới.
Từ vòng tròn ma thuật hiện ra ngay trước mỏ nó, những 'ánh nhìn' tựa như kim châm bay ra.
Toru cúi người né tránh, đồng thời vung một thanh Conblade từ dưới lên. Nhưng đối thủ là một con chim—nó nhanh nhẹn di chuyển để né thanh kiếm được ném đi. Thanh Conblade cắm phập vào tường.
Chỉ là—
「—!」
Toru nhảy sang một bên. Cậu đáp bằng cả hai chân lên tường như thể coi thường trọng lực—rồi đạp mạnh vào đó để phóng lên không trung.
Trước những chuyển động bật nảy khắp phòng của Toru, vòng tròn ma thuật của con Kokatorisu—không, là con mắt đằng sau nó—liên tục di chuyển. Có vẻ nó không thể ngắm chuẩn được.
Và rồi—
—Giyo!?
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một sợi dây thép mỏng đã quấn chặt lấy thân nó.
Toru không chỉ đơn thuần nhảy nhót để né 'ánh nhìn' của con Kokatorisu. Đó là những chuyển động nhằm giăng bẫy con chim bằng sợi dây thép được rút ra từ chuôi thanh Conblade đã cắm vào tường trước đó.
Khi con Kokatorisu bị dây thép trói chặt, phi tiêu của Akari đã cắm sâu vào người nó. Con Feila biết bay rú lên một tiếng thảm thiết rồi tắt thở.
Nhưng—
Giyoooooo!
Ma thuật của con còn lại được kích hoạt.
Từ khoảng cách không thể né tránh, những cây kim 'ánh nhìn' bắn về phía Toru. Giữa lúc đang bật nhảy, lơ lửng giữa không trung, Toru không có cách nào—để né cả.
「—!」
「Hiện thân đi—Hào Quang Chói Lòa!」
Tiếng hét của Chaika—cùng lúc đó, một vòng tròn ma thuật khác xoay tròn trên không và phát huy tác dụng.
Một tia sáng chói lòa và khói trắng lập tức bao trùm căn phòng.
Ma thuật của Kokatorisu—suy cho cùng cũng chỉ là 'ánh nhìn'.
Do đó, nó có thể nhắm mục tiêu chỉ bằng cách 'nhìn' thấy đối tượng, nhưng nếu bị ánh sáng và khói che khuất thì dù ở khoảng cách gần đến đâu cũng không thể phát huy tác dụng.
Hơn nữa—
「—!」
Ngay khi ma thuật của Chaika được kích hoạt, Toru đã nhắm mắt lại. Sau nhiều lần kề vai chiến đấu cùng cô, cậu đã hiểu được đại khái cách suy nghĩ của cô—và phần nào đoán được loại ma thuật cô sẽ sử dụng trong tình huống này.
Mũi của những thanh Conblade đã thông khí mạch cũng giống như đầu ngón tay của Toru. Nếu muốn, cậu thậm chí có thể cảm nhận được những chuyển động nhỏ nhất của không khí.
Con Kokatorisu xuất hiện, rẽ màn khói bay ra.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thanh Conblade của Toru đã vung lên từ ngay bên dưới và chém bay đầu nó. Cái đầu vừa kêu lên những tiếng rít chói tai vừa đập vào trần nhà—còn phần thân thì cứ thế bay thẳng vào tường, để lại một vệt máu rồi trượt xuống.
「Ổn cả chứ?」
「Dĩ nhiên.」
「Ui!」
Akari và Chaika đáp lời Toru.
Mishua và Talis đứng cạnh Chaika có vẻ cũng không sao.
「Đây là—」
Doyle bước ra từ phòng trong với vẻ mặt kinh ngạc. Anh ta vội chạy đến chỗ Mishua và Talis để xác nhận họ an toàn rồi—quay lại nhìn bọn Toru.
「Các người là—」
「A, chết tiệt.」
Toru gãi đầu.
Điều kiện để Glen Donkerboot 'nhường lại di hài' là phải 'bảo vệ gia đình Doyle mà không để anh ta biết'—nhưng giờ thì toang rồi.
Cậu không thể ngờ rằng sẽ có Feila xông vào—
「Chaika, chuẩn bị ma thuật phòng ngự.」
「Ui.」
「Akari.」
「Em biết rồi.」
Nói rồi, Akari lấy vũ khí dự phòng từ trong hành lý—phi tiêu, bom khói các loại—ra và ném về phía Toru.
「Donkerboot-san. Chuyện chi tiết để sau đi. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc đưa cậu bé Talis đến thị trấn thôi.」
「Cái gì—」
「Lũ Kokatorisu...」
Toru một lần nữa thủ thế với hai thanh Conblade trên tay rồi nói.
「Bản chất của chúng—là không sống theo bầy đàn. Trừ mùa sinh sản, chúng thường hoạt động đơn độc. Việc chúng tấn công theo nhóm thế này có nghĩa là... có một 'kẻ điều khiển chim' đang dùng ma thuật để kiểm soát chúng. Chúng ta vẫn chưa hạ được kẻ địch đâu.」
Như thể chỉ chờ những lời đó của Toru—
「—!?」
Doyle và Mishua nín thở kinh ngạc.
Một phần của quán <Bạch Hoa Đình>—chỗ giao giữa bức tường gần cửa chính và trần nhà—đột nhiên sụp đổ.
Là bị đập vỡ—hay đúng hơn là bị đá văng?
Phía bên kia của cái lỗ vừa hình thành, có thể thấy được những chiếc móng guốc.
Trông rất giống móng ngựa, nhưng rõ ràng là của một sinh vật khác.
Ít nhất thì ngựa không thể vẽ vòng tròn ma thuật trên không rồi đứng lên đó được.
Nghĩa là—
「Kinh ngạc. Khó hiểu.」
Một giọng nói hơi khàn—nhưng cao vút vang lên.
Toru nhìn đối phương ở phía bên kia cái lỗ—một bóng người đang ngồi trên lưng một con Unicorn. Với chiếc mũ trùm đầu màu đen và áo choàng ngoài, một bộ dạng trông có vẻ ngột ngạt, không thể nhìn rõ được dung mạo của kẻ đó. Nhưng với Gundo trên tay, không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ này chính là Wizard đang điều khiển lũ Feila.
「Yêu cầu—giết vài thường dân. Thông tin, khác.」
「Vậy thì biến về mà thương lượng tăng lương với chủ của ngươi đi.」
Toru đáp lại.
「Đề nghị hay. Nhưng...」
Gã Wizard mặc đồ đen nói.
Giọng nói lạnh lẽo, không chút tức giận hay chế giễu—giống như một âm thanh đơn thuần.
「Trước tiên, giết sạch. Hai lần làm—lược bỏ.」
Và khoảnh khắc tiếp theo.
Phía bên kia cái lỗ—hơn mười con Kokatorisu và vài con Unicorn đã xuất hiện.
「Hiện thân đi—Hào Quang Chói Lòa!」
Ma thuật của Chaika được kích hoạt nhanh chóng.
Cô cố tình không dùng một ma thuật phòng ngự mới, mà chuyển sang loại ma thuật đã dùng trước đó, có lẽ là để không lộ ra sơ hở trong lúc niệm chú. Với cùng một loại ma thuật, cô có thể bắn liên tục chỉ bằng một chút tiêu hao nhiên liệu ma thuật và điều chỉnh đơn giản.
Giống như lần trước, một tia sáng chói và khói trắng bùng lên. Lẫn trong đó, Toru và Akari đã lao về phía trước.
Saboteur không có cái kiểu chiến đấu đường đường chính chính.
Huống hồ, tình thế hiện giờ là lấy ít địch nhiều. Theo như Toru đếm được, gã Wizard của địch đang điều khiển mười ba con Kokatorisu và bốn con Unicorn. Nếu đánh trực diện, phe Toru chắc chắn sẽ kiệt sức trước.
Hơn nữa—
(Kẻ điều khiển chim thú này—rất hiểu rõ kỹ năng của mình.)
Wizard yếu về cận chiến.
Phải mang theo Gundo vừa dài vừa nặng, và mỗi khi muốn dùng một loại năng lực nào đó đều cần niệm chú hay triển khai vòng tròn ma thuật, Wizard chỉ thích hợp để hỗ trợ từ cự ly trung bình đến xa—nói cách khác, khi đối đầu với những người có kỹ năng cận chiến ở cự ly gần, họ chỉ là con mồi bị săn đuổi một cách đơn phương.
Chính vì thế, thông thường Wizard không đời nào lại mò ra tiền tuyến. Vốn dĩ, việc hắn lộ diện trước mặt Toru và mọi người đã là một nước đi tồi tệ—một hành động tự sát.
Nhưng...
(Kokatorisu và Unicorn—phiền phức thật.)
Điểm chung của hai loại Feila này là khả năng 'bay'.
Kokatorisu vốn là chim thì không nói làm gì, nhưng Unicorn có thể dùng ma thuật đặc thù của mình để 'chạy trên không'.
Chỉ riêng điểm này thôi đã là một mối đe dọa không hơn không kém đối với con người, những sinh vật về cơ bản chỉ có thể di chuyển trên mặt đất.
Huống hồ, lũ Feila này còn được Wizard kiểm soát. Điều đó có nghĩa chúng cũng giống như một đội quân—dùng chiến thuật, bày binh bố trận để đối đầu với kẻ địch. Chúng có cách để tận dụng tối đa lợi thế về số lượng, bạo lực của số đông.
Hơn nữa, 'cái đầu' của chúng—tức gã Wizard chỉ huy—cũng đang ở trên lưng một con Unicorn.
Từ một độ cao mà kiếm và giáo thông thường không thể với tới, hắn còn có thể quan sát toàn bộ chiến trường từ trên xuống. Vốn dĩ một Wizard không nên xuất hiện ở tiền tuyến, nhưng giờ đây điểm yếu đó gần như đã được khắc phục. Trừ khi đối phương cũng có kẻ địch với khả năng bay tương tự, hoặc kẻ địch có khả năng tấn công tầm xa với độ chính xác cao, nếu không đây sẽ là một lợi thế tuyệt đối.
Nói cách khác...
(Ở một nơi thoáng đãng, hắn có thể tấn công đơn phương đối phương...!)
Dùng ma thuật ánh nhìn của Kokatorisu để làm rối loạn thần kinh của đối thủ, khiến họ không thể cử động. Sau đó, những cú húc của Unicorn được gia tăng bởi lực rơi sẽ kết liễu đối phương—đây có lẽ là chiến thuật cơ bản của hắn.
「—!」
Vừa chạy—vừa lấy đà, Toru nhảy lên khi đã có đủ lực. Vừa rẽ màn khói trắng vừa lao ra không trung, Toru chém bay đầu một con Kokatorisu đang bị che khuất tầm nhìn và hoàn toàn không thể cử động.
Qua làn khói, có thể thấy Akari cũng đã hạ được một con bằng búa sắt.
Thế nhưng—
「—Chậc!」
Toru tặc lưỡi khi thấy gã Wizard trên lưng con Unicorn mà cậu định ném Shuriken (dao găm) vào—đối tượng đã được nhắm trước—đang nhanh chóng lùi xa.
Trong lúc hiện trường hỗn loạn vì ma thuật của Chaika, nhanh chóng tấn công 'cái đầu'—đó là chiến thuật chắc ăn nhất. Nhưng có vẻ gã Wizard này rất giàu kinh nghiệm thực chiến, phán đoán cực nhanh.
Hơn nữa... ngay khoảnh khắc tiếp theo, những con Unicorn và Kokatorisu khác cũng đã rút lui lên không. Như vậy, Toru và Akari không có cách nào tấn công chúng được nữa.
「—Akari.」
Ngay khi đáp xuống đất, cả hai lập tức vào tư thế bảo vệ lưng cho nhau, Toru nói với em gái.
「Hộ tống gia đình Donkerboot rời khỏi đây. Anh và Chaika sẽ cố gắng cầm chân chúng.」
「Anh hai, thế thì—」
Nói được nửa chừng.
「Em hiểu rồi.」
Cảm nhận được cái gật đầu nhẹ của Akari qua tấm lưng.
「Anh hai muốn được ở riêng với Chaika đến thế cơ à?」
「Hả...?」
「Bỏ lại đứa em gái này... Trơ trẽn thật. Anh định làm gì khi chỉ có hai người hả anh hai!」
「Ở riêng cái gì chứ, có cả gã Wizard và lũ Feila ở đây mà!」
Toru gầm lên, vừa dùng hai thanh Conblade để chặn một con Kokatorisu đang xuyên qua làn khói bay tới.
Trong khi đó, Akari cũng lấy một quả bom khói ra ném xuống đất và nói—cô đang đứng quay lưng lại nên không thấy được biểu cảm, nhưng chắc là vẫn như mọi khi.
「Em biết mà. Chỉ là một câu đùa để làm dịu đi không khí căng thẳng của hiện trường thôi.」
「Ngươi cũng rảnh rỗi quá nhỉ!?」
Khói trắng càng lúc càng đặc và lan rộng ra.
Giữa lúc đó—
「Trông cậy vào em.」
「Trông cậy vào anh.」
Trao đổi vài lời như vậy, Toru và Akari bật ra hai phía như thể bị đẩy ra.
「Cô bé đó...」
Vừa cùng con Unicorn rút lên không trung—gã Wizard vừa nhìn xuống <Bạch Hoa Đình>. Khuôn mặt hắn bị che khuất sau chiếc mũ trùm đầu màu đen.
Nhưng—ánh mắt từ dưới chiếc mũ dường như đang hướng về phía Chaika đang chạy ra khỏi <Bạch Hoa Đình>. Gã Wizard nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô gái đang ôm Gundo khổng lồ chạy đi trong giây lát—
「Sát thương. Từ cô ta trước.」
Vừa lẩm bẩm vừa khẽ cựa mình, gã Wizard dùng đầu ngón tay nhét lại vài sợi tóc bạc lòa xòa vào trong mũ.
Sau khi dùng hết ba quả bom khói—chỉ còn lại một quả, Toru cuối cùng cũng đuổi kịp Chaika. Cậu kéo cô, người đang ôm Gundo chạy, vào dưới bóng của mái hiên ngay cạnh <Bạch Hoa Đình>.
「Mui!?」
「Chaika—anh có việc muốn nhờ.」
Toru nói với cô gái đang ngạc nhiên vì bị kéo vào.
「Dùng ma thuật đưa anh lên độ cao của gã Wizard kia đi.」
「Mui? Không được, bay lơ lửng, tốc độ chậm, bị nhắm bắn—」
Chaika lắc đầu.
Dùng ma thuật để bay trên trời—chính xác hơn là 'lơ lửng trên không'—thì có thể. Nhưng ma thuật bị ảnh hưởng rất nhiều bởi hoàn cảnh xung quanh, nên với kỹ năng và Gundo của Chaika, cô không thể bay với tốc độ cao. Vốn dĩ, để bay với tốc độ cao, người ta phải sử dụng một loại Gundo chuyên dụng cho lính bay trên không, được trang bị nhiều thuật thức bổ trợ và tiêu thụ một lượng lớn nhiên liệu hóa thạch.
Nhưng—
「Không phải ma thuật bay lơ lửng. Anh nói là bắn anh lên kia.」
Toru nhe răng, cười một cách hung tợn.
「Đây là...!」
Con đường ngắn nhất để đến thị trấn.
Đó là đi qua cây cầu treo bắc qua một hẻm núi sâu. Dĩ nhiên cũng có thể đi đường khác, nhưng tùy thuộc vào tình hình mặt đất và thời tiết, có thể sẽ phải đi vòng xa hơn—trong trường hợp tệ nhất có thể mất đến sáu, bảy ngày.
Akari đã từng đến cây cầu treo này vài lần khi truy đuổi đám du côn đến gây rối ở <Bạch Hoa Đình>.
Nhưng—
「Sao lại thế này...」
Doyle, người đang cõng Talis trên lưng, sững sờ lẩm bẩm.
「Thế này thì—」
Sẽ không kịp đưa Talis đến chỗ y sĩ ma thuật.
「...Ra vậy. Gã Wizard đó.」
Akari nhíu mày lẩm bẩm.
Gã Wizard cưỡi Unicorn, vì bản thân có thể di chuyển trên không—nên có lẽ hắn đã phá cầu từ trước để giam chân gia đình Donkerboot ở khu vực quanh <Bạch Hoa Đình>. Như vậy sẽ chắc chắn xử lý được tất cả bọn họ.
「Làm sao đây...」
Akari lẩm bẩm, nhìn xuống cây cầu—thứ từng là cây cầu—giờ chỉ còn là những sợi dây thừng bị cắt đứt, rũ xuống đáy vực.
Dù có dùng kỹ năng siêu phàm của một Saboteur cũng không thể vượt qua hẻm núi sâu này. Khoảng cách đến bờ bên kia quá xa. Dĩ nhiên có thể trèo xuống vách đá, nhưng nếu dẫn theo cả Doyle và những người không chuyên thì chắc chắn sẽ mất thời gian—huống hồ việc trèo lên vách đá bên kia gần như là không thể.
Quan trọng nhất là quá tốn thời gian.
「T-tôi sẽ chạy—」
Mishua nói.
「Tôi đã từng được huấn luyện hành quân—sẽ đi vòng qua hẻm núi.」
「Đừng nói chuyện vô lý. Cô không thể chạy hết tốc lực trong thời gian dài như vậy được.」
「Nhưng, nhưng, vậy thì làm sao đưa Talis đi đây...! Chúng ta chẳng còn cách nào khác cả—」
Mishua nói với Doyle bằng giọng gần như là hét lên.
Đến đây thì hoàn toàn bế tắc.
Hoặc là từ bỏ, ở lại đây chờ đợi Talis chết.
Hoặc là đi đường vòng dù biết không kịp.
Khi cây cầu không thể sử dụng được nữa, chỉ có hai lựa chọn đó thôi—
「…………?」
Bất chợt cảm nhận được điều gì đó, Akari ngẩng đầu lên.
Ngay trước mắt cô—một thứ gì đó đã bay vụt qua với tốc độ kinh hoàng.
「Cái gì!?」
Akari kinh ngạc quay đầu lại.
Thứ vừa bay cắt ngang trước mặt cô, vắt qua bờ bên kia, là một sợi dây mỏng—
「...Cái gì vậy?」
Doyle có lẽ cũng đã nhận ra. Anh ta lần lượt nhìn về phía sau, tức là nơi phát ra sợi dây... rồi nhìn xa hơn đến nơi nó cắm vào.
Phía bên kia hẻm núi, một mũi tên thép đang cắm chặt vào đó.
Sợi dây được buộc vào phần đuôi của mũi tên.
Nghĩa là—
「Đây là...」
Trong lúc Akari đang lẩm bẩm, thêm ba mũi tên nữa, kéo theo những sợi dây, bay vút qua trước mắt cô. Chúng đều cắm vào cùng một vị trí ở bờ bên kia một cách hoàn hảo.
「Mishua-san. Doyle-san. Cầm lấy cái này.」
Akari lấy ra những cái móc kim loại từ trong ngực áo và đưa cho hai người. Đây là một trong những vật dụng thường trực của các Saboteur, chỉ là một thanh thép mỏng được uốn thành hai vòng tròn, nhưng lại rất hữu dụng.
Ví dụ như—
「Móc cái này vào sợi dây. Rồi dùng một sợi dây khác buộc người mình vào cái vòng này. Sau đó cứ thế mà vượt qua hẻm núi đi.」
「...Cô nói cái gì?」
Doyle kinh ngạc.
Đối với anh, đây là một đề nghị vô cùng liều lĩnh.
Nhưng—
「Tôi sẽ làm!」
Người nói câu đó là Mishua.
「Khi còn trong quân đội, tôi đã được huấn luyện vượt sông bằng dây thừng...!」
「Mishua, em—」
「Dù đã nhiều năm rồi, nhưng em làm được, em sẽ làm được, hãy để em làm—Anh.」
Mishua khẩn khoản với vẻ mặt tuyệt vọng.
Có lẽ cô cũng hiểu rằng, trong tình hình hiện tại—đó là cách duy nhất để cứu Talis.
「Nhưng sợi dây này—mũi tên kia...」
Doyle cau mày, nhìn về phía những mũi tên cắm ở bờ bên kia. Có lẽ anh cũng đã nhận ra ai là người đã bắn những mũi tên đó. Một mũi tên thép vốn đã nặng, lại còn buộc thêm dây mà vẫn có thể bắn đi xa một cách chính xác. Hơn nữa còn bắn liên tiếp bốn phát. Người thường không thể làm được điều đó.
Nhưng—nếu là một bậc thầy được mệnh danh là Thánh Cung thì có thể.
「…………Tôi hiểu rồi.」
Doyle nói, giọng như thể bị ép ra từ kẽ răng nghiến chặt.
Gã Wizard nheo mắt lại.
「…………Vô ích.」
Hắn nhận ra—cô gái tóc bạc kia đã bắt đầu triển khai một thuật thức ma thuật mới nào đó.
Định nhắm vào mình sao?
Chắc chắn, ưu thế của phép thuật tấn công chính là khả năng khai hỏa từ xa. Thế nhưng, một loại phép thuật vừa tốn thời gian ngắm bắn, vừa tốn thời gian kích hoạt như thế, nếu không có cách nào đó để ngăn chặn hoặc hạn chế chuyển động của đối phương thì đừng hòng bắt kịp được lũ Ngựa một sừng và Kì nhãn điểu (Cockatrice) trên không trung.
Vì cùng là pháp sư nên hắn hiểu rõ điều đó.
Tuy nhiên──
「Hiện thân──〈Đạn (Za)〉!」
「──!?」
Đó là một câu chú hệ bộc phá── nói cho chính xác, đó là một câu chú dùng lực nổ tạo ra bên trong một vật thể nhất định để bắn văng vô số mảnh vỡ, dùng như một hung khí. Ngay khoảnh khắc gã pháp sư nhận ra điều đó.
Từ pháp trận hiện ra trên mặt đất, một tảng đá lớn đã được bắn thẳng về phía gã pháp sư và con Ngựa một sừng.
Cùng với chàng trai mặc đồ đen đang đứng trên đó.
「Câu chú bộc phá...!」
Không phải để bắn mảnh vỡ, mà là dùng để phóng chàng trai kia đi. Gã đã cài đặt vụ nổ ngay bên dưới một tảng đá vốn đang lún nửa mình xuống đất── và phóng chàng trai đứng trên đó lên không trung. Hắn định dùng cách này để xóa bỏ bất lợi về 'độ cao' sao?
「Ngu xuẩn!」
Gã pháp sư vẫn duy trì kết nối ý thức, ra lệnh cho con Ngựa một sừng lùi lại trên không.
Dù có bay lên cùng độ cao thì một con người bình thường không có phép thuật cũng chẳng thể nào di chuyển được giữa không trung. Hắn thậm chí còn không thể đuổi theo gã pháp sư đang rút lui. Trái lại, việc bay vọt lên bầu trời không một vật cản đã biến chàng trai kia thành một mục tiêu ngon ăn cho ma pháp ánh nhìn của lũ Kì nhãn điểu.
「Thay đổi thứ tự. Bắt đầu từ ngươi──」
Dù ban đầu gã pháp sư định xử lí cô gái tóc bạc kia trước, nhưng hắn cũng không phải là kẻ nghiệp dư đến mức vì cố chấp với thứ tự ưu tiên mà đánh giá sai tình hình.
Hắn lập tức ra lệnh cho lũ Kì nhãn điểu tấn công chàng trai──
「──!?」
Chàng trai thay đổi quỹ đạo ngay giữa không trung.
Cậu ta đã đạp lên tảng đá dùng làm bệ phóng. Cậu nhảy ngang trên không, hướng về phía gã pháp sư và con Ngựa một sừng đang lùi lại.
Lũ Kì nhãn điểu đang tản ra với ý định bao vây chàng trai── nhưng cú nhảy ngang giữa không trung đã giúp cậu thoát khỏi vòng vây đó. Kết quả là, lũ Kì nhãn điểu, sau khi nhận lệnh từ gã pháp sư và đang tập trung vào việc ‘nhìn’ chàng trai, lại phải đuổi theo cậu, và cuối cùng bị chính cậu dẫn dụ, túm tụm lại một chỗ──
「──!」
Những con dao găm (throwing dagger) bay ra từ tay chàng trai.
──Một tiếng nổ vang lên.
Dường như thuốc súng đã được gắn vào những con dao găm. Dù không đủ sức sát thương trực tiếp, nhưng sóng xung kích và ánh sáng lóe lên cũng đủ khiến lũ Kì nhãn điểu rơi vào hỗn loạn.
「Thằng chó chết!」
Gã pháp sư gầm lên, điều ba con Ngựa một sừng đang chờ lệnh ở phía sau xông lên để kết liễu. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, chàng trai trên không trung đã cầm một thanh kiếm ngắn trong tay── đâm vào một trong số chúng tựa như đang giao nhau.
Một khả năng phán đoán đáng sợ.
Chỉ cần chậm một bước, không, nửa bước thôi, cơ thể cậu đã bị nanh vuốt của con Ngựa một sừng xé toạc rồi. Trái lại, bằng cách đâm kiếm vào cơ thể con Ngựa một sừng đang lao tới, chàng trai lại một lần nữa thay đổi quỹ đạo.
Cậu vòng tay qua cổ con Ngựa một sừng đang điên cuồng giãy giụa trên không, bám chặt lấy nó, rồi đập gãy chiếc sừng duy nhất trên đầu nó── thứ có thể coi là lõi ma thuật.
──Gíooooooooooooo!!
Chàng trai đạp lên thân thể khổng lồ của con Ngựa một sừng đang gào lên một tiếng không rõ là thảm thiết hay giận dữ rồi rơi xuống, một lần nữa lơ lửng trên không. Nhưng đúng lúc đó, hai con Ngựa một sừng còn lại từ hai phía trái phải ập tới. Lần này thì cậu không còn cách nào để né tránh.
Đúng lúc đó──
「Hiện thân──」
「──!」
Vì quá tập trung vào chàng trai, gã Pháp sư mới nhận ra mình đã quên mất sự tồn tại của cô gái còn lại trên mặt đất. Và vì quá mải mê điều khiển ba con thú khác, hắn đã để con Ngựa một sừng (Unicorn) mình đang cưỡi lơ lửng tại một vị trí suốt từ nãy đến giờ.
「──〈Trảm (Za)〉!!」
Ma pháp cắt chém được phóng đi từ mặt đất đã sượt qua gã pháp sư── nhưng lại chém đứt lìa đầu con Ngựa một sừng mà hắn đang cưỡi.
***
──Sáu ngày sau.
Khi Akari đưa Mishua và Talis đến chỗ y sĩ ma thuật trong thị trấn rồi quay về, nhóm của Toru cũng vừa hoàn thành việc sửa chữa tạm thời bức tường bị hư hại nặng của quán 〈Bạch Hoa Đình〉.
Con Feila bị hạ gục đã được chôn giấu cẩn thận để tránh phiền phức về sau.
Gã pháp sư điều khiển chúng dường như đã trốn thoát── nhưng có vẻ hắn đã rơi khỏi con Ngựa một sừng giữa không trung, bởi dưới đất còn sót lại một cây Gundo gãy nát và những vệt máu rải rác.
Chắc hẳn hắn đã bị thương nặng. Dù vậy mà vẫn trốn thoát được thì cũng đáng nể, nhưng đã mất Gundo thì hắn khó có thể dễ dàng tấn công lần nữa. Không cần phải truy đuổi để kết liễu── nhóm Toru đã quyết định như vậy. Một phần cũng là do họ không còn dư sức sau khi phải vật lộn để hạ gục những con Ngựa một sừng còn lại đã mất kiểm soát và trở nên điên cuồng.
Dù sao đi nữa…
Nhiệm kỳ của gã phó quan, kẻ có lẽ là chủ thuê của đám du côn và gã pháp sư, cũng sắp kết thúc.
Việc hắn sử dụng cả pháp sư và tấn công bất chấp có thể gây chết người hẳn là do đã sốt ruột. Nói cách khác, hắn không còn đủ thời gian để tìm người tấn công quán 〈Bạch Hoa Đình〉 hay Mishua và Talis một lần nữa.
Hơn nữa──
「…………」
Toru cầm lấy một bọc vải đang treo trên một cái cây gần quán 〈Bạch Hoa Đình〉. Nó được buộc vào một mũi tên cắm trên thân cây.
Khi mở ra──
「──‘Di thể’!」
Chaika, người đang ghé mắt nhìn từ bên cạnh, reo lên vui sướng. Quả thật, bên trong là một chiếc cổ tay được niêm phong trong lọ thủy tinh.
ẳn là Glen Donkerboot đã gửi ‘di thể’ mà ông ta sở hữu.
Điều đó không gì khác hơn là một lời nhắn rằng công việc đã xong── rằng Glen đã nhận định nhóm Toru không cần phải bảo vệ Doyle, Mishua và Talis nữa.
(Chà, cũng bị lộ hết rồi còn đâu...)
Doyle chắc cũng đã nhận ra Glen chính là người đã giăng dây qua hẻm núi.
Lẽ ra Glen dùng nhóm Toru để không cho Doyle biết về sự can dự của mình, nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này thì che giấu cũng chẳng còn ý nghĩa. Từ giờ trở đi, dù có kẻ địch nào tấn công, Glen cũng sẽ trực tiếp bảo vệ gia đình con trai mình.
「──Toru-kun.」
Doyle từ trong quán 〈Bạch Hoa Đình〉 bước ra và cất tiếng gọi.
「Rốt cuộc, các cậu── được người đàn ông đó nhờ vả để bảo vệ chúng tôi, phải không?」
「Đúng là vậy.」
Toru nhún vai đáp.
「Tôi đoán là tôi nên nói lời cảm ơn.」
「Không, chuyện đó──」
Nói rồi, Toru giơ bọc vải chứa ‘di thể’ lên một chút.
「Chúng tôi chỉ là người làm thuê thôi. Thù lao thì, như ông thấy đấy, chúng tôi cũng đã nhận rồi.」
「…………」
Doyle im lặng một lúc.
Hẳn ông ta đã hiểu ngụ ý của Toru── nếu muốn cảm ơn, hãy nói với Glen.
「Nhưng tôi── vẫn không thể tha thứ cho người đàn ông đó được. Dù cho ông ta thật sự không thể trở về từ chiến trường vì muốn đồng đội nơi tiền tuyến không bị tổn hại, thì sự thật rằng ông ta đã chọn đồng đội thay vì gia đình vẫn không thay đổi.」
「Điều đó── cũng đúng.」
「Toru……」
Chaika lo lắng đảo mắt qua lại giữa Toru và Doyle.
「Nhưng……」
Doyle cụp mắt xuống và nói tiếp.
「Tôi đã hiểu rằng── đó hẳn là một quyết định vô cùng đau khổ.」
Nếu ông ta thực sự không quan tâm đến gia đình... thì ngay từ đầu Glen đã chẳng thuê nhóm Toru để gửi đến chỗ Doyle, và trong tình huống đó── khi cây cầu bị sập và nhóm Doyle bị mắc kẹt, ông ta đã chẳng dùng cung tên bất chấp việc sự can thiệp của mình sẽ bị bại lộ.
Cho đến giờ, Glen vẫn chưa xuất hiện trước mặt Doyle, và thậm chí cả trước mặt nhóm Toru──
「Khi Talis bình phục và trở về cùng vợ tôi──」
Dù giọng nói vẫn còn đôi chút do dự, Doyle vẫn nói.
「Có lẽ tôi có thể để ông ấy gặp đứa cháu mà chính ông ấy đã cứu.」
「…………!」
Gương mặt Chaika bừng sáng.
Cô gái này── thực sự rất mềm lòng với những từ ngữ và khái niệm như cha mẹ, gia đình, hay sợi dây gắn kết của họ.
「Chuyện đó, rất rất tốt!」
Chaika nói vậy.
「...Vậy sao.」
Doyle nở một nụ cười gượng gạo.
「Các cậu── có mục đích gì đó khi đi du hành phải không? Chuyện đó có liên quan gì đến người đàn ông kia không?」
「Chuyện đó thì──」
「Vì, chôn cất, phụ hoàng.」
Trong lúc Toru còn đang phân vân không biết nên trả lời thế nào, Chaika đã dứt khoát nói.
「Vậy à.」
Tuy nhiên, Doyle không hỏi thêm chi tiết nào nữa.
Người con trai của vị anh hùng đã giết cha Chaika chỉ khẽ mỉm cười gật đầu rồi──
「Chúc các cậu, có thể hoàn thành được mục tiêu của mình.」
Anh nói.
「Vâng.」
Chaika đáp lại với vẻ mặt có phần tự hào.
(Cha con... sao.)
Nhìn cảnh tượng đó, Toru bỗng cảm thấy một cảm giác khó tả.
Cậu, và cả Akari, đều không biết cha mẹ ruột của mình là ai. Về sợi dây gắn kết cha con, họ chỉ biết đến qua kiến thức sách vở chứ chưa bao giờ cảm nhận được bằng da bằng thịt.
Vì thế──
(Thì ra đó là thứ chống đỡ cho 'sức mạnh' của Chaika sao.)
Cậu nghĩ vậy.
Chỉ là… phải một thời gian sau đó, Toru mới biết rằng, đó là một sự hiểu lầm không thể cứu vãn nổi.