Trở thành bạn trai của Arisaka và có thể tiếp xúc cô nàng bất kỳ lúc nào, tự nhiên tôi lại có cảm giác vênh mặt với đời. Một khởi đầu hoàn hảo cho năm lớp 11. Giải thoát khỏi đau khổ và lo âu vì không thể liên lạc với nhau trong kỳ nghỉ xuân, cảm tưởng bây giờ tôi mọc cách bay đi cũng được.
Ngồi trong lớp mà tôi chỉ nghĩ về bạn gái, ai nói gì tôi mặc kệ.
Tiết sinh hoạt sau giờ học, Kanzaki-sensei nói.
“Sena-san và Hasekura-san, hai em đến phòng câu lạc bộ trà đạo nhé. Cô có chút chuyện cần nói.”
Nhưng tôi đang định đi chỗ khác.
“Kisumi-kun, đi thôi nào.”
Tôi vừa đứng dậy tính tới phòng chuẩn bị mỹ thuật, chợt bị ai đó gọi tên kéo về hiện thực.
“Hả, Asaki-san? Gì cơ?”
“Hồi nãy, Kanzaki-sensei mới kêu tụi mình tới câu lạc bộ trà đạo đó. Cô ấy đều làm vậy vào mỗi năm chọn ban cán sự. Nếu Kisumi-kun và tớ được gọi đi, có lẽ tớ cũng lên chức ban cán sự chăng. Chắc nịch luôn!”
Cái cô nàng đáng yêu đang hào hứng này là Hasekura Asaki. Sở hữu khuôn mặt lọt vào giới giải trí dễ như bỡn, cô ấy mỉm cười niềm nở. MáI tóc nâu sáng lưng chừng xõa xuống vai, những lọn tóc xoăn dưới đuôi tóc tạo cảm giác thân thiện. Lớp trang điểm nhè nhẹ càng làm vẻ đẹp của cô thêm tự nhiên. Đôi môi bóng bẩy dễ dàng thu hút ánh nhìn. Khoác trên mình là bộ đồng phục blazer, cả móng tay và phong cách thời trang ấy đều toát lên sự yêu kiều.
Nghề phát thanh viên nữ sẽ hợp với cô ấy ở tương lai đây. Diện mạo chấm phá chút dễ thương, kèm kỹ năng giao tiếp thượng thừa, cô ấy có thể lật ngược thế cờ và khiến đối phương thành fan dù chỉ nói chuyện.
Nói chung, Hasekura Asaki trái ngược hẳn Arisaka. Cô ấy là trung tâm của lớp tôi, một cô nàng nổi tiếng với tính cách thân thiện và dễ gần, rất nhiều bạn bè vây quanh cô. Tuy học không giỏi bằng Arisaka, cô ấy vẫn luôn nằm trong top học sinh giỏi. Cô ấy lo liệu mọi việc một cách suôn sẻ, giáo viên nào cũng đều quý trọng cô.
Cấp 3 Eisei mặc dù là trường dự bị, song có khá nhiều hoạt động lớp. Bề ngoài là những lớp trưởng quyết định, giao phó nhiệm vụ cho ban cán sự các lớp.
Tôi quen Asaki-san vì năm ngoái chúng tôi đều là lớp trưởng hai lớp khác nhau. Cô ấy hay gọi tôi là Kisumi-kun, thành ra tôi cũng gọi cổ là Asaki-san.
Dẫu không có nghĩa rằng bọn tôi thân thiết. Cùng lắm trao đổi đôi ba câu nếu gặp nhau trên hành lang—chẳng qua là người quen nói chuyện với nhau. Rốt cuộc thì, Asaki-san nhớ tường tận cả họ lẫn tên mọi người.
“Lên lớp 11 có vẻ cậu hơi lơ mơ nhỉ. Nếu cậu gặp khó khăn gì, cứ hỏi tớ nhé.”
“Cảm ơn cậu. Có gì thì tớ sẽ nói.”
“Tớ luôn sẵn lòng giúp. Ta đi nào.”
“Xin lỗi, tớ kẹt chút chuyện nên xin kiếu. Cậu bảo Kanzaki-sensei cứ chọn ai khác làm lớp trưởng thay nhé.”
“Khoan đã! Chuyện gì vậy! Cậu không đi cùng tớ ư?”
Asaki-san hấp tấp nắm lấy tay áo tôi.
“Không sao đâu. Kanzaki-sensei rất có kinh nghiệm, Asaki-san chỉ cần nghe theo thôi.”
Tại lớp của Kanzaki-sensei, chức lớp trưởng sẽ do chính cô bổ nhiệm hàng năm. Lúc biết chuyện ở tiết chủ nhiệm năm nay, tôi e sợ nếu mình bị nhắm đến. Thật lòng chả muốn làm tí nào.
“Không được! Sao Kisumi-kun lại từ chối? Tớ tưởng cậu chắc chắn đồng ý chứ!”
“Tớ không rảnh mất thêm giờ ra về.”
Cuộc hẹn với Arisaka cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Kisumi-kun, cậu đã rời đội bóng rổ rồi nhỉ, nên cậu rảnh mà phải không?”
“Thì.”
Tôi tính nói nhưng lại do dự. Hẹn hò Arisaka là chuyện bí mật. Không xong rồi.
“Đừng lo, Kisumi-kun.”
Asaki-san chăm chăm nhìn tôi.
“Thôi đừng bận tâm đến tớ. Nếu là cậu, tớ tin mọi thứ sẽ êm đẹp dù ai được chọn đi chăng nữa.”
Tài lãnh đạo của cô nàng thì ai cũng thấy. Trình độ giao tiếp tuyệt vời khiến ta muốn được cô chỉ đạo ngay. Mắc gì cô ấy phải chần chừ chứ.
“Cộng sự tớ chỉ có mỗi Kisumi-kun thôi. Lễ hội văn hóa năm ngoái, nhờ cậu nên mới diễn ra suôn sẻ mà.”
Asaki-san miệng vẫn cười, tay thì bấu chặt áo tôi.
“Vả lại, Kanzaki-sensei chọn cậu 2 năm liên tiếp, chứng tỏ cô ấy rất tin tưởng cậu. Vậy nên hi vọng cậu sẽ giúp tớ thân hơn với Kanzaki-sensei.”
“Cô ấy nổi tiếng thế cơ à?”
Tôi nghiêm mặt hỏi.
“... Có mỗi Kisumi-kun nghĩ vậy. Nhiều bạn nữ hâm mộ Kanzaki-sensei như tượng đài Yamato Nadeshiko lắm. Tớ gia nhập câu lạc bộ trà đạo cũng vì muốn được như cô ấy.”
“Đừng học theo tính cố chấp của bả. Năm ngoái tớ không từ chối được, phải đành miễn cưỡng làm.”
“Có lẽ Kanzaki-sensei thấy có gì đó cuốn hút ở cậu nên mới kiên trì như thế!”
“Lời cậu nói khéo lại thành trò lừa đấy.”
“Tớ rất lo, không biết Kanzaki-sensei có chọn mình không nữa.”
“Làm lớp trưởng quan trọng vậy sao?”
Vụ này mới nha. Nếu ai đó tình nguyện, tôi rất vui lòng nhường cho.
“Tớ đang nhắm tới xuất giới thiệu vào đại học, thành ra tớ muốn kiếm thêm điểm cộng.”
“Bây giờ đã tính tới đó rồi á?”
Đầu tôi thì đang ngập mùa xuân hoa nở, thi đại học còn xa tít tìn tịt.
“Kisumi-kun khá đáng tin cậy, vậy mà ung dung phết nhỉ.”
“Tớ hay bị sai vặt cũng vì chuyện đó.”
Tôi tự hạ thấp bản thân.
“Tớ rất thích lòng tốt và tính hoạt bát của cậu. Mà nếu cậu muốn từ chối, hãy tự nói thẳng với cô ấy đi nha!”
“... Đã rõ.”
Xem chừng bắt buộc phải tới câu lạc bộ trà đạo cùng Asaki-san rồi. Tôi dòm qua chỗ ngồi Arisaka, cô ấy đã rời đi một lúc trước.
Trong khi sải bước, tôi nhắn tin cho Arisaka.
[Tớ bị Kanzaki-sensei gọi đi, chắc tớ tới hơi trễ nhé.]
[Yoruka: Thản nhiên gọi người khác bằng tên, con mèo vụng trộm đó là sao?]
Dòng tin nhắn chớp nhoáng được phản hồi. Cổ có để ý! Còn cực kỳ cảnh giác nữa!?
Xui xẻo là trước khi tôi kịp trả lời, bọn tôi đã tới phòng câu lạc bộ trà đạo.