Thế là tôi đã chính thức trở thành lớp trưởng của lớp 11A.
Trung học Phổ thông Eisei, tuy là trường dự bị đại học nhưng cũng tổ chức rất nhiều sự kiện phong trào. Mỗi đầu năm học mới, lớp trưởng thường đảm nhận nhiệm vụ hệ trọng là tổ chức hội thao các lớp.
Những hoạt động ngoài trời như đá bóng, bóng chày, tennis, và còn có lựa chọn trong nhà gồm bóng rổ, bóng chuyền hay bóng bàn. Do đều là hoạt động vui chơi, cốt để giúp những học sinh mới của lớp thêm gắn kết. Vui là chính nên hiếm có lớp nào đặt nặng việc chiến thắng.
“Cùng nhắm đến một chiến thắng áp đảo nào! Tớ đã chuẩn bị một số tài liệu đây.”
Chắc mỗi lớp 11A bọn tôi là khác người. Chính đương sự đặt mục tiêu cao vút là Hasekura Asaki đang mỉm cười.
Là ban cán sự của lớp, tôi phải vác mặt tới lớp vào sáng sớm. Hôm qua nhắn tin với Yoruka đến tối muộn mà tôi hơi bị thiếu ngủ, song tôi vẫn phải gắng gượng và là cộng sự của cô ấy, tôi cần nêu ý kiến cá nhân.
Asaki-san ngồi đối diện tôi, đưa tôi tờ giấy tổng hợp đầy đủ thông tin về kinh nghiệm chơi thể thao của cả lớp trải dài cấp 1 tới cấp 3, theo đó là bản tóm tắt ưu nhược điểm của lớp khác. Giờ dựa vào thông số này rồi lập chiến lược vô địch là xong.
“Ghê thật đấy. Làm sao cậu có hết thông tin hay vậy?”
“Bạn tớ nhiều lắm. Chỉ cần tớ hỏi là họ đều sẵn lòng chia sẻ mà. Còn về Kisumi-kun là tớ đã lấy từ Nanamura-kun và Hinaka-chan á.”
Trái ngược với diện mạo thu hút, cô rất chu toàn ở khâu chuẩn bị. Tôi khá ngưỡng mộ cái tính thực tế đó. Tài liệu này nọ cũng được làm rất tốt.
“... Ủa mà, cậu không gọi Nanamura bằng tên à?”
“Cậu ta là át chủ bài đội bóng rổ nhỉ. Những vận động viên tài giỏi chắc chắn sẽ có fan nữ, lỡ tỏ ra gần gũi quá mà gây hiềm khích cũng nên. Ngoài ra, gu tớ không phải con trai bóng bẩy.”
Tính toán từng đường đi nước bước luôn à. Ghê phết.
“Nhưng cậu gọi tớ bằng tên mà?”
“Cộng sự của nhau thì nên thân thiết chút chứ. Có gì to tát đâu?”
“Thôi xin. Bạn gái tớ ghen mệt lắm.”
“Hở? Kisumi-kun đang hẹn hò hả? Với ai cơ?”
“Trò đùa buổi sáng ý mà. Kệ đi.”
Tôi phủ nhận.
“Mai mốt, Kisumi-kun cũng sẽ có cô người yêu tuyệt vời thui. Chúng mình dốc hết sức với trách nhiệm ban cán sự nào!”
Tự nhiên được thông cảm rồi lại bị thúc giục làm việc. Sự kết hợp nghe đáng thương vậy trời.
“Cứ bình thường mà làm…”
Tôi ngáp trong khi xem qua giấy tờ.
“Nếu thắng thì chẳng phải để lại ký ức khó phai cho năm lớp 11, đúng không?”
“Hoạt động vui chơi thôi mà, nghiêm túc làm gì”
“Gì mà ỉu xìu vậy. Cũng cậu đề nghị sáng nay bàn bạc, nên bây giờ mới làm nè. Cậu có chuyện gì nữa?”
“Tớ không phải kiểu lớp trưởng cao thượng đâu.”
Có mỗi hai đứa tôi ở trong lớp. Tôi thực sự rất muốn nằm ườn trên giường cho đến sát giờ, nhưng tan học thì chỉ muốn ở bên Yoruka. Nếu nó đồng nghĩa với việc bảo đảm thời gian cho bạn gái, tôi sẽ cố thức dậy sớm vậy.
“Cùng nỗ lực hết sức nhá. Tụi mình không lãnh đạo lớp thì còn ai vào đây?”
Lóa mắt vãi. Một người xinh xắn, tài giỏi và có tinh thần trách nhiệm tập thể cao như Asaki-san, so với cái thái độ lười nhác và buông thả của tôi là khác biệt rõ rệt.
“Kanzaki-sensei không kỳ vọng nhiều lắm đâu. Đúng là cô ấy muốn chúng ta ít nhất phải được tối thiểu, nhưng liệu có vượt qua không còn tùy vào tính chủ động của tụi mình nữa.”
Dù cho cô ấy toàn gây áp lực thầm lặng để bắt ép đối phương…
Dù sao thì, tôi chẳng muốn giảm thời gian ở bên Yoruka. Sẽ rất khó nhằn nếu có bài tập buổi sáng và tôi buộc tham gia vì có chức vụ. Thông cảm cho tớ nhé.
“... Lạ ghê. Nếu là con trai, tớ nghĩ họ sẽ hợp tác hơn chứ ta.”
“Vậy thì nói toẹt với Kanzaki-sensei rằng ‘Hãy thế ai đó vào chỗ cậu ta, tên này vô dụng quá’?”
“Sao mà được! Không những chả mang lại kết quả tốt đẹp, mà tớ còn bị đánh giá xấu nữa.”
“Chứ không phải cậu hăng hái là để được thư giới thiệu sao?”
“Tại gia đình tớ là đơn thân á, nên tớ muốn tiết kiệm tiền.”
“Tuyệt đấy.”
Tự nhiên cô ấy thẳng thắn kể ra. Cứ ngỡ gia thế cô nàng sẽ thuộc nhà giàu.
“Ồ, cuối cùng cậu cũng hứng thú tí rồi. Kisumi-kun, cậu đang tò mò đời tư của tớ đúng hơm?”
Asaki-san trêu chọc.
“Đừng có nhìn tớ kiểu đó.”
Tôi cũng khá nhát gái nên lo lắng là phải.
“Tớ rất biết ơn ba mẹ vì đã sinh tớ ra dễ thương.”
“Tớ có bao giờ nghe cậu kể về người yêu đâu. Hay là cậu đang giấu diếm?”
Có khi Asaki-san đang bí mật yêu đương, giống tôi và Yoruka. Cô lúc nào cũng là trung tâm vòng bạn bè. Mặc dù thường xuyên mang chức vụ nổi bật ở sự kiện, lại hiếm khi nghe tin đồn cô ấy có người yêu.
“Tớ không đặt chuyện tình cảm lên đầu. Những thứ ưu tiên mới quan trọng, nếu tớ gặp chàng trai nào đó thì ắt hẳn là phần thưởng.”
Cô mỉm cười. Cái điểm quyến rũ người khác giới trong vô thức quả là khiến tôi ghen tỵ.
“Kisumi-kun thì sao? Cậu đang độc thân hả? Ngạc nhiên ghê, tại cậu khá nổi mà.”
Tới rồi—câu nói vu vơ mà con gái dùng để con trai biết là họ không thích. Tôi mà nổi tiếng thật thì chỉ cần nói chuyện thôi cũng đủ phái nữ rung động rồi.
“Cậu muốn đào sâu cái chủ đề này thật à?”
“Ối, ai kia cố lảng tránh kìa. Lẽ nào cậu thích Arisaka-san?”
“Sao lại có Arisaka nữa?”
Tên bạn gái tôi đột nhiên xuất hiện. Tim tôi đập thình thịch.
“Kanzaki-sensei kể tớ mà. Năm ngoái, chỉ có cậu nói chuyện được với Arisaka-san, dù cô ấy chẳng giao tiếp với ai cả. Có lẽ vì cậu có tình cảm đặc biệt chăng.”
Asaki-san khẽ nói.
“À thế à?”
Tôi cố tình hùa theo trò đùa của cổ.
“Xin lỗi, tớ xạo đó. Hai cậu hẹn hò là chuyện vô lý quá đỗi!”
Trên mặt vẫn biểu cảm nghiêm túc, Asaki-san liền bật cười.
“Ủa, cậu có giận không?”
“Không. Nhiều người chắc cũng nghĩ chúng tớ không hợp nhau.”
Từ những lời phán xét bên ngoài, tôi mới hiểu rõ. Mỹ nữ lạnh lùng và thằng con trai bình thường—giản dị, đúng là không hề đẹp đôi.
“... Xin lỗi nếu làm cậu buồn nhé. Nhưng mà nè, chuyện cậu và Arisaka-san hẹn hò khá có lợi cho tớ ấy chứ.”
“Có lợi?”
“Giả sử ở gần cậu đi, chẳng phải tớ có thể xáo động cảm xúc của Arisaka-san sao?”
“Tại sao cậu lại làm vậy?”
Tôi tò mò ý định của cô ấy.
“Do tớ toàn mất vị trí đầu bảng trong kỳ thi bởi Arisaka-san thôi.”
“Cậu nói cứ như vô vọng vậy.”
“Năm nay, nhất định tớ sẽ giành hạng nhất.”
Hạng nhất là vị trí bất di bất dịch, còn hạng hai thì thay đổi liên tục. Bậc xếp hạng đã cố định từ những ngày đầu cấp 3. Hạng hai nghe cũng oai lắm chứ, song có vẻ Asaki-san không vui tẹo nào.
“Này, cậu biết làm sao để kéo Arisaka-san tuột dóc hông?”
“Gì cơ!?”
Cô nàng ngây thơ đề xuất chiến lược đá đối thủ ra chuồng gà.
“Giỡn tí. Tớ không có sở thích hạ bệ người ta. Thế nên tớ mới nỗ lực để mọi người ủng hộ tớ.”
Asaki-san lấy điện thoại ra, điệu nghệ chụp bức ảnh chúng tôi làm việc. Cô tạo mặt selfie “Chăm chỉ làm việc từ sáng sớm”, kèm hashtag đăng lên mạng xã hội.
“Đừng có đăng tấm hình đầy mùi hint thế.”
“Gì đâu. Tớ cũng từng nói mình làm ban cán sự rồi, người ta sẽ nghĩ có mặt cậu là hiển nhiên.”
“Dù là vậy, tốt hơn là không nên ám chỉ có con trai nào trong ảnh chứ?”
“Là Kisumi-kun thì không sao.”
“Tin tưởng tớ quá nhỉ?”
“Đúng. Cậu vinh dự đi là vừa.”
“Ai cậu cũng nói thế à?”
“Đàn ông tốt không ăn nói khiếm nhã vậy đâu.”
Điện thoại Asaki-san bỗng chốc phát đầy thông báo lượt thích và bình luận. Những người đang đi tàu chắc đã ngó thử. Cô ấy canh ngay đúng thời điểm trước khi vào học luôn.
“Thấy chưa, chủ động một cái là mốt vô tiết chủ nhiệm đỡ lằng nhằng rồi?”
“Ừ, chuẩn bị kỹ càng mới đem lại kết quả nhỉ.”
“Chuẩn. Cùng lập ra đội hình hoàn hảo nào.”
Cô cất điện thoại vào túi, nghiêm túc đọc tài liệu. Giờ cần hoàn thành công việc trước đã. Tôi cũng bắt đầu đàng hoàng xử lý.
Hai đứa bọn tôi đều tập trung, thảo luận ngày càng sôi nổi. Nhờ có đống thông tin chuẩn bị sẵn, lần lượt xây dựng đội hình đẹp nhất. Chỉ còn vấn đề là chưa biết làm sao với Arisaka Yoruka.
“Kisumi-kun, năm ngoái cậu ấy làm gì vậy?”
“Tớ có hỏi cô ấy thích gì, nhưng cổ chả muốn gì cụ thể cả. Kết quả là hôm đó, cô ấy tự nhiên đổ bệnh rồi nghỉ ở bệnh xá.
“Nghe nhụt chí vậy trời.”
“Tớ đâu thể tới hỏi lý do một cô gái cúp tiết thể dục được. Và Kanzaki-sensei cũng đã cho phép, thành ra bó tay.”
“Hi vọng năm nay cậu ấy sẽ tham dự đàng hoàng.”
“Bằng cách nào?”
“Nếu từ đầu đã bỏ cuộc thì sẽ chẳng đạt được gì cả.”
“Arisaka khó tính lắm.”
“Kinh nghiệm của cậu à? Biết đâu con gái với nhau sẽ khác thì sao.”
Asaki-san khá tự tin khoảng giao tiếp. Giao phó cho cô ấy cũng hay đấy chứ. Nếu để nhiệm vụ của lớp trưởng giảm xuống, thì tôi đồng ý hai tay hai chân.
Khi những người câu lạc bộ thể thao vừa xong buổi tập sáng và mấy học sinh đi học sớm bước vào, phòng học đã náo nhiệt từ bao giờ.
Lẩn trong cảnh huyên náo ấy, tôi không hề hay biết.
Cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, tôi đánh mắt đi và thấy Yoruka đang nhìn mình.
“Vậy tớ sẽ để vụ Arisaka tham gia cho cậu nhé, Asaki-san! Việc của sáng nay đã xong! Làm tốt lắm!”
Tôi nhanh tay giải thích với Yoruka qua LINE nhưng lại ăn bơ toàn tập, còn không ăn trưa cùng nhau nữa chứ.
Hình như sắp có bão kéo tới rồi.