[Thị trấn Tân thủ]
Theo sau Rikochi bằng ‘Bước nhảy Tình Bạn’, chúng tôi hiện tại đang xuống phố cùng nhau.
Dù ngắm nhìn bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp tinh xảo và cổ kính của các ngôi nhà trong thị trấn.
Đây mới đúng là thị trấn mà tôi mong đợi từ một thế giới giả tưởng mang hướng trung cổ.
Đột nhiên, như có luồng khí lạnh nào đó chạy dọc sống lưng tôi, một cảm giác ớn lạnh với vô số đôi mắt đang lườm và ghim chặt vào tôi trên con phố.
Không chỉ thế mà còn có tiếng xì xào bàn tán liên tục của những người qua đường.
“Nhìn kìa, đó chẳng phải là Rikochi hay sao?”
“Cô ấy đến từ hội ‘Justice Wing’ phải không…?”
“Dễ thương thật đấy.”
“Mình muốn lại gần ngắm cô ấy rõ hơn.”
“Nhưng mà lão già với đôi mắt khó ưa kế bên là ai vậy trời?”
“Lão đó đang đi với Rikochi cơ đấy…thật không thể tha thứ!”
“Trảm…giết…”
……
……
……
“Này, Rikochi.”
“Hửm? Có chuyện gì sao, Senpai?”
Tôi ghé sát mặt em ấy và thì thầm nhỏ với Rikochi.
“Nhóc có vẻ khá nổi tiếng đấy nhỉ?”
“Thế sao…chắc là do hội của em rất có tiếng trong tựa game này.”
“Justice Wing đúng không?”
“Vâng!”
Sau một khoảng lặng thì Rikochi cười khúc khích khi nhìn vào biểu cảm lo lắng và phức tạp trên mặt tôi lúc này.
“Senpai!”
“Hở? Sao?”
“Đừng lo lắng quá, tuy cháu có bảo là hội cháu đang thực thi công lý nhưng không phải kiểu ép buộc hay gì đâu, mọi người trong hội đều thoải mái tận hưởng lối chơi này mà.”
“Thật vậy sao?”
“Vâng! Dù là bọn xấu đúng thật là cần phải bị trừng trị nhưng không ai trong hội lại ám ảnh chính nghĩa đến mức tự cho mình quyền để trừng trị người khác đâu.”
“Chú hiểu…Nếu vậy thì tốt.”
Tôi đã nghĩ đó là một hội nguy hiểm và ảo tưởng về những thứ như chính nghĩa.
Thì ra đó cũng chỉ là trò chơi anh hùng của những đứa trẻ nhưng quy mô hơn nhiều.
Nghĩ đến điều đó, bất giác tôi lại cười mỉm.
“Senpai, sao cháu có cảm giác chú đang nhìn cháu với ánh mắt trìu mến thế nhỉ?”
“Nhóc đang ảo tưởng thôi.”
“Có thật là thế không? Oh, cửa tiệm ở kia, chúng ta tới nơi rồi.”
Một cửa tiệm hẻo lánh nằm khuất sâu trong góc ở phía sau con phố.
Tôi nhìn lên biển hiệu với dòng chữ [ Tiệm rèn Kaji ].
Đợi một lúc sau khi bấm chuông cửa, tôi tiến vào trong cửa tiệm.
“Xin chào, có Kaji-san ở tiệm không ạ?”
Rikochi cất giọng gọi và một gã to con từ từ bước ra từ phía sau tiệm.
Vãi…anh chàng này đô con khủng khiếp, nhìn đống cơ bắp rắn chắc và thân hình lực lưỡng đấy xem. Không chỉ múi nào ra múi đó, anh chàng còn có một làn da hơi ngăm đen trông rất đàn ông.
“Oh, chào mừng quý khách! Là Rikochi sao?”
“Chào anh, Kaji-san. Trông anh vẫn vạm vỡ như mọi khi.”
“Hahaha, tôi đã chăm chỉ đến phòng tập mỗi ngày đấy.”
Kaji đang liên tục tạo dáng với cơ bắp của mình.
Giờ mà có ai bảo tôi rằng anh ấy là quán quân của một giải đấu thể hình nào đó thì tôi cũng không lấy làm lạ.
“Hôm nay cô thế nào? Cần một cây gậy phép mới à?”
“Không, em đến đây và mang theo một vị khách mới cho anh.”
“Sao cơ?”
Kaji giờ mới để ý và quay sang nhìn tôi đang đứng cạnh Rikochi.
Cái liếc từ một anh chàng đô con lực lưỡng và còn cao hơn tôi quả thật có chút đáng sợ.
“Xin chào…”
Tôi nặng nề thốt lên hai chữ xin chào với tông giọng đôi phần run rẩy trước cậu ấy.
Kaji sau một hồi nhìn chằm chằm vào tôi thì đột nhiên mỉm cười.
“Một xạ thủ cơ à…hiếm thấy thật đấy. Chú có vẻ là dân chuyên nghiệp, cho tôi biết tên chú được chứ?”
“Tôi tên Kentaro.”
“Tôi là Kaji, rất vui được gặp chú.”
Chúng tôi bắt tay nhau và cái siết tay của cậu ấy thật sự rất chặt.
Tay cậu ta khỏe quá, đau đấy.
“Thế thì, Kentaro. Chú cần gì nào?”
“Tôi muốn kiếm một khẩu súng khác để thay cho khẩu tân thủ này. Tôi cần một khẩu súng tỉa mạnh hơn người bạn đồng hành đến lúc này của tôi.”
“Àiii, chú nói thế thì dù cho tôi có quơ búa tạo đại bao nhiêu khẩu súng thì chắc chắn nó vẫn sẽ mạnh hơn món đồ tân thủ kia.”
Kaji khoanh tay và nhìn tôi một cách đăm chiêu.
“Rikochi-chan, nhìn tổng thể thì Kentaro vẫn còn là một tân thủ đúng chứ?
“Chà, đúng vậy đấy!”
“Thế thì với cương vị là một người thợ rèn, tôi phải hết lòng và tử tế với những quý khách còn non trẻ như thế này.”
Kaji mỉm cười.
Có vẻ cậu ấy là một người tốt bụng.
“Nhưng, tôi phải thú thật một điều khá buồn với chú, tôi không nâng nhiều điểm kỹ năng cho việc chế tạo súng nên nó sẽ không được chất lượng như những món vũ khí khác đâu.”
“Ahaha. Không sao đâu, miễn nó tốt hơn ‘anh bạn’ tân thủ này là được rồi.”
“Thế thì dễ! Hahaha.”
Chúng tôi hiểu rõ hoàn cảnh của đối phương nên tôi cũng không làm khó gì cậu ấy.
Tôi thậm chí sẽ chẳng bao giờ kiếm được người thợ rèn như cậu ấy nếu còn chơi một mình và không được Rikochi giúp đỡ.
“Để tôi xem mình có thể tạo được khẩu súng nào tốt nhất cho chú….Đây rồi! Muốn tạo nó thì tôi cần những vật liệu này.”
Kaji hiển thị một bảng hệ thống trên không trung và cho chúng tôi xem những vật liệu cần thiết cho khẩu súng mới.
Gì đây? Xem nào…thỏi sắt, thỏi bạc và một số chất mài mòn mỗi loại…
“Tôi có thể tạo ra thỏi sắt với thỏi bạc bằng kỹ năng [Rèn] của mình nên tôi cần chú mang theo quặng sắt và quặng bạc đến đây. Còn về các chất mài mòn thì chú có thể mua chúng ở những cửa hàng của NPC.”
“Chỉ cần có nguyên liệu là cậu làm được ngay luôn sao?”
“Đúng thế! Không giống đời thật cho lắm vì chỉ cần kích hoạt kỹ năng [Rèn] thì mọi thứ sẽ xong hết ngay lập tức.”
Kaji giơ đôi tay cơ bắp của mình lên.
Nghe lạ thật nhưng cậu chàng này có vẻ là người tôi có thể tin được.
“Thế thù lao mà cậu cần là bao nhiêu?”
“Để xem…nhiêu đây ổn không?”
Số tiền hiển thị hình như đã được chiết khấu so với mức tiền ban đầu nhưng với tôi thì nó vẫn là một cái giá hợp lí.
Quả thật đúng với câu nói “hết lòng và tử tế” trước đó của cậu chàng.
“Nhiêu đây thì ổn. Tôi sẽ đưa vật liệu cho cậu sớm nhất có thể, cảm ơn cậu nhiều.”
“Không gì, chúc chú may mắn.”
“Tôi sẽ sớm quay lại thôi.”
“Hahaha, muốn đến khi nào cũng được, tôi tiếp hết.”
Tôi chào tạm biệt Kaji, cậu ta vẫn còn mỉm cười, rồi tôi rời khỏi cửa tiệm.
“Chú thấy sao? Kaji-san quả là một người tốt đúng chứ?”
“Thì đúng là thế nhưng cậu ta có hơi đáng sợ một chút.”
“Hihi, nhưng đó là một điểm thú vị ở anh ấy mà.”
Rikochi nhoẻn miệng cười rồi bất chợt nhìn tôi một cách nghiêm túc.
“Chú có kỹ năng [Khai thác] không thế, Senpai?”
“Đương nhiên là không rồi.”
“Ừm hứm, vậy thì chú định làm kiểu gì để thu thập quặng đây?”
“…Chú nghĩ chắc là cháu cũng đoán chính xác được việc chú sắp làm nên đừng hỏi thêm nữa nhá?”
Rikochi thở dài rên rỉ trong khi cúi nhìn xuống đất.
Rồi em ấy quay lên nhìn tôi và nở một nụ cười mà phải tả là ba phần bất lực bảy phần nuông chiều.
“Thôi được rồi, cháu sẽ không hỏi nữa. Cháu sẽ vờ như mình không biết và không hiểu gì hết.”
“Cảm ơn nhiều.”
“Vâng vâng”
Rikochi quả thật là một cô gái tốt bụng.
Tôi thật sự rất may mắn khi có một đàn em như em ấy.
“Được rồi, Senpai. Cháu có một cuộc họp với hội của mình nên giờ cháu đi trước nhé.”
“Cuộc họp cơ à? Về gì thế?”
“Senpai à, một hội PKK như bọn cháu thì chỉ nói về một vấn đề duy nhất thôi, cháu nghĩ chú hiểu mà.”
“À rồi…nhớ phải cẩn thận đấy.”
“Vâng!”
Rikochi vẫy tay tạm biệt với tôi và rời đi.
Giờ thì tôi cũng cần phải quay lại làm việc hết mình vì khẩu súng mới thôi.