Một hôm nọ, khi tôi đăng nhập vào game như bao ngày, tôi bỗng nhận được thông báo về một email đến từ nhà phát hành.
Thường thì, thỉnh thoảng tôi cũng nhận được email từ nhà phát hành, chủ yếu là về việc bảo trì game hay bản cập nhật các banner gacha mới.
Email có lẽ là một phần quan trọng để các game thủ gacha kiểm tra cập nhật thường xuyên. Nhưng tôi không quan tâm và không có ý định thử nó.
Tôi vẫn trung thành với bộ quần áo bằng vải.
Nhưng thứ thu hút sự tò mò của tôi lần này chính là điểm khác biệt ở tiêu đề email so với những lần trước.
[ Thông báo về sự kiện chính thức của game ]
Một sự kiện chính thức sao?
Bất kì tựa game online nào cũng đều có các sự kiện chính thức, điều này không phải xa lạ gì.
Dễ hiểu khi tựa game này cũng có các sự kiện như thế, có vẻ là các sự kiện cũng được cập nhật thường xuyên để giữ nhiệt cho game.
Tôi nhấp vào email và đọc kĩ nó.
[ Cùng thu thập huy hiệu Penta-kun nào! ]
Penta-kun là linh vật của tựa game này, nó là một chú cánh cụt đáng yêu.
Nhưng tại sao phải là cánh cụt nhờ?
Đọc qua email vài lần thì tôi cũng đã hiểu cách thức hoạt động của sự kiện lần này.
Khi bạn tiêu diệt quái vật hay người chơi khác, sẽ có một xác suất nhất định để bạn có thể nhận được huy hiệu Penta-kun từ việc đó.
Có cả bảng xếp hạng thành tích dựa trên số huy hiệu mà bạn thu thập được.
Thật lòng mà nói, tôi chẳng quan tâm tới đống xếp hạng rối rắm đấy.
Điều khiến tôi thích thú là phần ‘tiêu diệt người chơi khác’.
Bạn hiểu việc này có nghĩa là gì không? Việc PK đang được khuyến khích một cách chính thức.
Cơ mà chẳng phải sẽ rất thiệt thòi đối với những người chơi vốn không thích việc PK sao, đó sẽ là một vấn đề lớn với họ đấy chứ?
Đó là suy nghĩ của tôi khi đọc tới đoạn đấy, đọc tiếp thì có vẻ nó cũng không hẳn là vấn đề lớn lắm.
Số lượng huy hiệu Penta-kun vẫn sẽ được giữ nguyên mà không giảm hay mất đi khi người chơi bị người khác tấn công.
Điều này sẽ an toàn cho các người chơi thường khi bị các người chơi PK tấn công.
Đối với việc những người chơi PK sẽ hoạt động mạnh hơn trong sự kiện này thì trong khoảng thời gian diễn ra sự kiện, bạn sẽ không bị rơi vật phẩm khi bị giết chết.
Nhờ đó, những người chơi thường có thể an tâm trong việc đi farm quái hơn hay thu thập huy hiệu mà không sợ chịu rủi ro khi gặp mặt người chơi PK.
Việc không bị rơi vật phẩm khi chết sẽ làm mất đi hương vị cốt lõi của thú vui PK.
Mà thôi, việc thu thập huy hiệu Penta-kun từ hai nguồn: quái vật và người chơi, vẫn là một lợi thế không nhỏ đối với những người thích PK.
Chà! Theo tôi thấy thì đây là một sự kiện khá tốt đấy chứ, cả người chơi thường và người chơi PK đều có được những lợi ích không nhỏ từ nó.
Theo bảng khảo sát của game thì tỷ lệ người chơi thường chiếm rất cao nên nếu nhà phát hành tạo event chỉ có lợi cho phe PK thì dễ bị ăn gạch đá lắm, nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của họ.
Dù sao thì, đây cũng là sự kiện chính thức đầu tiên của tôi.
Tận hưởng nó một cách trọn vẹn thôi nào!
* * * * * * * * * * * * * * * * *
Tôi mở khung bạn bè lên.
Sau khi thấy trạng thái online của Riko-chan thì tôi gửi tin nhắn cho em ấy.
“Rikochi, nhóc có đang rảnh không?”
*Ting*
Lập tức một thông báo vang lên! Tôi nhận được hồi đáp từ em ấy.
“Oh, Senpai đấy à? Chú cần gì sao?”
“Chú cần một khẩu súng tỉa mới cho đợt event lần này, nhóc có quen biết ai làm thợ rèn không?”
“Để cháu xem…”
Một khoảng lặng nhỏ trôi qua..,và rồi cô ấy trả lời lại.
“Cháu sẽ qua đó, chú bấm chấp nhận nhé.”
“Hở? Chấp nhận cái gì cơ?”
*Ting*
Một thông báo đột ngột hiện lên!
[ Bạn có chấp nhận ‘Bước nhảy Tình Bạn’ không? ]
Cái quái gì đây…
Tôi chọn nút chấp nhận theo bản năng,
Lập tức, vô số mảnh ánh sáng tập hợp lại và bay nhảy trong không khí một cách đẹp đẽ, chúng hợp thành một chùm sáng chói lóa và rồi Rikochi xuất hiện từ chùm sáng ấy.
Giật cả mình, cũng hay đấy!
Rikochi nhẹ nhàng đáp xuống cùng chiếc váy bồng bềnh phấp phới của em ấy.
“Xin chào, Senpai!”
“Uầyy, n-này là gì thế?”
“Ahaha…chú ngạc nhiên lắm đúng không?”
“Ừm, khá bất ngờ đấy.”
“Yayy!”
Rikochi cười toe toét như đứa bé với gương mặt khoái chí.
Sau khi được giải thích thì đó là chức năng ‘Bước nhảy Tình Bạn’.
Nó tiêu tốn một vật phẩm và có giới hạn số lần sử dụng trong ngày. Nó giúp bạn dịch chuyển đến vị trí của một người bạn ngay lập tức.
Nghe có vẻ rất thuận tiện.
“Chú cũng muốn thử nó, nó cần tiêu tốn vật phẩm nào thế?”
“Chú cần một vật phẩm gọi là ‘Đá nhảy’, chú có thể tạo nó bằng kỹ năng [Rèn] của mình.”
“Ặc! Thế thì chịu rồi.”
Kỹ năng [Rèn] của tôi là con số không tròn trĩnh.
*Ting*
[ Có một yêu cầu giao dịch từ Rikochi. ]
[Đá nhảy: 1 cái]
“Cháu chắc chứ?”
“Vâng, sao lại không? Cháu có thể nhờ thợ rèn của hội làm một cái khác mà.”
“Chú hiểu rồi, xin nhận vậy, cảm ơn!”
[ Giao dịch đã được chấp nhận. ]
Tôi nợ ơn Riko-chan lần này.
Tôi mong mình có thể sớm trả ơn cho cô ấy trong tựa game.
Sẵn tiện thì trong tựa game này không có chức năng mua bán vũ khí, áo giáp.
Có vẻ nhà phát hành muốn ngăn cấm việc cung cấp cho các tân thủ những trang bị có chỉ số cao và chỉ số khủng ngay từ đầu game.
Khi bạn muốn có vũ khí hay áo giáp mới từ thợ rèn, bạn sẽ được yêu cầu cung cấp nguyên liệu để chế tạo vật phẩm, đây là một cơ chế có chút khác biệt so với cơ chế giao dịch thông thường.
“Vậy là giờ chú muốn kiếm một khẩu súng bắn tỉa mới đúng chứ?”
“Phải, tôi đã trung thành khá lâu với anh bạn hiện tại.”
“Oi, đó là trang bị tân thủ mà. Dù không có sự kiện đi nữa thì chú cũng phải kiếm vũ khí mới mạnh mẽ hơn chút đi chứ!”
Rikochi gật gù và đồng ý với việc kiếm một cây súng tốt hơn cho tôi.
Cô ấy đứng đó, xoa xoa cằm và ngẫm nghĩ, được một lúc thì đột ngột vỗ tay.
“Có rồi! Cháu có biết một anh thợ rèn.”
“Thật ư? Ngon rồi!”
“Anh ấy có một cửa hàng ở trong thị trấn, trước hết thì mình vào thị trấn cái đã.”
À phải rồi…
Tôi đang dùng một điểm hồi sinh bên ngoài thị trấn.
Sau cùng thì đây là điểm hồi sinh thuận tiện nhất cho tôi.
“Đợi một chút, chú cần phải đi quanh tường thành để kiếm tên NPC côn đồ đó cái đã.”
“Không cần đâu, để cháu vào thị trấn trước rồi chú cứ theo sau bằng ‘Bước nhảy Tình Bạn’ là được.”
…Ra là thế, hóa ra còn có cách dùng như thế nữa sao?
‘Bước nhảy Tình Bạn’ quả thật rất hữu dụng.
Tuy nhiên, nếu nó tiện lợi như thế thì chẳng phải viên ‘Đá nhảy’ này một vật phẩm khá hiếm hay sao?
Nghĩ thế, tôi bèn quay sang nhìn Rikochi.
“Cháu mong mình sẽ được đền đáp nhiều hơn sau này đấy, senpai!”
Nói xong, Rikochi nhìn tôi và cười tủm tỉm.
Ôi trời…món nợ của tôi ngày càng nặng hơn rồi.
“Rikochi.”
“Vâng?”
“Cảm ơn.”
Rikochi ngập ngừng bối rối một lúc rồi vui vẻ cười đáp lại.
“Không có chi!”
Còn giờ thì ta đi gặp chàng thợ rèn thôi.