Câu chuyện về một ông chú ‘nô lệ’ trong công ty trở thành một ‘Xạ thủ’ thích đi PK trong tựa game VR nhập vai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 22: [Xạ thủ] thu thập vật liệu

Giờ thì, đến lúc thu thập vật liệu cho khẩu súng mới rồi.

Vấn đề là tôi chưa từng nâng điểm kỹ năng nào trong mục [Đời sống] nên không thể đào mỏ bình thường bằng kỹ năng [Khai thác].

Cần phải nhanh chóng tìm ra cách khác để thu thập quặng nếu không thì sẽ là hai bàn tay trắng xòe ra trước mặt Kaji.

Tôi tạm thời nghĩ được hai cách hiệu quả nhất.

Hoặc là tôi mua chúng thông qua giao dịch với những người chơi khác, còn không thì tôi sẽ phải dùng cách bạo lực hơn là thu thập chúng thông qua việc PK.

Ý tưởng giao dịch với những người chơi khác là một ý tưởng không tồi và còn rất an toàn, chỉ có điều là nó sẽ tiêu tốn khá nhiều tiền với tôi lúc này.

Mặt khác, việc đi PK thì hoàn toàn không mất đồng nào nhưng phải đánh đổi lại bằng thời gian vì nó còn có tỉ lệ rơi sau khi chết.

Dù sao thì, tôi nghĩ trong tương lai bản thân tôi sẽ còn đi PK dài dài để thu thập tài nguyên nên cứ xem đây là một cơ hội tốt để thử nghiệm và tìm ra cách kiếm tài nguyên nhanh nhất có thể.

Đó sẽ là những kinh nghiệm hữu ích cho sau này nên cứ thử vậy.

Tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài ở quãng trường và nhắm mắt lại suy nghĩ.

Tôi bật chế độ nghiêm túc và trầm tư.

Nghĩ kĩ hơn nào, trước hết:

Để thu thập được quặng từ một người chơi thì hiển nhiên là người đó phải có quặng trong túi đồ của họ.

Vậy những kiểu người chơi nào sẽ luôn có quặng trong túi đồ?

Những người thợ rèn và cả những kẻ đi đào mỏ để kiếm vật liệu đưa cho thợ rèn.

Tiếp đến thì tôi nên nhắm vào đối tượng nào?

Xét về khả năng chiến đấu thì chắc chắn là những người thợ rèn sẽ dễ dàng bị hạ gục hơn đối với tôi.

Nhưng kiếm thợ rèn ở đâu?

Trong thị trấn, tất nhiên rồi, nhưng thị trấn là khu vực an toàn cấm PK nên điều đó là không thể.

Nếu không ở thị trấn thì những tên thợ rèn sẽ ở chỗ nào?

Chắc chắn là ở các khu mỏ khai thác.

Tôi đang muốn thu thập vật liệu thì đương nhiên là phải đến khu mỏ khai thác rồi.

Nhưng vấn đề ở đây là các khu mỏ thường là khu vực kín với các đường hầm chật hẹp. Đó hoàn toàn là mồ chôn cho các tay bắn tỉa nếu chiến đấu trong đấy.

Cần phải làm gì đây?

Hmmm…..

…..

…..

…..

Tôi sẽ núp và chờ đợi họ.

Tại một vị trí cách xa khu mỏ với nòng súng nhắm thẳng đến lối ra vào của nơi ấy để tìm kiếm một nạn nhân xấu số.

Đây có lẽ là cách duy nhất.

Theo tôi biết thì hầu hết các thợ rèn đều là những người chơi thường nên việc họ khinh bỉ và thù ghét cách thu thập vật liệu thông qua PK như thế này của tôi là việc không thể tránh khỏi.

Nhưng đó là khi họ phát hiện ra tôi, chứ nếu họ bị giết ở một khoảng cách rất xa thì sẽ chẳng có vấn đề gì vì họ sẽ không bao giờ biết được ai là người giết mình.

Đối với tôi, việc che giấu bản thân là một người chơi PK thật sự không cần thiết cho lắm. Tuy nhiên, không lộ ra thì vẫn tốt hơn mà phải không?

Với kết luận như thế, tôi quyết định triển khai kế hoạch này và bắt đầu di chuyển.

Thời gian là vàng nên cần phải nhanh lên.

** * * * * * * * * * * * * * * * * *

Tôi đã thấy khu mỏ.

Trước hết, tôi cần phải xác định lối ra vào mà những thợ rèn thường dùng để đi khai thác.

Có một lối vào nằm ở ngay giữa ngọn núi.

Tất nhiên là tôi sẽ không lại gần nó mà ẩn mình trong cánh rừng đối diện, một nơi hoàn hảo để quan sát toàn bộ sườn núi.

Tôi tìm một cành cây dày, to và đủ chắc để không bị gãy và trèo lên đó.

Với vị trí từ trên nhắm xuống, nó sẽ rất thuận lợi cho góc bắn và độ chính xác của đường đạn.

Nằm trên cây và quan sát khu vực lối vào một lúc, một nhóm người với vẻ ngoài như những người thợ mỏ bỗng xuất hiện và trên tay họ là cuốc với xẻng đủ loại, họ cứ đi tới đi lui quanh lối vào.

Tôi không được manh động vào lúc này, không nên giết những người chơi chỉ vừa chuẩn bị bước vào mỏ, việc đó mang hại nhiều hơn lợi đối với tôi.

Mục tiêu của tôi là những tên thợ rèn bước ra khỏi khu mỏ với nụ cười thỏa mãn cùng nét mặt hớn hở, đó mới chính là những món hời với tôi vì chắc chắn họ vừa có một buổi khai thác tốt đẹp.

Tôi điều chỉnh lại vị trí khẩu súng và tiếp tục quan sát lối vào của khu mỏ.

Không có nhiều người đi vào hay ra cho lắm.

Bên cạnh đó, hầu hết các thợ rèn thường đi một mình và không có tổ đội nào theo hỗ trợ.

Đó là một điều hiển nhiên.

Ngoài việc chiến đấu thì hầu như chẳng có lí do gì để mà đi theo tổ đội, huống chi đây chỉ là một buổi đi khai thác quặng bình thường.

Và điều này là một cơ hội tốt dành cho tôi.

Không lâu sau, thêm một người thợ rèn lại bước ra khỏi khu mỏ.

Như những lần trước, tôi quan sát biểu cảm gương mặt của anh ta, nụ cười toe toét ấy chắc chắn là từ một buổi khai thác thành công mĩ mãn.

Không có ai đi ra cùng nên có vẻ anh ta đến đây một mình.

Tôi đặt tâm ngắm vào giữa đầu của người thợ rèn xấu số ấy.

Anh ta đang vô tư lau đi mồ hôi trên trán mà không quên nụ cười sảng khoái trên gương mặt, nhưng anh ta sẽ không thể ngờ được việc bản thân đang trong tầm ngắm của một tên xạ thủ.

Tôi đặt ngón tay vào cò súng.

 Bóp cò.

Đoàng!

Headshot! Người thợ rèn lập tức vỡ ra thành trăm mảnh sáng và biến mất.

Có vẻ không có ai nghe thấy hay chứng kiến việc vừa rồi, không có nhân chứng nào ở đây.

Điều quan trọng là tôi muốn giữ đảm bảo số lượng nhân chứng ở mức tối thiểu nhất có thể.

Tôi không muốn đánh động đến những người thợ rèn khác vì nếu họ phát hiện và nâng cao cảnh giác thì tôi sẽ gặp rắc rối to mất.

Tôi kiểm tra túi đồ của mình.

Và đúng là tôi đã có thêm một số quặng sắt ở trong đấy.

Ngon lành!

Có vẻ như chiến thuật này của tôi đã có hiệu quả.

Thêm một người thợ rèn nữa bước ra.

Nhưng không thuận lợi như lần trước, lần này có thêm một anh bạn trông như một chiến binh theo sau người đó.

Hửm?

Tôi tự hỏi liệu có quái vật nào đó trong mỏ mà ta có thể săn hay không?

Hay người chiến binh đó chỉ là một tên bảo kê đi theo thợ rèn để đối phó với các người chơi PK khác?

Nghĩ kỹ hơn, nếu có chế độ PK thì cũng không bất ngờ gì khi thấy các hình thức bảo kê, hộ tống như này.

Có thể đó là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau hoặc là một hình thức dịch vụ trả tiền. Đối với một vài người chơi thận trọng thì họ thậm chí sẽ luôn thuê mướn những người chơi mạnh hơn để bảo vệ cho họ.

Tôi đành phải bỏ qua hai người này.

Nếu tên bảo kê đó mà phát hiện ra tôi thì cái chết là điều khó thể tránh khỏi.

Tôi giờ chỉ là một tên xạ thủ nghèo ( vẫn còn mặc bộ đồ vải ) và yếu ớt mà thôi.

Sẽ an toàn hơn nếu tôi nhắm vào những mục tiêu đơn lẻ đi một mình.

Tôi phải làm mọi thứ để phòng hờ và đảm bảo không có nhân chứng nào đối với tội ác này của tôi.

Chân thành xin lỗi anh bạn thợ rèn rơi quặng ban nãy, chúc anh may mắn vào lần khai thác tiếp theo.

Nếu chúng ta có duyên gặp lại thì tôi xin được phép giết anh một lần nữa. Hahahaha!

Và đó là cách mà tôi thu thập quặng sắt và quặng bạc cho khẩu súng mới của mình.