Câu chuyện về một cô gái vứt bỏ vẻ đáng yêu bên ngoài của mình để chủ động tấn công

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Cô ấy chẳng dễ thương chút nào khi ở gần tôi - Chương 02: Dù chỉ là giả vờ, nhưng trở thành bạn trai của một con khỉ đột thì...

"Ôi, Koshiba-san dễ thương quá đi mất..."

Tiếng ồn ào bao trùm cả giờ nghỉ trưa. 

Đang ăn trong lớp thì tôi đột nhiên phải dừng đũa trước câu nói của thằng bạn.

"Tự dưng mày nói cái quái gì thế, ngáo đá à?"

"Nhìn mà xem."

"... À, hiểu rồi."

Ở cuối lớp, những học sinh 'hướng ngoại' tụ tập xung quanh Ayaka, người ngồi ở hàng ghế cuối phía hành lang, tạo thành một vòng tròn xung quanh cô ấy.

"Tao cũng muốn có cô bạn gái như thế."

"Ảo tưởng ít thôi cu."

Suzuno Tatsuya, một trong số ít người mà tôi có thể gọi là bạn thân, thở dài.

"Tao biết mà, loại otaku như bọn mình thì làm sao mà có được bạn gái dễ thương chứ. Nhất là một người như Koshiba-san."

Ayaka thực sự là một mỹ nhân. Từ khi vào cao trung đến nay đã hai năm, trong khoảng thời gian đó, cô ấy đã nhận hơn 100 lời tỏ tình, theo lời cô ấy.

Bình thường thì tôi sẽ cười xòa cho qua. Nhưng thật khó để phủ nhận điều đó, vì vẻ ngoài của cô ấy quá nổi bật. Giá như trời chia một chút phần nhan sắc đó cho tôi thì tốt biết mấy.

"Này, Sho."

"Sao?"

"Tụi mình sẽ mãi mãi là bạn, đúng không?"

"Tao biết thừa ý mày là gì đấy."

Tatsuya nhìn tôi bằng đôi mắt mờ đục. Rõ ràng là chẳng có ý đồ tốt đẹp gì.

"Ta sẽ luôn là hội những người không có bạn gái."

"Đừng tự ý kéo tao vào hội kỳ lạ đó chứ."

"Yên tâm đi, Sho sẽ là chủ tịch danh dự mà."

"Vãi cả chủ tịch ạ. Đừng có đùa nữa."

Cái gì mà danh dự chứ. Nếu việc này mà lộ ra, chắc tôi sẽ xấu hổ đến nỗi không dám bước chân ra ngoài đường.

Tôi phủi tay như kiểu muốn tiễn khách, và Tatsuya, sau khi ăn xong bữa trưa, quay trở lại chỗ ngồi của mình với vẻ buồn bã đặc trưng của mấy thằng FA . Chắc chắn tôi cũng mang dáng vẻ đó thôi.

"Dù sao thì..."

Ayaka vẫn rất được mọi người yêu quý.

Tôi liếc nhìn về phía cô ấy. Chỗ ngồi của tôi ở cuối lớp bên cửa sổ, còn cô ấy thì ngồi ở cuối lớp bên hành lang.

Vòng tròn bao quanh Ayaka vẫn không thay đổi, giống như kiểu giáo phái kỳ lạ nào đó ấy.

Dù là bạn thuở nhỏ của nhau, nhưng chúng tôi không có nhiều tương tác khi ở trên trường. Khi về nhà thì khác, nhưng ít nhất là khi ở trường, chúng tôi thường không tiếp xúc công khai với nhau. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, giữa tôi và Ayaka có khoảng cách quá lớn, một bên là một thằng đụt của lớp, một bên là người nổi tiếng.

"Ehehe, rồi sau đó thì..."

"Thật á? Ayaka được nhiều người thích thế cơ à~"

"Không biết là tại sao ta?"

"Cậu còn không nhận ra à!? Dễ thương quá đi!"

Lạnh cả người.

Tôi bất giác xoa tay lên cánh tay mình. Nổi hết mẹ da gà da vịt đây rồi nè. Những lời nói và hành động của Ayaka khác xa so với thường ngày, làm tôi dị ứng cmnl.

Cô ấy là một con khỉ đột siêu phàm với cái tính cách tệ nhất có thể, nhưng mà cái khía cạnh 'dễ thương' được xây dựng lên quá xuất sắc nên chẳng ai biết cả... À mà, có lẽ cũng không hẳn là quá xuất sắc hay gì.

Nhìn thì cũng dễ thương thật đấy. Nhưng nếu hỏi có muốn cô ấy làm bạn gái không thì...

Vì vậy, mỗi khi có ai tỏ tình với Ayaka, tôi thường muốn vỗ vai an ủi họ, rằng còn bị từ chối là còn may rồi, chứ cổ đồng ý là địa ngục luôn đấy.

"Phù..."

Giờ nghỉ trưa kết thúc. Tiếng ồn ào cũng dần biến mất.

Đây là cuộc sống thường nhật của tôi. 

Một ngày bình thường chẳng có gì đổi thay cả. 

Quan hệ của chúng tôi vẫn không hề thay đổi.

—Hoặc ít nhất, tôi đã nghĩ như vậy.

Sau giờ tan học, trong khi tiếng hô hào của đội bóng chày và âm thanh tập luyện của câu lạc bộ tennis vang lên, tôi, người không thuộc về câu lạc bộ nào, chuẩn bị về nhà.

"Hửm?"

Đột nhiên có bóng người phía trước.

Tôi theo phản xạ mà ẩn mình đi. 

Tôi đã lén lút nấp vào góc khuất gần đấy.

"Ôi trời... thế này thì khó ra lắm."

Tất cả là tại cái tính hướng nội của tôi. 

Tôi cũng chả muốn tự nói ra đâu nhưng mà….

Đó là ở phía sau nhà thể chất vào lúc mặt trời đã lặn, chỗ mà nếu muốn ra cổng chính nhanh nhất thì phải đi qua.

"À, ừm.”

“Sao thế?”

 “C-Cảm ơn vì đã đến, Koshiba-san!"

"...Hử?"

Khi tôi định quay đi, tôi nghe thấy tên và giọng nói quen thuộc của ai đó—dù cách nói khác hẳn so với thường ngày—khiến tôi dừng lại.

"Ahaha, là Tanaka-kun nhỉ?"

"Không ngờ cậu nhớ tên tớ đấy...!"

"Đây là lần thứ ba cậu gọi tớ rồi mà."

Tôi liếc nhìn từ phía sau. Một người là Ayaka. Người còn lại là một nam sinh tóc xù nào đó.

Bầu không khí ở đó như kiểu cậu kia sắp tỏ tình. Dù tôi chẳng liên quan gì, tôi vẫn nín thở và chờ đợi.

"L-Làm ơn hãy hẹn hò với tớ!"

"Xin lỗi."

"Từ chối nhanh thế!?"

"Hai lần thất bại rồi thì lần thứ ba cũng vậy thôi..."

"Không phải là quá tam ba bận à!?"

"Chẳng có đâu..."

Tanaka-kun đáng thương đã bị từ chối.

Nhưng người ta thường nói nỗ lực sẽ được đền đáp, nên có lẽ cậu ấy nên tiếp tục cố gắng. Dù gì cậu ấy đã thất bại hai... không, ba lần rồi. Đến mức này thì dù có thất bại bao nhiêu lần nữa cậu ta cũng chẳng thay đổi đâu.

Không phải tôi muốn cậu ấy tiếp tục hay gì đâu. 

Thề luôn. 

Tôi tự hào là chưa nói dối bao giờ.

Tôi còn có cả một cô bạn gái nữa mà.

Tanaka-kun vừa khóc vừa chạy đi, hướng về phía mặt trời đang lặn, tạo nên khung cảnh y như trong mấy phim cẩu huyết.

Ayaka vẫn nhạy bén như thường lệ, nhận ra sự hiện diện của tôi và bắt đầu tiến lại gần với những bước chân đều đặn. Âm nhạc phù hợp lúc này chắc là bản "Định mệnh" của Beethoven.

"Cậu."

"Gì?"

"Tớ ghét kiểu người tọc mạch vào chuyện của người khác."

"Lần này tớ thừa nhận cái đó."

Vứt đi cái bầu không khí 'dễ thương' mà cô ấy đã có cho đến vừa nãy, Ayaka thở dài.

"Haa..."

"Trông cậu mệt mỏi nhỉ."

"Thử nghĩ xem, khi mà cậu bị một người như thế tỏ tình?"

"Riêng tớ thấy Tanaka-kun cũng ok mà."

Cậu ấy đã cố gắng lắm rồi.

Tôi cảm động thật đấy!

Nếu là tôi, chắc chắn không thể làm được như thế đâu. Bởi ngay lúc này tôi cũng đang bị cô ấy lườm đây này.

"Cậu thích con trai à?"

"Không, không, cậu tự nhiên nói cái mẹ gì vậy."

"Vậy tại sao đến giờ vẫn chưa có bạn gái?"

"Cậu định bắt tớ nói ra sao??"

Đây đúng là một kiểu tra tấn mà. Đáng buồn là tôi có thể liệt kê ra vô số lý do tại sao mình không có bạn gái.

"Mệt thật đấy."

"Oách xà lách thật. Tớ cũng muốn nói thế."

"Cậu sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nói ra mấy câu như thế đâu."

"Má nó, không thể phản bác được."

Ayaka có vẻ thực sự mệt mỏi. Cô ấy chớp mắt vài lần rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Dù mới chỉ tháng năm, nhưng sau khi trải qua một sự kiện lớn như bị tỏ tình, có vẻ như nhiệt độ trong cơ thể cô ấy đã tăng lên đôi chút, người cô ấy tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ.

"Sho."

"Gì?"

"Cậu nghĩ làm cách nào để không ai tỏ tình với tớ nữa?"

"Có lẽ cậu hỏi sai người rồi."

"Tớ biết mà, nhưng vẫn muốn hỏi."

"Đáng ghét thật."

Ayaka khẽ khịt mũi.

Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời:

"À đúng rồi."

"Có ý tưởng gì sao?"

"Cậu thử kiếm một thằng bạn trai đi."

"Tớ không muốn nên mới hỏi mà—à nhưng... có lẽ cũng được."

Cô ấy đứng dậy. Động tác quá mạnh khiến váy cô ấy tung lên tạo ra một khung cảnh khá nguy hiểm. Tôi vội quay đi.

"Sho."

"Gì?"

"Cậu làm bạn trai tớ đi."

"Không, dù là cùng họ hàng linh trưởng nhưng mà khỉ đột thì có hơi..."

"Hả?"

"Không, không có gì."

Nguy hiểm thật. Tôi suýt chút nữa để lộ rằng mình gọi cô ấy là "Khỉ đột biết làm đẹp" trong đầu.

"Thôi, tớ sẽ đập cậu sau vậy."

Ayaka phủi nhẹ váy mình.

"Giờ mà có ai đó làm bạn trai giả mà chẳng quen biết gì thì phiền lắm, nhưng nếu đó là bạn thuở nhỏ như cậu thì chắc sẽ ổn thôi. Đừng có hiểu lầm đấy nhé? Không phải là tớ thích cậu hay gì đâu. Chỉ vì bị tỏ tình nhiều quá nên tớ thấy phiền và thật sự không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ yêu đương thôi."

Cô ấy hoàn toàn bỏ qua ý kiến của tôi sao?

Có lẽ cô ấy nghĩ rằng mấy thằng trai tân như tôi còn chẳng có quyền con người.

"Tại sao lại là tớ?"

"Gì cơ?"

"Không phải là tớ thì vẫn có vài người hiểu cái lí do này mà, như là Arayama-kun mới vào lớp chẳng hạn."

"Ừ, đúng là cũng không tệ đâu nhỉ. Cậu ta đẹp trai mà."

Ayaka nhấn mạnh thêm lần nữa. Cô ấy nhắc lại với vẻ trêu chọc, như muốn ghi dấu vào tai tôi.

Những điều không quan trọng thì đừng có lặp lại hai lần chứ. Mà thực sự, cả cái chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng đâu, đúng không?

"Nhưng mà không được đâu."

"Thế tại sao?"

"Tớ còn cần phải nói với cậu à?"

"Vì phải giúp cậu diễn kịch thì ít nhất cũng phải chia sẻ với tớ chút chứ..."

Tôi cảm thấy mình đang nói những điều khá hợp lý, nhưng Ayaka, người có vẻ như chỉ nghĩ đến bản thân mình, hoàn toàn phớt lờ đi và bắt đầu bước đi trước.

"...Sho."

"Sao thế?"

Tôi nhặt chiếc cặp đặt trên mặt đất lên và đứng dậy.

"Nhanh lên."

"Nhanh lên đi đâu?"

"Đến bên cạnh tớ."

Ánh mắt cô ấy như muốn nói thêm, "Vì chúng ta đang giả vờ yêu nhau mà."

Mặc dù chỉ là bạn trai giả thôi...

"…Đúng là không thể hiểu được trái tim con gái mà."

Mà thôi, chắc cũng không có gì lạ đâu, vì đối phương là khỉ đột mà. Là nhà thông thái của rừng già đấy.