Để trốn thoát khỏi Ayaka, người tự dưng nổi giận một cách vô cớ, tôi đã chạy nhanh hết mức có thể mặc cho ánh mắt nghi ngờ của những người xung quanh. Nhờ vậy mà tôi đến được tủ đựng giày đang vắng người và nhét giày vào đó, rồi tiến thẳng về lớp học của mình gần lối vào.
"May quá thoát rồi—"
"Chúng ta học chung lớp mà, cậu nghĩ mình thoát được sao?"
"A, phải rồi ha."
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Khi quay người lại trong sợ hãi, tôi thấy Ayaka với khuôn mặt không còn chút cảm xúc nào, như thể chỉ phần đầu của cô ấy vừa trải qua kỷ băng hà vậy.
Trong lúc cố gắng trốn thoát khỏi thực tại tàn nhẫn này, tôi thầm nghĩ không biết hơi thở của mình có làm tăng hiệu ứng nóng lên toàn cầu không, và rồi Ayaka, với khuôn mặt như đeo mặt nạ quỷ Hanya từ từ bước đến. Tôi nói là "từ từ" nhưng thực ra chẳng có chút âm thanh nào khi cô ấy tiến lại gần cả.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Âm thanh thật đáng sợ, như thể ai đó sắp bị giết ấy.
"Ayaka."
"Gì?"
"Cậu có biết gì về hình phạt tội cố ý gây thương tích không?"
"Biết."
"Vậy thì hạ nắm đấm xuống đi."
"...? Áp dụng tội danh với cả trường hợp đối phương không phải con người sao?"
"Cậu đang ám chỉ tớ không được tính là con người à!?"
Tôi vô cùng ngạc nhiên và lùi lại, nhưng Ayaka lập tức thu hẹp khoảng cách.
"Khoảng cách này gọi là tình cảm nghiêm túc đấy."
"Nhưng trông mặt đối phương lạnh lùng thế kia như thể tình cảm trăm năm nguội lạnh mất rồi."
"Yên tâm đi, tớ không để tâm đâu."
"Tớ có nói đấy là về tớ đâu!"
Mặt tôi bị chê thậm tệ luôn. Thật sự nó đâu có tệ đến mức đó đâu nhỉ... hay là nó tệ thật? Tôi bắt đầu mất tự tin rồi đấy.
Nhìn vào gương, tôi nghĩ mình thuộc loại nhan sắc trung bình, nhưng mỗi lần chụp ảnh thì sự tự tin của tôi lại lao dốc không phanh. Như thác Niagara vậy, mỗi giây tự tin lại giảm bớt đi hàng ngàn lít.
Có khi nào lý do 17 năm sống FA là vì gương mặt của tôi không nhỉ?
"Muốn tớ nghe nốt thơ trăn trối của cậu không?"
"Nguyên nhân của cái chết là do… khỉ đột..."
"Di chúc lạc đề, thừa chữ rồi đó."
Ayaka đột nhiên tỏ ra là một con khỉ đột thông thái như thể nói rằng cô ấy định trở thành Santoka Taneda vậy.
"Mà, thực ra cái này cũng không quan trọng lắm."
"Ừm, tớ hiểu rồi?"
"Cậu là bạn trai tớ, hãy hành xử đúng mực vào."
Hành xử đúng mực.
Cô ấy đang nói điều đó với tôi sao?
Một cô gái xinh đẹp, nếu bỏ qua tính cách, lại muốn tôi—một gã nhút nhát—hành xử sao cho xứng đáng với cô ấy.
Tất nhiên, tôi không thể nào giả vờ hành động vui vẻ, hoà đồng như cô ấy được, nên điều duy nhất mà não tôi nghĩ ra là la hét "Hú hú há há!" như một con khỉ và nhảy lung tung.
Sau đó chắc chắn tôi sẽ bị giết.
"… Có phải cậu đang nghĩ là mình phải hành xử giống tớ không?"
"Ơ, không phải thế sao?"
"Cậu không thể làm được đâu."
‘Cậu làm sao làm được tư thế dễ thương như này.’
Ayaka làm một tư thế dễ thương như thể nghe được cả tiếng “Kyururun”.
"Không thể đâu."
"Biết ngay mà. Tớ cũng chẳng kỳ vọng gì từ đầu."
Khi các học sinh khác bắt đầu vào lớp, Ayaka lại thì thầm vào tai tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi gần như bằng không, và một mùi hương dịu nhẹ như hoa khẽ thoảng qua.
"Nghe đây, cậu chỉ cần giữ vẻ mặt lạnh lùng là được."
"Lạnh lùng…?"
"Ít nói và tỏ ra bí ẩn. Thật ra giống hành vi của mấy thằng hướng nội ấy."
"Nó khác nhau một trời một vực đấy."
Ví dụ như, đối phương có đẹp trai hay không chẳng hạn.
"… Nếu cậu ngậm mồm vào, thì trông cũng… tạm ổn. Chắc cũng xoay sở được. Cố gắng để không ai tỏ tình với tớ nhé."
"Đếu thấy tí động lực nào luôn."
Ayaka quay lại chỗ các nữ sinh và bước đi trong khi tôi thở dài, ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Buổi sáng vốn nắng rất đẹp, nhưng giờ đây, đám mây xám dày đặc đã bao phủ hết trời rồi.
"Chuyện gì thế này!? Mày muốn chết à!? Được thôi, tao hiểu rồi, vì ta là bạn thân nên mày sẽ chết mà không đau đớn đâu. Chết đuối hay thiêu sống? Hay là cả hai? Hiểu rồi, hiểu rồi, mày là một thằng tham lam mà nhỉ. Tao là một người tốt bụng và khoan dung nên tao sẽ cho mày cả combo vừa bị thiêu sống vừa bị ngạt nước."
Tatsuya, người đang thở hồng hộc vì giận dữ, đột nhiên áp sát mặt lại gần tôi.
Tôi đẩy nhẹ trán cậu ta ra và hỏi:
"Có chuyện gì?"
“Mày còn hỏi có chuyện gì nữa hả!? Hôm qua mày vẫn còn là chủ tịch hội những kẻ không bạn gái cơ mà!!"
"À…"
Giờ thì hiểu rồi.
Tôi liếc sang Ayaka, thủ phạm tạo nên tình huống khó xử này.
"Thật á!? Cậu ta và Ayaka hẹn hò rồi á!?"
"Ừ. Tớ đã bị lay chuyển bởi lời tỏ tình chân thành của cậu ấy..."
"Hả!? Tớ tưởng Hagane chỉ là một thằng nhát gan thôi mà!"
“Ừ thì thi thoảng trông cậu ta có hơi trầm tính.”
"Có mà nhát vl ấy."
"Người cậu ta toả ra ánh hào quang của trai tân mà."
"Xác suất Hagane Sho bị hẹp bao quy đầu theo dữ liệu của tớ là 99%."
Chó nào nói mất dạy vl.
Tôi nhìn về nhóm những học sinh đứng đầu lớp—hội những người nổi tiếng nhất—tập trung ở phía sau. Nếu một đứa như tôi lại gần, chắc bị thiêu rụi ngay lập tức.
Nhưng hôm nay đã có cuộc cách mạng. Thằng u ám nhất lớp là tôi, Hagane Sho, bỗng nhiên hẹn hò với cô nàng nổi tiếng nhất lớp, Koshiba Ayaka!
Điều này khiến các học sinh đứng đầu chuỗi thức ăn cũng phải ngỡ ngàng. Ánh mắt từ khắp nơi đổ dồn về phía tôi; giờ có thể nói là trông tôi giống một con nhím đang cuộn tròn lại ấy.
Tôi ghim cái thằng vừa nói câu mất dạy kia rồi đấy. Đợi đấy, rồi mày sẽ phải ngạc nhiên vì thằng em của tao.
"Mọi chuyện là thế đấy," tôi nói với Tatsuya, người vẫn còn sốc.
"Sao một thằng trai tân như mày lại hẹn hò với Koshiba-san được chứ!?"
"Tao đâu còn trai tân nữa."
"Chẳng lẽ mày đã tốt nghiệp rồi sao!?"
Vẻ mặt đau khổ của cậu ta thật đáng thương.
Trong khi tựa má vào tay và nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi vẫn tiếp tục thở dài.
Và sau giờ tan học…
"Cũng được đấy."
"Thật sao? Trông tớ bí ẩn lắm à?"
"Ừm. Như người ngoài hành tinh ấy."
"Thế là thất bại luôn rồi còn gì."
Ayaka không gõ cửa mà bước vào phòng tôi, không chút ngại ngần mà ngồi lên giường.
"Ở đây không có trà mời khách sao?"
"Đây là phòng của một thằng con trai đấy, không muốn nói tí nào đâu nhưng cậu nên cẩn trọng chút đi. Con đường để trở thành Yamato Nadeshiko bắt đầu từ đó đấy."
"Bản thân tớ đã là Yamato Nadeshiko rồi, và khi ai đó nói Yamato Nadeshiko, họ đều ám chỉ đến tớ."
"Kiểu người nói mấy thứ như thế chắc đếu phải Yamato Nadeshiko đâu."
Tôi đang nằm trên giường với đôi chân vắt chéo, nhưng lại bị Ayaka sút xuống.
"Trời phạt đấy."
"Chính cậu là người đá tớ mà!"
“Với vài người thì đấy là phần thưởng đấy.”
“Tớ mà là kiểu người như thế à?!”
Dưới ánh nhìn sắc bén của Ayaka, người không hề tỏ ra hối hận, tôi như bị nhận lại thứ mà không khác gì một thanh kiếm Nhật được mài sắc, vì vậy tôi chỉ còn cách ngồi xuống ghế trong sự chán nản. Ghế phát ra tiếng "kót két" như thể đang diễn tả tâm trạng hiện tại của tôi.
“Hôm nay là một ngày hiếm hoi mà tớ không bị tỏ tình đấy.”
“Thế à?”
“Có phải cái tên 'Bạn trai tạm thời’ nghe có vẻ hay hơn không nhỉ? Cậu nghĩ sao?”
“Tớ nghĩ cái này chả liên quan gì.”
Cô ấy vẫn còn bị ám ảnh bởi cái đó sao?
Háo thắng thật đấy.
Chà, nếu không có tính cách như vậy, có lẽ người ta sẽ không thể trở thành một người nổi tiếng nhỉ, luôn nở nụ cười với mọi người, dù rằng bản chất của họ có thể khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Mặt nạ quỷ Hannya được thể hiện là khuôn mặt nữ quỷ chứa chất đầy sự oán hận và ghen tuông. Santōka Taneda là bút danh của Shōichi Taneda, một tác giả và nhà thơ haiku Nhật Bản. Heart Attack Wink Kyururun! Người phụ nữ Nhật Bản lí tưởng