"Dạo này có nhiều tin đồn về anh lắm đó, anh đã gây ra chuyện gì thế? Làm gì mà cả trường phải xôn xao hết cả lên thế? Chẳng lẽ cuối cùng anh cũng bắt đầu tận hưởng tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết và điên rồ rồi à?"
Khi tôi vừa mở cửa phòng câu lạc bộ sau một thời gian dài, tôi ngay lập tức bị đập vào mặt một câu khó đỡ.
Tôi xoa bóp hai hàng chân mày.
Người đang ở trước mặt tôi là một hậu bối học khóa dưới.
Một cô gái trông giống như kiểu mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết văn học.
"Muốn nói gì thì nói đi. Hay là nhìn thấy em thì lại tưởng tượng ra thứ gì không đứng đắn hả? Vậy thì cứ im lặng đi. Đừng nói gì hết."
"Tém tém lại chút đi, não anh sắp nổ đến nơi rồi này."
Tay chân thon, dài và đẹp, mái tóc đen mượt xõa thẳng xuống tỏa ra một sự tươi mát lạ thường, khiến vẻ đẹp của em ấy càng thêm nổi bật dưới ánh sáng đèn huỳnh quang cũ kỹ và bụi bặm của phòng câu lạc bộ văn học.
Dáng ngồi ngay ngắn trên ghế trong khi chăm chú đọc sách, gương mặt nghiêng lạnh lùng đúng kiểu "nữ sinh văn chương"... mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng em ấy rất xinh đẹp.
"Sắp nổ não... Ý anh là bị cắm sừng ấy hả?"
"Nói thật nhé, anh khuyên em nên giữ mồm giữ miệng thì hơn."
"‘Nếu không thì anh sẽ dùng “con hàng” của anh để bịt miệng em lại’... Ồ, đúng là phong cách của anh."
Chả hiểu con bé này thấy nó giống phong cách của tôi chỗ nào.
Em ấy - Kotobuki Yuki - với khuôn mặt vô cảm, gật đầu đầy thán phục, tạo nên một cảm giác kỳ lạ nhưng thể hiện rõ sự ngưỡng mộ chân thành qua lời nói.
Từ hồi năm nhất cao trung, tôi đã tham gia câu lạc bộ văn học này, nhưng gần đây vì một vài sự cố mà tôi dần ít đến đây hơn.
Lâu lâu có hứng quay lại, không ngờ lại gặp đúng Yuki - cô em khóa dưới. Cô bé này, trái ngược với vẻ ngoài thanh lịch, lại rất thích nói chuyện nhạy cảm. Nếu là với mấy thằng con trai thì không sao, nhưng đối diện với cái kiểu này của phái nữ lại khiến tôi khó xử.
"Ngồi xuống đi."
"...Ừm."
"Sao trông anh cứng nhắc thế? Ở dưới cũng cứng à?"
"Em có vẻ như đang khá là sung đấy nhỉ?"
"Sung lắm, nhưng chưa đạt đến cực khoái."
"Anh không cần biết cái đấy đâu."
Yuki chỉ vào ghế bên cạnh. Tôi nghĩ có lẽ không nên tỏ ra ngại ngùng trước mặt em ấy, mà thật ra là không muốn phải ngại ngùng. Tôi không ngần ngại ngồi xuống.
"À này, anh có bạn gái rồi hả?"
"... Sao em biết?"
"Cả trường đang đồn ầm lên đây thi."
Với gương mặt bình thản, em ấy nói.
"Em không ngờ đấy. Theo tin đồn, anh đã gọi người đẹp nhất trường là Koshiba Ayaka lên sân thượng, sau đó dùng sức mạnh đàn ông của mình để xé toạc đồng phục của chị ấy, chụp hàng trăm tấm ảnh cảnh chị ấy khóc lóc, rồi nói 'Nếu không muốn ảnh bị phát tán thì trở thành nô lệ của anh đi'. Quá đáng thật đấy."
“Đợi đã? Có tin đồn đó thật sao?”
"Không, em đoán mò đấy."
"Em đúng là có trí tưởng tượng phong phú thật đấy."
"Cũng có thể coi là em đang phê thuốc, theo nghĩa nào đó."
Cô gái này thật đáng sợ.
Tôi nhìn Yuki, em ấy nghiêm túc nói như thể đang nói rằng mình vừa "phê thuốc", khiến tôi phải lùi xa ra một chút.
"Trêu tí thôi mà."
"Mặt không đổi sắc nên khó đoán lắm."
"Vậy anh có muốn bẻ cong biểu cảm trên khuôn mặt này bằng khoái cảm không?"
"Đề nghị hấp dẫn thật, nhưng anh xin từ chối."
Tôi vẫn là trai tân.
Và Yuki là một cô gái xinh đẹp.
Tôi không muốn thừa nhận điều đó.
Dù thế nào đi chăng nữa, tôi không muốn thừa nhận em ấy là một mỹ nhân, nhưng thực tế lại là thế.
Vì biểu cảm em ấy không hề thay đổi dù chỉ một chút nên rất khó đọc được suy nghĩ bên trong, và tôi cũng không thể theo kịp những câu đùa nhạy cảm mà em ấy bắn ra như súng máy. Đơn giản là ngoại hình em ấy quá đẹp nên tôi cảm thấy khá căng thẳng.
"À, phải rồi."
"Sao?"
"Chúc mừng anh nhé."
"Vì cái gì?"
"Anh đã trở thành phó chủ tịch câu lạc bộ rồi mà."
"À..."
Mặc dù hơi chậm trễ nhưng cuối cùng em ấy cũng chúc mừng tôi. Với vẻ mặt vô cảm quen thuộc.
“Từ khi anh thành phó chủ tịch thì anh không còn đến đây nữa. Có chuyện gì sao? Trọng trách quá nặng nề sao?"
“Không, chỉ là anh có chút khó xử khi đối diện với chủ tịch thôi… Chắc cũng không hẳn là khó xử, nhưng anh cảm thấy khá ngại khi gặp mặt cô ấy.”
Tôi ôm mặt, ngước lên trần nhà. Ở góc phòng có một mạng nhện. Không thấy con nhện nào cả.
“Khó xử, nghĩa là…”
“Kèo bắt chước tiếng em bé, rồi oẳn tù tì để quyết định.”
“Bắt chước tiếng em bé kêu và oẳn tù tì?”
"Chính xác."
Đó là một trận chiến kinh hoàng.
Đến mức tôi không muốn nhớ lại nữa.
"Em biết mình hay nói mấy chuyện nhạy cảm và không bình thường. nhưng không ngờ là anh lại có thể nói những từ như kiểu đấy là ngày tận thế ấy."
Yuki gấp quyển sách lại.
Cùng lúc đó, cánh cửa tâm hồn tôi cũng đóng lại.
Không khí lạnh lẽo bao trùm chúng tôi.
"Không kinh khủng như em nghĩ đâu?"
“…Ra vậy.”
“Chỉ là kẻ thua phải giả làm em bé thôi.”
"Vậy vẫn quá đáng lắm mà?"
Em ấy đứng dậy, bước về góc phòng. Khi chỉ có hai người trong phòng mà em ấy lại tạo khoảng cách, tự nhiên tôi cảm thấy có hơi buồn.
"Và anh là người thua."
"Ừ."
"Không còn cách nào khác ngoài việc giả làm em bé chứ gì."
"Ừ..."
“Nhưng quay lại như hồi còn trong bụng mẹ thì không thể chấp nhận được với tư cách một học sinh cao trung nên anh từ chối, và thế là anh cãi nhau với chủ tịch…”
"Ôi trời..."
Tôi đang nghĩ đến việc rời khỏi cái câu lạc bộ này luôn.
Yuki nhẹ nhàng thở dài, nói vậy. Thật ra, tôi cũng đang nghĩ y hệt như thế.
Trong căn phòng câu lạc bộ tràn ngập một bầu không khí không thể diễn tả,, âm thanh lật từng trang sách của Yuki khẽ vang lên, hòa cùng tiếng kim loại từ chiếc gậy bóng chày vang vọng từ bên ngoài cửa sổ . Không khí bụi bặm do phòng không được lau dọn kỹ càng tạo nên một cảm giác yên bình như trong một tiệm sách cũ vậy.
“Senpai.”
“Gì?”
“Nếu không có anh thì sẽ buồn lắm. Anh có thể đến đây thường xuyên hơn không?”
Dù vẻ mặt em ấy không thay đổi, nhưng giọng nói của cô có phần trầm hơn, khiến lời nói của cô trở nên rất chân thành.
“Chắc bọn anh sẽ sớm làm lành thôi.”
"Với lại, một mình em phải đối mặt với chủ tịch thì hơi khó."
"Thật sao? Anh cũng nghĩ vậy."
"Nếu anh hiểu điều đó thì giúp em đi chứ."
"Anh cũng là nạn nhân mà…”
Cả hai cùng nhún vai, tưởng tượng đến gương mặt của chủ tịch. Một gương mặt… mang vẻ oai nghiêm như mẹ của nhân loại… thật đáng sợ.
“Anh biết không? Hôm qua em đã phải làm em bé đấy.”
“Mở đầu gì mà khủng khiếp thế.”
"Em có thử chống cự đấy."
"Ừ."
"Thế mà chủ tịch lại bảo, ‘Ôi trời, đến tuổi phản kháng rồi à~’…”
"Thế thì chịu rồi."
“Lúc đó em chỉ muốn khóc và tự hỏi: ‘Ăn thế choá nào được loại người này?’’”
Chủ tịch đã khiến Yuki, cô gái mà ai cũng nghĩ là không thể lay chuyển, trở nên thế này đây. Nó đủ để thấy được sự đáng sợ của chủ tịch.
“Vậy nên, senpai đừng chỉ để tâm đến cô bạn gái kia mà hãy quay lại câu lạc bộ đi.”
"…Anh sẽ cố."
Nhưng chuyện đó không hoàn toàn do tôi quyết định được. Bởi tôi, trên danh nghĩa là bạn trai của Koshiba Ayaka, nhưng thực chất chỉ là nô lệ của cô ấy. Tôi chẳng thể phản kháng trước con khỉ đột đó, nên đành chịu thôi.
Tuy nhiên, ánh mắt của Yuki lại có chút gì đó không hài lòng một cách khó tả.