“Em đang làm gì thế...?”
“Đừng nói chuyện với em, em đang đọc.”
Trong căn phòng y tế có gắn điều hoà, một nữ sinh nằm trên giường say sưa nhìn vào chồng giấy A4. Đó là Natsume Kotoha đang phải nằm giường vì cảm lạnh—hơn nữa, Yuto đã yêu cầu em ấy ở nhà.
Có vẻ như Kotoha đã gửi một tin nhắn cho Shoko để nhờ cô âm thầm đem kịch bản tới cho em ấy sau khi cô đọc xong kịch bản và rời khỏi phòng của câu lạc bộ.
Xem ra họ đã giữ liên lạc với nhau qua tin nhắn điện thoại kể từ khi Shoko và Kotoha gặp nhau trong buổi đánh giá vở kịch tại nhà hát.
“Vô ích thôi. Chị đã thử gọi Natsume-san nhiều lần nhưng em ấy không thèm nghe. Tốt nhất là em nên đợi đi.”
Một nhân viên y tế đứng cách đó không xa với vẻ mặt đầy tuyệt vọng đưa ra lời khuyên.
"Đành chờ vậy...”
Yuto ngồi lên chiếc ghế cạnh giường và chờ Kotoha đọc xong. Khoảng mười phút sau, Kotoha cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Hửm? Senpai, sao anh lại ở đây...?”
“Hồi nãy anh có thử nói chuyện với em.”
“Hả? Thật sao!?”
Yuto thở dài.
“Em đang làm gì thế? Anh đã bảo em nghỉ ngơi đi mà.”
“Em chỉ đang đọc sách trong lúc nghỉ ngơi ở phòng y tế thôi.”
“Vậy thì sao em cứ tránh mắt anh thế.”
“Shoko-chan... đồ phản bội.” Kotoha nói thầm.
“Hikawa-san không liên quan đến chuyện này. Đừng làm phiền cô ấy.”
“Nhưng... em thực sự rất muốn đọc...”
Nghe những lời biện minh vụng về cùng vẻ mặt u sầu, chán nản của em ấy, Yuto cảm thấy đau nhói trong lòng.
“...Anh hiểu cảm giác của em.”
“Hửm?”
“Thấy kịch bản được đưa cho các thành viên mà chưa thông qua biên tập viên chắc hẳn là khó chịu lắm.”
Cậu cũng không muốn người khác đọc tác phẩm của mình mà không có sự đồng ý.
Dù lịch trình khiến cậu không thể làm khác được, nhưng chính Yuto đã khiến Kotoha cảm thấy như thế.
Tuy nhiên, Kotoha trả lời từ góc độ hơi khác.
“Liệu em có thực sự là một biên tập viên không?”
“Hả? À, ừ, chẳng lẽ không phải?”
“Em có phải là biên tập viên riêng của anh không, Senpai?”
“Đó là điều anh đang muốn nói.”
Yuto bối rối trả lời, và Kotoha nở một nụ cười rạng rỡ đến mức nhìn vào cũng phải thấy ngại ngùng.
“Chuyện gì khiến em vui quá vậy?” cậu nói khẽ, mặt quay đi chỗ khác.
“Hehe.”
“...Em thấy đỡ hơn chưa?”
“Em thấy đỡ hơn rồi.”
“Vậy... kịch bản thế nào?”
Khi Yuto hỏi, vẻ mặt Kotoha trở nên bình thản. Nếu nụ cười trước đó của em ấy giống như ánh nắng hè rực rỡ thì nụ cười này giống như một cơn gió mát vào ngày nắng nóng.
“Thú vị lắm.”
Em ấy nói nhỏ nhẹ, hệt như tiếng lá xào xạc.
“Em đã rất cảm động bởi sự đấu tranh của Ren, những nỗ lực tuyệt vọng của Hiyori để nắm lấy sự sống, và tình yêu của họ. Câu chuyện rất sâu sắc. Đặc biệt là đoạn Hiyori trút hơi thở cuối cùng—em đã khóc.”
“Anh thấy em đâu có khóc.”
Cậu đã nhìn Kotoha đọc kịch bản ngay trước mặt mình và không thấy em ấy rơi giọt nước mắt nào. Nhưng cậu biết em ấy không phải là người chỉ nói những lời đó để cho lịch sự, em ấy khiến cậu bối rối.
“Em đọc hai lần rồi”
“Hai lần...?”
“Lần đầu em đọc với tư cách là độc giả. Lần thứ hai là biên tập viên. Em phải kìm nén cảm xúc của mình để phân tích. Nhưng mà khó quá.”
“Thật ư...?”
Em ấy chỉ có một tiếng để đọc kịch bản. Đọc hẳn hai lần trong khoảng thời gian đó thì...
“Không phải các thành viên của câu lạc bộ cũng bị xúc động à?”
“Ừ... cũng có một chút.”
“Một chút?”
Kotoha cười tươi.
“Thôi giả vờ đi—anh đang rất vui mà phải không?”
“Ai biết được. Vẫn còn nhiều chỗ phải sửa lắm.”
“Anh chẳng thành thật gì cả.”
Kotoha ngồi trên giường và thúc nhẹ vào vai Yuto với một nụ cười.
“Nếu hai em muốn tán tỉnh nhau thì ra chỗ khác.”
Ý tá của trường nói với vẻ khó chịu.
***
Sau khi Kotoha bình phục, họ quay lại gặp các thành viên của câu lạc bộ để lấy đánh giá. Dựa vào những đánh giá đó, Kotoha và Yuto đã dành thời gian tại một nhà hàng gia đình gần đó cho đến 9 giờ tối để thảo luận và chuẩn bị cho kế hoạch sửa đổi. Sau đó, Yuto trở về nhà và lập tức bắt tay vào chỉnh sửa kịch bản. Sáng hôm sau, cậu gửi kịch bản đã sửa cho Kotoha rồi kiệt sức ngủ thiếp đi.
Tiếng chuông từ điện thoại đánh thức Yuto dậy.
Chiếc đồng hồ để cạnh giường cho thấy đã gần trưa. Căn phòng nóng hầm hập vì cậu quên bật điều hòa, áo thì ướt đẫm mồ hôi.
“Chắc là em ấy đã đọc xong…”
Cậu trả lời điện thoại mà không kiểm tra tên người gọi, nghĩ rằng đó chắc chắn là Kotoha.
“Kịch bản sao rồi?”
Vừa hỏi xong, cậu nghe thấy tiếng ai đó thở hổn hển ở đầu dây bên kia.
Cậu có thể nghe thấy những giọng nói khác, tiếng điện thoại reo và âm thanh ồn ào điển hình của một văn phòng.
Nhận ra đó không phải là Kotoha, Yuto chợt bừng tỉnh như thể bị tạt một gáo nước lạnh.
Nhìn vào tên người gọi, Yuto hít một hơi thật sâu.
“Ừm… Inamura-san…”
“Hiiragi-kun!? Kịch bản!? Em vừa nói kịch bản phải không!? Có đúng là như thế không!?”
Giọng của cô ấy vẫn rõ ràng ngay cả khi cậu đã đưa điện thoại ra xa. Đó thực sự là Inamura, biên tập viên của Yuto.
“Inamura-san, ý em là…”
“Em đang viết kịch bản à?"
Có lẽ cô ấy nhận ra mình vẫn đang ở trong văn phòng nên cảm giác phấn khích vừa rồi bắt đầu lắng xuống, nhưng giọng của Inamura vẫn run rẩy như một ngọn lửa nhỏ.
“…Đúng vậy, em đang viết kịch bản.”
Trong một khoảnh khắc, cậu đã nghĩ đến việc nói dối. Nhưng cậu không nỡ làm vậy vì trong suốt ba năm nay, cô ấy là người duy nhất chờ đợi và tin tưởng vào Yuto trong khi những người khác đã rời bỏ cậu.
Hai người họ rơi vào trầm lặng. Một bên tai là âm thanh náo nhiệt của văn phòng bận rộn, trong khi tai bên kia là tiếng ve kêu liên miên.
“Chị mừng lắm.”
Đó là câu nói ngắn ngủi mà cô ấy cố gắng để nói ra. Phản ứng của cô ấy khác với Yuto tưởng tượng, nhưng cậu có thể nhận ra rằng lời đó thực sự xuất phát từ trái tim Inamura.
Vì vậy, Yuto cảm thấy buồn vì những gì cậu sắp nói có thể làm cô ấy thất vọng.
“Nhưng đó không phải là tiểu thuyết.”
“Sao? Không phải là tiểu thuyết á…?”
“Em đang giúp câu lạc bộ kịch ở trường viết kịch bản.”
“Kịch bản…” Inamura ngơ ngác lầm bầm.
“Xin lỗi nếu chị thấy thất vọng. Nhưng đối với tiểu thuyết, em vẫn không thể—”
“Không sao đâu! Chị ổn mà! Hiiragi-kun, em đang viết một câu chuyện, đó mới là điều quan trọng. Đương nhiên là một biên tập viên, chị muốn em viết một cuốn tiểu thuyết vào một ngày nào đó không xa… Nhưng hiện giờ, chị chỉ đang là fan của em thôi, chị vui vì em đang sáng tác.”
Nghe những lời ngày càng xúc động của Inamura, Yuto cảm thấy mắt mình bắt đầu ươn ướt, cậu chớp mắt vài lần để xua đi.
“…Inamura-san, chị quá đáng lắm có biết không.”
“Hiiragi-kun, nói như vậy thì thật là quá đáng!”
“Xin lỗi, em chỉ đùa thôi.”
Yuto ngượng ngùng cười.
“Em có chút thay đổi rồi.”
“Thật sao…?”
“Ừ. Chị không biết diễn tả như thế nào, nhưng em có vẻ cởi mở hơn… Nhân tiện, em đã nhầm chị với ai vậy?”
Yuto đột ngột im lặng.
Inamura cười nhẹ, “Fufufu. Bình thường thì mọi người sẽ nghĩ ngay đó là một trong những thành viên của câu lạc bộ đúng không?”
“Đừng đánh giá thấp giác quan của phụ nữ.”
“…Em thật sự xin lỗi.”
“Vậy đó là ai? Từ phản ứng của em, dường như người đó không phải là từ câu lạc bộ kịch.”
“Là một học sinh năm dưới. Em ấy đang nhắm tới việc trở thành một biên tập viên.”
Yuto giải thích ngắn gọn tại sao cậu lại viết kịch bản.
Inamura đáp lại bằng một tiếng “Hừm,” nghe như đang hoài nghi.
“Sao thế?”
“Ồ, vậy là em sẽ viết nếu như đó là lời thỉnh cầu từ một cô gái trẻ tuổi hơn, còn chị thì cố gắng nhiều năm như vậy mà em không viết.”
“Em có nói em ấy là học sinh năm dưới, nhưng em có tiết lộ giới tính của em ấy đâu.”
“Để chị nói lại nhé. Đừng bao giờ đánh giá thấp giác quan của phụ nữ.”
Cô ấy dai dẳng thật.
“Thế câu chuyện kể về gì vậy?”
“Em chưa thể nói được…”
Inamura cười nhẹ trước câu trả lời đó và nói, “Không sao.”
“Em tin tưởng em ấy lắm đúng không?”
“…Sao chị lại nghĩ vậy?”
“Nếu kịch bản có vấn đề thì em đã tìm một chuyên gia như chị rồi. Em không làm vậy nghĩa là mọi thứ vẫn đang thuận lợi.”
“Ừm… Em nghĩ em ấy có tài năng.”
Yuto thành thật trả lời và cảm thấy hơi xấu hổ.
“Một học sinh cao trung với ước mơ trở thành một biên tập viên và được Hiiragi-kun công nhận, em ấy chắc hẳn rất đặc biệt.”
“Ừ, cũng có thể nói như vậy…” Yuto nói thầm.
Yuto nhớ lại những lần Kotoha gây ra biến động trong cuộc đời của cậu.
“Em cá là em ấy sẽ trở thành một biên tập viên vào một ngày nào đó.”
Ngôi trường mà cậu đang theo học là một trường học danh tiếng, hầu hết các bạn học của cậu đều tập trung vào kỳ thi tuyển sinh đại học. Cậu chưa từng gặp ai giống như Kotoha, em ấy có định hướng rõ ràng về nghề nghiệp tương lai của mình. Cậu cảm thấy rằng một người như em ấy sẽ đạt được ước mơ của mình.
Sau một lúc im lặng, Inamura lặng lẽ nói, “Chị hiểu.”
“Biết đâu một ngày chị sẽ có cơ hội để làm việc cùng em ấy.”
Sau đó, Inamura thở dài nhẹ.
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Xin lỗi vì đã làm phiền khi em đang bận.”
“Ổn mà, nhưng ban đầu chị gọi có chuyện gì thế?”
“À, là linh cảm đó. Đột nhiên chị muốn kiểm tra. Và khi chị gọi, đúng như dự đoán, em đang viết lại.”
“Chị kiên trì thật…”
Inamura không phải là kiểu người làm theo linh cảm, nhưng Yuto bỏ qua chuyện đó. Kotoha có thể đang gọi để thảo luận về kịch bản.
Yuto trao đổi thêm vài lời với Inamura rồi cúp máy.
Điện thoại của cậu lập lức reo lên.
Lần này cậu kiểm tra tên người gọi rồi bắt máy.
“Kịch bản sao rồi?”
Yuto hỏi ngay khi cuộc gọi được kết nối. Cậu có thể cảm nhận được bầu không khí bất mãn từ đầu dây bên kia.
“Đó là điều đầu tiên mà anh nói sau khi bắt máy à? Em là gì đối với anh, Senpai? Chỉ là một cỗ máy tiện lợi thôi à?
“Không, em là biên tập viên của anh.”
Kotoha cười khúc khích sau một lúc im lặng.
“Em đang chờ anh nói câu đó chứ gì.”
“Câu đó khiến em vui đến vậy ư? Yuto thở dài.
“K-không, không phải đâu! Ban nãy anh gọi điện cho ai vậy? Em muốn thảo luận về kịch bản.”
“Một người bạn từ thời sơ trung á mà.”
“Hừm… đó có phải là một cô gái không?”
Giọng điệu của Kotoha trở nên lạnh lùng, nhưng cậu không hề nói dối.
“Cái đó có quan trọng không?”
“À, thì… không hẳn…”
Kotoha lắp bắp và ngượng ngùng một cách bất thường.
“Hãy nói về kịch bản đi. Chúng ta không có nhiều thời gian.”
“…Ừ, anh nói đúng.”
Dường như Kotoha đã nhận ra hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp cho một chủ đề như vậy, mặc dù em ấy trông có vẻ không hài lòng.
“Những điểm mà chúng ta chỉ ra hôm qua đã được giải quyết hoàn hảo. Câu chuyện và nhân vật tốt hơn nhiều rồi. Nhưng…”
“Nhưng?”
Kotoha dừng lại để lựa lời.
“Em chưa chắc lắm nhưng mà chúng ta cần sự đồng nhất hơn với câu lạc bộ kịch.”
“Diễn viên và nhân vật không hợp nhau à?”
Yuto ngạc nhiên khi thấy Kotoha im lặng suy nghĩ.
Trong các cuộc thảo luận, Kotoha luôn thẳng thừng bày tỏ quan điểm của mình. Đây là lần đầu tiên em ấy tỏ vẻ không chắc chắn.
“Có thể… nhưng em cũng không chắc nữa. Em đã mất đi tính khách quan sau khi đọc rất nhiều lần.”
Kotoha lẩm bẩm những lời xin lỗi.
“Không cần phải xin lỗi,” Yuto đáp lại.
“Nhưng…”
“Anh hiểu mà. Như vậy tốt hơn là cứ giữ im lặng. Nếu em không chắc, chúng ta có thể cùng nhau tìm ra vấn đề. Đó là điều mà nhà văn và biên tập viên sẽ làm đúng chứ?”
Ngay khi nói xong, Yuto nhận ra mình đã mắc phải sai lầm. Nói như vậy khác gì cậu đang tự đào hố chôn cho chính mình, cậu nói như thể cậu biết mọi thứ về mối quan hệ giữa nhà văn và biên tập viên, đặc biệt là khi Kotoha không biết rằng cậu từng là một nhà văn chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ.
“Hể?”
“Thật là kinh ngạc khi thấy anh ân cần như thế đấy, Senpai. Em tưởng trời mưa đến nơi rồi chứ.”
Yuto thở phào nhẹ nhõm khi thấy em ấy hiểu theo kiểu khác.
“Quay lại vấn đề chính, em đồng ý hợp tác với câu lạc bộ kịch. Thực sự thì em muốn nghỉ ngơi một thời gian để thư giãn đầu óc rồi mới chỉnh sửa, nhưng chúng ta không có thời gian. Câu lạc bộ kịch chỉ mới đọc kịch bản đầu tiên, nên họ sẽ có cái nhìn khách quan hơn so với anh và em khi đọc kịch bản thứ hai.”
Một khi đã quyết định xong, mọi thứ diễn ra nhanh chóng.
Kotoha nhắn tin cho Watanabe để giải thích tình hình. Bắt đầu từ ngày mai, Yuto và Kotoha sẽ tham gia các buổi đọc, định hướng và tập luyện của câu lạc bộ kịch.
Trước khi tham gia, Kotoha nói với Yuto một điều,
“Đừng chỉnh sửa dựa trên đánh giá của các thành viên. Anh chỉ cần tập trung quan sát họ thôi.”
Em ấy đang tính tự mình sắp xếp những đánh giá và chỉ giữ lại những cái thực sự cần thiết.
Yuto có chút ngạc nhiên. Cậu nghĩ rằng hợp tác có nghĩa là chỉ cần lắng nghe ý kiến của họ.
“Đó có phải là niềm tự hào của một biên tập viên không?”
“Không phải đâu,” Kotoha lập tức trả lời. “Nếu chúng ta lắng nghe mọi người, tác phẩm sẽ trở nên “an toàn”. Em biết điều đó nghe khá vô lý sau khi nói rằng em không chắc… Nhưng em muốn thấy một tác phẩm được viết với nét độc đáo của anh, Senpai. Ngay cả khi chúng ta viết ra một kịch bản tuyệt vời dựa trên đánh giá của câu lạc bộ kịch, đó không phải là điều mà em muốn. Tác phẩm không chỉ đơn thuần làm tốt là xong đâu.”
“Là một biên tập viên, em có vẻ hơi ích kỷ đấy.”
Yuto cảm thấy hơi ngượng ngùng, cậu vui vì chuyện này diễn ra qua điện thoại.
“Anh quên mất. Dù sao thì em vẫn luôn ích kỷ mà, Natsume.”
“Anh nói vậy không phải có hơi quá rồi sao? Em ích kỷ hồi nào thế?”
“À, em xông vào lớp của anh rồi đòi anh viết một cuốn tiểu thuyết, đến nhà anh mà không báo trước, ngã xuống đồng ruộng, xong rồi còn nhảy xuống sông nữa chứ…”
“Hể…?”
“Khoan, em còn không nhận ra là mình đang ích kỷ à?”
Một sự im lặng bao trùm lấy hai người họ, sau đó Kotoha cố tình hắng giọng.
“Dù sao thì anh không cần phải lo lắng về ai hết. Đừng nghe ý kiến của người khác.”
“Kể cả ý kiến của em à?”
“Nếu anh không tin thì cứ kệ em đi. Sẽ tốt hơn nếu anh có thể viết ra một tác phẩm hay hơn mà không có em.”
“Chuyện đó—”
Yuto định nói rằng điều đó có chút vô trách nhiệm nhưng cậu quyết định dừng lại.
Cậu có thể nghe thấy hơi thở run rẩy của Kotoha.
Em ấy đáng lẽ phải tích lũy kinh nghiệm để trở thành một biên tập viên chuyên nghiệp và tìm kiếm các nhà văn tài năng. Em ấy không nên từ bỏ vào lúc này. Nhưng Kotoha lại nói rằng việc mình bị bỏ rơi cũng không sao cả, mặc dù em ấy rất đam mê sáng tạo.
“Anh hiểu rồi. Nhưng anh tin em với tư cách là biên tập viên của anh, Natsume.”
Khi Yuto nói vậy,
“Vâng.”
Giọng nói vô cùng vui vẻ của Kotoha vang lên bên tai cậu.