Một tuần đã trôi qua, tháng bảy khép lại và mở ra một chương mới cho tháng tám.
Trên tầng bốn trường học, những tiếng ve kêu xa xăm vang vọng khắp căn phòng của câu lạc bộ kịch.
Đang là 11 giờ trưa. Câu lạc bộ kịch vốn là một lớp học trống không có điều hòa, cái nóng ngột ngạt khiến cho ai nấy đều toát mồ hôi hột. Làn gió nhẹ thoảng qua cửa sổ chỉ làm dịu đi phần nào cái nóng oi bức. Yuto cùng hai mươi thành viên của câu lạc bộ phải chen chúc trong căn phòng đầy bụi bặm, nơi chứa đầy thiết bị, đạo cụ và trang phục.
Yuto lo lắng quan sát các thành viên đang ngồi rải rác trên ghế và dưới sàn. Không ai nói một lời, họ chỉ thỉnh thoảng đưa tay lau đi mồ hôi trên trán. Tất cả đều chăm chú vào tập kịch bản A4 mà cậu vừa in bằng máy in của trường sáng nay.
Cậu đã viết xong từ hôm qua. Sau một đêm chỉnh sửa đầy khó khăn, cậu liên lạc với Watanabe để tập hợp các thành viên tới đọc kịch bản. Đây là lần đầu tiên có người khác ngoài Yuto đọc nó.
Ngay cả Kotoha cũng chưa đọc qua kịch bản. Hơn nữa, em ấy không có mặt trong cuộc họp này.
Dù Kotota là người mong chờ tác phẩm của Yuto nhất và còn đảm nhận vai trò biên tập viên, nhưng em ấy bị cảm lạnh nên không thể đến tham dự hôm nay.
Nói chính xác hơn, chính Yuto đã yêu cầu em ấy ở nhà.
***
Đêm hôm qua.
“Bản thảo thế nào rồi?”
Đó là email hỏi tiến độ từ Kotoha.
Có gì đó không ổn.
Với tính cách của Kotoha, sẽ không lạ gì nếu em ấy gọi điện hoặc tới tận nơi.
Yuto vừa hoàn thành xong bản thảo đã gọi cho Kotoha, nhưng em ấy không bắt máy dù luôn mang điện thoại bên người. Phải mất mười cuộc gọi Kotoha mới trả lời.
“Chào anh, có chuyện gì không?”
Yuto lập tức nhận ra điều bất thường, giọng em ấy gượng gạo và khàn.
“Em bị cảm à?”
Sau một lúc im lặng, Kotoha ngập ngừng trả lời: “Ừm.”
“Nhưng mà em vẫn ổn! Còn bản thảo thì sao?”
“Xong rồi.”
“Đúng như mong đợi từ anh, Senpai! Giờ gửi cho em luôn đi!”
“Không được.”
Yuto có thể nhận thấy sự im lặng sững sờ của Kotoha ở đầu dây bên kia.
Một lúc sau, giọng nói có chút buồn của em ấy vang lên.
“Em đã nói với anh rồi, vì công việc biên tập viên, em sẵn sàng hi sinh chính bản thân mình.”
“Em đang bị cảm đó, đừng có cố. Anh sẽ đưa kịch bản cho câu lạc bộ kịch trước để lấy ý kiến. Sau đó em có thể đọc và sửa lại.”
“Nhưng…”
“Anh không thể giao kịch bản này cho một người đang bệnh được. Nghỉ ngơi đi.”
Câu trả lời kiên quyết của Yuto khiến Kotota miễn cưỡng đồng ý, “Được rồi…em xin lỗi,” rồi cúp máy. Cậu cảm thấy mình có lẽ đã quá nghiêm khắc, nhưng nếu không làm vậy, Kotoha chắc chắn sẽ mặc kệ tình trạng của mình để đọc kịch bản và tham gia cuộc họp.
***
Một tiếng ồn bất ngờ mang Yuto trở về thực tại.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy một thành viên nữ đang vội vã rời khỏi phòng.
Cô ấy để lại tập kịch bản bị lật ngược lại trên bàn. Liệu cô ấy đã đọc xong chưa?
Có chuyện gì vậy?
Có phải cô ấy đi vệ sinh không? Nhưng cô ấy quá vội vàng.
Lẽ nào cô ấy rời đi vì chất lượng của kịch bản không như mong đợi?
Nỗi lo bắt đầu dấy lên trong Yuto.
Mặc dù đây là yêu cầu của hội trưởng, nhưng đối với các thành viên trong câu lạc bộ, Yuto chỉ là người ngoài cuộc đã chỉ trích kịch bản của họ. Cậu không thể tránh khỏi sự giận dữ của họ nếu kịch bản mới mang đến không hay. Yuto cũng sẽ tức giận nếu cậu là họ.
Mồ hôi chảy dọc xuống lưng cậu, không phải vì nóng mà vì sự lo lắng bủa vây.
Rồi một sự việc bất ngờ khác lại xảy ra.
Ba thành viên nữ và hai thành viên nam đều gấp gáp rời khỏi phòng.
Yuto nghĩ rằng chuyện này có thể sẽ trở nên rất tồi tệ, cho đến khi—
Giữa tiếng ve kêu inh ỏi, cậu nghe thấy tiếng sụt sịt và khóc thút thít.
Yuto kinh ngạc nhìn xung quanh.
Một số thành viên ngẩn người nhìn trang cuối.
Vài người khác che mặt bằng hai tay và run rẩy như thể đang kìm nén điều gì đó.
Có người thì lặng lẽ khóc.
Dường như họ đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng như một nồi nước sôi bị đậy kín, sự cố gắng đó chỉ khiến cảm xúc của họ càng mãnh liệt.
Yuto chỉ có thể sững sờ nhìn họ.
Ngay cả lúc Yuto còn là nhà văn, cậu chưa từng thấy ai đọc tác phẩm của mình ngay trước mặt.
Vậy nên, khi cậu đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu cảm giác như đó không phải là sự thật.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa.
Câu chuyện của cậu thật sự đã chạm đến trái tim họ.
Khi các thành viên rời đi vừa nãy đã quay trở lại và có mặt đông đủ,
“…Mọi người, nghe này.” Watanabe lên tiếng.
Các thành viên ngước lên nhìn Watanabe đang ngồi ở gần cửa sổ phía cuối phòng.
Cậu ấy không có vẻ gì là kìm nén nước mắt hay quá xúc động, khuôn mặt nghiêm nghị của cậu ấy khiến mọi người kể cả Yuto phải ngồi thẳng lưng.
“Các cậu nghĩ sao về kịch bản?”
Watanabe không bày tỏ quan điểm của mình mà chỉ nói “Cứ thảo luận thoải mái đi.” Điều đó khiến các thành viên bắt đầu chia sẻ suy nghĩ của mình với những người xung quanh.
“Cậu thấy sao?”
“Câu chuyện thật sự rất cảm động.”
“Hiyori dễ thương quá.”
“Sai rồi, Ren mới là nhất.”
“Nhân vật phụ cũng rất tuyệt.”
“Cậu ta viết cái này à? Làm sao có thể chứ?”
“Chẳng khác gì một nhà văn chuyên nghiệp.”
“Cậu ấy viết cái này trong một tuần á? Thật không thể tin nổi.”
“Mình chưa từng khóc vì một cái kịch bản.”
Phản ứng của mọi người khiến căn phòng trở nên rộn rã.
Họ không thể ngừng chia sẻ cảm nhận của mình.
Tuy nhiên, một vài thành viên vẫn giữ im lặng, ánh mắt họ chăm chú vào kịch bản. Phần lớn trong số họ là những người đã rời khỏi phòng trước đó và trở lại với đôi mắt đỏ và sưng, điều đó khiến Yuto đoán được lý do vì sao họ rời khỏi phòng.
Một thành viên nữ vốn đang cúi mặt im lặng bỗng ngẩng đầu lên.
“Cho mình hỏi chút.”
Cô ấy nói với Yuto.
“Có phải vai diễn Hiyori là dành cho mình không?”
Người hỏi là hội phó của câu lạc bộ. Yuto lưỡng lự mở miệng. Cậu cảm thấy miệng mình khô khốc sau khi phải quan sát các thành viên trong tình trạng căng thẳng.
“…Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Khi đọc, mình thấy nhân vật này rất giống mình. Mình không bị bệnh tật gì cả, và cũng chưa gặp thần chết bao giờ, nhưng nếu mình ở trong hoàn cảnh đó thì mình cũng sẽ nói và làm y hệt.”
Nghe vậy, Yuto thở phào nhẹ nhõm.
“…Thật mừng khi nghe vậy.”
“Hửm…?”
Trông cô ấy có vẻ bối rối nhưng Yuto không giải thích thêm.
Thật ra, Yuto biết thành viên nữ đó.
Tên cô ấy là Shoko Hikawa, một nữ sinh năm ba và là hội phó của câu lạc bộ kịch. Cô ấy là một diễn viên tài năng thường xuyên đảm nhận các vai chính. Yuto nhớ đến một số vở kịch và vai diễn mà cô ấy đóng. Người ta nói rằng tính cách dịu dàng nhưng đáng tin cậy của cô ấy rất phù hợp với các vai diễn, nhờ đó mang lại những màn trình diễn xuất sắc. Cậu cũng biết về gia đình và sở thích của cô ấy.
“Tôi cũng vậy,” một thành viên khác lên tiếng. “Đọc xong, tôi có cảm giác như tôi là Ren vậy. Tôi không thể hình dung ra cảm giác làm thần chết là như thế nào, nhưng ý tưởng về việc mang theo linh hồn của người đã khuất và cảm xúc của Ren dành cho Hiyori rất hợp với tôi.”
Yuji Togawa, một nam sinh năm ba. Cậu ấy cũng thường xuyên đóng các vai chính. Mặc dù tính cách có phần khoa trương, nhưng cậu ấy lại diễn rất tốt khi đóng những nhân vật nghiêm túc và điềm tĩnh.
Những thành viên khác cũng bắt đầu kể tên nhân vật mà họ thích nhất, chia sẻ những lý do tại sao họ lại thấy những nhân vật đó cuốn hút đến vậy.
Yuto rất ấn tượng với khả năng của Kotoha.
Giải thích rất đơn giản.
Trong cuộc bàn luận tuần trước, Kotoha đã chuẩn bị sẵn “tài liệu” chi tiết về từng diễn viên trong câu lạc bộ. Đó là lý do tại sao Yuto biết tên và các vai diễn trước đây của họ. Nhờ vậy mà cậu có thể điều chỉnh nhân vật phù hợp với diễn viên—cách làm này gọi là “viết theo kiểu mẫu.”
Đây là lần đầu Yuto viết kiểu này. Vì thời gian hạn chế nên việc tạo ra những nhân vật phù hợp với các diễn viên là rất quan trọng. Kịch bản mà Yuto viết quả thực đã gây xúc động với những người được cậu “viết theo kiểu mẫu”. Ít nhất cũng đã khiến họ phải ra khỏi phòng để bình tĩnh lại.
Nhờ tài liệu của Kotoha mà cậu nhận ra được tầm quan trọng của việc “viết theo kiểu mẫu”.
Yuto tự hỏi không biết em ấy đã dành bao nhiêu thời gian và công sức để thu thập những thông tin đó. Em ấy chắc hẳn đã phỏng vấn rất nhiều người—có lẽ không chỉ mỗi các diễn viên và những thành viên của câu lạc bộ, mà còn là bạn cùng lớp, bạn từ trường khác, thậm chí là gia đình. Có thể em ấy đã xem đi xem lại vô số lần bản ghi hình của các vở kịch trước đó.
Cậu phải thừa nhận là em ấy thực sự muốn trở thành một biên tập viên, và em ấy có tài năng trong công việc này.
“Hội trưởng, mình muốn dùng kịch bản này.”
“Tôi cũng thế.”
Shoko Hikawa và Yuji Togawa đã nói như vậy, các thành viên khác cũng gật đầu và nhìn về phía Watanabe. Cậu ấy im lặng quan sát quyết tâm của họ trong chốc lát.
“Chúng ta không có nhiều thời gian để luyện tập đâu. Chúng ta có thể giữ nguyên kịch bản hiện tại.”
Một số người mỉm cười cay đắng, trong khi những người còn lại thì nhìn Watanabe một cách nghiêm túc.
“Hội trưởng, đừng nói như thế chứ,” Shoko Hikawa nói với giọng bực tức. “Sao có thể chọn như vậy sau khi đã đọc xong chứ? Đừng có đánh giá thấp bọn mình. Bọn mình sẽ không nhân nhượng đâu.”
“Đúng rồi đó,” Yuji Togawa cười nhếch mép. Những người còn lại—diễn viên, đạo diễn, người thiết kế trang phục, người quản lý đạo cụ, người dựng sân khấu, kỹ thuật viên ánh sáng và âm thanh—đều có chung một quyết định.
Watanabe nhắm mắt lại và im lặng.
Một lúc sau, Watanabe từ từ mở mắt, cậu ấy đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Yuto.
“Tôi đánh giá cao nỗ lực của cậu, nhưng kịch bản này có nhiều vấn đề.”
Ánh mắt Yuto mở to vì những lời khắc nghiệt của Watanabe.
Các thành viên của câu lạc bộ cũng rất ngạc nhiên.
“Dàn dựng sân khấu rất phức tạp và không phù hợp với ngân sách của chúng tôi, nội dung thì vượt quá thời gian quy định.”
Watanabe nói một cách kiên quyết và tiếp tục nhìn Yuto trừng trừng.
Sự tĩnh lặng nặng nề bao trùm khắp căn phòng.
Chỉ còn tiếng ve kêu vọng lại từ xa.
Khi bầu không khí trở nên ngột ngạt và khó chịu, Watanabe mở miệng.
“Nhưng—mặt khác, đó là tất cả vấn đề.”
“…Hả?”
Yuto chỉ biết đứng đó kinh ngạc.
“Chỉ có từng đó vấn đề thôi. Tôi nghĩ cậu có thể nhanh chóng sửa lại.”
Watanabe thở dài và nhìn Yuto với vẻ nghiêm túc hơn trước.
“Xin cậu. Tôi muốn thực hiện vở kịch với kịch bản này.”
Yuto ngạc nhiên nhìn Watanabe đang cúi đầu.
Cậu đã nghĩ rằng Watanabe không tin tưởng hay thậm chí là ghét cậu.
Thật không thể tin được là Watanabe lại cúi đầu.
Nhưng cậu nghĩ lại.
Có lẽ Watanabe chưa bao giờ tin tưởng hay thích Yuto cả—có thể bây giờ vẫn vậy. Watanabe cũng hiểu Yuto biết điều này. Đó là lý do tại sao Watanabe cúi đầu.
Nhìn qua các thành viên, Yuto nhận ra họ biết rõ tính cách của hội trưởng.
“Ngẩng đầu lên đi.”
“Nhưng—”
“Mình viết kịch bản này là để cho các cậu biểu diễn mà. Nếu điều đó làm cho vở kịch hay hơn thì mình sẽ cố gắng chỉnh sửa hết mình.”
“Tôi hiểu rồi…” Watanabe chậm rãi ngẩng đầu lên.
“À, ừm…”
Trước khi cậu ấy kịp nói hết, một thành viên cất tiếng.
“Hội trưởng, đừng có cứng nhắc như thế!”
“Hả?”
Watanabe quay sang phía giọng nói.
“Cậu nên nói ‘Cảm ơn, chúng tôi rất biết ơn!’ đi”
“Ừ, đúng thế,” các thành viên khác cổ vũ.
Watanabe cố gắng kháng cự được một lúc rồi thở dài.
“Cảm ơn…và, ừm, chúng tôi rất biết ơn.”
“Ừ, mình cũng vậy.”
Yuto không thể nhịn cười mà đáp lại.
Các thành viên cười rộ lên và căn phòng tràn ngập tiếng cười đùa.
Yuto cảm thấy nhẹ nhõm và lấy điện thoại ra.
Cậu cần phải thông báo cho biên tập viên ngốc đang bị cảm ngay trong thời điểm quan trọng kia. Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị gọi thì,
“Này, Hiiragi-kun, phải không?”
Một tiếng thì thầm mà chỉ Yuto nghe thấy—Shoko Hikawa đang đứng trước mặt cậu.
Trông cô ấy có vẻ lo lắng.
“Có chuyện gì thế?”
“Ừm… Mình không chắc là có nên nói cho cậu không, nhưng thực ra—”