Quá trình sửa lại kịch bản trong các buổi diễn tập của câu lạc bộ kịch vẫn đang diễn ra một cách trơn tru. Yuto đã thực hiện những điều chỉnh nhỏ về tính cách nhân vật, thêm bớt một số đoạn để thể hiện bản chất nhân vật rõ hơn. Mặc dù không thể thực hiện những thay đổi lớn do diễn tập đã bắt đầu, nhưng kịch bản vẫn đang được cải thiện đều đặn.
Yuto không ngờ mình lại bị lôi kéo vào bài luyện giọng và chạy bộ dưới cái mác là làm quen với các thành viên, nhưng điều này mang lại một trải nghiệm mới mẻ cho những ai chưa từng tham gia vào câu lạc bộ nào ở sơ trung và cao trung như cậu.
Khi việc sửa đổi gần như đã hoàn tất.
“Sao mình lại ở thủy cung thế này…?”
Chính xác hơn là Yuto thấy mình đang ở một công viên lớn có thủy cung. Công viên bao gồm các quán cà phê, cửa hàng lưu niệm và thậm chí có cả một vòng đu quay. Công viên khá nhộn nhịp vào buổi sáng mùa hè.
“Em nói với anh rồi mà, Senpai. Là nghỉ ngơi đó.”
“Anh đâu có yêu cầu chuyện này…”
Đêm qua, Kotoha đã gửi một email chỉ có thời gian và địa điểm gặp mặt. Mặc dù chưa biết rõ nhưng cậu vẫn tới.
“Không cần để ý tiểu tiết đâu. Hôm nay câu lạc bộ nghỉ, kịch bản thì gần xong rồi.”
Đúng là kịch bản đã gần hoàn thiện. Sân khấu và đạo cụ cũng đã được quyết định, còn vở diễn của câu lạc bộ kịch thì đang có tiến triển tốt.
Mặc dù Yuto có ý định nói rằng mình đang ôn thi đại học, nhưng cuối cùng cậu quyết định giữ im lặng. Một trong những lý do là gần đây cậu đã dồn hết sức vào việc viết tiểu thuyết nên nghỉ ngơi một chút cũng không sao. Lý do khác là cậu không muốn làm mất tâm trạng vui vẻ của Kotoha.
Họ mua vé rồi tiến vào.
“Anh không biết chỗ này có tồn tại ấy… đây là lần đầu anh đến thủy cung.”
Đây là một thủy cung hiếm hoi nuôi dưỡng các sinh vật nước ngọt.
“Đây cũng là lần đầu em đến đây, mặc dù nó khá nổi tiếng. Wow, nơi này tuyệt quá.”
Chào đón họ là một khu rừng tươi tốt được mô phỏng theo thượng nguồn sông Nagara.
Như Kotoha đã nói, nơi này khá đông đúc. Có nhiều gia đình, nhóm bạn và các cặp đôi hẹn hò ở đây.
Từ góc nhìn của người ngoài, có thể họ xuất hiện giống như một cặp đôi dù họ giữ khoảng cách với nhau hơn các cặp thông thường. Yuto vừa đi vừa suy nghĩ.
“Wow, đây là giống thằn lằn gì thế?”
“Là kỳ nhông khổng lồ.”
“Anh trả lời nhanh thật… chắc là anh biết nhiều lắm.”
“Anh đọc được nó trong một cuốn sách khi còn nhỏ.”
“Á, dễ thương quá! Senpai, nhìn kìa, là một con rái cá!”
Điều đáng ngạc nhiên là Kotoha lại khá phấn khích.
Yuto mỉm cười cay đắng, nhớ lại khoảng thời gian đi sở thú cùng em gái từ rất lâu về trước.
“…Sao thế, Senpai?”
“Không có gì đâu. Ồ, nhìn kìa, là cá hương đấy. Trông ngon quá.”
“Đó là điều cấm kỵ trong thủy cung…”
Họ tiếp tục đi qua thủy cung, cùng nhau ngắm nhìn những con cá chình và cá trê dưới đáy bể, ngoài ra còn có rắn và vịt được trưng bày. Có vẻ như mọi sinh vật sống ở nước ngọt đều được đưa vào.
“Em tưởng sinh vật nước ngọt nhàm chán lắm chứ, hóa ra lại thú vị đến thế này.
“Ừ. Anh khá thích cá nước ngọt. Chúng khiến anh cảm thấy lạc quan hơn.”
“Lạc quan hơn?”
Mặc dù cậu hiểu có những người đặt bể cá trong phòng để thư giãn và ngắm những loài cá nhiệt đới đầy màu sắc. Nhưng cậu nghĩ họ không thấy được sự cuốn hút của các loài cá nước ngọt đơn giản của Nhật Bản.
“Với cơ thể, tài năng và môi trường đã được ban cho, chúng chỉ cần sống một cách nghiêm túc mà không cần phải bắt chước ai khác để tỏa sáng. Đó là những gì anh nghĩ.”.
Quan sát Kotoha từ cạnh bên trong lúc em ấy đang nhìn chăm chú vào những con cá bống trong bể, Yuto thấy một sự kiên định thầm lặng và một chút mong manh dễ vỡ. Cậu không thể rời mắt khỏi em ấy.
“Ah!”
Kotoha đột ngột thốt lên khiến Yuto giật mình.
“Có chuyện gì à?”
“Buổi trình diễn của sư tử biển sắp diễn ra rồi. đi thôi!”
“…Chẳng phải sư tử biển là sinh vật biển sao?”
“Không cần để ý đâu! Nhanh lên!”
“Không cần để ý à…” Yuto ngạc nhiên nghĩ. Những lời sâu sắc vừa nãy dường như đã bị lãng phí.
Họ đi xem buổi trình diễn của sư tử biển, khám phá những khu trưng bày khác, có bữa ăn nhẹ tại quán cà phê trong công viên và dành thời gian để tranh luận xem Kotoha có nên mua một con thú nhồi bông cá tra dầu hay không.
Giây phút đó thật sự rất yên bình, hoàn toàn trái ngược với những ngày căng thẳng trước đó. Quả thật là một kỳ nghỉ tuyệt vời. Yuto nhận ra rằng cậu không ghét việc dành thời gian với Kotoha—thực tế là cậu cảm thấy rất dễ chịu. Như thể cả hai có chung tần số nhờ niềm đam mê với những câu chuyện. Mặc dù cách tiếp cận quá nhiệt tình ban đầu của em ấy khiến cậu phải cảnh giác, nhưng hiện giờ cậu không còn cảm thấy như vậy nữa.
“Tụi mình về thôi nhỉ?”
Sau khi Kotoha từ bỏ con thú nhồi bông cá tra dầu, em ấy vui vẻ gắn một móc khóa cá hương nhỏ vào túi của mình.
“Ừm, về thôi.”
Họ đã tham quan gần hết công viên, hoàn thành mục tiêu của kỳ nghỉ.
“Ah, tụi mình làm thêm một việc nữa nhé?”
Kotoha dẫn Yuto đến đu quay trong công viên.
Chiếc đu quay chậm rãi tiến lên trên bầu trời.
Họ chẳng hề cảm thấy ngượng ngùng dù không ai hé nửa lời.
Ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, Yuto thấy bầu trời lúc khoảng 2 giờ chiều đã trở nên âm u và mờ mịt. Có vẻ như trời sắp mưa.
“Senpai.”
Khi họ gần lên tới đỉnh, Kotoha lên tiếng.
“Sao anh không viết một cuốn tiểu thuyết sau khi hoàn thành kịch bản?”
“Kotoha, chuyện đó…”
Không lối thoát, không ai nghe lén. Yuto đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra khi Kotoha đề nghị đi đu quay. Lời nói của em ấy không khiến cậu bất ngờ, nhưng chúng để lại một cảm giác đắng cay trong lòng cậu.
“…Anh không thể. Kịch bản là ngoại lệ duy nhất.”
Biểu cảm của Kotoha trở nên u ám giống bầu trời bên ngoài. Yuto cảm thấy bứt rứt vì biết rằng mình đã gây ra biểu cảm đó.
“…Anh nói là anh không viết bởi vì anh không có tài năng đúng không?”
“…Ừ.”
“Thế thì lạ nhỉ.”
“Lạ? Có gì lạ?”
“Hoàn thành một kịch bản hấp dẫn như vậy chỉ trong mười ngày và còn làm người đọc rơi nước mắt là điều chỉ có tài năng mới làm được.”
“…May mắn thôi.”
Kotoha lắc đầu thật mạnh trước câu trả lời yếu ớt của cậu.
“Không thể nào! Cả cách viết và cấu trúc kịch bản được anh xây dựng rất tỉ mỉ. Điều đó đến từ tài năng và sự luyện tập không ngừng nghỉ. Vậy thì tại sao anh lại nghĩ mình không có tài năng? Sao anh không trở thành một tiểu thuyết gia với kỹ năng như vậy? Có lý do gì sao?”
Giọng nói của Kotoha đầy chân thành.
“Cái đó…”
Yuto kìm lại những lời cậu định nói ra. Cậu nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu cậu nói hết cho em ấy. Có lẽ nếu Kotoha biết những gì đã xảy ra ba năm trước thì em ấy sẽ bỏ cuộc. Nhưng,
“Không có gì đáng để kể cả.”
Kotoha cau mày buồn bã trước câu trả lời của Yuto.
“…Anh sẽ không nói cho em đâu nhỉ.”
Em ấy không thúc ép thêm nữa.
Đu quay hạ xuống chậm rãi dưới những đám mây nặng trĩu.
***
“Hửm? Natsume-san?”
Ai đó cất tiếng gọi khi họ đang lặng lẽ bước đi cạnh nhau về phía lối ra của công viên.
Cả Yuto và Kotoha đều quay lại nhìn và thấy một cô gái cũng tầm tuổi họ đang đứng đó. Cô ấy mặc một chiếc váy denim ngắn và đôi mắt được trang điểm đậm, tạo ấn tượng là một người thích chưng diện.
“Ồ, đúng là cậu rồi, Natsume-san.”
“Tanaka-san…”
Có vẻ như Kotoha quen người này, nhưng biểu cảm của em ấy lại có chút u ám.
Yuto thấy ngạc nhiên. Mặc dù trước đó họ đã có một cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ trên đu quay, Kotoha không phải kiểu người thể hiện vẻ mặt buồn bã trước mặt người khác.
“Wow, lâu rồi không gặp! cậu đã khỏe hơn chưa?”
“À, thì, ổn hơn rồi…”
“Tốt quá. Hôm nay bọn tớ cũng đến từ Nagoya.”
Mặc dù cô ấy nói “tốt quá,” nhưng không có cảm xúc gì nhiều trong giọng của cô ấy. Kotoha lúng túng nhìn đi chỗ khác rồi liếc qua Yuto.
Ánh mắt của Tanaka hướng về phía Yuto.
“Vậy đó là bạn trai của cậu à?”
“Hả? Không, anh ấy… là tiền bối của mình… nhưng”
Từ “nhưng” ngụ ý rằng cậu còn hơn thế, và dường như Tanaka đã nhận ra điều đó rồi quan sát Yuto.
“Hể? Mình tưởng cậu không có hứng thú với chuyện tình cảm chứ, Natsume-san. Mình cứ nghĩ là cậu chỉ quan tâm tới sách thôi ấy.”
“Không phải thế…”
“Làm bạn trai của Natsume-san khổ sở lắm đúng không? Cậu ấy chỉ toàn đọc sách suốt thời sơ trung.”
Có vẻ như cô gái tên Tanaka này quen Kotoha từ thời sơ trung.
“Anh không phải bạn trai em ấy. Nhưng mà Natsume này, hồi trước em là mọt sách à.”
“Ủa? Vậy là anh không biết hả? Giờ cậu ấy khác hồi cấp hai rồi à?
Lời của Yuto chỉ mang tính khách quan nhưng Tanaka lại hiểu theo kiểu khác.
“Vậy là cậu từ bỏ chuyện đó rồi à”
“Từ bỏ chuyện gì?”
“Trở thành một biên tập viên tiểu thuyết. Hồi sơ trung Natsume-san cứ nói thế miết. Nhưng mọi người đều khuyên cậu ấy từ bỏ vì thể chất yếu. Anh biết mà, làm biên tập viên vất vả lắm, phải thức đêm các kiểu.”
Tanaka dường như rất hài lòng, cô khiến Yuto cảm thấy chán ghét. Cách mà cô ấy nói về ước mơ của người khác một cách hời hợt, cùng với sự nhẹ nhõm khi thấy ai đó từ bỏ—dù cô có nhận ra hay không—nhưng cô đã chạm đến cậu.
Sau đó cậu nhìn qua Kotoha và thấy em ấy nhìn xuống đất với ánh mắt trống rỗng cùng khuôn mặt cứng đơ, rõ ràng là em ấy đã bị tổn thương.
Yuto cảm thấy bối rối.
Kotoha thường bỏ qua những lời vặt vãnh như vậy, thế nhưng tại sao những lời từ Tanaka lại khiến em ấy tổn thương?
Đối với Yuto, Kotoha là một người mạnh mẽ, vui tươi và mang một nguồn năng lượng vô tận, một người có thể dễ dàng bỏ ngoài tai những lời như của Tanaka.
Nhưng rồi cậu chợt nhận ra.
Kotoha trông đã buồn bã từ lúc Yuto từ chối em ấy trên đu quay.
Em ấy trở nên nhạy cảm hơn với những lời vô tâm của người khác tất nhiên là vì cậu vừa làm tổn thương em ấy.
“Đây không phải chuyện của em.”
Cậu nhận ra mình vừa thốt ra lời. Giọng nói của cậu lạnh lùng và kiên định. Kotoha ngạc nhiên nhìn cậu với ánh mắt mở to.
Tanaka do dự nhưng nhanh chóng phản bác lại Yuto.
“S-sao lại không phải chuyện của em cơ chứ? Em chỉ đang quan tâm cậu ấy…”
“Cái sự quan tâm đó chỉ gây áp lực thôi. Em không giống như Natsume, em ấy có thể chất yếu hơn nhưng lại có mục tiêu rõ ràng và đang nỗ lực vì điều đó. Đừng núp sau cái từ “mọi người.” Đó chẳng qua chỉ là sự mặc cảm tự ti của chính em mà thôi.”
Có lẽ đã quá trễ để đứng ra bảo vệ em ấy.
Nhưng cậu không thể để im mọi chuyện như vậy được
“Gì cơ…”
“Và chuyện Natsume trở thành một biên tập viên tiểu thuyết không chỉ còn là ước mơ nữa đâu.”
Yuto khựng lại trước khi nói tiếp.
“Đó là kế hoạch. Không phải thứ mơ hồ như ước mơ.”
Cậu không chỉ nói vậy để bảo vệ Kotoha—mà đó còn là niềm tin chân chính của cậu.
Kotoha đã tìm ra một nhà văn gác bút từ lâu, truyền cảm hứng cho cậu ấy viết kịch bản của một vở kịch. Dù phương pháp có hơi gượng ép nhưng niềm đam mê của em ấy đã giúp điều đó trở thành hiện thực.
Đó không chỉ đơn thuần là đam mê. Kiến thức và trực giác của em ấy trong việc tạo ra câu chuyện không thua kém gì với những biên tập viên chuyên nghiệp. Đó chính là điều đã giúp kịch bản được như bây giờ.
“Nếu Natsume có được kinh nghiệm thực tiễn, em ấy sẽ trở thành một biên tập viên xuất sắc trong một năm. Em ấy đã có sẵn tài năng ở mức đó rồi.”
Điều đó thật đáng kinh ngạc. Kỹ năng biên tập khác với kỹ năng viết tiểu thuyết. Xem xét độc giả, định hình câu chuyện, phân tích và xác định hướng đi cho bản thảo, tinh chỉnh nó thành một “sản phẩm,” rồi tìm cách đem nó đến độc giả—đó là những kỹ năng của nhà sản xuất. Công việc đòi hỏi kiến thức chuyên sâu và góc nhìn toàn diện, những thứ đó không phải chỉ cần yêu thích truyện hay viết truyện là có.
“Làm sao anh biết được?”
“Vì anh là một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp.”
Cậu đã nói ra.
Yuto hoàn toàn nói theo bản năng. Nhưng cậu không hề hối hận. Cậu không thể chịu đựng được việc lại lần nữa làm tổn thương ai khác, đặc biệt là Kotoha. Em ấy há hốc miệng nhìn cậu.
Tanaka sững sờ không thể tin rằng chàng trai bình thường bên cạnh Kotoha lại là một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp.
“Yuki, cậu đang làm gì thế?”
Một tiếng gọi vang lên từ xa, và Tanaka trông có vẻ nhẹ nhõm khi quay lại nhìn. Một nhóm bạn của cô ấy đang xem.
“À, xin lỗi, không có gì đâu! Tớ tới ngay!”
Cô quay lại nhìn Kotoha với vẻ ngượng ngùng.
“Ờ… ừm, tớ không có ý đó…”
Tanaka định nói gì đó nhưng dừng lại.
Cô ấy nhìn xuống suy nghĩ một lúc rồi lại ngước lên nhìn Kotoha lần nữa.
“Không, anh ấy nói đúng. Có lẽ tớ đã cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng cậu đã từ bỏ. Tớ xin lỗi…”
Kotoha ngơ ngác nhìn lại cô.
“Tanaka-san…”
“Xin lỗi vì đã làm cậu thấy khó chịu. Gặp lại sau.”
Tanaka bắt đầu rời đi.
“Ah.”
Giọng nói của Kotoha khiến Tanaka dừng lại.
“…Sao thế?”
Kotoha do dự một lúc rồi nói với vẻ kiên quyết.
“Mình sẽ xuất bản một cuốn sách vào một ngày nào đó. Mình sẽ là biên tập viên. Khi đó, mình sẽ nói cho cậu biết. Cậu hãy đọc nó nhé.”
Tanaka mở to mắt đầy ngạc nhiên rồi liếc nhìn Yuto trước khi gật đầu nhẹ.
“…Được, hẹn gặp lại.”
Tanaka bước vài bước rồi quay đầu lại.
“Tớ sẽ chờ.”
Kotoha nhướng mày ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười và gật đầu. Tanaka gãi má, mặt đỏ bừng và đi về phía nhóm bạn.
“…Senpai.”
Giọng của Kotoha có chút run rẩy, nhưng em ấy đang nhìn xuống nên Yuto không thể thấy được biểu cảm của em ấy.
“Cảm ơn anh. Em thực sự rất… hạnh phúc.”
“Ừ.”
Cậu cũng hiểu được đôi chút.
Có lẽ Kotoha thường xuyên cảm thấy không khỏe. Em ấy có thể đã phải đối mặt với nhiều áp lực khác nhau khiến cho em ấy muốn từ bỏ mục tiêu trở thành một biên tập viên.
Yuto không biết có nên hỏi về nó không. Cậu không biết kiểu quan hệ nào cho phép cậu đi sâu vào một phần rất nhạy cảm trong trái tim Kotoha.
Sự do dự đó khiến Yuto nhận ra rằng cậu hầu như không biết gì về Kotoha.
Em ấy đã có cuộc sống như thế nào trước khi vào cao trung, tại sao em ấy lại muốn trở thành một biên tập viên, làm thế nào mà em ấy có thể phát triển kỹ năng của mình—cậu không biết gì cả. Cậu không quan tâm khi lần đầu gặp em ấy. Nhưng giờ cậu muốn biết.
Yuto đang giữ im lặng thì Kotoha ngẩng mặt lên với khuôn mặt vui vẻ.
“Anh hèn thật đó, Senpai.”
Yuto nhận ra em ấy đã nhìn thấu sự do dự của mình, cậu lại thở dài.
“Em…”
“Đùa thôi. Vừa nãy anh rất ngầu đấy.”
Kotoha cười rồi bước về phía trước, sau đó em ấy chậm rãi quay đầu lại.
“Vậy thì Senpai, anh sẽ kể cho em mọi chuyện chứ?"
Kotoha vừa lo lắng vừa hy họng nhìn Yuto.
Yuto biết mình không thể trốn tránh được nữa.
“…Đi chỗ khác thôi. Sẽ là một câu chuyện dài đấy.”
***
Trời đã bắt đầu đổ mưa, vô số giọt nước đọng trên cửa sổ của quán cà phê.
Đó là một quán cà phê ẩn mình trong một con hẻm ngoài đường chính gần ga tàu. Ngoài ông chủ lớn tuổi đứng sau quầy thì quán hoàn toàn không có ai. Yuto và Kotoha ngồi ở bàn kín đáo nhất trong quán cà phê ngập tràn nhạc jazz, họ đang thưởng thức cà phê và trà.
Kotoha lặng lẽ nhìn cửa sổ, có vẻ như đang đợi Yuto bắt đầu.
Yuto hít một hơi sâu trước khi nói.
“Anh từng là một tiểu thuyết gia. Bút danh của anh là Fuyutsuki Haruhiko.”
Những lời nói ra lại nhẹ nhàng hơn cậu tưởng.
Kotoha nhìn thẳng vào mắt Yuto. Cậu không thể xác định được liệu cái nhìn đó chứa đựng sự ngạc nhiên, nghi ngờ hay bất cứ gì khác.
Nhưng em ấy thẳng thừng gật đầu.
“Ừm.”
“Em có tin anh không?” Yuto hỏi, và Kotoha trả lời, “Có,” một cách dứt khoát.
Em ấy thực sự không có vẻ gì là nghi ngờ cậu.
“Fuyutsuki Haruhiko ra mắt khi còn đang học sơ trung đúng không? Anh cũng ở độ tuổi đó. Thêm nữa, kỹ năng kể chuyện của anh ở trình độ chuyên nghiệp nên không có gì ngạc nhiên cả.”
“Vậy à…”
Cậu không ngờ em ấy lại dễ dàng tin như vậy, và niềm tin của em ấy khiến cậu bối rối.
“Theo như em biết thì Fuyutsuki Haruhiko đã xuất bản gần mười cuốn sách trong hai năm rưỡi trước khi ngừng viết ba năm trước.”
Em ấy hẳn phải biết rất nhiều về cậu. Thật ấn tượng khi Kotoha đã đọc vô số cuốn sách nhưng vẫn nhớ tới một tiểu thuyết gia đã ngừng viết ba năm trước. Sự thật này khiến Yuto vừa vui mừng vừa đau lòng.
“Đó là những gì anh đang che dấu à?”
“…Đúng vậy.”
“Nói cho em biết đi. Chuyện gì đã xảy ra vào ba năm trước? Tại sao Fuyutsuki Haruhiko lại ngừng viết?”
Yuto thở dài. Lo lắng và sợ hãi thấm vào những vết thương cũ, làm mờ tâm trí cậu, nhưng ánh mắt chân thành của Kotoha đã khiến chúng dịu đi phần nào.
Yuto bắt đầu kể chậm rãi về những gì đã xảy ra ba năm trước.