Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

(Đang ra)

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Nhất Phiến Tuyết Bính

Ngay khi cậu tưởng rằng mình cuối cùng cũng sẽ trở lại với cuộc sống bình yên, thì một thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng dưới gốc cây ngân hạnh, nghiêng đầu về phía cậu: "Cậu, nhìn thấy tôi sao?"

23 249

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

(Đang ra)

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

Aisaka Touma

Cô được tham gia vào hàng ngũ của Hồng quân Xô Viết, được Irina trực tiếp huấn luyện trong đơn vị của các nữ xạ thủ bắn tỉa. Với mục tiêu sống còn: Quét sạch bóng dáng bè lũ xâm lăng ra khỏi đất nước

1 1

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

(Đang ra)

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

Hibariyu(雲雀湯)

Ngày xưa, tôi từng cùng cô bạn thân chơi đùa dưới bùn ở vùng quê. Nhưng khi gặp lại, không còn chút dấu vết nào của cậu nhóc lém lỉnh mà tôi từng biết.

4 126

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

41 3168

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Đang ra)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 6

Nhóm du hành - Chương 319: Veil Yuno phần 1

Cậu ném tất cả đồ đạc trong ba lô xuống sàn, nhặt từng cái bằng những ngón tay nhỏ xíu của mình và nhìn chăm chú vào chúng.

“…Không phải,” tự nói đi nói lại với chính mình.

“Tro mà Zeal mang đến… đó là một loại thuốc có thể làm tê liệt hoàn toàn suy nghĩ của đối phương. Vậy thì, thứ chống lại nó là… chết tiệt.”

Cậu biết. Thực tế là chỉ riêng tro sẽ không làm được gì cả.

Tuy nhiên, không có bằng chứng về bất cứ điều gì khác còn lại.

Ghé mũi gần chút than hồng, nhắm mắt lại và nghĩ về nó. Từ kho lưu trữ trong đầu.

Ruth ở một mình và lo lắng.

Trong lúc lắng nghe tiếng Chuột chũi ồn ào trong góc căn phòng trống.

Lúc này, Rush và những người bạn của anh ấy có lẽ đang thưởng thức món ăn được phục vụ. Ban đầu cậu muốn tham gia nhưng đành phải kìm lại.

Người dân Arahas bị thôi miên tập thể bởi nén nhang do ai đó cắm. Cậu sẽ tìm ra thủ phạm sau. Trước hết, phải bình tĩnh lại tình trạng nguy hiểm này càng sớm càng tốt.

Các điều kiện đều bất lợi cho Togari trong hầu hết các trường hợp. Nhưng cậu ấy chỉ nói, ‘Phải thử nó trước đã.’

Một hương vị khiến ta nhớ đến điều gì đó. Đó là cơ hội thành công duy nhất của Togari. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ.

Giả sử người được phục vụ đồ ăn cho Togari tỉnh dậy. Tuy nhiên, phần lớn người dân Arahas vẫn không thể tiếp cận được nguồn thực phẩm đó…?

“Chết tiệt !” Cậu nhịn không được đập mạnh vào bàn đá ! Đánh nó mạnh nhất có thể.

"Tại sao... dù mình biết nhiều đến thế này..."

Theo một nghĩa nào đó, việc này có thể nằm ngoài chuyên môn của Ruth. Tuy nhiên, cậu nghĩ bằng cách nào đó có thể nghĩ ra một câu trả lời bổ sung.

Một nén hương đánh thức khỏi cơn thôi miên. Hoặc các loại gia vị tương thích với nhau.

Tuy nhiên, dù có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, cậu cũng không thể rút ra được gì từ những mùi hương trải rộng trước mặt.

"Một người như mình... chuyện như thế này..."

Ngay sau đó lời độc thoại đó thoát ra khỏi miệng cậu.

Đột nhiên, đèn trong phòng vụt tắt.

Tất cả những ngọn đèn treo trên tường đồng loạt vụt tắt dù không có một cơn gió thổi qua.

Nó biến thành bóng tối ngay lập tức... nhưng miễn là có ánh sáng sao chiếu qua giếng trời, điều đó không quan trọng đối với những Thú nhân có tầm nhìn ban đêm...

"Có vẻ như anh đang gặp rất nhiều rắc rối."

Từ lối vào căn phòng phía sau Ruth, cậu nghe thấy một giọng nói xa lạ nhưng quen thuộc.

Giọng nói vẫn còn hơi cao, giống như một đứa trẻ.

Im lặng, Ruth chậm rãi với lấy con dao trong túi đeo bên hông.

"Đã lâu không gặp. Tuy nhiên, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua... Nhớ em..."

Một con dao ném được Zeal đưa đâm thẳng vào cổ họng của chủ nhân giọng nói.

"Thật nguy hiểm. Anh đang thực sự muốn giết em à ?"

Trước khi kịp thở, chủ nhân của giọng nói quen thuộc đó ngay lập tức di chuyển đến chỗ Ruth ở bàn.

“Veil…có phải là ngươi không !”

Những chiếc răng nanh nghiến chặt của hắn kêu cọt kẹt.

"Hehe, em thấy anh nhớ. Em rất vui."

Bộ lông đen tuyền ấy hoàn toàn trái ngược với Ruth, người được bao phủ bởi bộ lông trắng tinh, ngoại trừ mũi và mắt. Tuy nhiên, nó không được chiếu sáng bởi ánh sáng và hòa vào bóng tối như một cái bóng.

"Ruth-niisan. Thôi nào, hãy cười lên... đây là một cuộc hội ngộ cảm động."