Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

62 1033

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

(Đang ra)

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Tokiumi Yui

Cuốn tiểu thuyết khép lại hành trình của loạt truyện Your Lie In April cho ta kinh qua góc nhìn của năm nhân vật, Kaori, Tsubaki, Takeshi, Emi và Wataru về Kousei, mang đến cho ta nhiều mẩu chuyện mới

2 1

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

434 49771

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

21 281

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

19 1

Nhóm du hành - Chương 318: Trận chiến lớn ở ngôi làng nhỏ phần 5

Mẹ của Togari luân phiên ăn bánh mì và món hầm.

“Đúng vậy, con nói đúng. Riêng bánh mì hay món hầm thôi thì chưa đủ hương vị… nhưng khi kết hợp cả hai lại sẽ trở thành một hương vị rất nhẹ nhàng. Rất lạ. Thật hoài niệm nhưng nó cũng thanh lọc tâm hồn ta”.

"Mẹ nó ! Đừng để bị lừa ! Đó là cái bẫy của Togari và những người khác..."

Có phải bố hắn đang phàn nàn sau lưng không ? Mỉm cười và nhét món bánh mì hầm vào miệng. Trong lòng bà ấy có tức giận không ?

"Ng...ha!?" Ý là gì ? Ngay cả bố của Togari, người có thái độ bướng bỉnh như vậy, cũng bất ngờ khuỵu gối ngay khi ăn món ăn do Togari nấu.

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn món bánh mì hầm.

"...Mùi thơm của bánh mì không còn được tận dụng nữa. Và ngay cả khoai tây cũng bị luộc quá chín và tan chảy... Dugali vẫn không phát triển như thường lệ..."

"Bố..."

"Nhưng, nhưng, tại sao nó lại xuyên sâu vào trái tim ta như vậy ? Nó không ngon cũng không tệ. Nhưng đây là con, là con...!"

Cả hai chạy tới ôm chặt lấy cơ thể Togari.

"Bố mẹ…!"

"Cảm ơn Dugali. Và đó là sai lầm của chúng ta. Đồ ăn có đắt tiền đến đâu cũng vô dụng trước những món ăn chân thành của con."

Những giọt nước mắt lớn tuôn ra như thác từ ba người. Khi nhìn thấy điều đó, ta cũng muốn khóc... không phải vậy !

"Tỉnh dậy đi ! Chính hai người đang bị lừa! Người Lioneng đang cố chiếm lấy Arahas...!"

“Eig, tôi đã yêu cầu nó mà !”

“Được rồi !'' Eig nhét món bánh mì hầm trong tay vào miệng đám Chuột chũi khốn nạn, vẫn đang phàn nàn.

Cái gì thế này ? Điều đó có nghĩa là họ đã bỏ thứ gì đó vào đồ ăn của Togari phải không ?

"Ta hiểu rồi. Vậy là hắn đã sử dụng một loại gia vị nghịch đảo để phá bỏ thôi miên... Chàng Chuột chũi đó khá thông minh."

Chibi dưới chân ta... không, giọng nói vẫn vậy, nhưng giọng điệu thì khác. Nenel lại chiếm hữu nữa à ?

"Rush, chắc hẳn anh cũng đã nhận ra. Những người Arahas đã bị thôi miên hàng loạt."

Ta đã nghe về nó từ Togari trước đó, nhưng... ai và tại sao ?

“Ta có thể đoán được ở mức độ nào đó ai đã sắp đặt nó… Nói cách khác, ta nghĩ họ đang cố ngăn cản anh và những người khác ở đây. Tuy nhiên…”

"Nhưng... vẫn còn chuyện gì đó đang xảy ra à ?"

Chibi mắt trống rỗng hít một hơi và nhìn lướt qua đại sảnh.

“Lượng thức ăn đưa ra rất ít, vẫn chưa đủ để phá bỏ trạng thái thôi miên.”

Ta hiểu rồi. Không chỉ có bố mẹ Togari... Ta còn phải bắt tất cả lũ Chuột chũi chết tiệt ở đây ăn đồ Togari nấu.

Nhưng đúng như dự đoán...

Đúng lúc đó, một mùi lạ xộc vào mũi ta.

Nó hoàn toàn khác với mùi nấu nướng và đám đông trong đại sảnh. Nó có mùi như mùi cỏ cháy... Ta nhớ mình đã ngửi thấy mùi đó trong phòng sư phụ ta, tệ đến mức khiến ta đau đầu !

Ta không chắc đó là hương trầm hay gì nhưng ta đoán đó là mùi hương mà Loài người thích.

“Huh, có vẻ như đã đến kịp lúc.”

Khi ta quay lại trước giọng nói đó, ta thấy Ruth đang thở dốc trên vai ta. Ngươi đã biến mất ở đâu cho đến bây giờ ?