Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13864

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 1

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 1

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1646

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3535

Nhóm du hành - Chương 318: Trận chiến lớn ở ngôi làng nhỏ phần 5

Mẹ của Togari luân phiên ăn bánh mì và món hầm.

“Đúng vậy, con nói đúng. Riêng bánh mì hay món hầm thôi thì chưa đủ hương vị… nhưng khi kết hợp cả hai lại sẽ trở thành một hương vị rất nhẹ nhàng. Rất lạ. Thật hoài niệm nhưng nó cũng thanh lọc tâm hồn ta”.

"Mẹ nó ! Đừng để bị lừa ! Đó là cái bẫy của Togari và những người khác..."

Có phải bố hắn đang phàn nàn sau lưng không ? Mỉm cười và nhét món bánh mì hầm vào miệng. Trong lòng bà ấy có tức giận không ?

"Ng...ha!?" Ý là gì ? Ngay cả bố của Togari, người có thái độ bướng bỉnh như vậy, cũng bất ngờ khuỵu gối ngay khi ăn món ăn do Togari nấu.

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn món bánh mì hầm.

"...Mùi thơm của bánh mì không còn được tận dụng nữa. Và ngay cả khoai tây cũng bị luộc quá chín và tan chảy... Dugali vẫn không phát triển như thường lệ..."

"Bố..."

"Nhưng, nhưng, tại sao nó lại xuyên sâu vào trái tim ta như vậy ? Nó không ngon cũng không tệ. Nhưng đây là con, là con...!"

Cả hai chạy tới ôm chặt lấy cơ thể Togari.

"Bố mẹ…!"

"Cảm ơn Dugali. Và đó là sai lầm của chúng ta. Đồ ăn có đắt tiền đến đâu cũng vô dụng trước những món ăn chân thành của con."

Những giọt nước mắt lớn tuôn ra như thác từ ba người. Khi nhìn thấy điều đó, ta cũng muốn khóc... không phải vậy !

"Tỉnh dậy đi ! Chính hai người đang bị lừa! Người Lioneng đang cố chiếm lấy Arahas...!"

“Eig, tôi đã yêu cầu nó mà !”

“Được rồi !'' Eig nhét món bánh mì hầm trong tay vào miệng đám Chuột chũi khốn nạn, vẫn đang phàn nàn.

Cái gì thế này ? Điều đó có nghĩa là họ đã bỏ thứ gì đó vào đồ ăn của Togari phải không ?

"Ta hiểu rồi. Vậy là hắn đã sử dụng một loại gia vị nghịch đảo để phá bỏ thôi miên... Chàng Chuột chũi đó khá thông minh."

Chibi dưới chân ta... không, giọng nói vẫn vậy, nhưng giọng điệu thì khác. Nenel lại chiếm hữu nữa à ?

"Rush, chắc hẳn anh cũng đã nhận ra. Những người Arahas đã bị thôi miên hàng loạt."

Ta đã nghe về nó từ Togari trước đó, nhưng... ai và tại sao ?

“Ta có thể đoán được ở mức độ nào đó ai đã sắp đặt nó… Nói cách khác, ta nghĩ họ đang cố ngăn cản anh và những người khác ở đây. Tuy nhiên…”

"Nhưng... vẫn còn chuyện gì đó đang xảy ra à ?"

Chibi mắt trống rỗng hít một hơi và nhìn lướt qua đại sảnh.

“Lượng thức ăn đưa ra rất ít, vẫn chưa đủ để phá bỏ trạng thái thôi miên.”

Ta hiểu rồi. Không chỉ có bố mẹ Togari... Ta còn phải bắt tất cả lũ Chuột chũi chết tiệt ở đây ăn đồ Togari nấu.

Nhưng đúng như dự đoán...

Đúng lúc đó, một mùi lạ xộc vào mũi ta.

Nó hoàn toàn khác với mùi nấu nướng và đám đông trong đại sảnh. Nó có mùi như mùi cỏ cháy... Ta nhớ mình đã ngửi thấy mùi đó trong phòng sư phụ ta, tệ đến mức khiến ta đau đầu !

Ta không chắc đó là hương trầm hay gì nhưng ta đoán đó là mùi hương mà Loài người thích.

“Huh, có vẻ như đã đến kịp lúc.”

Khi ta quay lại trước giọng nói đó, ta thấy Ruth đang thở dốc trên vai ta. Ngươi đã biến mất ở đâu cho đến bây giờ ?