Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 29

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2277

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Nhóm chiến binh Thú nhân - Chương 576: Bữa ăn của Togari sau một thời gian dài

Cuối cùng, đêm qua Chibi đã ôm chặt lấy người ta không chịu buông.

Nó đã rất cô đơn. Zeal nói vậy nhưng vẫn nặng nề. Hãy thử làm như ta, người đã mang điều này từ rất lâu rồi.

Hiện tại, ta sẽ đợi ở nhà cho đến khi nhận được lệnh triệu tập khác từ lâu đài.

Cá nhân ta muốn quay lại để cứu Lucana và hoàng tử càng sớm càng tốt, nhưng... Chết tiệt, tại sao những điều tồi tệ lại xảy ra vào thời điểm tồi tệ như vậy ? Ta muốn ít nhất ta có thể có một vũ khí và một con ngựa. Ta không muốn cứ đứng yên như thế này !

“Bố-tan, đáng sợ.”

Có lẽ cảm nhận được sự tức giận không nói nên lời của ta, Chibi nhìn ta với khuôn mặt đẫm nước.

Ta nghĩ nên nói, “Ta hiểu rồi?” và gượng cười, nhưng… không, ta không thể làm được điều đó. Có lẽ vì suốt tháng qua ta ngày nào cũng căng thẳng nên ta nhận ra rằng mình không thể cười tươi được.

Tệ hơn nữa, khi ta về đến nhà, không có ai đến chào ta... Ezar ? Jano ? Và cả Chacha nữa. Ta đi tìm, nhưng không thể tìm thấy ai ở đâu cả. Không đời nào họ sẽ bốc hơi nếu đổi chỗ với ta, phải không ?

"Có vẻ như họ có việc phải làm nên mọi người đã ra ngoài từ sáng rồi."

Hơn một nửa ngôi nhà của ta đã được cải tạo và biến thành nhà hàng do Togari điều hành.

Mỗi ngày ta đều bị cuốn hút bởi mùi món hầm đặc sản của hắn, và ta vẫn vậy. Một hàng dài trải dài ra ngoài đường.

Không, đây là ai? Người trông giống hệt Togari đang nói chuyện với ta trong khi ta đang nằm trên bàn phía sau.

"Rush-san, chúng tôi không có đủ nhân lực. Anh có thể giúp chúng tôi được không?"

……A! Ta nhớ rồi! Là mẹ Togari !

Ta ngớ rằng ở trong cuộc thi nấu ăn ở Arahas!

Mặc dù bà ấy rất xấu hổ và nói: “Hehehe, tôi rất vui vì anh đã nhớ đến tôi”, nhưng thoạt nhìn thì hoàn toàn không thể phân biệt được các Chuột Chũi.

“Điều đó có nghĩa là bố hắn cũng ở đây phải không?”

Theo những gì ta nghe được, bố mẹ Togari đến trước vì họ có chuyện quan trọng cần nói. Đột nhiên ta chạy vội vào bếp.

Và bây giờ Togari là Togari, và mặc dù ta đã gặp lại lần đầu tiên sau một tháng, nhưng hắn mờ nhạt một cách kỳ lạ. Mệt à ? Hoặc có vẻ như đang che giấu điều gì đó... à, không sao đâu, bây giờ ta phải giúp việc ở cửa hàng đã.

…………………….

Thời gian ăn trưa giông bão trôi qua, sự im lặng đột nhiên bao trùm.

“Cảm ơn, Rush.” Thứ được phục vụ trước mặt ta là món hầm đặc biệt của hắn, được xếp cao trên một chiếc đĩa đặc biệt.

Nhưng... nó hơi kỳ lạ.

Cả một con cá lớn được chiên rồi hầm với cà chua, hành tây và các loại gia vị khác nhau, vừa ngửi thấy mùi là dạ dày ta gầm gừ... lẽ ra phải như vậy.

Phục vụ bằng tay mà không cần dùng nĩa hoặc thìa, cùng với khoai tây căng phồng trang trí. Đây là phong cách thông thường của hắn.

Ừ...chắc chắn là một bữa ăn ngon. Thậm chí còn hơn cả những món ăn hắn luôn làm cho ta. Ngay cả một người như ta, người có sở thích ăn uống, cũng có thể nói rằng họ sử dụng rất nhiều loại gia vị được tặng từ quê hương Togari.

Nhưng thật kỳ lạ. Ta không thể diễn tả bằng lời, ta cảm thấy như thiếu một điều gì đó.

Nói cách khác...

“Cái này có vẻ không giống Togari chút nào.” Ta nghĩ và tay ngừng lấy khoai tây.

“Nó ngon không ?” Bên cạnh ta, Chibi, miệng nhuộm đỏ tươi vì nước ép cà chua, nhìn ta với vẻ mặt giễu cợt.

"Không, tất nhiên là ngon rồi, hắn hẳn đã mài giũa kỹ năng của mình khi ta đi vắng, nhưng..."

Không có động lực, không có nhiệt tình.

Niềm háo hức làm hài lòng và lấp đầy ta. Và niềm vui của người làm ra nó.

Ta không thể thấy tất cả những điều đó trong món ăn được phục vụ này.

Tất cả các thành phần là đủ. Nhưng đó là thành phần duy nhất còn thiếu.

Đó chính xác là cảm xúc của Togari, bếp trưởng.

"Huh...Tôi đoán là Rush cũng hiểu."

"Rõ ràng rồi, ta đã ăn đồ ăn ngươi làm được bao nhiêu năm rồi."

Nhưng ta không thể vượt qua cơn đói. Với miệng nhét đầy khoai tây, ta đến gần Togari.

"Nói rõ ràng đi, ngươi đang giấu cái gì?"

Phải, vấn đề đó chính là lý do khiến hắn thiếu hương vị.