Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Số phận được các phản diện yêu mến

(Hoàn thành)

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

(Đang ra)

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

Takenoko

Vì tiêu trừ sinh hoạt hàng ngày áp lực, nàng hướng như thực tế giống như chân thực lại nắm giữ độ tự do cao kiểu mới nhất VRMMORPG xuất thủ, mà nàng nhân vật phản diện chơi đùa hành vi tại mở đầu chi

50 9617

Sora ni Usagi ga Noboru Koro

(Hoàn thành)

Sora ni Usagi ga Noboru Koro

Hirasaka Yomi

Ban đầu anh nghĩ cô bị hoang tưởng, nhưng nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, một quản gia Thỏ (Sekitoku) và một cô hầu gái Thép (Koshizu) (một người máy kiêm hầu gái) đã xuất hiện để đưa Yuu trở về nh

21 262

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

151 1528

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

280 2563

Arc 7: Kiếm Thánh [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 178: Eugene Trò Chuyện với Nữ Thần

Vận Mệnh Nữ Thần, Ilia-sama.

Cái tên bật ra từ môi Orianne-sama chính là tên của vị Nữ Thần được thờ phụng bởi Giáo hội Nữ Thần.

——Phép Màu Nữ Thần Giáng Thế

Lý do Vận Mệnh Vu Nữ là một sự tồn tại đặc biệt ngay cả trong Giáo hội Nữ Thần...

Tôi từng nghe nói cô ấy có thể rước Nữ Thần vào thân thể mình, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy.

Bất kỳ nghi ngờ nào về việc liệu điều đó có thể xảy ra hay không đều bị thổi bay ngay khi tôi chứng kiến thực tế.

Một luồng sáng thánh khiết bao bọc lấy cơ thể của Vận Mệnh Vu Nữ.

Một sự hiện diện áp đảo khiến ngay cả Ma Vương Eri và các Thần Thú cũng phải lu mờ.

Một áp lực từ một đấng tuyệt đối làm tôi mất đi ý chí chống cự.

Không còn nghi ngờ gì nữa... người đang nói chuyện lúc này chính là Nữ Thần.

(Đúng vậy... Nữ Thần đang nói chuyện với mình.) (Eugene)

Tôi phải nói gì đó.

“Thật... là một vinh dự khi được gặp ngài.” (Eugene)

Tôi cố gắng thốt ra được những lời đó.

—“Cậu không cần phải căng thẳng đến vậy.” (Ilia)

Nữ Thần nói với tôi bằng một giọng dịu dàng và ấm áp hơn trước.

Nhưng những Thánh Hiệp Sĩ xung quanh thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Dưới áp lực mà cô tỏa ra, tôi cũng không thể tiếp lời.

Thay vào đó, thiếu nữ đứng bên cạnh Orianne-sama đã lên tiếng trả lời.

“Ilia-sama, xin ngài hãy ban lời chỉ dẫn.” (Sara)

Có vẻ như Sara, người có lẽ chỉ đứng sau Orianne-sama ở đây, sẽ thay mặt mọi người nói chuyện.

Nữ Thần, đã nhập vào Orianne-sama, quay ánh mắt về phía cô ấy.

Đôi mắt thất sắc của cô tỏa sáng, và khoảnh khắc tôi nhìn thẳng vào đó, tôi nhanh chóng quay mặt đi, sợ rằng mình có thể ngất xỉu nếu cứ tiếp tục nhìn.

—“Thánh nữ Sara, cô đã trải qua nhiều vất vả.” (Ilia)

“...Lời của ngài quá đỗi nhân từ.” (Sara)

Giọng của Sara hơi run lên.

—“Ta có một thần lệnh dành cho cô.” (Ilia)

“Xin ngài hãy phán bảo bất cứ điều gì!” (Sara)

Sara lập tức đáp lời.

—“Hãy hỗ trợ Eugene Santafield. Làm như vậy sẽ mang lại lợi ích cho Thánh quốc... và cuối cùng là cho cả Nam Lục Địa nữa.”

“!!”

Không chỉ Sara... những tiếng xì xào lan ra giữa các Thánh Hiệp Sĩ xung quanh.

Ngay cả Đoàn trưởng Robert cũng có vẻ ngạc nhiên.

Một số người trông như sắp nói, nhưng không một lời nào được thốt ra.

Không ai dám phản đối lời của Nữ Thần.

Nói cách khác, mọi việc đã được quyết định.

“Cảm ơn ngài, Ilia-sama.” (Eugene)

Lấy lại được chút bình tĩnh, tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Điều này đã đảm bảo sự hợp tác của Sara.

Tôi không ngờ mẹ lại sắp xếp mọi chuyện đến mức này.

Tôi phải cảm ơn mẹ sau.

—“Không cần cảm ơn đâu, Eugene Santafield. Về phần mẹ của cậu, thường ngày cô ấy— Aaa.” (Ilia)

“???”

Sara và các Thánh Hiệp Sĩ đều nhìn nhau khó hiểu trước lời nói của Nữ Thần.

(Ờm… Ilia-sama, có lẽ đó là điều ngài không nên nói.) (Eugene)

Mẹ đã dặn tôi tuyệt đối phải giữ bí mật.

Nhìn kỹ hơn, tôi nhận thấy một giọt mồ hôi đang lăn dài trên má của Orianne-sama... hay đúng hơn là Ilia-sama trong cơ thể cô ấy.

Có vẻ đó là lỡ lời.

—“Fufufu, vậy thì, ta sẽ luôn cầu nguyện cho hạnh phúc của tất cả mọi người.” (Ilia)

Với một tiếng cười để lấp liếm, ánh sáng tỏa ra từ cơ thể Orianne-sama bắt đầu mờ dần.

“...Phù, ngài ấy giáng thế đột ngột quá, tôi giật cả mình.” (Orianne)

Tiếng thở dài nhỏ nhẹ cho thấy Orianne-sama đã trở lại.

“Orianne-sama...” (Sara)

Sara khẽ lên tiếng.

“Thánh nữ Sara, đây là lời của Nữ Thần. Hãy hành động cùng Eugene-kun.” (Orianne)

“Vâng, xin cứ giao phó cho tôi.” (Sara)

Với lời nói của hai Thánh nữ, lần này thực sự không còn ai lên tiếng phản đối.

Và thế là, tôi đã đạt được mục đích khi đến Thánh quốc dù phải đi trên một sợi dây thừng mong manh.

◇◇

“...Sara, chúng ta đang đi đâu vậy?” (Eugene)

Chúng tôi dự định khởi hành đến Đế đô vào ngày mai. Tôi, Sumire, Miguel và Claude sẽ nghỉ đêm tại một quán trọ ở Thánh Đô.

Tất nhiên, chúng tôi đã xin được giấy phép lưu trú.

Trong lúc tôi đang nghỉ ngơi, Sara đột nhiên tìm đến tôi và nói: “Em cần nói chuyện với anh. Đi theo em.”

Thông thường, Sumire sẽ ngay lập tức nói “Tớ đi cùng!” nhưng lần này cô ấy không nói một lời nào.

Điểm đến của cả nhóm hóa ra lại nằm ở ngoại ô Thánh Đô.

Sara và tôi đang đi qua... một nghĩa trang với vô số bia mộ.

Vì vậy, tôi biết cái “đâu” trong câu hỏi trước đó của mình là ở đâu đó trong nghĩa trang này.

Vấn đề là của ai.

“Sắp đến rồi.” (Sara)

Câu trả lời của cô cụt ngủn.

Tôi có một dự cảm chẳng lành.

Tôi không có nhiều người quen ở Thánh quốc.

Và thế mà Sara lại dẫn tôi đến đây, điều đó chỉ có thể có nghĩa là...

Tôi cố gắng không nghĩ xa hơn.

Tôi cầu nguyện dự cảm xấu của mình là sai.

Lời cầu nguyện đó... đã bị phá vỡ một cách tàn nhẫn.

“Đến rồi.” (Sara)

Sara dừng lại trước một khu mộ tập thể nhỏ.

Có một hàng tên được khắc trên đó.

Thị lực của tôi rất tốt nhờ là một kiếm sĩ.

Đó là lý do... tôi đã phát hiện ra ngay lập tức.

[Lily Whitewind]

“...Lily?” (Eugene)

Tôi lảo đảo tiến về phía trước lúc nào không hay, vội vàng chạy đến bia mộ.

Lần cuối cùng tôi gặp cô ấy là khi nào nhỉ?

Trong sự kiện Xích Long, tôi nghĩ cả hai thậm chí còn không có thời gian để nói chuyện.

Nhưng trong các buổi huấn luyện thực chiến, cô ấy luôn đến làm phiền tôi, nên hai đứa nói chuyện khá thường xuyên.

Trong số các bạn cùng lớp, có lẽ tôi nói chuyện với cô ấy nhiều nhất sau Sumire, Sara, Airi và Claude.

“Lily đã mất mạng trong một trận chiến lớn giữa Quân đội Đế quốc và Thánh Hiệp Sĩ Đoàn ngay sau khi chiến tranh bắt đầu. Sau đó, Đoàn trưởng Jacqueline cũng... gục ngã trong một trận chiến sau đó...” (Sara)

“...!”

Tôi câm lặng.

Hai trong số những đồng đội từng chiến đấu bên cạnh tôi chống lại Ám Tinh Điểu Raum... cả hai đều đã ra đi?

Cảm giác như tầm nhìn của tôi tối sầm lại.

Đã hai năm kể từ khi tôi bị phong ấn trong Tháp Zenith của Babel.

Sumire chào đón tôi bằng một nụ cười.

Tôi đã cố gắng đoàn tụ với Miguel và Claude, cả hai đều khỏe mạnh.

Sức mạnh của Đoàn trưởng Robert và kỹ năng sử dụng Thánh Kiếm của Sara vẫn sắc bén như xưa... Vì vậy, có lẽ, tôi đã quá xem nhẹ chiến tranh mà không hề hay biết.

Tôi đã tự cho rằng không có ai tôi quen biết chết...

Nhưng điều đó không đúng.

—"Chúng ta không phải đã hẹn đấu kiếm một trận nữa trong buổi huấn luyện tiếp theo sao? Cậu định bắt tớ chờ bao lâu nữa!?”

Hình ảnh một nữ sinh Thánh Hiệp Sĩ nhỏ bé, kiêu ngạo hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi.

Cô ấy luôn gây sự với tôi trong mỗi buổi huấn luyện thực chiến tại Khoa Anh Hùng.

Cô ấy hơi phiền phức, nhưng việc giao kiếm với cô ấy khi cô ấy ngày càng mạnh hơn lại rất thú vị.

(Mình… sẽ không bao giờ nghe thấy giọng nói đó nữa...) (Eugene)

Tôi cảm thấy nặng trĩu không chỉ trong tim, mà còn cả cơ thể nữa.

“Đoàn trưởng Jacqueline là người đã dạy kiếm cho em. Em thực sự muốn chiến đấu bên cạnh cô ấy... Nhưng kể từ khi em trở thành một trong Bát Thánh nữ, em không được phép đứng ở tiền tuyến. Tất cả những gì em có thể làm là ngồi ở Thánh Đô và nghe báo cáo về cái chết của các đồng đội...” (Sara)

Giọng Sara run rẩy khi cô nói.

“Sara...” (Eugene)

“Eugene, khi em nghe nói anh sẽ không đưa em đến Đế đô, thành thật mà nói, em cảm thấy nhẹ nhõm. Bởi vì... nếu em thấy một lính Đế quốc nào, em biết mình sẽ tấn công họ mà không chút do dự...” (Sara)

Giọng nói trầm thấp của cô mang theo sát khí chân thật, không thể nhầm lẫn.

◇Ngày Hôm Sau◇

“Mày ổn chứ, Eugene?” (Claude)

“...Ừ, tao ổn.” (Eugene)

Tôi đang cưỡi wyvern của Claude, hướng về Đế đô.

Sumire và Sara đang đi đến Thành phố Hầm Ngục cùng với Miguel.

Chúng tôi đã đồng ý tập hợp lại sau.

Wyvern của Claude xé toạc không khí ở độ cao lớn.

May mắn thay, thời tiết có mây.

Với tầm nhìn kém, chúng tôi đã cố gắng tiến vào lãnh thổ Đế quốc mà không bị Quân đội Đế quốc phát hiện.

“Mày trông xanh xao quá. Không ngủ được phải không?” (Claude)

“...Hơi hơi. Tao ngủ được một chút.” (Eugene)

Tôi không phủ nhận.

“Mày đã nghe chuyện về Lily rồi à?” (Claude)

“Mày biết sao, Claude?” (Eugene)

Tôi không hỏi tại sao cậu không nói cho tôi biết.

Trạng thái hiện tại của tôi chính là câu trả lời.

Ngay cả sau một đêm, tôi vẫn không thể chấp nhận cái chết của một người bạn cùng lớp.

“Không phải lỗi của mày. Mày không biết gì mà.” (Claude)

Những lời động viên của cậu mang lại cho tôi một chút an ủi.

“Tao ghét chiến tranh...” (Eugene)

Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.

“Mày sẽ ngăn chặn nó đúng không? Thuyết phục Airi-chan.” (Claude)

“Ừ.” (Eugene)

Kể từ khi rời Tháp Zenith, mọi người đều gọi bạn thuở nhỏ của tôi là “Nữ Đế.”

Những người duy nhất vẫn gọi cô ấy như hồi ở Học viện Ma thuật Lykeion là Sumire và Claude.

Điều đó gợi lại cảm giác hoài niệm... và buồn bã.

“...Ối, không ổn rồi.” (Claude)

Đột nhiên, wyvern chuyển hướng gấp.

Một lực nghiền ép ép chặt vào cơ thể tôi.

“Chuyện gì vậy?” (Eugene)

Tôi nắm chặt yên cương để tránh bị hất văng.

“Pháp binh của Đế quốc đã phát hiện ra chúng ta! Tao biết là không thể đi qua mà không bị phát hiện hoàn toàn!” (Claude)

Nói rồi, chúng tôi tăng tốc đột ngột.

Tôi dùng Cảm ứng Mana để kiểm tra phía sau.

Khoảng cách giữa chúng tôi đang từ từ tăng lên.

“Hai ta ổn rồi, Claude. Chúng ta nhanh hơn.” (Eugene)

“Tệ hơn rồi... có một đơn vị khác đã phát hiện ra chúng ta.” (Claude)

Quả nhiên, những pháp binh khác đang di chuyển như thể muốn chặn chúng tôi.

“Không có thời gian để khóc lóc! Đừng cắn lưỡi đấy!” (Claude)

Thao tác dây cương của Claude trở nên thô bạo hơn.

“Tao không khóc! Tao sẽ giao phần còn lại cho mày cho đến khi chúng ta đến Đế đô.” (Eugene)

“Ừm! Cứ giao cho tao!” (Claude)

Nghe câu trả lời đầy tự tin của Claude, tôi hoàn toàn tập trung vào việc quan sát xung quanh.

Chúng tôi bị pháp binh truy đuổi năm lần.

Bị Pháo hạm bay tấn công hai lần.

Claude đã rút ngắn thời gian di chuyển đi một nửa, đưa chúng tôi đến đó chỉ trong nửa ngày thay vì trọn vẹn một ngày.

(Mình có thể nhìn thấy nó...) (Eugene)

Đế đô quen thuộc.

Theo Claude, khu vực xung quanh Đế đô chưa bao giờ trở thành chiến trường.

Vì vậy, nó hẳn trông vẫn như trước.

Thế nhưng, trong mắt tôi, bầu không khí bao quanh nó lại cảm thấy tối tăm và nặng nề.

Đế đô, Grandflare.

Tôi đã đến ngay tại nơi ở của Nữ đế Airi.

■Phản Hồi Bình Luận:

>Tôi tưởng là mẹ, nhưng hóa ra là cấp trên của mẹ, à.

-Mẹ đã sắp xếp nó.

>Vậy thì, Vận Mệnh Nữ Thần này là một người hậu đậu hay sao...

-Không phải.

■Tác Note:

Lily... (´;;ω;`)

Tôi đã do dự cho đến phút cuối, nhưng đây là điều đã được quyết định từ đầu…

Tluc: Đ* MÁ, TAO HẬN TÁC GIẢ.