“Trước tiên, hãy cho tôi biết mục đích của cậu, hỡi Anh hùng Huyền thoại-dono đã thảo phạt Đại Ma Vật.” (Edward)
Kiếm Dũng Giả vừa nói vừa giơ thanh độc kiếm lên.
Thánh Kiếm, thứ vũ khí làm nên tên tuổi của ông, vẫn nằm yên trong vỏ sau lưng.
“Tôi đến để gặp Airi… tức Nữ đế Bệ hạ.” (Eugene)
“Ra vậy. Thế thì cậu nên đệ trình đơn xin yết kiến trước đã. Cậu biết luật lệ mà phải không?” (Edward)
Dĩ nhiên là tôi biết quy trình yết kiến.
“Vậy… khi nào tôi mới được gặp cô ấy?” (Eugene)
“Thông thường thì khoảng một đến ba tháng sau. Tuy nhiên, dạo gần đây Bệ hạ đã hủy toàn bộ các buổi yết kiến. Không rõ khi nào mới tiếp kiến trở lại.” (Edward)
Edward-sama nói với giọng trêu chọc.
“Ra là vậy…” (Eugene)
Nói cách khác, không có cách nào gặp được cô ấy theo quy trình chính thức.
“Vậy, cậu tính sao đây?” (Edward)
Kiếm Dũng Giả không hề che giấu chiến khí của mình.
“Tôi sẽ đến gặp Airi. Xin hãy cho tôi qua.” (Eugene)
Tôi rút Bạch Kiếm ra và thủ thế.
“Bệ hạ đã ra lệnh không cho bất kỳ ai đi qua.” (Edward)
Kiếm Dũng Giả, vẫn cầm thanh độc kiếm, vận hào quang lan tỏa khắp cơ thể.
(Ông ấy… không dùng Thánh Kiếm sao?) (Eugene)
Nếu ông ấy dùng Thánh Kiếm, tôi sẽ phải dùng thanh Hắc Katana… thanh Địa Khuyển Nha Kiếm của Cerberus… nếu không thì không thể nào chống đỡ nổi.
Nhưng xem ra, thanh độc kiếm trong tay ông ấy tuy là một lưỡi kiếm tốt, nhưng cũng chỉ là một thanh ma kiếm bình thường.
(Ông ấy đang nương tay sao…? Không, có lẽ là vì nếu dùng Thánh Kiếm trong cung điện, dư chấn sẽ phá hủy cả tòa nhà…) (Eugene)
Nhát chém ánh sáng của Thánh Kiếm Colbrand được cho là có thể hạ gục hàng trăm quái vật chỉ bằng một đường kiếm.
Kể cả trong một đại sảnh yết kiến rộng lớn, nó cũng không thể sử dụng được… Đó là kết luận mà tôi đưa ra.
“Vậy thì, tôi đến đây!” (Edward)
Nhanh quá!!
Một tốc độ không tưởng đối với một thân hình to lớn như vậy.
Chỉ bằng một bước chân, ông ấy đã thu hẹp khoảng cách với tốc độ ngang ngửa Thiên Bộ, và một nhát chém bổ dọc nhanh như chớp giáng xuống ngay trước mắt tôi.
(Lâm Thức: [Miêu Liễu]!) (Eugene)
Xoay người, tôi né được nhát kiếm của ông ấy và phản công.
“Nuh!”
Kiếm Dũng Giả thậm chí không hề né tránh, thay vào đó lại tung một đòn phản công nhắm đến việc cả hai cùng bị thương.
(Gay go rồi!) (Eugene)
Nếu đổi đòn, có lẽ ông ấy sẽ mất một cánh tay, còn tôi sẽ bị hạ gục chỉ bằng một chiêu.
——Kết Giới Ma Pháp: [Quang Thuẫn]!
Keng! Keng! Keng!
Kết giới ba lớp vỡ tan dưới nhát chém ngang của Kiếm Dũng Giả.
Tôi chỉ vừa kịp dùng kiếm đỡ lấy đòn tấn công đang lao tới, nhưng lực đạo không hề suy giảm… Cơ thể tôi bị thổi bay đi.
Tôi bị hất văng ra sau khoảng ba mét, cố gắng đáp xuống bằng chân ngay giữa không trung.
“Haaaa!”
Đương nhiên, ông ấy không bỏ qua sơ hở đó… mũi kiếm bao bọc trong ánh sáng lao về phía tôi với tốc độ kinh người.
Cơ thể tôi vẫn đang lơ lửng trên không; chắc hẳn ông ấy nghĩ rằng tôi không thể né được…
([Quang Dực].) (Eugene)
Tôi kích hoạt ma pháp thiên sứ.
Phập, tôi đạp vào không trung và né được cú đâm của Kiếm Dũng Giả.
Tôi chạy trên không, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Ít nhất thì điều đó cũng cho tôi cơ hội để thiết lập lại trận đấu.
Kiếm Dũng Giả mỉm cười như thể thích thú dù đòn tấn công của mình đã bị né.
“Đó không phải là ma pháp phi hành phải không? Trông nó giống với năng lực đặc biệt của ác quỷ có cánh, nhưng có vẻ linh hoạt hơn. Đó là loại ma thuật gì vậy?” (Edward)
“Chỉ là ma pháp phi hành thông thường thôi.” (Eugene)
Tôi nói dối.
Dù vậy, trong lòng tôi đang toát mồ hôi lạnh.
(Vấn đề không phải là ông ấy có dùng Thánh Kiếm hay không… Người đàn ông này…) (Eugene)
Nếu xét về tốc độ, Đoàn trưởng Robert nhanh hơn.
Nếu xét về sự đa dạng trong kiếm kỹ, có lẽ cha tôi còn vượt trội hơn.
Nhưng Kiếm Dũng Giả lại có uy lực và sức mạnh hơn cả hai người họ.
(Thì ra đây là kiếm thuật của Dũng Giả…) (Eugene)
Mánh khóe sẽ không có tác dụng.
“Fuuu…”
Tôi hít một hơi thật sâu.
——Trường Phái Song Thiên Cộng Hưởng – Bí kỹ…
Tôi vào thế trung đẳng, thế thủ cơ bản của kiếm thuật Quân đội Đế quốc.
Đó là thế kiếm tự nhiên nhất đối với cơ thể tôi.
“Kiếm khí tốt lắm. Cậu làm tôi nhớ đến Jubei-dono.” (Edward)
Kiếm Dũng Giả vào thế thượng đẳng đầy công kích.
(Kiếm Dũng Giả thường xuyên đấu tập với cha. Ông ấy biết rõ cách khắc chế Trường Phái Song Thiên Cộng Hưởng.) (Eugene)
Cha tôi chưa bao giờ giấu giếm kiếm kỹ của mình.
Ông thậm chí còn thản nhiên sử dụng bí kỹ trong lúc luyện tập.
Các bí kỹ của Trường Phái Song Thiên Cộng Hưởng là Lôi Thức: Fenrir, hoặc Lôi Thức: Kirin.
Cả hai đều không có gì mới lạ với Kiếm Dũng Giả.
Điều đó có nghĩa là kỹ thuật tiếp theo tôi nên tung ra là…
“Tôi đến đây, Kiếm Dũng Giả.” (Eugene)
“Rất tốt!” (Edward)
Tôi hạ hông và bật người lao đi.
(Lôi Thức… Song Khuyển Ngục, Orthrus.) (Eugene)
“Gì cơ!?” (Edward)
Đôi mắt của Kiếm Dũng Giả mở to.
Đối với ông ấy, dường như có bốn nhát chém cùng lúc ập đến từ trên, dưới, trái, phải... tựa như hai cái hàm của một con Thần Thú hai đầu đang ngoạm lại.
Bằng cách bao bọc lưỡi kiếm trong ma pháp Trì Hoãn Thời Gian của Vận Mệnh Ma Pháp, tôi có thể tạo ra nhiều nhát chém đồng thời chỉ với một thanh kiếm.
Đó là bí kỹ nguyên bản do chính tôi tạo ra khi ở trong Tháp Zenith.
“Kuh!”
Dù chắc chắn đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy nó, Kiếm Dũng Giả đã chặn được ba trong số các đòn tấn công; nhát cuối cùng đã trúng đích, chém vào người ông ấy.
“Grh… Tuyệt vời.” (Edward)
Kiếm Dũng Giả khuỵu một gối xuống.
Một vết chém sâu chạy từ vai xuống ngực, máu tuôn ra.
…Haa… haa… haa…
Hơi thở hổn hển thoát ra từ miệng tôi.
Ma pháp Trì Hoãn Thời Gian tiêu tốn rất nhiều mana.
Thêm vào đó, Lôi Thức – Orthrus, đòi hỏi bốn cú chém trong chưa đầy một giây, không phải là một kỹ thuật tôi có thể sử dụng liên tục.
(Sít sao thật.) (Eugene)
Tôi không ngờ ông ấy lại chặn được ba trong bốn nhát chém.
Đây thực sự là một chiêu chuyên trị những kẻ lần đầu đối mặt.
Tôi nghi ngờ nó sẽ không có tác dụng lần thứ hai.
Cộp… cộp…
Tiếng bước chân vang lên.
Tôi quay nhanh lại… và người đang đứng đó là…
“…Tể tướng Catherine.” (Eugene)
“Đã lâu không gặp, Eugene-kun.” (Catherine)
Trước mặt tôi là người quyền lực thứ hai trong Đế quốc.
“Edward-san, xin hãy chữa lành vết thương của mình.” (Catherine)
Tể tướng ném thứ gì đó cho Kiếm Dũng Giả.
“Aa, cảm ơn Tể tướng.” (Edward)
Thứ ông ấy bắt được là một lọ elixir.
Đổ nó lên vết thương, nó liền lành lại ngay lập tức.
Tôi chuẩn bị tinh thần để tiếp tục trận chiến…
“Thôi nào, tôi thua rồi, thua rồi!” (Edward)
Kiếm Dũng Giả mỉm cười, tra thanh độc kiếm vào vỏ.
“…………”
Trong khi tôi đang tự hỏi phải làm gì…
“Eugene-kun, chúng tôi biết cậu sẽ đến. Vận Mệnh Vu Nữ đã cho chúng tôi biết điều đó.” (Catherine)
“…Hả?” (Eugene)
Khoan đã… Orianne-sama?
Tôi không được báo trước về chuyện này.
“Tôi nghe nói cậu đã một mình đột nhập vào Thánh quốc, đánh bại Đoàn trưởng đương nhiệm của Thánh Hiệp Sĩ Đoàn, Robert-dono, và thậm chí còn chĩa kiếm vào Kiếm Thánh Nữ.” (Catherine)
“Chà… chuyện đó…” (Eugene)
Đó là sự thật, nhưng nói theo cách đó, nghe cứ như thể tôi là một tên khủng bố vậy.
“Ôi chao! Trái với vẻ ngoài của cậu, hành động của cậu khá là cực đoan đấy! Đúng là con trai của Jubei-dono!” (Edward)
…Đây là một lời khen sao?
“Chúng tôi đã nhận được nhiều lời đề nghị ngừng bắn từ Vận Mệnh Vu Nữ, nhưng không may, chỉ có Bệ hạ mới có thể đưa ra quyết định đó. Giới lãnh đạo quân sự của Đế quốc vẫn kiên quyết trả thù cho tiên đế, và những người dân yêu mến ngài ấy cũng yêu cầu trừng phạt Thánh quốc. Nếu như cố Matrona-sama… người đã ra lệnh ám sát tiên đế… vẫn còn sống, có lẽ đã có cơ hội đàm phán bằng cách giao nộp bà ta, nhưng…” (Catherine)
Trong khi Kiếm Dũng Giả vẫn vui vẻ, Tể tướng lại nói với vẻ buồn bã.
“Tôi nghe nói… Bệ hạ đã không xuất hiện trước công chúng hơn một tháng rồi.” (Eugene)
Khi tôi hỏi…
“Vâng… đúng vậy.” (Catherine)
Vẻ mặt của Tể tướng Catherine tối sầm lại.
“Bệ hạ không khỏe sao?” (Eugene)
“Về tinh thần nhiều hơn là thể chất… Bệ hạ đã bị mất ngủ, và giờ không thể chợp mắt nếu không có thuốc ngủ.” (Catherine)
“Cô ấy… lại ra nông nỗi này sao?” (Eugene)
Ngôi vị Hoàng đế, chiến tranh bùng nổ…
Tôi không thể tưởng tượng được áp lực mà cô ấy phải chịu đựng.
(Và trong suốt thời gian đó, mình đã không… ở bên cạnh Airi.) (Eugene)
Tay tôi vô thức siết chặt chuôi kiếm.
“Eugene-kun, xin hãy đến gặp Bệ hạ.” (Catherine)
Tể tướng nhìn về phía sau đại sảnh yết kiến.
“Cô sẽ không ngăn cản tôi chứ?” (Eugene)
Quá đột ngột, tôi có chút bất ngờ.
“Chúng tôi không thể ngăn cản một người mà ngay cả Edward-san cũng đã thua. Tôi đã cho dọn sạch căn phòng này cũng vì lý do đó.” (Catherine)
“Ra là thế…” (Eugene)
Thì ra chính Tể tướng đã sắp đặt tất cả.
Tôi đi dọc theo hành lang dài ở phía sau sảnh, dừng lại trước một cánh cửa lớn.
Đây hẳn là phòng riêng của Nữ đế Bệ hạ.
Tôi đã từng đến trước cửa này, nhưng chưa bao giờ vào trong.
Tôi gõ cửa.
Không có tiếng trả lời.
Theo lời Tể tướng, Airi hẳn là đang ở bên trong.
Tôi nắm lấy tay nắm cửa và từ từ mở ra.
Căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng le lói.
Trong một khoảnh khắc, tôi cứ ngỡ không có ai ở đó… nhưng có một bóng người trên giường.
(Đang ngủ sao?) (Eugene)
Hoặc ít nhất là tôi đã nghĩ vậy…
“…Biến đi.”
Cô vẫn thức.
Giọng cô rất rõ ràng.
Nhưng giọng nói lại hoàn toàn vô hồn.
Trong khi tôi đang do dự không biết nên nói gì…
“Ta đã bảo cút đi cơ mà!!!”
Cô đột nhiên đứng dậy với vẻ giận dữ, người bạn thuở nhỏ quay mặt về phía tôi.
“…Airi.” (Eugene)
“…Ể?”
Airi nhìn tôi chằm chằm như thể vừa thấy ma.
Và có lẽ tôi cũng có biểu cảm tương tự.
(Em… gầy đi nhiều quá, Airi.) (Eugene)
Mái tóc vàng xinh đẹp ấy vẫn hoàn hảo như mọi khi, nhưng khuôn mặt và cánh tay dường như gầy hơn so với những gì tôi nhớ.
Đôi mắt to tròn, luôn dõi theo tôi, giờ đây không còn ánh sáng, và quầng thâm dưới mắt cho tôi biết cô đã không được ngủ.
“…E-Eugy… có phải là anh không?” (Airi)
Airi loạng choạng bước về phía tôi.
“Á!” (Airi)
Cô suýt ngã, và tôi vội vàng chạy đến đỡ lấy.
“Eugy!” (Airi)
Airi ôm chầm lấy tôi.
Khi tôi ôm lại, tôi cảm thấy cô mỏng manh hơn trước.
“Anh đến để gặp em đây.” (Eugene)
Khi tôi nói vậy…
“Anh đến muộn quá!!! Đồ ngốc!!!!” (Airi)
Cô hét vào tai tôi, nhưng giọng nói đã có lại một chút sức sống.
■Phản Hồi Bình Luận:
Hana-san có phải là ninja không?
-Đúng vậy.
■Tác Note:
Eugene đã bị phong ấn trong Tháp Zenith suốt 3 năm.
Tôi đã sửa lại rồi.
Eng: Nekoyanagi.