Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Truyện tương tự

Số phận được các phản diện yêu mến

(Hoàn thành)

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

(Đang ra)

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

Takenoko

Vì tiêu trừ sinh hoạt hàng ngày áp lực, nàng hướng như thực tế giống như chân thực lại nắm giữ độ tự do cao kiểu mới nhất VRMMORPG xuất thủ, mà nàng nhân vật phản diện chơi đùa hành vi tại mở đầu chi

50 9617

Sora ni Usagi ga Noboru Koro

(Hoàn thành)

Sora ni Usagi ga Noboru Koro

Hirasaka Yomi

Ban đầu anh nghĩ cô bị hoang tưởng, nhưng nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, một quản gia Thỏ (Sekitoku) và một cô hầu gái Thép (Koshizu) (một người máy kiêm hầu gái) đã xuất hiện để đưa Yuu trở về nh

21 262

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

151 1528

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

280 2563

Arc 7: Kiếm Thánh [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 181: Eugene Hội Ngộ Bạn Thuở Nhỏ

“Eugy!!!”

Vòng tay của Airi choàng lấy tôi, siết chặt bằng tất cả sức lực.

“Airi…”

Khi tôi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô nàng, Airi vùi mặt vào ngực tôi, đôi vai run lên bần bật.

Trong một lúc, âm thanh duy nhất vang lên trong căn phòng tối mịt chỉ là tiếng nức nở yếu ớt từ bạn thuở nhỏ của tôi.

Cả hai đã giữ nguyên tư thế đó bao lâu? Vài phút đã trôi qua.

“Eugy…”

Bàn tay Airi chạm lên má tôi.

Rồi, gương mặt cô từ từ tiến lại gần...

“Đến lúc được rồi chứ? Tể tướng-dono.”

“Vâng, có vẻ như Nữ đế Bệ hạ cũng đã bình tĩnh lại rồi.”

Vài người vừa nói vừa tiến lại gần.

Chắc hẳn là Tể tướng Catherine và Kiếm Dũng Giả.

“...Chậc.”

Một tiếng tặc lưỡi nhỏ vang lên.

Đừng làm vậy chứ.

Tôi buông Airi ra khỏi vòng tay.

“Có vẻ như ngài đã ổn hơn rồi, Bệ hạ.” (Catherine)

Tể tướng Catherine mỉm cười nói một cách dịu dàng.

“Ta vốn đã ổn rồi mà…” (Airi)

Airi ngoảnh đi đôi mắt đỏ hoe, bĩu môi và ngượng ngùng luồn tay vào tóc.

“Ahahaha! Đây không giống lời của một Nữ đế tự kỷ, người đã hủy mọi buổi yết kiến và từ chối gặp cả cấp dưới của mình đâu nhé!” (Edward)

“Thôi nào, thôi nào. Chẳng qua là Bệ hạ không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Eugene-kun thôi, Edward-san. Ở tuổi này, ngài ấy chỉ muốn trông thật ngầu thôi mà.” (Catherine)

“Hai người kia!!!” (Airi)

Airi giận dữ hét vào mặt hai người không chút kiêng dè nào.

(Kiếm Dũng Giả thì mình còn hiểu được, dù gì ông ấy cũng là một trong những người thầy của Airi từ bé. Nhưng ngay cả Tể tướng Catherine dường như cũng khá thân thiết với em ấy.) (Eugene)

Tôi nhận ra rằng hai người này chính là những người đã hỗ trợ Airi sau khi cô trở thành Hoàng đế.

“Vậy thì, Eugene-kun. Cậu định sẽ làm gì tiếp theo?” (Catherine)

Tể tướng Catherine hỏi với giọng điệu thân mật.

“Vâng, tôi có hai yêu cầu. Đầu tiên, tôi muốn cô đồng ý một thỏa thuận ngừng bắn tạm thời trong cuộc chiến.” (Eugene)

“Người duy nhất có thể quyết định việc đó đang ở ngay trước mặt cậu đấy.” (Catherine)

Tôi nhìn thẳng vào mắt Airi.

“Airi.” (Eugene)

“Không thể đâu... Chỉ riêng mệnh lệnh của em không đủ để thuyết phục quân đội chấp nhận đình chiến đâu...” (Airi)

“Không cần phải dài hạn. Một lệnh ngừng bắn tạm thời là đủ rồi. Một tháng, không... thậm chí ba tuần cũng được.” (Eugene)

“Khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy thì có ý nghĩa gì chứ...?” (Airi)

Người bạn thuở nhỏ của tôi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“Nó có ý nghĩa mà. Làm ơn đi, Airi.” (Eugene)

Tôi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô nàng.

“Nếu chỉ là một thỏa thuận đình chiến ngắn hạn thì có thể thực hiện được. Trong hàng ngũ binh lính cấp thấp đã có tư tưởng phản chiến rồi. Chúng ta có thể trình bày rằng đây là để cho họ nghỉ ngơi.” (Catherine)

Tể tướng đã mở cho một con đường.

“...Được rồi. Tể tướng Catherine, hãy nhân danh ta tuyên bố ngừng bắn.” (Airi)

“Tuân lệnh, Bệ hạ.” (Catherine)

Catherine gật đầu trước lời của Airi.

“Còn điều thứ hai?” (Edward)

Kiếm Dũng Giả hỏi.

“Tôi muốn mượn Airi. Tôi muốn em ấy đi cùng tôi đến Thành phố Hầm Ngục.” (Eugene)

“Hảả!?”

Đôi mắt Airi mở to.

“Chẳng phải là không thể sao...?” (Edward)

“Hừm...” (Catherine)

Cả Kiếm Dũng Giả và Tể tướng đều cau mày.

“Eugy... Anh đang định làm gì vậy?” (Airi)

“Anh muốn thay đổi tình hình hiện tại theo hướng tốt hơn. Không chỉ có anh, Sumire, Sara và Claude cũng đang ở đây. Anh cần sức mạnh của em, Airi.” (Eugene)

“Sumire, Sara và Claude nữa sao!? Bằng cách nào!?” (Airi)

“Một trong Bát Thánh nữ của Thánh quốc, và át chủ bài của lực lượng hàng đầu Liên bang Blue Waters sao?” (Catherine)

“Đúng là một đội hình hoành tráng!” (Edward)

Cả ba người đều ngạc nhiên.

“Anh thề rằng điều này cũng sẽ mang lại kết quả tốt cho em, Airi. Làm ơn...!” (Eugene)

“...Anh định làm gì?” (Airi)

Đương nhiên là cô sẽ hỏi.

“...Chuyện đó, anh không thể nói ở đây được.” (Eugene)

“Chắc chắn cậu cũng nhận ra việc đưa Nữ đế đi mà không tiết lộ mục đích là rất vô lý...” (Edward)

Sự phản đối của Kiếm Dũng Giả hoàn toàn có cơ sở.

Không giống như sự cố ở Thánh quốc, lần này không có chỉ thị nào từ Vận Mệnh Nữ Thần cả.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải tự mình thuyết phục họ.

Ngay khi tôi định đưa ra một vài lập luận đã chuẩn bị sẵn...

“Vậy thì không còn cách nào khác... Tôi, Tể tướng Catherine, sẽ đóng vai trò nhiếp chính thay cho Bệ hạ với lý do sức khỏe của ngài không tốt. Trong khoảng ba tuần, tôi có thể kìm hãm quân đội. Eugene-kun, như vậy có đủ không?” (Catherine)

Tể tướng đã đưa ra một đề nghị đáng kinh ngạc.

“Cô có chắc không!?” (Eugene)

“Catherine! Cô cũng đồng ý với chuyện đó sao!?” (Airi)

Airi và tôi đồng thanh lên tiếng.

“Như vậy không phải là quá bất cẩn sao, Tể tướng-dono? Dù gì thì Tiên Đế cũng đã bị ám sát mà.” (Edward)

“Nếu là người khác thì có lẽ. Nhưng giao Bệ hạ cho Eugene-kun thì không có gì phải lo lắng. Dù sao thì cậu ấy cũng là con trai của Jubei-san.” (Catherine)

“...T-Tôi hiểu rồi.” (Edward)

Vậy ra tất cả là nhờ cha!

Nghĩ lại thì, Tể tướng Catherine cũng đã chăm lo cho nhà tôi và công việc của Hana-san.

Tôi phải cảm ơn cô mới được.

“Catherine-sama, cảm ơn cô đã quán xuyến việc nhà của tôi.” (Eugene)

“Đương nhiên rồi. Dù sao đó cũng là nhà của Jubei-san mà. Ít nhất thì tôi cũng muốn bảo tồn nó nguyên vẹn...” (Catherine)

Vậy ra chuyện này cũng là vì ông ấy.

Tể tướng dường như có một niềm tin vô cùng lớn lao vào ông ấy.

Họ thân thiết đến vậy sao?

Trong lúc tôi đang tự hỏi...

(...Eugy, anh có biết Catherine và Jubei-ojisan đã... ở bên nhau không?) (Airi)

Airi thì thầm vào tai tôi.

(Thật vậy sao!?) (Eugene)

Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này.

Ông già cứng nhắc đó...?

Tôi liếc nhìn Tể tướng.

Một mỹ nhân điềm tĩnh, đĩnh đạc với khí chất dịu dàng.

Tôi không biết tuổi chính xác của cô ấy, nhưng chắc hẳn cô trẻ hơn cha rất nhiều.

Ấy vậy mà, kỳ lạ thay, tôi lại có thể dễ dàng hình dung ra cảnh cô đứng bên cạnh ông.

“Tôi đã định để Jubei-san tự mình nói cho cậu biết, Eugene-kun...” (Catherine)

Tể tướng mỉm cười với một nét buồn man mác.

Vậy là cô đã nghe thấy tiếng thì thầm của Airi.

“Ra là vậy…” (Eugene)

Cha đã một mình nuôi nấng tôi suốt bao năm qua.

Tôi từng hỏi tại sao ông không bao giờ tái hôn... Vậy ra thật sự có người.

Nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội nghe về chuyện đó khi bị phong ấn trong Tháp Zenith.

Tôi đã muốn được nghe trực tiếp từ chính miệng ông ấy hơn...

(Khoan đã... Mẹ ở Thần Giới có biết chuyện này không...?) (Eugene)

Mẹ luôn nắm rõ tình hình của tôi một cách chi tiết, nên chắc chắn bà còn theo dõi cha kỹ hơn nữa.

Hừm... Tôi cũng tò mò, nhưng hỏi ra có thể sẽ khơi ra cả một mớ bòng bong.

Tốt hơn hết là giả ngơ.

Trong lúc tôi âm thầm quyết định như vậy...

“Eugy nè. Vậy, khi nào tụi mình đi?” (Airi)

Người bạn thuở nhỏ của tôi kéo tay áo tôi.

Lúc đầu cô phản đối, nhưng chẳng biết từ lúc nào đã xuôi theo rồi.

Tôi là người đề xuất, nhưng... cứ thế này đưa Nữ đế đi cùng một cách tùy tiện có ổn không vậy?

“Chà, nếu chính Bệ hạ đồng ý thì tôi cũng không cản. Nhưng với tư cách là hộ vệ của người, sắp tới tôi sẽ được yên tĩnh đây.” (Edward)

Kiếm Dũng Giả rút ra Thánh Kiếm, thứ mà ông chưa dùng lúc nãy, và bắt đầu bảo dưỡng nó.

(Thánh Kiếm Colbrand... Nếu ông ấy dùng nó trong trận đấu vừa rồi, mình đã không có cửa thắng.) (Eugene)

Thành thật mà nói, tôi không có cảm giác mình đã thắng.

Đó là một chiến thắng trong gang tấc nhờ vào một kỹ thuật bất ngờ.

“Hiện tại không có chuyến bay thẳng nào đến Thành phố Hầm Ngục, nên chúng ta sẽ phải sắp xếp một chuyến đặc biệt...” (Catherine)

Tể tướng bắt đầu nói.

“Không cần đâu. Cô có thể cho tôi dựng một pháp trận dịch chuyển ở đâu đó được không?” (Eugene)

Tôi hỏi.

“...Dịch chuyển một mạch từ đế đô đến Thành phố Hầm Ngục sao? Chà, nếu đó là một Kho báu từ Tháp Zenith, thì có lẽ...” (Edward)

Kiếm Dũng Giả trầm ngâm.

“Tôi đã có được một pháp cụ ở tầng 310 của Tháp Zenith Babel cho phép triển khai một pháp trận dịch chuyển siêu dài.” (Eugene)

“Eugy!? Anh đã lên đến tầng 310!? Khi nào!? Với ai!? Đừng nói là anh đi một mình nhé!?” (Airi)

Airi hét lên kinh ngạc.

“Anh sẽ giải thích sau.” (Eugene)

Câu chuyện đó bây giờ kể ra sẽ rất dài.

“Nếu cậu định dựng một pháp trận, thì phòng riêng của Bệ hạ ở đây là tốt nhất. Nó nằm ở trung tâm lâu đài, ngay trên một đường thẳng. Nhưng đây chỉ là để dịch chuyển đi thôi phải không? Chúng ta không thể cho phép một pháp trận nhận dịch chuyển đến.” (Catherine)

“Không có chiều về đâu. Tôi sẽ tạo một cái khác để quay lại.” (Eugene)

“...Vậy thì được rồi.” (Catherine)

Với sự cho phép của Tể tướng...

Tôi đã thành công trong việc mang theo người bạn đồng hành khó nhằn nhất, chính là Nữ đế Airi.

◇Thành Phố Hầm Ngục◇

“Lâu lắm rồi... kể từ lần cuối em đến đây.” (Airi)

Airi nói, ánh mắt hoài niệm nhìn quanh.

“Rốt cuộc thì em đã ở lại đây bao lâu nhỉ?” (Eugene)

“Em đã định đợi đến khi anh quay lại, Eugy... nhưng rồi phụ hoàng qua đời. Cuối cùng, em đã ở lại khoảng một năm rưỡi...” (Airi)

“Vậy cũng là một thời gian khá dài rồi.” (Eugene)

“Dù sao thì các bạn cùng lớp cũng đã ở lại với em. Nhân tiện, Sumire và những người khác đâu rồi?” (Airi)

“Họ hẳn đang đợi bên trong Tháp Zenith. Chúng ta đến đó thôi.” (Eugene)

Lảng vảng ở ngoài quá lâu có nguy cơ bị người quen của Nữ đế Airi phát hiện.

Tốt nhất là nên tránh những rắc rối không cần thiết.

Airi và tôi đã đến lối vào của Tháp Zenith.

Không có người gác cổng nào ở đó, có lẽ vì phong ấn chỉ mới được giải trừ gần đây.

“Cứ thế này vào có ổn không...?” (Airi)

“Ừm. Anh đã được Đệ nhất Hiệp sĩ Claire cho phép rồi.” (Eugene)

“Claire Lancelot, Thanh gươm của Đức vua tại Thành phố Hầm ngục, và bây giờ là người có thẩm quyền cao nhất ở đây... Anh có vẻ thân thiết với cô ấy quá nhỉ.” (Airi)

Airi nhìn tôi đầy nghi ngờ.

“Không phải vậy đâu. Bọn mình đi nhanh thôi.” (Eugene)

“...Anh không giấu em chuyện gì chứ?” (Airi)

“Không hề.” (Eugene)

Tôi gạt đi sự nghi ngờ của người bạn thuở nhỏ và cùng cô đi thang máy hầm ngục từ tầng 1 thẳng lên tầng 100.

Sau một lúc di chuyển lên cao, chúng tôi đã đến tầng 100.

Một đồng cỏ xanh mướt trải ra trước mắt chúng tôi.

Về cơ bản thì đây là trạng thái trước khi Quái thú Quy luật xuất hiện.

Không xa thang máy, có vài bóng người đang đứng đợi.

Sumire, Sara, Claude và Thiên thần Rita-san.

Miguel... không có ở đó.

Mà, cậu ta chưa bao giờ vào trong Tháp trước đây.

Chắc cậu ta đang ở đâu đó trong thành phố.

Tôi phải cảm ơn cậu ta sau mới được.

Tôi vẫy tay và gọi lớn, “Này!” trong khi vội vã tiến về phía họ...

Rồi tôi nhận ra Airi đã dừng bước.

Khi tôi quay lại định hỏi có chuyện gì, tôi thấy Sara đang sải bước nhanh về phía chúng tôi.

“Airi!!!” (Sara)

Tay cô đặt lên chuôi Thánh Kiếm.

“Sara-chan! Không, dừng lại!” (Sumire)

Sumire vội vã giữ cô lại, Claude cũng làm theo.

“Sara...” (Airi)

Airi khựng lại trong giây lát... nhưng không làm gì cả.

Sara thu hẹp khoảng cách, đứng ngay trước mặt Airi... nhưng vẫn không rút kiếm.

“...”

“...”

Sara và Airi lặng lẽ nhìn nhau.

Lãnh đạo của hai quốc gia đang có chiến tranh: Đế quốc và Thánh quốc.

Hơn nửa triệu sinh mạng đã mất... hầu hết là về phía Thánh quốc, nếu xét theo những nghĩa trang tập thể rộng lớn mà tôi đã thấy ở đó.

Airi không nói gì.

Sara tiếp tục trừng mắt.

Sumire, Claude và Rita-san tiến lại gần, lo lắng quan sát họ.

Tôi đứng gần Airi để phòng hờ... dù tôi biết ngay từ đầu là Sara không có sát ý.

Và rồi... nước mắt trào ra từ khóe mắt của Sara.

“...Sara?” (Airi)

Airi lẩm bẩm, bối rối.

“Cậu nhìn cậu đi... Cái bộ dạng gì thế kia?” (Sara)

“...Ể?” (Airi)

Airi lúng túng, bối rối.

Cô đã không nhận ra... nhưng sắc mặt của cô trông rất tệ.

“Airi đã không ngủ đủ giấc hơn một tháng rồi. Em ấy hủy mọi buổi yết kiến và tự nhốt mình trong phòng.” (Eugene)

“Eugy!!!!” (Airi)

Airi hét vào mặt tôi, nhưng tôi lờ đi.

“...Chẳng phải cậu là Hoàng đế tàn nhẫn đang cố gắng hủy diệt Thánh quốc sao?” (Sara)

“Em ấy không có thần kinh thép như vậy đâu.” (Eugene)

Airi trông như muốn phản đối.

“...Tớ hiểu rồi. Cậu vẫn ngượng ngùng như hồi còn trong hội học sinh.” (Sara)

Vẻ mặt của Sara dịu lại, và cô nhẹ nhàng ôm lấy Airi.

“Sara-chan...” (Sumire)

Sumire thốt lên một tiếng nhẹ nhõm.

Những người còn lại chúng tôi cũng có biểu cảm tương tự... bao gồm cả tôi.

“...Sara, cậu cũng không thay đổi gì cả.” (Airi)

Airi ôm lại cô nàng.

Và thế là, những người đồng đội cũ đã tái hợp bên trong Tháp Zenith.

■Phản Hồi Bình Luận:

>Cuối cùng thì cậu cũng đã đoàn tụ được với Airi.

>Nhẹ nhõm quá đi~

-Đã lâu rồi nhỉ.

■Tác Note:

Tôi đang viết ở khách sạn trong chuyến đi của mình.

Màn hình nhỏ quá...