“Em muốn luyện hóa cậu chủ vào trong Vạn Yêu Kỳ.”
Không, cho dù em có lặp lại câu đó với vẻ mặt ngây thơ thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng em đang định làm một chuyện đi ngược với lẽ thường và đạo đức.
Kane rùng mình, lập tức tỉnh táo hẳn.
Vạn Yêu Kỳ, đúng như tên gọi, là một pháp khí có thể chứa linh hồn và bắt chúng phục tùng ý chí của người sử dụng. Từ “Vạn” chỉ là con số tượng trưng; tùy vào sức mạnh của người dùng, số lượng yêu quái bị điều khiển gần như không có giới hạn.
Theo ghi chép của Vương quốc Cylysis, con số cao nhất từng được một ác ma điều khiển bằng Vạn Yêu Kỳ là 14.250 con, và kẻ đó đã trở thành Ma Vương khủng khiếp nhất trong lịch sử. Mặc dù hắn đã bị vị Anh Hùng Đệ Nhất tiêu diệt từ hơn 600 năm trước, nhưng ác mộng mà hắn để lại cho các quốc gia vẫn còn kéo dài đến tận ngày nay.
Vạn Yêu Kỳ vì thế bị tất cả các nước nghiêm cấm; một khi bị phát hiện sở hữu, người đó sẽ bị đóng mác dị giáo, bị toàn thể thế giới truy lùng và trục xuất.
Đây rõ ràng là vật thuộc về loài quỷ... Vậy mà Enya lại có nó?
Trước ánh nhìn sửng sốt của Kane, Enya liếm môi, một nụ cười tinh quái như yêu tinh lan trên khuôn mặt cô.
Một con quỷ sao? Chẳng lẽ...
Enya bật cười, như thể xác nhận suy đoán của Kane. Một ánh sáng hồng nhạt bao phủ lấy thân thể cô, một đôi cánh dơi mọc ra từ sau lưng, hai chiếc sừng cong trồi lên từ trán, và một cái đuôi có đầu hình trái tim trườn ra từ dưới chăn, quấn chặt lấy cánh tay của Kane như để đánh dấu chủ quyền.
Nó siết lại.
Nó quấn lấy.
Nó không buông.
Những vết xoắn dần hằn lên da cậu.
Đôi mắt Enya, ánh lên những trái tim hồng rực, chạm vào ánh nhìn điềm tĩnh của Kane. Cô đưa một ngón tay thon dài, trắng muốt lên môi, nghiêng đầu nói khẽ:
“Cậu chủ chẳng tỏ ra ngạc nhiên gì hết nhỉ.”
“...Tôi cũng đã phần nào đoán được rồi.”
Dù sao thì hai người cũng đã lớn lên cùng nhau, thậm chí còn ngủ chung một giường suốt bao năm. Cậu đã bất tỉnh không biết bao nhiêu lần, vậy mà người phụ nữ này lại ngày càng trở nên hoạt bát. Bất kỳ ai có đầu óc bình thường đều sẽ nhận ra có điều gì đó bất thường.
“Thế nhưng cậu chủ lại chẳng hề tỏ ra chán ghét chút nào, vẫn dịu dàng như trước, vẫn chỉ yêu một mình Enya.”
Enya dịu dàng cất lời, đôi tay trắng muốt như ngọc nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực rắn chắc của cậu.
Kane lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt, rồi khẽ nói:
“Chẳng phải điều đó là hiển nhiên sao? Tại sao tớ lại phải nhìn người phụ nữ của chính mình bằng ánh mắt xa lạ chứ?”
?!
Cơ thể Enya khựng lại, cô im lặng trong giây lát, rồi ngay giây tiếp theo, một nụ cười rạng rỡ hơn cả liền nở rộ trên gương mặt cô.
“Vì vậy mà em yêu cậu chủ, người chỉ thuộc về một mình em mà thôii.”
“Cho nên, để cậu chủ có thể mãi yêu em như bây giờ, xin hãy trở thành của em hoàn toàn.”
Ngay khi lời nói ấy vừa dứt, Enya lấy ra một viên cầu pha lê toàn thân màu tím thẫm. Dù gọi là Vạn Yêu Kỳ, nhưng thực chất hình dạng của nó là hình cầu.
Trên gương mặt Enya hiện lên một nụ cười ngây dại, si mê. Bàn chân trắng nõn như ngọc của cô khẽ đẩy hai chân cậu chủ ra, chiếc chăn trượt xuống, và Enya, tay cầm Vạn Yêu Kỳ, từ từ tiến lại gần Kane.
“Cậu chủ... em đến đây.”
***
Kane có vẻ đã chấp nhận số phận. Cậu lặng lẽ thở ra một hơi dài, nặng nề và đục ngầu, rồi lên tiếng:
“Cho tôi hỏi một câu được không?”
“Em là hầu gái của cậu chủ mà. Cậu chủ muốn hỏi bao nhiêu câu cũng được, em nhất định sẽ kể hết tất cả.”
Enya ngọt ngào đáp, nhưng ngay giây tiếp theo, giọng cô bỗng đổi hẳn:
“Không, thôi khỏi đi… Dù sao thì em cũng không thể đợi được nữa rồi… Em thực sự không thể kiềm chế tình yêu dành cho cậu chủ được nữa...”
Lồng ngực Enya phập phồng dữ dội, cô khẽ cọ sát hai đùi vào nhau, lời nói cũng trở nên gấp gáp hơn.
Lại nữa à? Chẳng phải mới vừa xong sao...? Khóe miệng Kane giật nhẹ, cố gắng kìm nén cơn muốn thở dài.
“Được rồi, trễ lắm rồi đó. Cậu chủ, đến giờ đi rồi.”
Trong khi chàng trai đang không ngừng rủa thầm trong đầu, cô gái tràn đầy ái tình lại một lần nữa gắn bó thân mật với cậu.
Ngay trước khi tầm nhìn hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.
Điều mà không ai thấy được, là vào khoảnh khắc đó, khóe môi chàng trai khẽ nhếch lên.
Một giọng nói, đã im lặng từ rất lâu, vang vọng bên tai cậu:
[Thánh vật được phát hiện, hợp thể thành công.]
[Điều kiện kích hoạt Chế Độ Huấn Luyện đã đạt.]
[Chế Độ Huấn Luyện đã được kích hoạt.]
[Chế Độ Beta kết thúc (1/1).]
[Phiên bản Chính Thức Server 2.0 được khởi động.]
[…]
[…Phát hiện thánh vật biến mất.]
[Tập Kinh Thánh Vật đã được thu thập.]
[Kháng Lực Thánh Vật đã đạt được.]
[Không đạt điều kiện để tiếp tục Chế Độ Huấn Luyện.]
[Chế Độ Huấn Luyện bị hủy bỏ.]
[…]
...
“Đây là…”
Kane von Regulius mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào tầm nhìn là trần nhà quen thuộc, trống trải. Ngay sau đó là mùi hương sữa nhè nhẹ, cũng quen thuộc không kém, len vào cánh mũi. Kane theo bản năng cúi xuống nhìn. Trong vòng tay cậu, khuôn mặt đang ngủ say của Enya hiện ra, an yên và ngây thơ như trẻ con, làn da mềm mại, ấm áp như ngọc thạch, rõ ràng đến từng đường nét.
Không có sừng dê, không có cánh dơi mọc sau lưng, cũng không có chiếc đuôi hình trái tim thò ra từ sau lưng. Ma lực và chiến khí của cậu không bị phong ấn bởi Thạch Cấm Yêu. Đây không phải tầng hầm nồng nặc mùi thạch thảo, mà là một căn nhà nhỏ ấm cúng nơi vùng biên, nơi chỉ thuộc về cậu và Enya.
“…Tôi đã trở lại quá khứ rồi.”
Trái tim đang căng như dây đàn của Kane lập tức dịu xuống. Bàn tay cậu đặt lên làn da mịn màng như kem của cô gái, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cậu liếc nhìn dòng chữ trước mặt – 『Chế độ Beta kết thúc (1/1)』 – giờ đã chuyển sang màu xám, rồi đưa tay lên dụi mắt đang hơi đau nhức.
Cậu không ngờ rằng rốt cuộc vẫn phải dùng đến thứ này...
Kane von Regulius là một người xuyên việt, hoặc có lẽ đúng hơn, là một người bất ngờ thức tỉnh ký ức về kiếp trước. Vào một ngày nọ, cơn đau đầu đột ngột khiến những ký ức mới trỗi dậy, kí ức về cuộc sống kiếp trước của cậu trên một hành tinh mang tên Lam Tinh. Nhờ vào những ký ức ấy, Kane biết được rằng mình là “thiếu gia phản diện” trong một trò chơi lấy chủ đề Yuri, một nhân vật mà ở giai đoạn đầu sẽ bị nữ chính đánh bại một cách tàn nhẫn.
Là một nhân vật được thiết kế để trở thành bàn đạp cho nữ chính khi bước chân vào học viện ma pháp, cậu đã nhắm vào cậu bạn thanh mai trúc mã của nữ chính, người sẽ trở thành một phần trong hậu cung tương lai của cô rồi gây nên nhiều tội ác. Đương nhiên, cuối cùng cũng thất bại. Dù thân phận con trai công tước giúp cậu giữ được mạng, nhưng cậu bị giáng xuống làm dân thường. Lẽ ra câu chuyện phải kết thúc ở đó, nhưng vì không cam tâm, cậu đã cấu kết với ma tộc để mưu sát nữ chính. Tất nhiên, kết cục là bị nữ chính - miệng thì hô hào vì “tình thân” phản kích dễ dàng và giết chết. Kane bị xử tử vì tội cấu kết với ma tộc, ngay cả cha mẹ cũng không cứu nổi. Đúng là “mất vợ lẫn mất mạng”.
May thay, cậu đã thức tỉnh ký ức kiếp trước, và Kane tin rằng mình có thể thay đổi vận mệnh. Cậu từng nghĩ như vậy…
Điều đáng tiếc là thời điểm thức tỉnh quá xui xẻo bởi khi đó cậu đã vừa bắt cóc xong cậu bạn thanh mai của nữ chính. Không còn cách nào khác, Kane đã nắm lấy cơ hội, chủ động xin lưu đày ra vùng biên, triệt để cắt đứt bất cứ khả năng nào cấu kết với ma tộc. Và đúng như dự tính, cậu đã sống tại đó suốt một tháng, thành công tránh được mốc thời gian dẫn đến cái chết theo nguyên tác. Hơn nữa, nửa tháng trước, cậu đã chính thức kết đôi với Enya - người hầu thân cận từ thuở nhỏ, người vẫn không rời bỏ cậu dù bị đẩy xuống đáy xã hội.
Tương lai phía trước vốn dĩ đã vô cùng tươi sáng.
Thế nhưng, ai mà ngờ được rằng Enya lại là một yandere, lại còn là một succubus nữa chứ...
Chỉ cần nhớ lại một tuần bị nhốt dưới tầng hầm thôi là đủ khiến sống lưng Kane lạnh toát. May mà cậu vẫn còn một cơ hội khởi động lại, nếu không thì thật sự đã bị nhốt ở đó cả đời rồi.
“Giờ thì đã gắn bó thân mật như vậy, điểm khởi động lại chắc là từ khoảng nửa tháng trước, lúc mình bị kéo xuống đáy. Tsk, sao nó không sớm hơn chút chứ?”
Không thể cho quay lại tận lúc mới sinh à, cho tớ bắt đầu lần chơi thứ hai từ đầu luôn đi! Hệ thống kiểu gì mà chẳng biết nghĩ cho người ta chút nào!
Kane thở dài, miễn cưỡng rút tay khỏi làn da trắng như kem của cô, rồi bước xuống giường, đi tới xem tờ lịch treo trên tường. Cậu cũng không chắc chính xác đã quay ngược bao nhiêu ngày; tốt nhất là vừa lúc bắt đầu “kết đôi” với Enya, như vậy cậu sẽ có nửa tháng để trốn thoát thành công… Khoan đã, ngày này là...
Ngày 23 tháng 7.
Khốn thật! Chẳng phải chính là cái ngày mình bị chuốc thuốc rồi bị hạ gục sao?!