Trong mười tám năm đầu đời, Kane luôn tin rằng mình chẳng phải ai đặc biệt, chỉ là con trai một nhà công tước, sống một cuộc đời bình thường trong sự giàu có khó tưởng tượng nổi. Mỗi sáng thức dậy trên chiếc giường rộng năm trăm mét vuông, cậu sẽ phân vân không biết nên chọn hầu gái nào phục vụ hôm nay, hay là nên mang giày trước, hay ăn sáng trước đây?
Và cuộc sống của chàng trai điển trai nhưng tầm thường ấy lẽ ra đã cứ thế trôi qua yên ổn... cho đến giây phút cậu bị chính người mà cậu tin tưởng nhất đánh thuốc và đánh ngất.
Trong một căn ngục tối tăm, ẩm thấp, Kane bị trói bằng xích có khắc phong ấn phong ấn ma lực.
Tóc vàng óng ả ướt đẫm mồ hôi, dính bết trên làn da trắng trẻo.
Vì bị lột hết quần áo nên cơ thể cậu lạnh buốt, nhưng vùng trọng yếu lại được phủ bằng một tấm chăn trắng mềm, được thêu tay hình trái tim. Bên trong trái tim là hai cái tên: Kane và Enya. Những chi tiết giản dị, phản ánh suy nghĩ trong sáng và đầy nữ tính của người đã cặm cụi may nó.
- Lộp cộp, lộp cộp.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên trong không gian ẩm ướt. Kane cố gắng ngẩng gương mặt điển trai lên, và đập vào mắt cậu là gương mặt thân quen của cô hầu gái.
Hai gò má trắng nõn của cô ửng hồng nhẹ. Mái tóc trắng như tuyết xõa dài như dòng suối trong vắt, đôi môi mảnh như cánh hoa hồng, đỏ mọng và mềm mại như thể chỉ cần chạm nhẹ đã tan ra.
Cứ mỗi lần cô hít thở, bộ ngực đầy đặn ẩn dưới lớp váy hầu gái trắng đen lại phập phồng nhịp nhàng, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ muốn lật cô lại để chiêm ngưỡng nhiều hơn.
Thế nhưng, cô gái dừng lại. Còn cậu thiếu niên đang dõi theo cô thì theo bản năng ngẩng lên nhìn vào mắt cô, đôi mắt đó ngập tràn tình yêu cuồng nhiệt.
Cô không nói gì, nhưng dường như tất cả đã được nói hết qua ánh mắt ấy.
Cô khẽ vén váy, để lộ đôi chân trắng muốt, thon dài và mịn màng được ôm sát trong đôi tất đen.
Dây nịt ren nơi bắp đùi càng làm nổi bật nước da trắng nõn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với căn phòng ẩm ướt, tối tăm.
Tựa như một nữ kỵ sĩ lạc vào hang ổ yêu tinh.
Tất cả mọi thứ đều không hợp bối cảnh, vậy mà lại vừa vặn đến kỳ lạ, như thể cô sinh ra là để thuộc về nơi này.
Kane nhìn cô hầu gái quen thuộc, không thốt nên lời, nằm yên trên giường trong tư thế bất động như một khúc gỗ, ánh mắt trống rỗng, như thể đã chấp nhận tất cả.
Nhìn thấy vậy, nụ cười trên môi cô gái khẽ tắt, gương mặt trắng hồng như phủ một lớp u ám.
Nhưng khi ánh mắt cô dừng lại nơi hình trái tim thêu trên chiếc chăn, nơi hai cái tên "Kane" và "Enya" đã biến thành một cây kem ngọt ngào, hai cái tên quyện vào nhau như đôi tình nhân không thể tách rời, gương mặt cô lại nở một nụ cười dịu dàng đầy mãn nguyện.
Cô dùng cả hai tay nắm lấy gấu váy, nhấc chân bọc trong tất đen lên, rồi chậm rãi đặt lên hai cái tên đang lồng vào nhau.
Cùng với một tiếng rên vang lên vừa như đau đớn lại vừa như thoả mãn, căn ngục tối lập tức ngập tràn sắc xuân.
Hai tiếng rưỡi sau.
“Enya, tại sao cô lại phản bội tôi?”
Mồ hôi bám vào mái tóc vàng của Kane. Đôi môi tái nhợt của cậu khẽ động đậy, thốt ra câu nói đầu tiên trong ngày ngoài từ “a”.
Cuộn mình trong vòng tay cậu như một con mèo con, Enya từ từ ngẩng đầu lên nhìn cậu. Tấm chăn mỏng là thứ duy nhất cô mặc, theo chuyển động của cô mà trượt khỏi làn da mịn màng, để lộ bờ vai trắng ngần như sữa.
Enya chớp đôi mắt vàng trong suốt, như thể vừa nghe thấy điều gì không thể tin được.
Sau đó, như thể đã hiểu ra, cô vươn cánh tay trắng mềm ra, ôm lấy cổ Kane, kéo cậu vào lòng.
“Chủ nhân, làm sao em có thể phản bội ngài được chứ? Em là hầu gái trung thành nhất, người đã luôn ở bên ngài từ khi còn nhỏ.”
“Trung thành? Ha.”
Kane như cười vì tức. Cậu giơ cánh tay còn lại lên. Tiếng đá phong ấn ma lực va chạm vào dây xích nơi cổ tay vang lên đặc biệt rõ ràng trong căn ngục tối.
Như đang chất vấn lời cô gái, Kane lắc mạnh dây xích, lặp lại lần nữa:
“Một hầu gái trung thành lại nhốt chủ nhân mình trong ngục tối nơi biên giới, coi người như món đồ chơi, tận hưởng những 'đêm xuân' triền miên sao?”
Cô gọi đó là trung thành à?!
Nếu thế gọi là trung thành, thì mổ bụng tự sát chẳng là cái rắm gì cả.
Nếu đây không phải là một trang web chính thống, có khi cậu đã tin cô rồi.
Thấy Kane thực sự tức giận, Enya nhẹ nhàng vuốt tóc cậu đầy dịu dàng và âu yếm, nói:
“Chủ nhân, em cũng không muốn thế đâu, thật đấy. Chỉ là... ngài quá xuất sắc, quá đỗi xuất sắc.”
“Cho dù ngài đã bị giáng xuống làm thường dân, cho dù bên cạnh không còn những con đàn bà loè loẹt kia nữa, cho dù giờ chỉ còn mỗi em ở cạnh ngài, cho dù em đã ở bên ngài từ khi còn nhỏ…”
“Nhưng tại sao chủ nhân vẫn còn đi tìm mấy con đàn bà loè loẹt đó dù cho đã thất thế rồi chứ? Bọn chúng chỉ là một lũ lợn nái xấu xí, chỉ biết bám víu lấy kẻ có quyền lực. Tại sao chúng lại nhận được sự chú ý của ngài? Tại sao chúng vẫn có thể chạm vào ngài? Tại sao chúng vẫn được thấy nụ cười của ngài?”
“Chủ nhân, xin ngài nói cho em biết, tại sao lại như vậy? Tại sao? Tất cả những thứ đó lẽ ra phải thuộc về em, chỉ một mình em mà thôi.”
Giọng Enya ngày càng gấp gáp. Cô ôm chặt lấy Kane, vùi cậu trong hương thơm quen thuộc của mình.
Nhưng Kane chẳng thấy chút vui sướng nào cả.
Không chỉ vì cậu vừa mới… xong chuyện.
Điều quan trọng hơn là cậu thật sự muốn kêu lên - Tôi đang mở tiệm tạp hóa đấy! Tôi đang mở tiệm tạp hóa!!!
Tiếp khách thì phải mỉm cười chứ? Khi thối lại tiền lẻ thì có va chạm tay một chút cũng là bình thường chứ?
Sao mà tình huống lại giống như kiểu tôi là một tên đàn ông cặn bã, có vợ đẹp ở nhà mà cứ cố đi tìm hoa dại bên ngoài vậy chứ?
Cậu đã khó khăn lắm mới tránh được kết cục bị xử tử của vai ác thiếu gia trong cái game bách hợp này, hoàn toàn không dùng bất kỳ mã gian lận nào.
Cậu đã thành công trong việc khai hoang lập nghiệp ở vùng quê, hoàn thành mục tiêu mà biết bao kẻ xuyên vào vai phản diện đặt ra từ đầu nhưng chưa từng làm được.
Cậu còn kết giao được những mối quan hệ mới, trở thành bạn thân với dân làng ở đây.
Bên cạnh còn có một người con gái yêu cậu sâu đậm.
Tiếp theo thì chỉ cần sinh năm đứa con theo cách trong sáng, thuần khiết là xong…
Thế nhưng, sao không ai nói cho cậu biết hầu gái riêng của mình là một yandere chứ?
Mấy nhà phát triển game chết tiệt, trong game còn chẳng viết cái đó!
Kane chỉ có thể oán thán sự bất lực của mình. Cậu đã tránh khỏi cái chết chắc chắn của vai phản diện, cuối cùng lại ngã gục vì người ở gần mình nhất.
Quả nhiên, sắc dục là thanh đao treo trên đầu.
Kane tự trách bản thân, còn Enya thì vẫn tiếp tục trút hết những cảm xúc chất chứa bao năm qua.
“Chủ nhân, tất cả là lỗi của ngài. Ngài đã bị tất cả mọi người bỏ rơi rồi, giờ chỉ còn em bên cạnh thôi. Từ nay ngài chỉ cần nhìn em là đủ. Tại sao đến lúc có được em rồi mà ngài vẫn chưa thoả mãn chứ?”
“Tại sao ngài không thể nhìn em nhiều hơn, dành thời gian cho em nhiều hơn chứ...”
Enya cất giọng đầy tình cảm, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Kane bằng hai bàn tay. Gương mặt đẫm nước mắt của cô hiện ra trước mắt cậu.
Nhìn thấy khuôn mặt chan chứa nước mắt ấy, tim Kane khẽ thắt lại, cậu cảm thấy đau lòng.
Nghĩ kỹ lại, từ một người thừa kế cao quý của nhà công tước rơi xuống thân phận dân thường, bị đày đến nơi biên cương hoang vu hẻo lánh, để một cô gái lẽ ra có thể làm hầu gái trong phủ công tước phải chịu khổ cùng mình, mà cậu lại chẳng thể cho cô cảm giác an toàn nào cả.
Cô chỉ muốn được ở bên cạnh cậu, chỉ muốn được cậu nhìn mình nhiều hơn.
Mong muốn như thế, lẽ nào là sai?
Cô chỉ là một cô gái đang yêu mà thôi.
Kane dần tự thuyết phục bản thân. Cậu mở miệng, và ngay khi chuẩn bị nói gì đó…
Enya lập tức ngừng khóc, thay vào đó là một nụ cười trong sáng, đáng yêu, rồi cô vòng tay qua cổ cậu, nói:
“Vậy nên em quyết định sẽ luyện hóa chủ nhân vào Vạn Yêu Kì , để chủ nhân mãi mãi chỉ có thể nhìn em thôi.”
Kane: ???
Cờ Vạn Ma