Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 01 - Chương 08: Ma Long Sĩ Ruisha

=Góc nhìn của Ruisha=

Ba trăm năm kể từ khi tôi lạc vào khoảng không vô tận này, tôi đã được Tes-nee và Rio truyền dạy cho toàn bộ mọi kĩ thuật về Ma thuật cũng như Khí công mà họ có.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, cơn đau dữ dội truyền khắp cơ thể tôi, ngực tôi như thể bị ai dí bàn ủi nóng vào vậy.

“Đau quáaaaaaaaa!!!!!” (Ruisha)

Tiếng hét thất thanh của tôi vang vọng trong không gian vô tận.

Tes-nee và Rio nghe thấy và ngay lập tức chạy tới.

“Có chuyện gì thể, Ruisha-kun?” (Tes)

“Có ai làm đau Ruisha sao? Ta sẽ giết hắn ngay!” (Rio)

“Ngực em đau quá…” Tôi nói với hai người đang chạy về phía mình.

Nghe vậy, họ nhìn nhau rồi quay qua nhìn tôi. Ngay sau đó, họ lao vào tranh nhau xé áo và vạch bộ ngực trần của tôi ra.

““Đây là…!!!””

Hai người họ tỏ ra rất hoảng hốt khi thấy thứ trên ngực của tôi.

Hả? Có gì ở đó vậy?

Tôi tò mò nhìn vào ngực mình thì thấy một dấu ấn nhỏ phát sáng lấp lánh.

 Dấu ấn nhỏ hơn lòng bàn tay tôi một chút và tỏa ra hào quang màu xanh nhạt. Nhìn ngầu thật đó, nhưng đây là gì vậy?

“Cái gì đây…?” (Ruisha)

Khi nghe tôi hỏi điều đó, Tes-nee trưng ra bộ mặt nghiêm túc khác với thường ngày và trịnh trọng nói với tôi:

“Có vẻ như cuối cùng ngày này cũng đến. Dấu ấn này được gọi là 『Tướng Văn』.” (Tes)

“Tướng văn á? Cái gì nghe ngầu vậy??” (Ruisha)

“『Tướng Văn』là một dấu ấn xuất hiện trên một cá thể sinh vật đã đạt một ngưỡng sức mạnh nhất định, có thể coi là bậc thầy trong một lĩnh vực nào đó. Chúc mừng em, Ruisha-kun! Với thứ này, em đã chính thức tốt nghiệp khóa huấn luyện địa ngục của bọn chị rồi! Chị rất tự hào vì những nỗ lực của em!” (Tes)

Nói rồi Tes-nee nhẹ đưa tay xoa đầu tôi. Cảm giác ấm áp dịu dàng khiến tôi thật hạnh phúc.

“Cảm ơn chị, Tes-nee! Nhưng Dấu ấn này còn có ý nghĩa nào khác không?” (Ruisha)

“Có chứ. Dấu ấn này được đánh dấu lên một cá thể đạt được thành tựu nhất định trong 「Chức Nghiệp」của mình. Chức nghiệp đó được viết bằng cổ ngữ ở trên biểu tượng, xem nè.” (Tes)

Nói xong, Tes-nee kéo áo chị lên và cho tôi xem con dấu trên thắt lưng chị ấy.

Khác với cái của tôi, con dấu của chị ấy tỏa ra hào quang màu vàng

“Đây chính là 『Vương Văn』- danh hiệu mạnh nhất chỉ được sở hữu bởi người có sức mạnh xứng đáng được tôn là Vua. Tất nhiên là biểu tượng này còn hơn cả 『Tướng Văn』. Cổ ngữ được viết trên này chính là 「Chức Nghiệp」của chị: 「Ma Vương」!” (Tes)

Kế đó, Rio há miệng và để lộ biểu tượng vàng giống của Tes-nee trên lưỡi của mình:

“Đây là của ta. Khỏi nói, nó có ghi 「Long Vương」.” (Rio)

Giờ nghĩ lại, có vẻ tôi đã nghe nói về điều này.

Với loài người, 「Vương」là danh hiệu của người đứng đầu một đất nước. Nhưng với á nhân và các loài Ma vật khác, dường như danh hiệu này mang một ý nghĩa khác.

「Vương」chính là người mang sức mạnh tuyệt đối có quyền lực hiệu lệnh cả loài.

Ra vậy, có vẻ chỉ những cá thể mạnh mẽ sở hữu 『Vương Văn』mới được tôn làm kẻ thống trị.

“Ủa mà trên đó ghi chức nghiệp của em là gì thế?” (Ruisha)

Tôi cũng đã được học một chút cổ ngữ từ hai người họ, nhưng tôi chẳng thể nhìn thứ gì đó dán trên ngực mình được.

Tò mò thật, liệu 「Chức Nghiệp」của tôi sẽ là gì nhỉ?

“Để ta xem cho.” Rio nhìn chằm chằm vào dấu ấn trước ngực tôi.

“Hmm, cái này… Wtf cái mịa gì đây!???” Rio hét toáng lên sau khi săm soi ngực tôi.

Ủa cái gì là cái gì cơ??? Bộ cái chức nghiệp của tôi dị lắm à?

“Đ-đây là dấu ấn của『Ma Long Tướng』!! Ta chưa bao giờ nghĩ thứ này thực sự tồn tại luôn đó!!” (Rio)

『Ma Long Tướng』??? Đó là cái quái gì vậy?

Khi tôi quay sang Tes-nee với ánh mắt hiếu kì, chị ấy cũng tỏ ra rất ngạc nhiên:

“Theo truyền thuyết, một người sở hữu danh hiệu 『Ma Long』đồng nghĩa là người đó thành thạo và có sức mạnh của cả Ma tộc và Long tộc. Và nhấn mạnh đó chỉ là truyền thuyết thôi! Chị chưa bao giờ mong đợi Ruisha-kun có thể sở hữu danh hiệu huyền thoại này đó! Em thật tuyệt với!” (Tes)

Nói cái cô ấy lao vào ôm chầm lấy tôi. Vậy là chức nghiệp của tôi rất tuyệt vời! Xin một tràng pháo tay nào!

“Vậy có nghĩa là em đã là một 『Ma Long Tướng』rồi ư?” (Ruisha)

“Có vẻ là chưa hẳn đâu. Dựa vào độ sáng yếu của dấu ấn này, có lẽ em chỉ đạt đến ngưỡng『Ma Long Sĩ』thôi.” (Tes)

Ể? Hơi thất vọng đó. Nhưng tôi vẫn mừng vì mình là người mang danh hiệu của cả Long vương và Ma vương.

Hơn nữa, có vẻ tôi đã tìm ra mục đích cho bản thân rồi.

“Vậy nghĩa là nếu luyện tập chăm chỉ hơn nữa thì sẽ có ngày em trở thành 『Ma Long Tướng』thực thụ phải không!? Em nhất định sẽ cố gắng hết sức!” (Ruisha)

Những tưởng họ sẽ cổ vũ tôi, nhưng ngay khi nghe điều đó, cả hai người đều trầm lặng.

Ủa? Tôi đã lỡ nói gì kì lạ à?

“C-có chuyện gì vậy ạ?” (Ruisha)

Nghe tôi hỏi, Rio trả lời một cách buồn bã:

“Ruisha này, sức mạnh của cậu sẽ không tăng lên nữa trong『Vô Hạn Lao Ngục』này đâu…” (Rio)

“H-hả!?” (Ruisha)

Những lời thoát ra từ miệng Rio như đâm vào trái tim tôi.

Tại sao lại như vậy chứ?

“Với cơ thể 15 tuổi hiện nay, việc em mang trong mình lượng sức mạnh đó quả đã là một kì tích rồi. Nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa, em cần ra khỏi đây và trưởng thành hơn về mặt thể chất.” (Tes)

“Đúng là như vậy…” (Rio)

Tôi không bị lão hóa trong『Vô Hạn Lao Ngục』, cũng đồng nghĩa là tôi chẳng thể trưởng thành thêm được. Điều này ảnh hưởng rất nhiều với một cậu nhóc tuổi mới lớn như tôi…

Ra là vậy nhỉ… Tôi đã hiểu rồi.

Nếu không thể trở nên mạnh hơn nữa khi ở trong đây, chỉ còn một việc để tôi làm thôi…

“Có vẻ đã đến lúc em phải thoát ra khỏi đây rồi nhỉ…” (Ruisha)

Nghe vậy, hai người họ gật đầu buồn bã.

Dù không ai mong muốn, nhưng cuối cùng, đã đến thời khắc của sự biệt ly.

Vã lắm rồi =)))) Ironman à =)))