Sáng hôm sau khi tôi chính thức trở thành một người đàn ông.
Cũng là ngày mà tôi, Tes-nee và Rio phải nói lời tạm biệt.
“Ruisha đã nhớ đủ các bước chưa?” (Rio)
“Yên tâm đi Rio, em đã nhắc tôi cả trăm lần rồi.” (Ruisha)
Tôi trấn an Rio đang dùng ngón trỏ chọc chọc trán tôi.
Tôi đã nghe hai người họ hướng dẫn cách thoát ra khỏi đây đến chai cả tai rồi.
Thoát khỏi đây cũng là một việc hết sức nguy hiểm. Nếu lỡ sai lầm, tôi có thể mắc kẹt giữa không gian thứ nguyên và có thể sẽ phải cô độc đến chết.
Nghe đã thấy sợ rồi. Tôi nhất định phải cẩn thận mới được.
“Vậy… Em làm đây!” (Ruisha)
Tôi bắt đầu tập trung ma lực về phía bàn tay và cố gắng ngưng tụ ra một thanh kiếm đủ mạnh để xé rách không gian.
Ngay khi tôi vào tư thế chuẩn bị, Rio lao đến trước mặt tôi.
Cô ấy tháo chiếc khuyên tai hình răng nanh màu vàng tuyệt đẹp ra và đưa cho tôi.
“Ruisha hãy dùng cái này đi.” (Rio)
“Cái gì vậy?” (Ruisha)
“Thì cứ cầm đi!” (Rio)
Tôi thấy hơi bối rối nhưng Rio liền rứt khoát dúi nó vào tay tôi.
Có chuyện gì vậy, sao cô ấy lại đưa khuyên tai cho tôi?
“Cầm chắc vào đấy nhé, và giờ hãy thử truyền ma lực của mình vào nó đi.” (Rio)
Theo lời thúc dục của Rio, tôi bắt đầu truyền ma lục của mình vào chiếc bông tai.
Ngay lập tức, nó liền phóng đại lên và dừng lại ở hình dạng một thanh kiếm lớn.
Thanh kiếm dài hơn cánh tay của tôi một chút, nó không phải một thanh kiếm thẳng mà có hình giống một chiếc răng nanh của một sinh vật khổng lồ.
Lưỡi kiếm tỏa ra ánh hào quang vàng kim tuyệt đẹp khiến tôi chẳng thể rời mắt được. Thứ này hẳn phải có giá trị lớn lắm nhỉ?
Mà liệu nó có thực sự là một vũ khí không, hay chỉ để trang trí?
“Đây là…?” (Ruisha)
“Đó chính là『Long Vương Kiếm』. Đó chính là bảo vật của Long tộc, được tạo ra từ nanh và vảy của Long Vương tiền nhiệm, hay chính là papa, à không, phụ thân-sama của ta!” (Rio)
Vậy ra nó được tạo ra bằng răng nanh của Long Vương, không thể giả được khi mà luồng sức mạnh mà nó phát ra vẫn đang đập vào mặt tôi từ nãy tới giờ.
Chỉ cần cầm nó trên tay thôi là tôi đã cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên đáng kể.
“Đ-đây quả là một thanh bảo kiếm tuyệt vời. Rio sẽ cho tôi mượn để xé rách không gian ư?” (Ruisha)
“Không chỉ như vậy đâu.” (Rio)
Có vẻ là không phải rôi. Thế sao cô ấy lại đưa tôi thứ này nhỉ?
“Ta tặng thanh kiếm đó cho cậu đấy! Đó là kỷ vật duy nhất từ người cha quá cố của ta, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé.” (Rio)
Rio tuyên bố với nụ cười toe toét.
Không! Tôi không thể nhận một thứ quý giá thế này được!
Ngay khi tôi định nói ra suy nghĩ của mình, Rio tiến tới và đặt ngón trỏ lên môi tôi.
“Ta sẽ không chấp nhận lời từ chối đâu, hiểu chứ? Nếu còn có ý định từ chối, hãy tưởng tượng trước hậu quả của mình nhé, ta sẽ không nương tay đâu.” (Rio)
Cô ấy nhẹ nói với bộ mặt đáng sợ.
Tôi nghĩ thực ra nếu phải chia xa kỉ vật của người cha quá cố của mình hẳn cô ấy cũng buồn lắm. Suy cho cùng, đây là thứ duy nhất khiến Rio nhớ về đồng loại của mình trong thế giới trống rỗng này.
Vậy nên nhất định tôi sẽ phải thật trân trọng tình cảm của cô ấy. Đó là cách tốt nhất để tỏ lòng biết ơn với Rio, người đã trao cho tôi một thứ quá đỗi quý giá như vậy.
“Được rồi… Tôi sẽ nhận nó. Tôi sẽ coi nó như chính bản thân Rio và nhất định sẽ chăm sóc cho nó thật tốt!” (Ruisha)
Nghe điều đó, cô ấy tỏ ra hài lòng và trở lại với khuôn mặt nghịch ngợm như mọi ngày.
Sau đó, cô ấy dạy tôi thêm về cách sử dụng『Long Vương Kiếm』. Sau một lúc, cô ấy lùi lại một khoảng cách và nói:
“Được rồi, hãy thử sử dụng nó đi.” (Rio)
“…Được.” (Ruisha)
Tôi tập trung chú ý vào khoảng không vô định và giữ chặt chuôi kiếm.
Nhờ tri giác được huấn luyện bài bản, tôi có thể mơ hồ cảm nhận được thế giới bên kia tấm màn không gian. Nắm chặt chuôi kiếm, tôi dần huy động ma lực của mình.
Tiếp đó tôi cũng sử dụng ma lực cường hóa có thể và cơ bắp, vào tư thế sẵn sàng.
“「Thứ Nguyên Trảm」!” (Ruisha)
Theo đường của lưỡi kiếm, không gian bị xé rách ra một khe hở.
Nó ngay lập tức rách thành một khe lớn đủ cho một người trưởng thành chui qua.
“Phải đi rồi sao…” (Ruisha)
“Um, hãy đi đi. Cẩn thận nhé, Ruisha-kun” (Tes)
“Ruisha không cần lo lắng cho ta đâu, ta đã quen với việc đợi chờ rồi…” (Rio)
Chúng tôi ôm chầm lấy nhau như đang thể hiện từng sự tiếc nuối cuối cùng.
Mắt tôi cay quá, nhưng tôi không được phép khóc. Nếu giờ tôi khóc ở đây, hai người ấy sẽ không thể an tâm tiễn tôi đi được.
Chúng tôi tuyệt vọng kìm nén mong muốn được cạnh bên đối phương và dần buông tay nhau ra.
“Em nhất định sẽ đưa hai người ra khỏi đây, chắc chắn đó! Vậy nên xin hãy đợi em nhé!” (Ruisha)
Tôi nói điều nghe có vẻ ngầu trong khi cố kìm nước mắt. Quay lưng lại với gia đình của mình, tôi bắt đầu chạy.
Phá bỏ phong ấn của anh hùng rõ là sẽ chẳng dễ dàng gì. Sẽ phải tốn rất nhiều năm thậm chí là nhiều thập kỉ.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Cho dù là hàng chục hay hàng trăm năm đi nữa, tôi nhất định sẽ giải phóng hai người họ khỏi chốn ngục tù này!
Với ngọn lửa quyết tâm rực cháy, tôi nhảy vào khe nứt không gian sâu thẳm.
◇
“Vậy là em ấy đã đi rồi à…” (Tes)
Sau khi khe nứt đóng lại được một lúc, Ma vương Testarossa lẩm bẩm.
“Kukuku, vậy là hai chúng ta lại một mình bên nhau rồi nhỉ. Dù mới 300 năm thôi nhưng ta cứ cảm thấy như cả thiên niên kỉ đã qua vậy.” (Rio)
Đối lập với Rio đang cười lớn, Testarossa chẳng nói lời nào mà cứ dán mắt vào khoảng không vô định, nơi đã từng là vết nứt không gian.
“Ồ? Chẳng lẽ cô đã thấy cô đơn rồi sao? Yếu đuối quá đó, kukuku.” (Rio)
Bỏ ngoài tai lời trêu chọc, Testarossa lặng lẽ quay người lại, trùng đầu gối xuống ngang tầm mắt với Rio nhỏ nhắn và nắm chặt hai vai cô.
“Hả!? Cô làm trò gì vậy!?” (Rio)
Rio nhỏ bé đáng thương bị nắm chặt bởi một thế lực bóng tối đáng sợ.
Cô ấy lo sợ nhớ lại về khoảng thời gian mà họ đã cố giết nhau biết bao lần trước khi Ruisha đến.
Tuy nhiên, không như cô nghĩ, khoảnh khắc tiếp theo, cô đã đứng hình trước những lời thoát ra từ miệng nàng Ma vương.
“Tôi thấy cô đơn quáaaaaa...huhuhu…” (Tes)
Testarossa bắt đầu bật khóc với những dòng nước mắt lã chã rơi.
Rio rất bối rối vì chưa bao giờ thấy Tes khóc hay thậm chí là chỉ rên rỉ.
“Này! Ăn gian quá! Đừng có khóc chứ!” (Rio)
“Woaaaa…! Sao em lại bỏ rơi onee-chan thế Ruisha-kun!?...Woaaa…!” (Tes)
“Được rồi màaa! Ngoan xinh yêu của chị đừng khóc nữa nhé?” (Rio)
Rio vẫn đang cố gắng an ủi Testarossa đang khóc trong tuyệt vọng.
Tuy nhiên, mọi cố gắng của cô đều vô ích. Testarossa cứ khóc mãi, khóc mãi. Phải hàng giờ sau chắc do cạn nước mắt nên cô ấy mới ngừng lại.
“...Hức…hức…” (Tes)
“Aizz! Đúng là cái đồ Ma vương mít ướt! Nếu để lũ Ma tộc nhìn thấy cậu lúc đó thì chắc chẳng ai tin đó chính là Ma vương mạnh nhất mọi thời đại đâu.” (Rio)
“Hức… Xin lỗi Rio…” (Tes)
…Một khoảnh khắc im lặng khó xử giữa hai người.
Từ trước khi Ruisha đến, họ chưa bao giờ gần gũi với nhau như vậy.
Và giờ khi bình tĩnh lại thì họ ngại đến chẳng biết nói gì.
“Vậy chúng ta sẽ làm gì cho đến khi Ruisha trở lại? Lại bem nhau như trước à?” (Rio)
“Thôi mà Rioo! Cậu không định đối xử như thế với tớ đâu đúng khôngggg?” (Tes)
“N-này! Tớ chỉ đùa thôi mà!” (Rio)
Kể từ khi họ cùng hợp tác với nhau để huấn luyện, nuôi dưỡng, và yêu thương cùng một người, thứ gì đó giống như một tình bạn đặc biệt đã nảy sinh giữa họ.
Dù cho trước đây hai người từng đấu đá nhau. Tuy nhiên đó chỉ là do sự bất hòa giữa Ma tộc và Long tộc chứ không có nghĩa là họ có mâu thuẫn gì cả.
Hơn nữa họ đều tôn trọng và công nhận đối phương như hai người đứng đầu cả chủng tộc.
“Cậu không cảm thấy cô đơn sao, Rio?” (Tes)
“Sẽ là nói dối nếu tớ bảo không, nhưng hơn tất cả, tớ tin Ruisha sẽ làm được. Nên là không sao đâu!” (Rio)
Rio đã mất cả gia đình từ khi còn rất nhỏ. Là người kế thừa dòng máu mạnh mẽ của Long Vương thủy tổ, không ai dám trở nên quá gần gũi với cô ấy.
Vì vậy đối với Rio, Ruisha chính là người bạn đầu tiên cũng như là một thành viên quan trọng trong gia đình của mình.
“Trước khi gặp cậu ấy, tớ đã rất cô đơn rồi. Bây giờ chẳng là gì so với lúc đó đâu...” Rio nói vậy với nụ cười nhẹ nhàng.
“Rio…cậu…” (Tes)
“Hửm? Có chuyện gì à?” (Rio)
“Cậu thật dễ thương quá điii!” (Tes)
“???” (Rio)
Không đợi Rio phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, Tes đã nhảy bổ vào người cô.
“Này! Dừng lại đi mà!” Rio cố gắng ra sức chống cự. Nhưng với sức mạnh khủng khiếp của mình, Testarossa đã đè cô xuống sàn.
“Hà…Hà… Được rồi! Chị em ta hãy làm điều đó để quên đi sự cô đơn này nào!” (Tes)
“Cậu…” (Rio)
Nhìn vào mắt Testarossa, cô nhận ra đó chính là đôi mắt lúc họ đè Ruisha xuống.
Con mụ Ma vương này thật sự mất trí rồi…
“Đ-đừng chạm vào tớ màaa…!” (Rio)
Tiếng thét của Rio vang vọng khắp không gian vô tận.
Ngay lúc này đây, trong đầu cô chỉ mong muốn một điều:
“Ruisha ơi! Xin hãy quay lại sớm đi mà!!!”
Già trẻ trai gái đều không tha =))