Sau khi nhảy vào khe nứt, tôi lạc vào một không gian bí ẩn.
Nơi này là một không gian huyền ảo, pha trộn giữa ba màu tím xanh và hồng. Tôi vẫn đang lơ lửng vô định chẳng biêt đâu là trên đâu là dưới.
Tệ hơn nữa, tôi có cảm giác có những chỗ không gian nén lại hoạc giãn ra, khiến cơ thể tôi như đang bị nghiền nát.
Nếu tôi không sử dụng một kĩ thuật Khí công:「Mình Đồng Da Sắt」thì có khi tôi đã bị chia thành nhiều mảnh vụn hoặc bị ép thành bánh thịt rồi.
Sau khi trôi nổi trong vô định một lúc, tôi lại thấy một khe nứt đang phát ra ánh sáng chói lòa.
Có lẽ đó là lối ra nhỉ. Với niềm tin mơ hồ như vậy, tôi một lần nữa sử dụng「Thứ Nguyên Trảm」để mở rộng khe sáng, phóng ra ma lực từ chân mình và nhảy thẳng vào đó không chút do dự.
“Chói mắt quá…” (Ruisha)
Vừa bước qua khe nứt, thứ ánh sáng rạng ngời ấy phong tỏa toàn bộ tầm nhìn của tôi.
Một lúc sau, khi ánh sáng dần dịu đi, đập vào mặt tôi là một khung cảnh gần gũi mà xa lạ.
Đây chính là ở ngọn núi nơi mà 300 năm trước tôi rơi vào vết nứt không gian để rồi đến được『Vô Hạn Lao Ngục』.
“Chính là nơi này… Cuối cùng mình cũng quay lại rồi nhỉ…” (Ruisha)
Đó là một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Đã rất nhiều lần tôi muốn buông bỏ, nhưng sau biết bao nỗ lực cùng sự giúp đỡ, tôi đã một lần nữa thấy được ánh nắng mặt trời.
“Yahooo!!!” (Ruisha)
Tôi hét lên đầy phấn khích.
Ôi phong cảnh tràn ngập màu sắc này thật tuyệt vời. Bạn cứ thử ở trong một không gian trắng xoa hơn 300 năm xem, khi trở lại bạn sẽ biết cách trân trọng từng màu sắc của thế giới này.
Trong lòng tôi vẫn đang tuôn trào vô vàn cảm xúc sau khi cuối cùng cũng lại được ngắm nhìn thế giới sau một khoảng thời gian rất dài. Nhưng không thể cứ đắm chìm trong niềm vui sướng thế được.
“Mình không nên lãng phí chút thời gian nào nữa, phải về làng thôi.” (Ruisha)
Tôi chưa từng hối hận sau khi quyết định rời làng, nhưng tôi vẫn muốn nói lời từ biệt với trưởng làng, người đã nuôi lớn tôi.
Nhưng có vẻ tôi đã quên đường về làng rồi… Dù sao lần cuối tôi ở đây đã là 300 năm trước rồi mà.
“Hmmmm… À đúng rồi! Mình có thể tìm từ trên cao.” (Ruisha)
Thật khâm phục đầu óc thiên tài của mình. Tôi nhắm tới ngọn cây cao nhất vào bật nhảy mạnh nhất có thể. Bất ngờ thay, cơ thể tôi đã phóng thẳng lên trời xanh.
“Woaaaaa….” (Ruisha)
Có vẻ tôi vẫn coi thường sức mạnh của mình sau khi được huấn luyện, mọi khi tôi toàn luyện tập trong một không gian trống rỗng, nên chẳng hề hay biết mình có thể nhảy cao như vậy. Phải học cách kiểm soát sức mạnh mới được. Tôi nhanh chóng kiểm soát tư thế của mình bằng ma thuật và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
“T-thật đẹp quá...!” (Ruisha)
Thu hết vào tầm mắt tôi là một thế giới được phủ bởi toàn màu xanh. Khu rừng cây xanh trải rộng bạt ngàn. Hướng sang bên phải một chút, tôi có thể thấy một vùng nước xanh mênh mang, có lẽ là đại dương. Và những mái nhà nhỏ xíu kia có lẽ là ngôi làng.
Bây giờ tôi mới chính thức nhận ra ngôi làng nơi tôi sinh ra thật nhỏ bé thế nào khi so với thế giới này. Vậy là từ giờ, tôi phải tự tìm cách giải thoát cho gia đình mình trong thế giới rộng lớn này nhỉ.
Sâu trong lòng, tôi vẫn phần nào cảm thấy lo lắng. Tôi hoàn toàn cô độc, chảng có ai để dựa vào cũng như chẳng có manh mối nào để lần theo.
“…Nhưng mình nhất định sẽ làm được! Họ có khi còn lo lắng hơn cả mình nữa.” (Ruisha)
Tôi nhanh chóng giảm vận tốc rơi bằng Ma thuật rôi tiếp đất, sau đó chạy thẳng về phía ngôi làng mà tôi đã thấy từ trên cao.
300 năm trước, tôi phải mất cả tiếng để đi từ làng đến đây. Nhưng giờ, với Ma thuật và Khí công của mình, tôi dễ dàng đến nơi chỉ trong vài phút.
Ngôi làng trông vẫn giống nơi tôi rời đi 300 năm trước. Ừ thì ở ngoài này mới qua gần một năm mà, làm sao xảy ra thay đổi gì lớn được.
Vừa bước chân vào làng, nơi đầu tiên tôi quay lại chính là nhà mình.
Ngôi nhà gỗ nhỏ đã lâu không có người ở nên hơi xuống cấp, nhưng ít nhất vẫn còn nguyên vẹn. Thấy vậy, trong lòng tôi bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Lần đầu quay lại nhà sau 300 năm, tôi bắt đầu tìm những thư có vẻ như là còn hữu ích trong nhà.
Một con dao cùn, một chiếc đèn lồng, tấm bản đồ và một chút tiền tiết kiệm. Đó có vẻ là tất cả những gì còn lại rồi.
Tôi nhét tất cả vào một chiếc túi cũ kĩ và quay ra khỏi cửa.
Sau đó tôi vòng ra sau nhà, đến trước ngôi mộ của cha mẹ tôi. Đó chỉ là một ngôi mộ đơn giản với môt hòn đá lớn. Có một bông hoa đặt trước ngôi mộ, nơi này vẫn có người viếng thường xuyên ư?
Tôi khẽ ngồi trước mộ, chắp hai tay lại:
“Cha mẹ, con xin lỗi vì đã không thể thăm hai người sớm hơn. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, cuối cùng con đã về rồi đây. Nhưng có vẻ con lại sắp phải đi rồi.” (Ruisha)
Cha qua đời bởi một vụ tai nạn trước khi tôi có được nhận thức. Nhưng ít nhất tôi vẫn nhớ mặt mẹ mình, người đã nai lưng ra làm việc chăm chỉ để nuôi dạy tôi.
Tuy nhiên, vì làm việc quá sức, bà đã ra đi vì bạo bệnh khi còn rất trẻ… Tôi đã từng mất đi cả gia đình mình.
Đó là lý do lần này tôi sẽ không để mất họ nữa đâu!
“Lần tiếp theo đến con sẽ dẫn theo gia đình mới của mình, họ đều là những người rất tốt. Cha mẹ hãy chờ con nhé!” (Ruisha)
Thăm viếng xong, tôi đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi:
“Ôi chúa ơi… Cháu là Ruisha-kun đây mà đúng không?”
Tôi quay lại, người đứng trước mặt tôi là một ông lão nhăn nheo, đang cầm gậy chống lấy cơ thể già lụ khụ của mình.
Tôi ngay lâp tức nhận ra ông ấy. Đã một năm trôi qua, khuôn mặt ông ấy đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn, nhưng tôi không tài nào quên được gương mặt này.
“Đã lâu không gặp nhỉ…trưởng làng. Cháu rất vui vì được gặp lại ông đó” (Ruisha)