Ngày hôm sau, khi bình minh ló rạng, Ruisha tỉnh dậy trên giường, lê lết thân mình trong đau đớn.
Trên người cậu không có vết thương nào, điều này xác nhận chỉ có linh hồn cậu là bị đưa đến『Vô Hạn Lao Ngục』. Tuy vậy, Ma lực và Khí lực mà cậu đã sử dụng thì chính xác là từ thân thể cậu, có vẻ đúng như Ouka nói, nếu linh hồn cậu chết trong đó thì cậu sẽ chết thật.
“Mình cần phải học kiếm thuật…” Ruisha lẩm bẩm.
Nếu gặp phải đối thủ ngang sức với mình, Ruisha có thể đối phó dễ dàng bằng Khí công và Cường hóa cơ thể, ngay cả khi chúng có vũ khí.
Nhưng nếu phải đối mặt với các đối thủ đáng gờm hơn như Ouka thì sao? Khi ấy, chiến đầu bằng tay không là quá mạo hiểm.
Cậu cũng nhận được món quà là thanh『Long Vương Kiếm』vô cùng mạnh mẽ từ Rio nên cậu cũng nên rèn luyện kiếm thuật của mình để xứng đáng với nó.
Nghĩ đến đây, cậu thu xếp và đi đến sân tập trước tòa nhà của lớp Z. Ở đó, một vài học viên đã tụ tập từ rất sớm, mặc dù vẫn chưa đến giờ vào lớp.
“Chào buổi sáng!” Ruisha hứng khởi chào hỏi mọi người, các bạn học cũng vui vẻ đáp lại.
Khi có thời gian rảnh hoặc trước giờ vào lớp, một vài học viên thân thiết với Ruisa thường tụ tập ở đây để tổ chức một lớp học đặc biệt mà họ gọi là “Lớp Ruisha.”
Ban đầu, Ruisha đã dạy họ rất nhiều kỹ năng cơ bản, nhưng càng ngày, mỗi học viên đã bắt đầu hiểu ra và nắm rõ sức mạnh của bản thân, dần tìm cách phát huy năng lực của mình, nên Ruisha còn ít thứ để dạy họ hơn.
Vì vậy, cậu đã đề nghị đừng gọi nơi này là “Lớp Ruisha”, nhưng đề nghị này đã bị mọi người nhất trí bác bỏ.
“Không biết hôm nay anh ấy đến chưa nhỉ…? À đây rồi!!” Ruisha nhìn ngó một lúc và phát hiện ra người mình đang muốn tìm, chạy đến chỗ cậu ta.
“Này Ibuki!” (Ruisha)
“Ồ, hiếm khi thấy cậu gọi tôi đó.” Đang nằm thư giãn trên bãi cỏ, đầu vẫn đội nguyên chiếc mũ giáp, Ibuki đứng dậy và đáp lời.
Dù là cận vệ của Hoàng tử, nhưng không phải lúc nào Ibuki cũng ở kế bên Yuuri. Khi cậu ấy muốn tập trung vào công việc giấy tờ hay việc gì đó trong lâu đài, Ibuki thường bị đuổi ra ngoài. Có vẻ Hoàng tử nghiêm túc không thể tập trung khi có anh hiệp sĩ lắm mồm ở bên cạnh.
“Vậy Ruichi có việc gì sao?” (Ibuki)
“Anou, thực ra tôi muốn anh dạy tôi kiếm thuật!” (Ruisha)
“Kiếm thuật ư? Thật đáng ngạc nhiên khi cậu có hứng thú với kiếm đấy! Cơ mà không phải việc này cậu nhờ Char sẽ tốt hơn là tôi sao?” (Ibuki)
“Tất nhiên là tôi cũng sẽ hỏi Char rồi! Nhưng kiếm thuật của cô ấy thiên về tấn công, còn của anh là phòng thủ đúng chứ? Tôi muốn học cả hai!” Ruisha hào hứng nói.
“Hahaha, cậu tuyệt thật! Quả đúng là người được Hoàng tử nhìn trúng. Tôi cần học tập tinh thần của cậu thôi!” Ibuki tràn đầy hứng khởi trước lời nói của Ruisha.
Ruisha, người luôn đặt mục tiêu tiến xa hơn chứ không hề tự mãn về sức mạnh của mình, trong mắt Ibuki thật sự rất đáng ngưỡng mộ.
Được sinh ra với thiên phú kiếm thuật mạnh mẽ, Ibuki thường xuyên trốn trong các buổi tập. Tuy nhiên, sau khi vào lớp Z và chứng kiến các bạn cùng lớp đang ngày một đào sâu năng lực của riêng mình, anh nhận ra mình không thể tiếp tục lười nhác như vậy nữa.
Trong khi mọi người đang nỗ lực, còn mình thì…
“Được rồi! Tôi sẽ hết sức dạy cậu Kiếm pháp『Hộ Quốc Phụng Vương Kiếm』gia truyền trong gia tộc hiệp sĩ của tôi. Đổi lại Ruichi hãy dạy tôi một chút Ma pháp nhé?” (Ibuki)
“Đương nhiên rồi! Tôi không phiền đâu, chỉ là tôi có chút ngạc nhiên khi biết Ibuki muốn học Ma pháp đó.” (Ruisha)
“Fufu, có vẻ tôi bị ảnh hưởng bởi tinh thần của mọi người rồi. Sau khi vào lớp này, mình rất mong muốn có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa!” Ibuki cười gượng dưới chiếc mũ giáp.
“Được rồi! Hãy cùng nhau trở nên mạnh mẽ nào!” (Ibuki)
“Ok, vậy tôi cũng sẽ bung hết sức đấy!” (Ruisha)
◇
“Hah… hah…? Không phải chỉ luyện một chút thôi sao…?” (Ibuki)
“Gì? Mời có một chút thôi mà?” (Ruisha)
Vỗ vai Ibuki đang đứng chết lặng, Ruisha giơ ngón tay cái lên và cho anh ta một nụ cười.
“Yên tâm, anh không chết dễ vậy đâu.” (Ruisha)
Sau đó, Ibuki tiếp tục khóa huấn luyện Ma pháp chuyên sâu theo phong cách địa ngục của Ma vương.
Wtf, nổi hứng, tôi dạy bí kíp gia truyền cho thằng bạn? Rip Ibuki