“Chúng ta tới nơi rồi… Có vẻ dấu chân ấy đã tiến vào căn nhà này.” (Ruisha)
“Hộc… vậy… hộc…sao…” (Wolf)
Lần theo dấu chân, hai người họ dừng bước trước một nhà kho lớn. Có vẻ nó đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài và tên thủ phạm đã trốn vào nơi này.
“Được rồi! Xem có gì trong đó nào!” (Ruisha)
Nói xong, Ruisha mạnh tay đẩy chiếc cửa sắt trước nhà kho. Hình như nó đã bị khóa từ bên trong nhưng có vẻ cái khóa chẳng có ý nghĩa gì trước sức mạnh lố bịch của Ruisha. Cậu dẹp bỏ những mẩu kim loại vụn trên mặt đất và đi vào bên trong.
“Trong này rộng thật đó.” (Wolf)
Rất nhiều những chiếc hòm được chất đống trong căn nhà kho rộng lớn.
Wolf lục lọi xung quanh, phát hiện ra những ánh sáng lấp lánh của vàng bạc, đá quý và các Ma pháp cụ đắt tiền, trái ngược hoàn toàn với vẻ xập xệ, cũ nát của nhà kho này.
“Có vẻ chúng ta gặp rắc rối rồi… Nhìn thế nào đi nữa thì đống này cũng là đồ đi ăn trộm. Có vẻ nơi này là một sào huyệt của một băng cướp lớn. Tốt nhất là ta nên nhanh chóng thoát đi và báo với Hội hiệp sĩ.” Wolf chậc lưỡi.
“Chắc hẳn là vậy… Nhưng có vẻ đã quá muộn rồi…” (Ruisha)
Dứt lời, cánh cửa sắt lớn nơi cậu và Wolf vừa bước vào đóng sầm lại, một đám người bước ra từ sau đống hành lý và bao vây lấy hai người, trên tay họ là một Ma pháp cụ mới được phát minh gần đây, một khẩu súng ngắn.
Những Ma pháp cụ này đều thuộc hạng cao cấp, có vẻ đúng như Wolf nghĩ, đám cướp này là một băng đảng lớn với nguồn lực tài chính đáng kể.
“Tao cứ tưởng là Hội hiệp sĩ đã phát hiện ra nơi này, nhưng không ngờ chỉ là hai tên nhóc. Chúng mày bị lạc à?” (Tướng cướp)
Một tên đàn ông to con lên tiếng, có vẻ hắn ta là thủ lĩnh của đám cướp này. Trên người hắn đeo đầy vàng bạc trang sức, chắc cũng là từ con đường phi pháp.
“Mấy tên khốn! Chính các người đã ăn cắp chiếc hòm đựng Ma pháp cụ trong con hẻm đó đúng không!? Chính vì vậy mà tôi lại bị nghi ngờ!” (Wolf)
“Con hẻm? Ma cụ?... À, ý mày là cái đó hả?” (Cướp)
Hắn ta chỉ vào một chiếc hộp gỗ. Trên hộp có dòng chữ “Cửa hàng Marcus” nên chắc không nhầm được rồi.
“Đúng là các ngươi rồi! Ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!” Wolf gầm gừ đe dọa.
Nhưng bọn cướp chẳng hề tỏ ra sợ hãi, trái lại, chúng còn cười diễu cợt.
“Hahaha, xin lỗi nhé sói con, có vẻ bọn tao đã gây rắc rối cho mày rồi nhỉ? Để đền bù, hay là tao tìm chủ nhân cho mày nhé?” (Cướp 1)
“Các người có ý gì!?” Wolf gằn giọng, giận tím người, hai nắm đấm siết chặt.
“Hahaha, mày nói đúng. Đám thú nhân cần phải có chủ nhỉ. Tao sẽ tìm cho mày một chủ nhân tốt! Tao có quen một mụ giàu có rất thích những tên trẻ trung lực lưỡng đấy. Chắc chắn mụ ta sẽ thích mày!” (Tướng Cướp)
Bọn cướp cười ồ lên, hưởng ứng lời mỉa mai của tên thủ lĩnh.
Wolf tức điên lên, không làm chủ được ý chí và định lao vào lũ cướp để giải phóng cơn thịnh nộ, nhưng Ruisha đã kịp thời ngăn cậu lại.
“Bình tĩnh nào Wolf, chúng đang khiêu khích cậu đấy.” (Ruisha)
“Cậu im đi! Cậu cũng nghĩ tôi là tên thú nhân thấp kém đúng không!? Cậu cũng nghĩ tôi bẩn thỉu lắm đúng không!?” Wolf hét lên, những dòng nước mắt đã lăn trên má cậu.
Trước những lời ấy, Ruisha chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nhẹ nói.
“Không! Tôi không bao giờ nghĩ cậu như vậy cả!” (Ruisa)
Chỉ là vài từ đơn giản, nhưng vô cùng chân thành, nhưng sự chân thành ấy đã đủ để lay chuyển được Wolf đang trong cơn thịnh nộ.
Lý trí cậu đang mách bảo mình có thể tin tưởng Ruisha.
Đây chẳng phải suy nghĩ gì sâu xa, chỉ là do bản năng đang mách bảo Wolf.
“Vậy là ổn rồi nhỉ?” (Ruisha)
Wolf lặng người, lấy lại bình tĩnh, Ruisha an tâm lại, rồi chuyển sang đối mặt với bọn cướp.
Sự ân cần trong mắt cậu lúc nãy đã biến đi đâu, chỉ còn là ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của một chiến binh hùng mạnh.
“Giờ chúng mày sẽ phải trả giá vì đã xúc phạm bạn tao!” (Ruisha)