Rốt cuộc thú nhân là gì? Nguồn gốc của họ phải truy ngược về tận thời cổ đại.
Đúng như cái tên, tổ tiên của thú nhân chính là đứa con sinh ra giữa con người và thú vật. Do đó, thú nhân kế thừa cả trí tuệ của loài người và khả năng thể chất siêu việt của muông thú.
Tuy nhiên, thông thường không thể có sự thụ thai giữa người và thú bình thường được.
Nhưng vào thời cổ đại, có những giống loài vô cùng mạnh mẽ. Chỉ có những cá thể siêu việt trong những loài đó, với khả năng thức tỉnh『Vương Văn』mới có thể có khả năng sinh sản mạnh tới mức có thể truyền lại giống nòi của mình cho loài khác.
Và đó là cách mà các thú nhân được sinh ra. Vào lúc bấy giờ, những thú nhân đầu tiên có khả năng kế thừa gần như hoàn mĩ sức mạnh và ưu thế của cả hai loài. Họ có khả năng hóa thân dưới dạng con người, dạng thú, hoặc dạng nửa người nửa thú như ngày nay.
Nhưng qua nhiều thế hệ nối tiếp, khả năng này đã dần phai nhạt, hầu hết thú nhân hiện đại không thể biến thân nữa mà chỉ ở dạng kết hợp giữa người và thú.
Tuy nhiên, dù là cực kì hiếm hoi, vẫn có những cá thể thú nhân may mắn có thể thức tỉnh được khả năng của tổ tiên ngay từ khi sinh ra.
Và với khả năng ấy, Wolf gần như siêu việt hoàn toàn so với các giống loài hiện tại…
“Grahhhhhhhhhhhhh!!!!” (Wolf)
Dưới dạng sói kiêu hãnh của mình, Wolf gầm lên, lao vào tên cướp.
Hứng trọn một cú vả từ thân hình khổng lồ cao hơn hai mét của Wolf, tên thủ lĩnh bay thẳng vào tường và bất tỉnh.
Như thể đã làm hỏng món đồ chơi, Wolf liếc sang những tên cướp còn lại, tìm kiếm món đồ chơi mới.
“Đ-Đừng lại đây!” (Cướp)
chìm đắm trong nỗi sợ, mấy tên cướp tuyệt vọng xả súng vào Wolf. Nhưng chẳng có viên đạn nào chạm đến Wolf cả, vì cậu đã không còn ở đấy nữa.
Con sói hóa thành một làn gió đen, lướt đến lũ cướp. Mỗi khi cơn gió thổi qua, lại có một tên ngã xuống, từng tên, từng tên một.
Vừa mới kịp tỉnh lại, tên thủ lĩnh thấy tình hình không thể xấu hơn được nữa, hắn nhận ra mình chẳng còn cơ hội nào để chiến thắng, đành phải hằm mặt lại như thể vừa ra một quyết định quan trọng.
“Chết tiệt! Đành phải như vậy thôi.” (Tướng cướp)
Nói xong, hắn bấm một cái nút gì đó, trong góc tối, một cái lồng to lớn được mở ra, Từ trong ấy bay ra một con chim xanh khổng lồ.
“Đ-Đó là Chim hiền giả sao!? Thậm chí lũ này còn bắt giữ một loài quý hiếm như vậy sao?” Wolf tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của chú chim.
Chim hiền giả là một loài chim khổng lồ sống sâu trong rừng rậm, chúng có thân hình cao hơn hai mét và sải cánh khổng lồ. Tuy to lớn như vậy nhưng chúng rất hiền lành và ưa thích sự yên bình.
Có thông tin cho rằng đây là loài rất thông minh, có trí tuệ siêu việt cả loài người. Nhớ đó, chúng rất khó bị bắt, được những kẻ chơi chim yêu thích và có thể được giao dịch với giá trên trời.
Con chim bay đến chỗ tên thủ lĩnh, chỉ chờ có vậy, hắn ta bám vào người nó và ra lệnh.
“Mau bay đi! Mày muốn chết à!?” (Tướng cướp)
Chú chim tỏ ra khó chịu, miễn cưỡng vỗ cánh bay lên, đâm sầm vào trần nhà kho và tạo ra một lỗ hổng lớn rồi bay đi mất.
“Chết tiệt!” Wolf do dự nhìn theo.
Với sức mạnh ở trạng thái này, cậu thừa sức bật lên và quật con chim xuống đất.
Nhưng cậu không muốn làm hại một con vật đang bị tên cướp cưỡng ép tuân lệnh.
Nhìn thấy vẻ mặt mâu thuẫn ấy của Wolf, Ruisha ôm cái bụng đau của mình tiến về phía cậu ta.
Wolf nhận ra những bước chân hơi loạng choạng của Ruisha và tỏ ra lo lắng.
“Này cậu có chắc mình có thể di chuyển được không vậy?” (Wolf)
“Hehe quên vết thương đi, chúng ta không thể để hắn ta trốn thoát như vậy được.” (Ruisha)
Cậu đã dùng Ma pháp để lôi viên đạn ra và làm lành vết thương, nhưng có vẻ cơn đau vẫn sẽ phải ở đó một lúc nữa.
Thấy Ruisha quyết tâm như vậy, Wolf chần chờ một lát rồi cúi người xuống.
“Mau leo lên!” (Wolf)
“Hả…?” (Ruisha)
“Đ-Đừng bắt ta phải nhắc lại! Mau leo lên lưng ta đi!” (Wolf)
Chẳng trách Ruisha lại bối rối, chỉ có một lý do duy nhất để một loài vật với trí tuệ tương đương con người để kẻ khác leo lên lưng mình.
Đó chính là “Tuyệt đối tin tưởng”.
Chúng chỉ để tấm lưng cho những người mà chúng tin là có thể giao phó mạng sống của mình.
“Thành thật thì ta vẫn chưa thể đặt niềm tin hoàn toàn vào loài người đâu. Nhưng cậu cũng là kẻ bị… à ý là vì cậu cũng giống ta nên ta sẽ chọn tin tưởng cậu lần này. Mau leo lên lưng ta đi!” (Wolf)
“Tôi hiểu rồi! Cùng bắt tên cướp đó nào!” Ruisha nhảy phắt lên lưng Wolf.
Chạm vào bộ lông mượt mà và tấm lưng to lớn của Wolf tạo cho Ruisha cảm giác rất an tâm.
Wolf cũng cảm thấy vậy khi giao phó tấm lưng của mình cho Ruisha.
Như thể một mảnh ghép còn thiếu trong cậu đã hội tụ đủ. Giờ đây, cậu đã nhận ra, mình luôn cần một người để có thể đặt trọn niềm tin…
Giờ đây, họ đã tuy hai mà một…
““Đi thôi!!””
Họ đồng thanh, rồi bật qua lỗ thủng trên nóc nhà kho, đuổi theo con chim đang bay đi mất.
nếu ae còn nhớ thì Ruisha có Tướng Văn là Ma Long Sĩ, Vương Văn là bậc cao cấp hơn cả Tướng Văn Đm vol này toàn sếch thú thế nguyên văn là giờ đây họ đã hợp thành một :v t k muốn thêm tag furry cả yaoi đâu :)