Nghe lời giới thiệu ấy, Ruisha giật mình, thắt chặt cảnh giác.
Nếu đúng như những gì cô ta nói, có nghĩa rằng cô ta chính là tùy tùng của Dũng giả, hay chính là kẻ thù của Tes và Rio, và cũng là kẻ thù của cậu.
Ruisha trừng mắt nhìn người phụ nữ tự xưng là Ouka và vào tâm thế sẵn sàng chiến đấu.
“Đừng tỏ ra cảnh giác như vậy mà, ta không phải kẻ thù của cậu đâu.” (Ouka)
“Vậy cô muốn gì ở tôi? Vì sao tôi lại bị kéo vào『Vô Hạn Lao Ngục』!?” (Ruisha)
“Lý do cậu ở đây rất đơn giản. Đó là vì chính cậu là người đã gỡ bỏ một trong các phong ấn của『Vô Hạn Lao Ngục』.” (Ouka)
“Hả? Tôi đã gỡ phong ấn ư?” (Ruisha)
“Chính xác. Cậu hẳn đã thu thập được một di vật nào đó của Dũng giả ở thế giới bên ngoài nhỉ? Chính điều đó đã làm cho phong ấn bị gỡ bỏ.” (Ouka)
Nghe đến đây, Ruisha chợt nhớ lại ngày hôm đó. Khi cậu nhận lấy thanh kiếm của Dũng giả từ tay Char, dường như đã có gì đó phát sáng đi ra từ thanh kiếm và tiến vào cơ thể cậu. Có vẻ đó là dấu hiệu cho thấy một phần phong ấn đã bị gỡ bỏ.
“Cậu và『Vô Hạn Lao Ngục』có mối quan hệ rất mật thiết. Nếu cậu có thể thu thập được toàn bộ các di vật của Dũng giả, có lẽ phong ấn của nơi này sẽ được gỡ bỏ hoàn toàn.” (Ouka)
“C-Có thật là như vậy không!!?” (Ruisha)
Ruisha mừng rỡ thốt lên, cuối cùng cậu cũng đã tìm được manh mối để phá giải phong ấn của『Vô Hạn Lao Ngục』, điều mà cậu luôn tìm kiếm bấy lâu nay.
Với sự giúp đỡ của hậu duệ Dũng giả như Char, việc thu thập di vật có lẽ sẽ không quá khó khăn. Vậy là ngày giải cứu Tes-nee và Rio đã ở rất gần rồi!
Nhưng cậu vẫn còn một câu hỏi…
“À nô… vậy tại sao Ouka-san lại nói điều này với tôi? Nếu cô là người quản lý của nơi này, chẳng phái việc phá vỡ phong ấn là không tốt chút nào sao?” (Ruisha)
“Vai trò của『Vô Hạn Lao Ngục』đã chấm dứt từ lâu, việc phong ấn vẫn còn tồn tại chính là một điểm bất thường. Là người quản lý nơi này, tôi có nhiệm vụ kết thúc nó.” (Ouka)
“Vai trò của『Vô Hạn Lao Ngục』…? Đã chấm dứt? Ý cô là sao? Vì sao ngay từ đầu Ma vương và Long vương lại bị Dũng giả phong ấn!?” (Ruisha)
“Xin lỗi… nhưng những câu hỏi đó nằm ngoài thẩm quyền của tôi rồi.” (Ouka)
Sau đó, cho dù Ruisha có hỏi dai thế nào đi nữa, Ouka cũng không hé răng nửa lời về sự phong ấn.
Cậu rất bực mình, nhưng lại chẳng thể làm gì khác. Quan trọng hơn, ít nhất thì cậu đã tìm ra cách giải cứu hai người họ.
“Mà nói mới nhớ, dù đã biết cách thức, nhưng lý do tôi bị triệu hồi đến đây là gì? Liệu tôi có thể quay về thế giới bên ngoài nữa không?” (Ruisha)
“Không phải toàn bộ cậu đang ở đây, chỉ có linh hồn của cậu được triệu đến đây thôi, cơ thể vẫn đang trong trạng thái ngủ say. Cậu có thể quay lại đó sớm thôi. Còn về lý do…” (Ouka)
Nói đoạn, Ouka đứng dậy khỏi chiếc ghế, rút ra một thanh Katana từ hư không. Cô múa những đường kiếm sắc bén, rồi chĩa mũi kiếm về phía Ruisha.
“Đó là để huấn luyện cậu.” (Ouka)
Lại sắp bị vắt (͡ ° ͜ʖ ͡ °)