Yerim rời đi vì còn kế hoạch khác và tôi gửi Myeongwoo về trước.
Khi mà chỉ còn 2 người, Suk Hayan và tôi, tim tôi đã đập hơi nhanh một tí. Không biết đã từ bao lâu kể từ khi tôi đứng gần một người phụ nữ có hứng thú với tôi.... Đây là lần đầu tiên à?
Thậm chí kể cả khi Suk Hayan hoàn toàn chỉ là đam mê học hỏi.
Với đôi mắt bừng sáng, cô ấy vẽ một lối ra của hầm ngục trên một mảnh giấy. Cô ấy vẽ tệ kinh khủng.
“Nó khá là ngạc nhiên khi anh có thể đoán được trạng thái bão hòa của hầm ngục thông qua tính toán hình dạng lối ra và sự phân phối mana. Ngay bây giờ, nó có thể tính toán đơn giản sự trung bình, nên là qua thời gian, sẽ có trường hợp tấn công xảy ra nhanh chóng. Hơn nữa, cảnh báo màu xanh cho hầm ngục là nó sẽ xuất hiện trong vòng 3 ngày, và màu đỏ là xuất hiện chỉ trong vòng 1 ngày sẽ vỡ.”
“Nó chỉ là dự đoán ở hiện tại. Không có đủ dữ liệu để chắc chắn điều đó. Đặc biệt là khi không có quá nhiều hầm ngục ở Hàn Quốc.”
Trước lời nói của tôi, Suk Hayan chỉ đành thở dài tiếc nuối.
“Đúng vậy! Nó có quá ít. Ah, mà tôi sẽ bị ném đá nếu tôi nói ra điều đó mất. Nhưng cũng thật đáng tiếc khi tôi không thể điều tra thêm một số hầm ngục nữa.”
“Nếu cô điều tra, biên dịch thống kê của nhiều hầm ngục, cô nhất định sẽ tìm ra điều gì đó mới mẻ.”
“Chính xác! Ý tôi là, tôi không biết vì sao nhiều quốc gia lại không cho phép người nước ngoài điều tra hầm ngục của họ. Kể cả khi chúng tôi không tấn công những hầm ngục đó mà chỉ nghiên cứu vài thứ xung quanh. Thực lòng mà nói, thế giới nên hợp tác với nhau trong vấn đề này chứ ? Nếu chúng ta hiểu rõ hơn về hầm ngục, con người sẽ nên an toàn hơn!”
Sau khi gào lên toàn bộ nỗi thất vọng bị dồn nén, Suk Hayan nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối.
“Yoojin-ssi là người đầu tiên mà tôi có thể thoải mái nói chuyện như thế này!Hầu như mọi người đề nghĩ rằng việc hầm ngục xuất hiện là những tai hoạ ngẫu nhiên và không thể đoán trước được. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ có thể gặp một người nói rằng các quy tắc thực sự tồn tại và chúng ta nên xem xét, điều tra, thậm chí là nghiên cứu.”
Đột nhiên, cô ấy nắm lấy tay tôi và dí sát mặt lại. Khoan, đợi một chút .
“Anh hãy lập một phòng nghiên cứu với tôi nhé?”
“....Tôi từ chối.”
“Tại sao? Nếu có 2 người, chúng ta nhất định sẽ tìm ra được rất nhiều thứ?”
Đúng là chú cháu, cô ấy hành động y hệt Suk Simyeong.
“Tôi chỉ làm việc của mình và cũng chỉ biết mấy thứ như vậy, nên là không thể ngồi trước một cái bàn và động não suy nghĩ được.”
“Nó ổn mà. Anh có thể tiếp tục làm việc của anh. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với các định lý. Thống kê là chuyên ngành của tôi.”
“Tôi rời cấp 3 với GED (search gg đê.), nên trình độ học vấn có....”
“Nó không thành vấn đề. Tôi có bằng cấp làm giáo sư. Tôi đang nghĩ đến việc thành lập một khoa liên quan đến hầm ngục hay người thức tỉnh với sự kết nối. Tôi sẽ trở thành vị giáo sư tốt bụng nhất thế giới cho anh. Tôi chỉ cần vượt qua cái này nữa!”
Cổ sẽ thành lập một bộ phận nghiên cứu bằng những mối quan hệ của mình, cô ấy nhất định là một tiểu thư đến từ một gia đình danh giá. Mặc dù nhận bằng đại học mà chẳng để làm gì thì cũng khá hấp dẫn đấy, nhưng tôi không có ý định học tập vào lúc này.
Hơn nữa, nếu tôi hợp tác với một người sẽ trở thành chuyên gia nghiên cứu hầm ngục trong tương lai trong khoảng thời gian dài, tôi sẽ bị cướp trong nháy mắt. Cứ làm như thể chúng ta chỉ đơn giản là quen biết nhau thì sẽ tốt hơn.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi đang có hứng thú với thứ khác hơn, nên là tôi không muốn nghiên cứu về hầm ngục và người thức tỉnh.”
“....thứ khác sao?”
“Đúng vậy. Tôi đang nghĩ đến việc tìm hiểu về ma thú.”
Vì tôi nuôi chúng, nên nhất định cũng phải học về bọn chúng luôn.
“Ma thú...”
Sau khi lẩm bẩm, Suk Hayan bỗng lộ ra vẻ mặt hứng khởi.
“Phòng nghiên cứu của Han Yoojin-ssi và phòng nghiên cứu của tôi, hợp tác nào.”
“Tôi không có phòng nghiên cứu. Tôi cũng không có ý định lập một cái. Tôi chỉ đang nuôi một con ma thú thôi.”
“Anh đang nuôi một đứa hả? Quào, đúng là nhà nghiên cứu tự mình làm việc của bản thân!”
Khi mà Suk Hayan vừa khen tôi.
Tách!
“Hả?”
Đột nhiên, ánh sáng duy nhất biến mất. Đây là tầng hầm không cửa sổ và bây giờ thậm chí đèn ở sảnh cũng bị tắt, sẽ không thể thấy bất kì cứ gì ở trước mặt dù chỉ cách một bước chân.
Đây là mất điện à?
“Ở đây không có ánh sáng.”
“Có vẻ vậy. Tôi sẽ mở đèn flash điện thoại.”
Tôi lấy điện thoại ra từ túi quần và nhấn nút Home. Ánh sáng yếu ớt hiện lên, tôi có thể thấy gương mặt Suk Hayan đang đứng trước mặt.
Hơn cả bị kích động, đó là khuôn mặt bị sốc.
“...Suk Hayan-ssi?”
Sao cô ấy lại như vậy? Nhìn cô ấy với ánh đèn flash của điện thoại, trông nó cũng khá ghê-
“Ahhhh!!”
“C-cái gì thế?!”
Sau tiếng hét chói tai, tôi bỗng ngạc nhiên. Sau đó tôi quay và nhìn về phía sau.
Một gương mặt xanh xao đang trôi lơ lửng với làn sương trên không trung. Cặp mắt chỉ còn tròng trắng chặm mắt với tôi.
C-cái quần què gì...
Clangclangclangclang!
Bàn và ghế lắc lư. Máy in ở trên bục giảng cũng rung lắc.
“Ahhh! Mẹ ơi!”
Với tiếng hét của Suk Hayan, tôi quỳ xuống sàn. Nó không phải vì chân tôi bị mất sức, mà do tôi cảm thấy cái ghế đang rung lên...Chết tiệt, thế quái nào mà không hét cho được! Thứ gì đây....Ma quỷ không thể xuất hiệ....Cơ mà đến quái vật cũng có thể xuất hiện thì sao ma lại không...?
Khoan đã, trước đó, tôi có kỹ năng kháng sợ hãi nên là tại sao cơ thể tôi lại run lên và tại sao tôi lại sợ đến rơi nước mắt...ah.
Tôi đã tắt nó. Tôi đã tắt nó và không bật lại. Đúng là tôi bị ngu rồi.
Tôi vội vàng kích hoạt lại kĩ năng kháng sợ hãi.Ngay lập tức, tôi bĩnh tĩnh trở lại.
‘Có phải tình trạng tồi tệ sáng nay là do tôi đã tắt kỹ năng không?’
Giải thích cho kĩ năng là sự vô hiệu hóa cưỡng chế, nhưng nó là kỹ năng cấp L, khả năng có hiệu ứng khác là khá cao. Và nó thụ động, nên nó có thể gia tăng sức mạnh thần kinh mỗi ngày.
Nhưng tôi vốn không phải người có tâm lý yếu, nên nghĩ đến việc phải chịu đựng nỗi lo lắng chỉ vì tắt đi kĩ năng. Đó có phải như người ta đã nói, bạn không hề biết những thứ mình có đến lúc mất đi?
“Suk Hayan-ssi!”
Tôi cầm chiếc điện thoại bị rớt lên và bật đèn flash chiếu vào Suk Hayan. Cô ấy ngồi bệt dưới đất như người mất hồn vậy.
“Cô ổn không?”
Khi tôi lắc nhẹ vai cô ấy, cô ấy cử động nhẹ rồi hoàn toàn bất tỉnh. Cô ấy vẫn thở bình thường, nên chắc chỉ là bị ngất đi? Giữ lấy cô ấy, tôi la lên.
“Dừng đi! Dokkaebi!”
Không thể nào đó là ma được, đặc biệt là sau khi trình diễn cái trò quá đáng đó.
Khi mà đầu tôi trở nên bình tĩnh, tôi nghĩ đến nghi phạm đầu tiên.
Nó là Dokkaebi.
Dokkaebi thích chơi khăm, đặc biệt là dọa người khác.
“Được rồi, được rồi. Đừng có tức giận~”
Một giọng nói đã bị biến đổi, không thể biết được đó là của trai hay gái, tinh nghịch cất lên. Sau đó, ánh sáng quay trở lại phủ toàn sảnh và phòng học.
“Ngươi kêu muốn gặp ta, nên ta đã đến.”
Tiếng cười khúc khích vang lên, một thứ gì đó xuất hiện trên mặt bàn. Nó là người đeo mặt nạ Dokkaebi và một áo choàng ngoài màu xanh. Tên đó đã lơ lửng xung quanh với cái gương mặt máu me đó.
“Có phải ta hơi quá mức? Ta không biết là cô ta sẽ ngất. Thực sự thì thông thường, tôi điều chỉnh khá tốt nhưng nó đã khá lâu vậy nên đó là lý do.”
“May là trông không có vẻ cô ấy bị thương, nhưng..”
Tôi nhìn lên Dokkaebi. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy họ. Họ không thực sự cao, nhưng cũng không thấp. Lập dị và ranh mãnh nhưng là người tốt.
Một thợ săn với khả năng dịch chuyển tầm trung, ẩn nấp, và cổng thông tin diện rộng,kẻ đứng ở phe trung lập, không muốn dính líu đến bất cứ nơi nào.
Tôi muốn nó.
Và bây giờ, khi chỉ còn cả hai trước mặt, nếu tôi nhận được sự trợ giúp từ người đó.
‘Tôi có thể điều tra hầm ngục.’
Suk Hayan không cần phải tìm mọi cách để đến Mỹ và có thể nghiên cứu quy tắc hình thành hầm ngục ở đây.
‘....Dokkaebi thích chơi đùa xung quanh. Dokkaebi luôn dọa mọi người nhưng là một người đáng tin cậy với bạn.’
Đây là cơ hội.
Tôi nhếch mép và nói một cách châm chọc.
“Sao ngươi không dừng cái trò đùa chả đáng sợ đó đi?”
“Gì cơ?!”
Dokkaebi nhảy cẫng lên.
“Chả đáng sợ? Mặc dù ngươi đã còn bị dọa đến tái xanh cả mặt! Mặc dù ngươi còn gục xuống vì đôi chân mất sức và run rẩy!”
“Ngươi có vẻ đã nhìn sai bởi vì rất tối.”
“Ta không hề nhầm? Ta đã thấy nó? Ta thấy toàn bộ một cách hoàn hảo?”
Đối diện với một Dokkaebi buồn bã, tôi đành hùa và chưng ra vẻ mặt nghẹn ngào,, cố tình nói lắp.
“C-cái đó. Chỉ là tôi chưa lường trước.”
“Vậy là ngươi đã sợ! Nếu ngươi biết trước nó, ngươi có sợ không? Con mèo nhát gan~ con mèo nhát gan~.”
“Nếu tôi đã lường trước, dĩ nhiên là tôi không sợ rồi! Thực sự trò đùa của ngươi rất trẻ trâu.”
“Trẻ trâu! Nó là một tác phẩm tuyệt vời đấy!”
Dokkaebi dậm chân. Tôi có nên chơi đùa với anh ta một chút không nhỉ?
“Vậy sao chúng ta không thử cược xem ?”
“Một vụ cá cược?Nghe hay đấy! Mà cược cái gì?”
“Nếu ngươi không thể khiến ta sợ, chấp nhận là ta đỉnh hơn ngươi! Và hmm....trở thành thuộc hạ của ta trong vòng 3 năm.”
Chúng chỉ là từ ngữ trẻ con nhưng Dokkaebi có vẻ khá thích thú. Họ nhún vai và cười phá lên.
“Tốt tốt. Nhưng bọn ta thực sự tài năng và ấn tượng! Nếu nó là 3 năm,...một cấp F, nhưng vì ngươi là anh trai của chủ hội Haeyeon. Tôi sẽ đặc biệt giảm giá và khiến nó lên đến 20 năm trở thành thuộc hạ của ngươi!”
Có vẻ họ biết về tôi. Nhưng cũng có vẻ họ vẫn chưa biết hết tất cả. Một lần nữa, không cần biết Dokkaebi ấn tượng đến đâu, họ chỉ có 1 cơ thể. Không có lí do gì để điều tra cử động của một cấp F.
Nhưng sau khi vướng vào như thế này, nó tốt hơn là nên cẩn thận trong tương lai.
“Ngươi có hợp đồng đúng không?”
Nghe thấy lời nói của tôi, Dokkaebi ngưng cười. Họ nhìn thẳng vào tôi.
“Hợp đồng? Dùng cả hợp đồng ư?”
Như dự đoán, họ tưởng nó là trò chơi làm lính trẻ trâu thiệt. Nhưng sẽ không như thế nhé, tôi sẽ khiến nó trở nên đúng đắn.
“Dĩ nhiên chúng ta cần phải có hợp đồng. Sao sợ rồi à?”
“Không! Nhưng ta không hiểu. Nó quá khả nghi? Và quá tự tin.”
Cơ thể Dokkaebi lơ lửng trên không trung. Họ trôi về phía tôi, và nhìn tôi sát rạt trong khi đi vòng quanh tôi.
“Kĩ năng kháng lại khá là thụ động nên ngươi không có cái nào chứ, hay ngươi chuẩn bị dùng vật phẩm?”
“Tôi không có. Nếu ngươi nghi ngờ, ngươi có thể thêm nó vào hợp đồng là không sử dụng vật phẩm là được.”
“Vậy nó là kĩ năng tăng sức mạnh tinh thần?”
“Tôi cũng không sử dụng thứ đó. Dù sao đi nữa kĩ năng của tôi cùng lắm là tăng được 5%. Nó chắc chắn sẽ không có gì khác biệt? Tôi sẽ thêm cái đó vào hợp đồng luôn. Không dùng của tôi, dĩ nhiên là của người khác luôn – nó sẽ ổn, đúng không?”
Tôi đã nói như vậy, nhưng Dokkaebi vẫn không hề giảm sự nghi ngờ. Họ rất nhạy cảm.
“Umm. Thật kì lạ, nó khả nghi. Nó giống như là ngươi đang che giấu gì đó! Mặc dù ngươi nhất định sẽ thua? Mặc dù mới lúc nãy ngươi còn sợ sệt? Mặc dù thậm chí chân ngươi còn mất sức?”
Dĩ nhiên là tôi đang giấu thứ gì đó. Có vẻ như tôi phải khiến tên này thư giãn đã. Nếu cứ tiếp tục, với thái độ của họ, họ sẽ không dễ gì ký hợp đồng.
“Thực sự mà nói...Tôi có mục đích khác.”
Tôi giả bộ bẽn lẽn và tiếp tục nói.
“Mà nó cũng là cá cược không quá thiệt hại nếu tôi thua.”
“Không quá thiệt hại?”
“Đúng vậy. Tôi chỉ là một cấp F thông thường, và ngươi là Dokkaebi nổi tiếng. Nếu tôi thắng, nó sẽ thật tuyệt vời, nhưng kể cả khi tôi thua, tôi sẽ mang danh hiệu lính của Dokkaebi, không phải sao?”
Lần này tôi giở vẻ mặt ngại ngùng.Diễn như không diễn, tôi bỗng nghĩ đến chuyện tỏ tình với Kim Sunghan 30 lần, gáy tôi trở nên đỏ lên. Nó thực sự rất xấu hổ đấy, chết tiệt.
“Ngươi....như ngươi nói, ấn tượng và...ta là ummm, fan...chưa đến mức đó, nhưng. Y-Ý ta là nếu ta trở thành lính của ngươi, nó là vinh dự....hay mấy thứ kiểu vậy. Dù sao đi nữa, ta không nghĩ ngươi thuộc dạng sẽ đối xử tệ với ta. Và...”
“Và?”
Dokkaebi hỏi với giọng hứng khởi.Tôi dường như có thể thấy nụ cười đầy mỉa mai kia sau lớp mặt nạ.
“...nó ngầu lắm. Khi mà ngươi thông báo ‘Ta có mọi bí mật đang bị chôn vùi’. Nó thực sự rất ngầu.”
“Đúng vậy ta rất ấn tượng và ngầu!”
Dokkaebi cười khúc khích và bắn thẳng lên trời. Họ có lẽ sẽ đụng trần nhà mất.
“Ta thích ngươi! Nếu ngươi chỉ nói muốn làm lính của ta, ta sẽ cười vào mặt, nhưng nghĩ đến việc ngươi khiêu khích ta và cá cược. Vui làm sao! Ta cũng rất thích khi ngươi thậm chí nghĩ đến làm một hợp đồng!”
“Tôi đã nói tôi sẽ ổn nếu tôi thua, nhưng tôi cũng có tự tin là tôi sẽ thắng luôn?”
“Được được rồi, okay!”
Dokkaebi cầm một mảnh giấy da trong tay.
“Cược nào!”
Phi vụ thành công.
Với tiếng cười hoan hô, tôi đặt Suk Hayan lên tay. Giờ tôi chỉ cần đợi lợi ích, nên tôi cần làm gì đó với quý cô trẻ này.
“Trước hết, ngươi có thể mang người này đến bệnh xá không?”
Nói xong, Dokkaebi nhanh chóng gật đầu, và mang Suk Hayan biến mất và nhanh chóng quay trở lại.
Như dự đoán, kĩ năng dịch chuyển thực sự rất tuyệt. Tôi cũng muốn nó.
“Được rồi, điền vào hợp đồng thôi!”
Dokkaebi đặt bìa giấy da xuống mặt bàn. Nó là hợp đồng của hiệp hội nhằm cho cấp A đổ xuống.
‘Nghĩ đến việc Dokkaebi cấp gì? Tôi có nên kiểm tra tên họ không?’
Nếu tôi thấy tên họ, tôi sẽ biết giới tính luôn. Tôi liền dùng kĩ năng 【Mầm non triển vọng】, cửa sổ trạng thái của Dokkaebi hiện ra.
[Người thức tỉnh – Yoon Yoon
Cấp hiện tại B
Khả năng thức tỉnh B
Kỹ năng ban đầu được tối ưu hóa
Đoán xem? (S) Đạt được
Bước đi trên mây (B) Đạt được]
....Cái tên kiểu gì thế? Như một Dokkaebi, nó lạ quá. Và nó cũng không nói là nam hay nữ.
Cấp của họ cao hơn B, và ngạc nhiên là, không có kĩ năng nào liên quan đến dịch chuyển trong kỹ năng đã được tối ưu hóa. Đoán xem? Nó nhất định là kĩ năng trốn và bước đi trên mây liên quan đến kỹ năng bay thông thường.
“Ngươi không định điền vào à? Hay là ngươi vừa thay đổi suy nghĩ?”
Trong khi tôi đang nhìn vào cửa sổ trạng thái, mặt tôi trở nên tối lại một lúc, nên Dokkaebi đã hối tôi. Tính cách họ thật nóng vội.
Tôi lấy ra cây bút và viết điều kiện xuống chỗ trống của hợp đồng.
“Nó khá mơ hồ với chỉ một lần, nên hãy viết nó 3 lần~”
Nhìn vào thứ mà tôi đang viết, Dokkaebi cắt ngang. Có phải là nó là thú vui của họ khi tăng số lần lên viết lên, chứ không phải vì mơ hồ?
“Nếu ngươi sợ 1 lần, ta sẽ để ngươi làm lính số 1!”
“Ngươi có lính khác à?”
“Tính cả ngươi là 3 người!”
Một lần nữa, họ cần một cánh tay phải đó dành cho chuyện không hay xảy ra với Dokkaebi, họ sẽ công khai các bí mật hay bất kỳ thứ gì họ biết.
Tôi viết điều kiện của trò chơi và kĩ năng , vật phẩm bị cấm,vân vân...trong khi thỉnh thoảng bị gián đoạn. Với dokkaebi cẩn thận vượt qua nó, chúng ta nhất định sẽ kiệt sức.
Khác với thái độ bốc đồng, họ tỉ mỉ đáng kinh ngạc.
“Chỗ mà ghi người thua không nghe theo yêu cầu vô lý, phải thêm vào chi tiết. Và nó dĩ nhiên không xảy ra, nhưng nếu ta thua, hãy viết là ngươi sẽ không hỏi người khác thông tin bí mật!”
“Ta dĩ nhiên không hỏi thứ đó. Ta không có ý định làm gì nguy hiểm với ngươi.”
Họ là những người quý gia, tôi cần nâng họ như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Sau khi kết thúc cá cược thời hạn là một tuần, chúng tôi cùng ký vào.
“Nó sẽ gây phiền phức cho người khác, nên nếu có thể, đừng kéo người khác vào. Và sẽ tốt hơn nếu ngươi cho ta chút không gian riêng tư. Ví dụ, không ở mấy nơi như nhà tắm hay nhà vệ sinh.”
“Đừng lo! Tôi không bao giờ! Bí mật vào nhà tắm hay nhà vệ sinh! Hay nghĩ đến mấy việc tương tự!”
Trước lời nói tự tin của Dokkaebi, tôi băn khoăn là.
Họ nhất định là phụ nữ.
Không thể nào một tên con trai với kĩ năng trốn lại không đến nhà tắm phụ nữ dù chỉ một lần. Chí ít thì, họ nhất định sẽ nghĩ đến nó.
“Vậy, chăm sóc ta từ bây giờ.”
Sau khi cần thận cất hợp đồng, tôi nở một nụ cười chói sáng với tương lai của tôi.